Edit: Qiezi

Nhìn nhà mình biến thành phế tích, Từ Tử Nham dở khóc dở cười.

Được rời được rồi, anh thừa nhận, việc này anh cũng có lỗi.

Ban đầu bởi vì thụ thương không thể cử động, không có biện pháp sửa chữa, sau này mỗi ngày bị sét đánh, cách vài ngày trở về một lần đều là được Từ Tử Dung dìu về, lúc này càng không có tinh lực sửa chữa, kết quả khó khăn lắm mới trộm được thần lôi, rồi bọn họ lập tức đi Kỳ Lân tháp, như vậy xem ra, nhà tranh nhỏ cũ nát có thể kiên trì lâu như vậy cũng không dễ dàng gì…

(Nhóc nhà tranh: Hu hu hu… Cuối cùng cũng có người thấu hiểu nghị lực của ta.)

Ngay lúc này pháp thuật hệ lôi căn bản không giúp được gì, Từ Tử Nham cũng khơng muốn để Từ Tử Dung ra tay. Tuy rằng pháp thuật hệ mộc của y có thể giúp đỡ anh, thế nhưng anh nghĩ Từ Tử Dung đã cực khổ hơn nửa năm, cũng nên để ca ca như anh gánh vác trách nhiệm này.

Đem tất cả đồ còn dùng được trong nhà tranh ra ngoài, chất đống một bên, anh bắt đầu nguệch ngoạc vẽ một bản thiết kế phòng ốc trên mặt đất.

Nơi này tương lai chính là địa phương để anh và Từ Tử Dung nghỉ ngơi trong thời gian dài, nếu là chỗ ở của mình, đương nhiên là phải càng thoải mái càng tốt.

Trên mặt đất, anh vẽ vẽ xóa xóa một lúc lâu, mới xem như là thiết kế ra một phương án tương đối hài lòng.

Có phương án rồi, kế tiếp đương nhiên chính là bắt tay vào thực hiện.

May mắn là thể lực tu sĩ so với phàm nhân tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mà tu sĩ trúc cơ kỳ càng có sức mạnh kinh người.

Hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực chỉ tốn một buổi chiều liền làm xong tất cả mọi chuyện. Vốn là Từ Tử Nham không muốn cho Tử Dung nhúng tay vào, thế nhưng đối phương nhìn anh đầy tội nghiệp, giống như đang nói: Ta muốn giúp ca ca một tay. Nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham không thể nói lời cự tuyệt.

Sau đó lại nghĩ, hai huynh đệ làm việc cùng nhau cũng là một loại bồi dưỡng tình cảm mà, làm gì một hai phải rối rắm với việc tự mình động thủ, để đệ đệ nghỉ ngơi chứ. ╮(╯▽╰)╭

Lúc làm xong nhà gỗ, Từ Tử Dung phụ trách dọn dẹp phòng, mà Từ Tử Nham đi nhóm lửa nấu cơm, tròn một tháng không đụng đến thức ăn ngon, dù cho có dùng tích cốc đan, nhưng trước sau vẫn cảm thấy trong bụng trống rỗng.

Bởi vì đã hoạt động một buổi chiều, cho nên Từ Tử Nham cũng không làm đồ gì phức tạp, chỉ là nhào bột, cắt thành mì sợi, sau đó bỏ vào một nồi nước dùng đặc chế, tiếp theo hai huynh đệ liền ở trong phòng bếp mới xây xong, bưng tô mì sợi húp sụp sụp.

Vốn Từ Tử Dung cũng không có hứng thú gì với thú vui ăn uống, nhưng có lẽ là vì thời gian dài ở cùng Từ Tử Nham, hiện tại cũng biến thành không ăn không vui, đương nhiên dấu ngoặc giới hạn ca ca làm.

“Hmm… Thơm quá! Hai đứa nghiệt đồ các ngươi! Ăn cái gì cũng không kêu sư phụ!!!”

Ngay thời điểm hai huynh đệ tiêu diệt gần nửa nồi mì, bên ngoài nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng rít gào của La Đại Cước.

Động tác của hai người hơi dừng lại, sau đó hai người làm ra hai hành động hoàn toàn khác nhau.

Từ Tử Nham rất tự nhiên đứng lên định đi lấy thêm một cái chén, mà Từ Tử Dung thì nhanh chóng múc một muỗng lớn mì sợi ở trong nồi.

“Tử Dung, mì còn rất nhiều.” Từ Tử Nham dở khóc dở cười. Anh liền buồn bực, rốt cuộc giữa sư phụ và Từ Tử Dung xảy ra chuyện gì? Trời sinh nhìn không vừa mắt sao? Rõ ràng Tử Dung rất hiểu chuyện, nhưng thời điểm đối mặt với sư phụ cũng đặc biệt trẻ con…

“Nghiệt đồ!” La Đại Cước vừa đi đến cửa, thấy động tác của Từ Tử Dung tức giận muốn dựng lông mày.

Từ Tử Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Đại Cước, trong mắt mang theo khoe khoang chiến thắng, y biết rõ giữa mình và La Đại Cước, ca ca nhất định sẽ che chở mình vô điều kiện.

La Đại Cước cũng nhìn thấu hàm ý trong ánh mắt Từ Tử Dung, liền tức anh ách trong lòng. Hài tử hư, thật muốn đánh nó một trận! Nhưng một tu sĩ nguyên anh đi khi dễ một đứa bé hình như hơi mất thể diện thì phải?

“Sư phụ, mời dùng.” Dường như là phát hiện La Đại Cước không vui, • người hoà giải • Tử Nham, vội vàng múc một tô mì lớn cung kính đặt trước mặt La Đại Cước.

La Đại Cước dùng sức phun từ lỗ mũi ra hai luồng khí, liếc mắt nhìn Từ Tử Nham, ý nói: Nể mặt con, vi sư tạm tha cho tiểu tử này một lần.

Từ Tử Nham bất đắc dĩ cười trừ, bị kẹt giữa đệ đệ và sư phụ, cảm giác này thật sự là phiền lòng…

Tốc độ ăn của La Đại Cước nếu xếp thứ hai, tuyệt không có người dám xưng là thứ nhất, một tô mì lớn giống như là biến mất trong nháy mắt.

Nhìn cái cái tô trống không trước mặt, khóe mắt Từ Tử Nham giật giật, anh yên lặng múc thêm một tô mì nữa, nhìn cái nồi không còn bao nhiêu mì, thực tự giác đi nhào bột…

Đợi đến khi ba người cơm nước no nê, La Đại Cước thỏa mãn vỗ bụng rời đi.

Từ Tử Nham nhìn bóng lưng của hắn, trăm triệu lần cũng nghĩ không ra, rốt cuộc sư phụ tới là để làm gì?

Từ Tử Dung âm trầm nhìn chằm chằm thân ảnh của La Đại Cước, người này thuần túy chính là đến lừa ăn gạt uống đi…

Nhanh chóng bỏ qua chuyện này, Từ Tử Nham liền bắt đầu sinh hoạt bận rộn.

Tu luyện Tàng lôi, tu luyện Tử tiêu cửu biến, lúc rãnh rỗi đi dạo quanh các phong, còn gặp được Vệ Kình – thanh niên ngạo kiều đã lâu không gặp.

Ngoài dự liệu của mọi người, Vệ Kình cũng không có bái vào môn hạ của Vệ Ưng, ngược lại thì bị Chu Tuyết Đình thay mặt sư phụ thu đồ đệ bắt cóc về Thư Vân Phong. Mà Vệ Ưng cũng không phải tay trắng, hắn giống như liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lặc Hổ đến từ chiến trường cực tây. Mấy người khác cũng được các vị trưởng lão thu nhận, mà sư phụ của Vu Hạo là một người không có danh tiếng, một tu sĩ kim đan có độ tồn tại cực thấp.

Tuy rằng lúc khảo hạch thì mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ đều là sư huynh đệ đồng môn, đương nhiên phải lui tới gặp nhau.

Tính cách Từ Tử Nham rất hào sảng, quan hệ với đa số mọi người cũng không tệ lắm, đến lúc sinh tử như thế nào thì chưa biết, nhưng từ bên ngoài đến xem, mọi người cũng hòa hợp êm thấm.

Đương nhiên, dù sao Từ Tử Nham cũng không phải là linh thạch cực phẩm, không có khả năng chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người, bởi vậy tự nhiên sẽ có một số người bất luận làm cái gì cũng đều thấy anh chướng mắt.

“Hừ! Đi dạo cái quái gì!” Một gã thiếu niên cao gầy nhìn bóng lưng Từ Tử Nham, phun một ngụm nước bọt.

Gã quay đầu, dùng ngữ khí lấy lòng nói với Hồ Thiên Vũ: “Hồ sư huynh, người này thật đúng là tự cho mình là nhân vật nào chắc, cũng không tự mình soi gương thử coi, chỉ bằng xuất thân của hắn, xách giày cho ngài cũng không xứng! Thế nhưng còn muốn gây dựng quan hệ khắp nơi, ta xem tiểu tử này chính là muốn ôm đùi ngài.”

Hồ Thiên Vũ không nói gì, bối cảnh thân phận của hắn cùng với thiên phú của bản thân chính là tiền vốn để hắn cao ngạo, nhưng hắn là cao ngạo chứ không phải ngu xuẩn, cái loại gây xích mích, ly gián cấp thấp này làm sao có thể không nhìn ra.

Người nọ là con cháu của thân thích Hồ gia, tư chất tam linh căn chỉ có thể nói là thực bình thường. là đệ tử nội môn của Lưu Quang tông, hắn chỉ là được một vị trưởng lão thu làm đệ tử ký danh*, đồng dạng là đệ tử nội môn, nhưng chênh lệch của đệ tử ký danh và đệ tử chân truyền, quả thực là khác nhau một trời một vực.

(Đệ tử ký danh <记名弟子>: đệ tử trên danh nghĩa, không chính thức, không được sư phụ truyền thụ, thua thiệt đệ tử chân truyền về mọi mặt.)

Nói không được dễ nghe một chút là, đệ tử ký danh chính là trưởng lão cũng không phải cực kỳ coi trọng ngươi, nhưng mà trước khi thu ngươi vào trên danh nghĩa, đương nhiên cũng sẽ chỉ điểm nhất định cho ngươi. Nếu tương lai ngươi phát triển tốt, nói không chừng có thể được thăng lên làm đệ tử chân truyền, nhưng nếu là phát triển thường thường, cũng chỉ có thể cả đời làm đệ tử ký danh.

Cái thứ người cả ngày đi theo mông mình chạy tới chạy lui cũng chỉ tính toán muốn dựa hơi Hồ Thiên Vũ che chở, ở Lưu Quang tông lăn lộn có thể khá một chút, nhưng nếu Từ Tử Nham có ý muốn đi theo mình, với thực lực của tên đệ tử ký danh kia đương nhiên chỉ có thể bị vứt sang một bên.

Tại Tu Chân giới, liền tính là muốn làm chân chó* cũng phải có thực lực nhất định!

(Chân chó <狗腿>: Kiểu người nịnh nọt.)

Hồ Thiên Vũ không nói chuyện, thiếu niên cao gầy cho rằng đối phương nghe lọt tai lời mình nói. Trong lòng mừng thầm, đồng thời tiếp tục thao thao bất tuyệt ác ý suy đoán mục đích chuyến đi này của Từ Tử Nham.

Cái gì làm thân, lôi kéo làm quen, cuối cùng ngay cả muốn đánh chủ ý vào Hồ gia khai thác bí mật của Hồ gia các loại suy đoán không đáng tin cậy nói ra hết. Nhìn hắn nói bậy đến nước miếng tung bay, Hồ Thiên Vũ có cảm giác rất bất đắc dĩ.

Mẫu thân của Hồ Thiên Vũ từng nhắc nhở hắn trước khi đi, nhất định phải phát triển thế lực của mình ở Lưu Quang tông, bằng không chỉ nhờ vào thân phận nhi tử của gia chủ Hồ gia cũng không thể được các vị trưởng lão tán thành.

Nhớ năm đó, thời điểm phụ thân hắn kế thừa vị trí gia chủ, cũng phải trải qua khảo nghiệm tinh phong huyết vũ, nếu không đủ thực lực, đừng nói gia chủ, có thể không mất cái mạng nhỏ đã coi như không tồi.

Nội tâm yên lặng thở dài, Hồ Thiên Vũ xoay người liền rời đi, quá nhiều chuyện phiền lòng, hắn vẫn nên đi tu luyện thì hơn…

***

“Từ sư huynh!” Ngay khi Từ Tử Nham đang trên đường quay về Thiên La Phong, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ngạc nhiên của thiếu nữ.

Từ Tử Nham co rút da mặt, sau đó quay đầu qua mỉm cười: “Hạ Hầu sư muội.”

“Ha ha, chúc mừng sư huynh lên trúc cơ.” Hạ Hầu Liên cười khanh khách nói.

Từ Tử Nham vội vàng nói cảm tạ, thuận tiện khách sáo vài câu. Đối với Hạ Hầu sư muội, anh luôn có loại kiêng kỵ khó hiểu, loại kiêng kỵ này cũng không phải là sợ nàng sẽ làm hại tính mạng mình, mà là đến từ một loại trực giá cổ quái. Giống như đối phương sẽ mang đến cho mình phiền toái rất lớn, nhưng cố tình là anh lại không thể làm thế bởi vì … vì loại lý do này mà làm lơ người ta —— vậy cũng quá không lễ phép.

Hai người tùy ý hàn huyên vài câu, Từ Tử Nham liền vội vã rời đi, anh cũng không biết vì sao mình sẽ có loại trực giác này, dù sao chính là cảm thấy đứng chung với vị sư muội này, thời gian dài khẳng định không có chuyện tốt.

“Ca ca, huynh đã về?” Từ Tử Dung ở rất xa liền chạy tới, nhào vào trong ngực anh.

“Ừ, ngày hôm nay tu luyện có mệt không?” Từ Tử Nham tiện tay sờ sờ đầu y.

Từ khi phát hiện tóc Từ Tử Dung mềm mại như tơ, so với tơ tằm còn mềm mại hơn, cái loại thói quen sờ đầu đã phát triển theo hướng phát rồ.

Có chuyện thì sờ hai cái, không có chuyện gì thì sờ một cái, nhàn rỗi nhàm chán cũng có thể sờ một cái giải sầu… Nói chung nếu không phải chất tóc của Từ Tử Dung tuyệt hảo, nói không chừng sẽ bị anh sờ đến trụi luôn…

“Không mệt.” Từ Tử Dung mỉm cười nói, y chôn mặt trong ngực ca ca, hít một hơi thật sâu…!!

Loại mùi hương hoa lan nhàn nhạt này là chuyện như thế nào??!!!

Con ngươi y phút chốc đỏ lên, lúc ngẩng đầu lên lập tức khôi phục bình thường, y dùng giọng điệu lơ đãng hỏi: “Ca ca, trên người huynh tại sao lại có mùi hương vậy? Lẽ nào ca ca lại thích dùng huân hương?”

“Mùi hương?” Từ Tử Nham nghi hoặc nhìn Từ Tử Dung, dùng sức ngửi ngửi ống tay áo của mình, kỳ quái, không có mùi gì a…

Tuy rằng anh không ngửi thấy mùi hương gì, thế nhưng nếu Từ Tử Dung nói có vậy chắc chắn là có, anh nghĩ nghĩ, không nhớ ra mình từng đi qua chỗ nào có bụi hoa giống như vậy, như vậy khả năng duy nhất có cơ hội dính thứ mùi này, đương nhiên là lúc vô tình gặp được Hạ Hầu Liên.