Lục Tâm Đồng nhìn cánh cửa khép chặt, mất đi sinh khí.

Lúc này khoảng cách giữa cô và Giang Thánh Tu càng xa, không chỉ là khoảng cách giữa Đài Loan và Nhật Bản, mà tim của anh cũng ngăn cách giống như cánh cửa này, cô cũng không thể nhìn thấu nữa.

Mấy ngày nay Giang Thánh Tu đi Nhật Bản, Lục Tâm Đồng cảm thấy rất cô đơn.

Mặc dù cuộc sống của cô rất bận rộn, những cô bà xã hàng xóm vì Giang Thánh Tu đi công tác nên đặc biệt chăm sóc cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất tịch mịch, cô cảm thấy chính mình giống như lúc trước kia chờ anh từ Cao Hùng trở về, hơn nữa tình trạng bệnh còn nghiêm trọng hơn rồi, rất nhớ chồng cô nghĩ đến nỗi công việc đều phạm sai lầm rồi, bị trưởng phòng lớn tiếng chê cười.

Cô thật không không có cố gắng, coi như cô đối với anh tràn đầy không tha thứ, cô vẫn sẽ nhớ nhung anh a!

Giang Thánh Tu đi Nhật Bản cũng đã vượt quá 3 ngày như anh nói, vẫn luôn không liên lạc được với anh, cô thật sợ hãi, sợ anh có thể không trở lại hay không...

Anh phiền chán cô rồi sao? Cô cố tình gây sự vì muốn anh đừng đi Nhật Bản, anh tức giận sao? Lục Tâm Đồng lo lắng không yên, chờ đợi ở bên cạnh điện thoại, muốn đợi chờ xem anh có hay không sẽ điện đến, thế này mới phát hiện điện thoại cô ấy hết pin, cô sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng kiểm tra điện thoại di động của cô, di động của cô không biết tự tắt từ lúc nào rồi, cô thế nhưng không có phát hiện ra, khó trách cô đều không có nhận được điện thoại lần nào, cô thật là ngốc mà!

Di động của cô sau khi được sạc pin tốt liền reo lên, trái tim của cô vang như sấm, vừa nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên của Giang Thánh Tu, vội vã tiếp nhận nghe điện thoại.

“A Tu....”

“Là Giang phu nhân sao?”

Lục Tâm Đồng ngẩn người, làm sao có thể là phụ nữ gọi, đây rõ ràng là số điện thoại của Giang Thánh Tu a.

“Tôi họ Diệp, Diệp Cần, là thư ký của giám đốc Giang, tôi có lời muốn nói với cô.”

Thư ký Diệp? “Có chuyện gì sao?” Lục Tâm Đồng có cảm giác bất an nổi lên từng hồi, không biết thư ký Diệp bất ngờ gọi tới là vì nguyên nhân gì, đối với Giang Thánh Tu rốt cuộc là có thái độ gì, vì sao chồng của cô lại cùng cô ấy trong khách sạn, trong túi âu phục còn có hoa tai của cô ấy? Nhưng lại dùng điện thoại của chồng cô gọi điện? “Tôi biết rõ cô lén lút cùng Thánh Tu kết hôn rồi, chỉ có điều cô biết không? Đàn ông luôn luôn cũng do dự, tôi sợ cô sẽ bị thương tổn, cho nên nhắc nhở cô một tiếng.”

Thánh Tu? Kêu được thân thiết như vậy, gọi tới là muốn hướng cô thị uy sao? “Thư ký Diệp, cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Tâm Đồng thử tỉnh táo lại nghe cô ta nói.

“Tôi với Thánh Tu vừa mới quay về Đài Loan rồi, nhưng mà chúng tôi vẫn chưa trực tiếp trở về Đài Bắc, trước tiên ở lại khách sạn Đào Viên đã.”

Bọn họ cùng ở khách sạn!

Dấm chua Lục Tâm Đồng đổ, cái gì mà tỉnh táo đã sớm ném lên chín tầng mây đi, căm phẫn nói: “Giang Thánh Tu đâu? Gọi anh ấy tới nghe, tôi muốn nghe chính anh nói!” Hôm nay thời tiết rõ ràng rất tốt, vì sao không thể trực tiếp quay về Đài Bắc, nhất định phải ở khách sạn hay sao? “Anh ấy đang tắm, không rảnh tiếp điện thoại của cô.”

“Gạt người!” Cô mới không tin.

“Có phải là gạt người hay không, chính cô nghe đi, dù sao đêm nay tôi cũng sẽ cùng Thánh Tu qua đêm với nhau, sẽ phát sinh chuyện gì cô hẳn là rất rõ ràng đi, chỉ có điều ngày mai quay về, anh đại khái sẽ giả như làm một bộ dáng không có chuyện gì xảy ra đi! Cô tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nên nghĩ đến hai người đã kết hôn rồi, anh phải đối với cô nhiều chung tình.”

“Không, tôi không tin lời cô nói đâu......” Thư ký Diệp có thể là đang khích bác ly gián.

“Cô có tin hay không thì như thế nào? Ta đây là người đàn bà xấu tối nay là muốn quyến rũ anh ấy lên giường! Ta thích anh ấy lâu như vậy, ta vẫn cho là chỉ cần ta làm một thư ký tốt của anh, anh nhất định sẽ phát hiện được tình cảm của ta, kết quả anh cư nhiên nhanh chóng kết hôn, đối tượng vậy mà lại là một người đàn bà bình thường! Vậy ta đây cũng không muốn giả bộ làm người tốt rồi, ta không muốn thua loại xấu xí như cô, ta muốn từ bên cạnh cô đem anh ấy cướp đi!”

“Cô...cô sẽ không được như ý.....” Lục Tâm Đồng nghe quả thống hận vô cùng, cắn răng nghiến lợi, nhưng lời nói lại không giống như trong phim truyền hình hung hăng mắng hồ ly tinh.

Bởi vì cô không có tự tin làm vợ a, không có tình yêu của Giang Thánh Tu bỏ ra, không có lợi thế, thế nào có biện pháp cùng người đàn bà kia sẵng giọng nói: “Cô không giành được chồng ta.”

“Xin lỗi, điện thoại của Thánh Tu sắp hết pin rồi, vậy nha.” Cúp.

Lục Tâm Đồng lập tức gọi lại, rất muốn nghe được giọng nói của Giang Thánh Tu, nhưng vẫn chỉ là giọng nói của hộp thư, cô nhanh khóc, thật sự là sụp đổ nhanh.

Không, ai tới nói với cô này nọ đều là giả -- cô là thật vô cùng muốn tin tưởng anh, tin tưởng anh cùng thư ký anh đều không có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào, nhưng mà ngày đó cô nhìn thấy anh mang thư ký Diệp vào nhà trọ, hiện tại lại bị thư ký Diệp khiêu khích thị uy, không thấy được anh, không nghe được âm thanh của anh, cô thật sự là không biết nên tin tưởng cái gì....

Cô thật là khổ sở, thật rất khổ sở. . . . . . Dạ dày cô thật là đau, áp lực cao nhanh chóng khiến cô đau đớn muốn chết, ở Nhật Bản anh có biết cô hiện tại ra sao không, mấy ngày vừa qua chịu đựng thế nào, tâm tình của cô có bao nhiêu khổ sở? Anh cái gì cũng không biết a! Anh nói đi Nhật Bản liền tự nhiên đi Nhật Bản, trong lòng cô lúc trước sẽ không lo nghĩ tâm tình của anh, nhưng châm chọc thay, cô đối với anh lại yêu sâu như vậy, mãnh liệt như vậy, chỉ là tưởng tượng anh còn cho người phụ nữ khác cơ hội, khiến cho cô không chịu nổi áp lực đau bụng rồi, nếu là anh thật phản bội cô, cô chịu được sao? Cô thật có thể nhẫn nại sao? Cô không sung sướng, không có chút nào vui vẻ a, cô không cần đợi anh tại căn phòng đầy kỷ niệm này nữa, không muốn cậy mạnh chống đỡ khổ sở. . . . . . Tại sao, cô tại sao nhất định đợi anh về hành hạ mình. . . . . .

Anh nói, cô có cái gì bất mãn cũng có thể nói với anh, như vậy, trong lòng cô oán hận cũng có thể lấy hành động thực tế tới nói cho anh biết đi, là anh muốn cô là chính mình.

Trở lại nhà ba mẹ nhất định sẽ bị anh bắt được, cô mới không để cho anh như ý.

Lục tâm đồng gọi điện thoại, nghe được đầu bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, kêu cứu: "Trưởng phòng, là em, em có thể qua làm phiền chị với chồng chị một đêm không? Không, em là nói em muốn tạm thời dọn đi chỗ của chị ở, em sẽ giúp chị nấu cơm, cũng sẽ giúp chị chăm đứa trẻ . . . . . ."

Giang Thánh tu có thể nói là gặp rất nhiều khó khăn, hôm sau trở lại Đài Bắc, nào biết vừa về tới nhà, không có vợ hỏi han ân cần, trong phòng lạnh lẽo, chỉ có một tờ giấy ghi chép nói vợ muốn rời nhà ra đi, làm anh tức đến mau phát bệnh tim.

Mấy ngày nay anh vẫn có gọi điện thoại về nhà, nhưng ba ngày trước anh quá bận rộn, thật vất vả bớt thời gian gọi điện thoại về, điện thoại vợ nếu không phải là đang trò chuyện, thì chính là tiến vào hộp thư của vợ; ngày thứ tư anh theo ba bữa cơm gọi, vẫn là tình hình giống vậy, anh nghĩ gọi tới công ty, mới nghĩ đến thứ bảy công ty không có ai, cô dĩ nhiên cũng không ở, mà không nghĩ tới khi anh vẫn không thể liên lạc không được cô, cô lại bỏ anh rời nhà trốn đi!

Đây là chuyện Lục Tâm Đồng từ trước đến giờ khéo léo săn sóc biết làm sao? Rốt cuộc là xảy ra điều gì không may khiến cho cô không thể nghe điện thoại, không thể không rời nhà trốn đi? Sẽ không phải là cô vẫn còn giận anh tạm thời bỏ lại cô đi Nhật Bản chứ? Hay là nói, anh nói anh sẽ mau sớm quay về, nhưng không có tuân thủ ước định, kéo dài thêm suốt một ngày, cho nên cô tức giận? Trời mới biết khách Nhật Bản đó rất khó dây dưa! Anh cơ hồ chiêu số gì đều đem ra hết, sau lại là cùng hắn đến Ginza uống rượu mới một lần nữa ký hợp đồng thành công, sớm biết chỉ cần có gái đẹp với rượu mà có thể giải quyết, anh cũng không cần tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy rồi !

Hơn nữa ngay cả thư ký Diệp Cần của anh đều cùng anh đối nghịch! Cho là bọn họ cũng hợp tác nhiều năm như vậy, là trên bạn tốt trong công việc, không ngờ vừa đến Nhật Bản, cô cả người liền thay đổi tính tình, mặc quần áo rất hở hang, luôn theo anh làm nũng, nhưng lúc đó chính anh một lòng chỉ nghĩ giải quyết nhanh lên một chút, cũng không có chú ý cô nhiều hơn.

Cho đến tối hôm qua trở về Đài Loan, sau đó anh tài xế đón anh ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, gãy xương nằm viện, thân là chủ anh phải đến bệnh viện thăm hỏi, chờ người thân đến , giáp mặt gửi chút tiền an ủi, trì hoãn đến rất khuya, mới có thể tìm quán trọ gần đó ngủ trọ.

Cũng chính là lúc đó, anh bị thư ký Diệp hù sợ đến gần chết! Cô cư nhiên cởi hết nằm ở trên giường của anh đối với anh tỏ tình, bị hù đến nỗi anh một giây cũng không dám đứng lại, vội vàng đổi phòng.

Thật quá ngoài ý muốn! Anh chưa từng nghĩ tới thư ký anh tín nhiệm nhất sẽ thầm mến lâu như vậy, cho dù cô ở bên cạnh anh làm việc lâu như vậy, anh thật là xem lầm người, thật sự cho rằng cô đối với anh trung thành chỉ có trên công việc.

Xem ra anh phải đem cô sa thải rồi, tài năng của cô có tương lai bao nhiêu . . . . . Không, sa thải cô là tổn thất công ty, đem cô điều đến chi nhánh công ty ở Nam bộ đi, dù sao nhắm mắt làm ngơ là tốt rồi.

Thiệt là, không có việc gì thầm mến anh làm chi, hại anh tổn thất một trợ thủ đắc lực rồi.

Nhưng Giang Thánh Tu tiếc hận cũng chỉ có một phút, không có bởi vì tổn thất một thư ký mà ảnh hưởng đến tâm tình, dù sao trợ thủ là có thể bồi dưỡng lại.

Lúc này tim của anh ngứa ngáy nhớ mong chỉ có cô vợ nhỏ của anh a, nghĩ tới mấy ngày gần đây điện thoại nhà với điện thoại cô đều không gọi được, anh cũng không tránh được lo lắng cho cô bởi vì suy nghĩ lung tung, cố ý không nhận điện thoại của anh.

Cô muốn anh đừng đi Nhật Bản thì anh thật vẫn thiếu chút nữa mềm lòng, nhưng công quy công, tư về tư, anh không thể vì chuyện nhà mà ảnh hưởng công việc của anh, chỉ có thể cũng không quay đầu lại rời đi, không ngờ anh vừa về tới nhà, cô cư nhiên lấy rời nhà trốn đi để trả lời anh, kiểm tra tủ treo quần áo của cô, phát hiện cô mang đi không ít quần áo, thật là tức chết anh mà!

"Đây là cái gì?" Túi màu đen này là túi gì? Giang Thánh Tu trong cơn thịnh nộ lấy ra nhìn, bên trong lại chứa đồ dùng tình thú làm người ta đỏ mặt tim đập.

Không thể nào! Cái đó đụng cô, toàn thân Lục Tâm Đồng sẽ biến thành màu hồng, lại sẽ lớn mật chạy đi mua đồ dùng tình thú trợ hứng? Trời ạ, lại còn có quần áo thủy thủ, cô nghĩ là mặc cho anh nhìn sao? Mới hơi liên tưởng hình ảnh cô mặc quần áo thủy thủ một chút, trong đầu Giang Thánh Tu liền đầy cảnh xuân sắc vô biên rồi, cô đem lòng của anh quậy đến rối một nùi lại sốt nóng không dứt, lại dám rời nhà trốn đi, thật là không chịu trách nhiệm!

Giang Thánh tu sắc mặt khó coi, lấy ra điện thoại đã hết pin trước, thay pin dự bị đặt ở nhà, cuộc điện thoại đầu tiên gọi cho cô, không ngờ gọi như thế nào đều là nghe thấy giọng nói của hộp thư.

Anh nổi giận! Sự chịu đựng của anh cũng là có hạn độ!

"Đáng ghét! Lục tâm đồng, anh cũng không tin anh không tìm được em. . . . . ."

Cô không thể nào trở về nhà anh, để cho ba mẹ anh lo lắng, về nhà mẹ đẻ thì sao? Mặc dù cô không còn người thân nào, nhưng cô còn có cái nhà ở đây, phòng ốc trống không không người ở, chỉ là cô không đến nỗi ngốc đến nỗi trở về nơi đó chờ anh tới bắt người đi!

Giang Thánh Tu bắt đầu nghĩ tới người bạn tốt nhất của cô là ai, cô sẽ dọn tới đó trốn, sau lại nghĩ đến, nhớ lại bình thường cô rất thích đem trưởng phòng phòng cô giắt ở khóe miệng.

Cô chẳng lẽ đi tới nương nhờ người cô thích nhất, ngay cả khi thân mật cũng không quên nói tới là vị trưởng phòng kia ? Đúng, nhất định là đi tìm cô ấy!

Mặc dù hôm nay là chủ nhật, công ty không có ai, nhưng anh có chìa khóa của công ty, còn có số điện thoại liên lạc của tất cả nhân viên, chỉ cần tìm được chìa khóa của phòng nhân sự, lấy được chìa khóa phòng nhân sự , anh còn sợ không tra được số liệu của nhân viên sao? Anh nhất định truy bắt lại người vợ bỏ trốn của anh mới được!

Khi Giang Thánh Tu đến nhà Trưởng phòng Lưu thì Lục Tâm Đồng đang uống trà sữa trân châu ngon lành, vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên chính là tìm chỗ trốn, vẫn không quên một bên hút trà sữa trân châu của cô, một bên tránh.

"Lục Tâm Đồng, em cho rằng em trốn ở chỗ này anh không biết sao?" Giang Thánh Tu vẫn tốt như vậy, ung dung nhìn tới cô một tay cầm thức uống, một cước bày ra bộ dạng tức cười muốn chạy đi.

Trưởng phòng Lưu chờ xem kịch vui lành lạnh nói: "Tâm Đồng, lần này nên làm cái gì bây giờ? Em giờ muốn lưu lại chứng minh em rất có cốt khí, hay là muốn ngoan ngoãn theo chồng em về nhà à?"

"Đương nhiên rồi . . . . ." Đem khí phách cô phát huy đến mức tận cùng rồi !

Giang Thánh Tu không làm cho cô được như ý, anh hướng trưởng phòng lễ phép gật đầu một cái."Quấy rầy, ta lập tức đem vợ ta mang về nhà." Nói xong, anh bước lên trước kéo qua tay của vợ muốn mang cô đi. "Tâm Đồng, nên về nhà rồi."

"Em không muốn, em không muốn trở về với anh, em mới rời nhà trốn đi một ngày a!" Dễ dàng như vậy theo sát anh trở về, cũng không giống như rời nhà đi ra ngoài, này làm trái ý niệm của cô trước khi đi nha.

"Một ngày còn chưa đủ sao?" Chỉ là tấm giấy ghi chép nói rời nhà ra đi, liền đủ giày vò anh!

"Chính tôi lại nghĩ, có phải hay không chỗ nào đó của giám đốc Giang "không được", cho nên Tâm Đồng mới có thể nghĩ rời nhà trốn đi." Trưởng phòng Lưu lúc tại hai vợ chồng cãi vã đổ thêm dầu vào lửa, kịch vui này thấy phải muốn ngừng mà không được.

Cô trông thấy người trước mắt này rất được, Giang Thánh Tu không giống đàn ông chuyên ngoại tình, hơn nữa đang lúc này anh biểu hiện tức giận, không hề giống lời nói của Lục Tâm Đồng không quan tâm cô ấy như vậy; trốn tránh cũng là không có ích lợi gì, Tâm Đồng còn là nhanh lên một chút về nhà, cùng chồng cô nói chuyện thật tốt mới có thể giải quyết việc này.

"Ta không được?" Đàn ông ghét nhất là bị nói không được, Giang Thánh Tu với thâm ý khác mà nhìn chằm chằm vào vợ của anh, nhớ tới cô mua này túi đồ dùng tình thú, chẳng lẽ cô là chê anh không được mới mua được giúp anh trợ hứng? "Em cái gì cũng không nói!". Lục Tâm Đồng mãnh liệt lắc đầu, nhìn chằm chằm trưởng phòng Lưu đầu sỏ gây nên chuyện này, rất quá đáng, trưởng phòng đem nàng hại thảm rồi!

"Thật sao? Vậy chúng ta trở về mới đàm luận lại anh rốt cuộc nơi nào không được!" Giang Thánh Tu là một người văn minh, ghét nhất làm chuyện dã man, nhưng vợ của anh rất không ngoan, ở bên ngoài tản lời đồn, phá hư danh dự của anh, làm hại anh không thể không đánh cô -- anh một tay bồng cô lên, nhìn cô trốn thế nào!

Thế giới của Lục Tâm Đồng điên đảo rồi, thức uống cô rớt, thật lãng phí, má ơi, cô còn thấy chân của Giang Thánh Tu nữa! Đầu cô thật choáng váng, dạ dày chống đỡ bả vai cứng rắn của anh, rất không thoải mái, lớn tiếng kêu cứu: "Buông em ra! Trưởng phòng cứu em a!"

Trưởng phòng Lưu bye bye không tiễn, Lục Tâm Đồng bị Giang Thánh tu thành công mang về nhà.

Vừa về tới nhà, cô như cũ muốn trốn tránh anh, muốn đem cửa phòng khóa lại.

"Em nghĩ trốn, đây chính là địa bàn của anh, em xác định sao?" Giang Thánh Tu ở trước cửa khóa lại hết sức xông vào, còn cầm chìa khóa phòng ở trước mặt cô sáng ngời, sáng ngời a, nói rõ coi như cô đuổi anh đi ra ngoài, anh vẫn là đi vào đi.

"Coi như đây là địa bàn của anh, em còn là có quyền giữ yên lặng." Cô không muốn nói với anh nửa câu, anh chỉ sẽ hại cô vẫn đau lòng mà thôi.

"Tâm Đồng. . . . . ." Anh nhận ra vợ anh giận thật, còn tức đến muốn giữ yên lặng với anh, anh không cách nào nhẫn nại, bởi vì lòng của anh sẽ khó chịu.

"Hừ."

Còn hừ, cô cho là hừ một tiếng như vậy, anh sẽ bỏ cuộc nửa đường sao? Giang Thánh Tu bá đạo lôi cô đến trên giường ngồi, nữa ôm ở trên đùi, vây khốn cô thật chặt.

"Buông em ra. . . . . ." Anh chạm qua phụ nữ khác, anh ôm sẽ chỉ làm cô cảm thấy ghê tởm.

"Tâm Đồng, em nói, anh rốt cuộc phạm vào lỗi gì?" Tức giận dù sao cũng nên có một lý do chứ, anh không hiểu anh đi Nhật Bản liền xui xẻo, tại sao cô có thể tức lâu như vậy?Anh còn dám hỏi! "Anh đi ngoại tình!" Nàng nhìn anh chằm chằm.

"Anh ngoại tình?" Giang Thánh Tu cũng không nhận thức tội danh được tội danh có thực này."Anh khi nào đi ngoại tình rồi hả ?"

"Anh có! Anh với cô thư ký xinh đẹp của anh ngoại tình!" Lục Tâm Đồng lên án nói, cô không muốn nhẫn nại nữa rồi lại bị khinh bỉ, coi như anh thừa nhận, cô nhiều lắm là cũng là nhận thức, dọn đi ra ngoài ở mà thôi.

"Em ở đây ăn dấm của thư ký Diệp sao?" Giang Thánh Tu không nổi giận nhìn cô nói, ngược lại là còn rất vui mừng.

"Em mới không phải bởi vì ghen mà bịa chuyện , em là thật nhìn thấy anh cùng thư ký Diệp ngoại tình bên ngoài! Anh nói với em ngày đó anh đi xã giao, em với trưởng phòng đi uống cà phê, em tận mắt nhìn thấy anh với thư ký của anh vào nhà trọ. . . . . ." Nói xong, trong lòng cô thật khó chịu, giấu ở trong lòng thật lâu thật lâu.

Thì ra là chuyện này! Giang Thánh Tu rốt cuộc biết tại sao từ ngày đó trở đi cô liền buồn buồn không vui, trước hôm đi Nhật Bản, còn khác thường để ý chuyện anh cùng đi với thư ký Diệp.

"Tâm Đồng, đây là hiểu lầm, ngày đó thật sự anh có mang cô ta vào nhà trọ, thế nhưng cũng là do cô ta theo anh đi xã giao uống say, anh hỏi không ra được địa chỉ nhà cô ấy, không thể làm gì khác hơn là gắng gượng mang cô ta đi nhà trọ nghỉ ngơi, sau khi dàn xếp tốt cho cô ta anh liền đi nha."

Lục Tâm Đồng vậy mới không tin trên đời này có nhiều sự trùng hợp, cô lấy ra hoa tai vẫn để trên người. "Nhưng hoa tai của cô ở tại trong túi áo khoác của anh, chứng minh các anh quan hệ không nhỏ, em lại tin tưởng anh, em chính là người phụ nữ ngu nhất thiên hạ!"

"Áo khoác của anh có thói quen đặt ở trong phòng làm việc, thân là thư ký cô ta có rất nhiều cơ hội đụng vào áo khoác của anh." Ánh mắt Giang Thánh Tu nổi lên tia lạnh, nói như vậy, thư ký Diệp đã bố trí lâu rồi, lúc cô uống say, anh không thể không đưa cô đến nhà trọ cũng là một cái bẫy? Ngày đó anh cũng cảm thấy kỳ quái, thư ký Diệp bình thường uống rượu rất tốt, làm sao lại đột nhiên uống rượu say, vừa đến nhà trọ, còn mở rộng vạt áo trước ngực kêu la nóng? Nhưng hôm đó anh chỉ là tìm phục vụ nữ chăm sóc người cô ta là được rồi.

Lục Tâm Đồng dần dần bị anh thuyết phục, nhưng vẫn còn là giãy giụa lần cuối trước ai đó, khí nhược hỏi: "Cô ta tối hôm qua gọi điện thoại tới cùng em thị uy, nói hai người muốn cùng nhau qua đêm, cô ta cướp anh đi, là chuyện gì xảy ra. . . . . ."

Giang Thánh Tu thật nghĩ nguyền rủa người phụ nữ chết tiệt kia, xem ra chỉ đem cô ta đổi đi nơi khác là không đủ!

"Ngày hôm qua lái xe tới đón anh trên đường, xảy ra chút ít tai nạn xe cộ, thân là người thuê anh đây phải xử lý chuyện sau đó, cho nên anh mới có thể nhờ thư ký Diệp giúp anh gọi điện thoại cho em, nói anh buổi tối sẽ ở khách sạn, sáng sớm ngày mai mới có thể trở về, làm sao biết cô ta thế nhưng đối với em nói những lời đó, anh cũng là tại trong khách sạn mới biết cô ta thầm mến anh rất nhiều năm. . . . . ." Anh đã giảm bớt đi đoạn cô ta trần truồng hấp dẫn kia, không muốn chọc giận cô thêm ghen ghét.

"Người ta thầm mến anh nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể một chút cảm giác cũng không có!" Mà cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, nếu cô là đàn ông thì đã sớm động lòng.

"Nếu anh yêu thích cô ta còn có thể cùng em kết hôn sao? Trước hôn nhân đối với cô ta không cảm giác, sau khi cưới anh có em, làm sao có thể đối với người đàn bà khác cảm thấy hứng thú. . . . . ." Giang Thánh Tu dùng kế ngoài mặt buồn bã, nhưng, giọng điệu của anh nhưng rất cứng rắn , không cho phép cô hoài nghi anh một phần, đây chính là sỉ nhục nhân cách của anh.

"Tâm Đồng, tin tưởng anh được không? Anh chính là người tới Nhật Bản, trong lòng còn nhớ tới em, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho em. . . . . ." Nói đến điện thoại, đổi lại anh chất vấn cô."Đúng rồi, tại sao anh gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cho em, em đều không có nhận?"

Anh hỏi như vậy, lập trường hai người lập tức thay đổi, Lục Tâm Đồng ậm ừ không dứt."Bởi vì. . . . . . Điện thoại em không có nghe được, điện thoại di động cũng không còn pin. . . . . ." Anh làm chi dùng ánh mắt "Em thật ngốc" nhìn cô a!

"Anh...anh đừng nghĩ nói sang chuyện khác! Anh nói anh đối với cô ta không có hứng thú, anh đối với em cũng giống vậy a, không có chút nào muốn chạm vào em, nhất định là tại bên ngoài ăn thịt cá, đối với loại cháo trắng rau dưa như em ngán. .những . . . ." Nói gì muốn dạy dỗ cô? Chỉ là nói dễ nghe á..., đến cuối cùng còn không phải là bỏ qua.

Anh lại đối với cô không có hứng thú? Giang Thánh Tu thật hận không thể mở to miệng ăn hết cô! Dục vọng của anh cũng không chỉ là một cái hôn hay vuốt ve là đủ rồi, anh nghĩ cùng cô trở thành vợ chồng thực thụ!

"Đó là bởi vì em rất sợ đau, anh không muốn ép buộc em. "Anh quý trọng cô, tôn trọng cô, làm sao lại bị cô hiểu lầm là anh không muốn đụng cô? "Có thật không?" Lục Tâm Đồng kinh ngạc nhìn anh.

"Chẳng lẽ em thật cho rằng một chút sức quyến rũ em cũng không có sao? "Nhìn cô tự ti đến cúi đầu, Giang Thánh Tu bật cười lên. "Vậy nếu không phải nên thử một chút nhìn anh đối với em có phản ứng hay không a? Thuận tiện thử một chút anh rốt cuộc có được hay không? Hả?" Nói xong, âm thanh của anh hơi khàn khàn, chia lìa mấy ngày, anh thật sự rất muốn ôm lấy cô, có rất nhiều chuyện muốn làm với cô. . . . .