“Thật có lỗi....” Ngực Lục Tâm Đồng dâng lên vị chát, sao lại thế này, anh làm sao có thể trở nên lạnh nhạt như vậy, là vì không để cho người khác biết cô chính là vợ anh à, cho nên mới đối với cô lạnh nhạt như vậy sao? “Cô là người mới sao? Trước đây chưa từng thấy qua cô, đi đường phải cẩn thận một chút nha.” Diệp Cần thân thiết cười, còn khom người giúp cô nhặt văn kiện rơi xuống đất lên, thoạt nhìn ở chung rất tốt.
“Cám ơn chị”. Lục Tâm Đồng chỉ ngây ngốc mà tiếp nhận, liếc mắt ngắm Giang Thánh Tu một cái, anh tuyệt nhiên không nhìn đến cô, như là một chút cũng không quan tâm cô, thực đem cô làm thành người không quen biết.
“Đi thôi, chúng ta còn có việc.....” Bầu không khí có chút hơi lạnh, trưởng phòng Lưu kéo cô muốn rời đi.
Lục Tâm Đồng liền như vậy mờ mịt bị kéo đi, cùng Giang Thánh Tu lướt qua nhau. Mà đầu của anh cũng không quay lại, lòng cô rối rắm thành một mớ, thật là khổ sở.
“Đúng rồi, vị nhân viên mới tới ơi!” Thư ký Diệp kêu cô. “Như thế này, giám đốc Giang muốn đi họp, người sinh viên làm công việc phụ trách pha trà xin nghỉ, có thể làm phiền cô đến phòng họp pha trà sao?”
Giang Thánh Tu muốn đi họp? Như vậy đi đến phòng nước pha trà sẽ không gặp anh? Lục Tâm Đồng hồi tưởng lại biểu hiện lạnh nhạt của Giang Thánh Tu đối với cô, không khỏi do dự một chút.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, em lập tức đi qua.” Lục Tâm Đồng chỉ là một trợ lý nho nhỏ sao dám nói có vấn đề.
Trước khi họp, Lục Tâm Đồng đến phòng hội nghị trước để phân chia tài liệu, sau khi phát xong, cô đến phòng trà pha trà, khi cô đi đưa nước trà thì hội nghị bắt đầu chưa được năm phút, rất nhiều quản lý đã tới rồi.
Căn cứ vào chỗ ngồi, cô đến chỗ ngồi Giang Thánh Tu trước, đưa lên nước trà.
“Xin mời chậm dùng.” Tiếng nói cô nho nhỏ, mong đợi anh có chút phản ứng, nhưng anh vẫn như cũ chuyên chú mà nhìn bảng báo cáo, như là hoàn toàn đem cô thành không khí, làm cho cô rất thất vọng.
Nhưng, bọn họ đều muốn làm như không nhận biết nhau rất tốt, cho nên anh đối với cô lạnh lùng cũng là nhất định, cô muốn tỉnh lại, công và tư rõ ràng!
Lục Tâm Đồng vì bản thân động viên, bưng nước trà lướt qua chỗ ngồi của anh, không thấy được anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô với ánh mắt phức tạp. Cô – phân phát nước trà, phần lớn quản lý cũng rất khách khí cảm ơn, trong đó có một quản lý mập thân thiết hướng cô cười.
“Cô mới tới?”
“Vâng”. Cô mỉm cười đáp.
“Công việc cực khổ rồi.”
“Không, không cực khổ....” Lục Tâm Đồng lễ phép gật đầu một cái, ngờ đâu đồng thời đặt ly trà xuống, vị quản lý kia vừa lúc cầm bút lên, va chạm phải ly trà của cô, hại cô bị nước trà nóng văng đến mu bàn tay.
“Xin lỗi, tay của cô có nặng lắm không....”
Người ở bên ngoài nhìn vào, vị quản lý kia kéo tay cô thuần túy là muốn quan tâm đến cô, nhưng, Lục Tâm Đồng lại cảm thấy hắn sờ mấy cái, có thừa hiềm nghi sỗ sàng, cô không thoải mái rút tay về, buồn buồn nói lời xin lỗi, chạy đến phòng trà nước rửa bàn tay bị phỏng. (Lão già dê!)
“Thật là nóng..... Tên dê xồm đó, nếu không phải đang họp, ta sớm liền....” Cô có thể làm cái gì? Nói hắn quấy nhiễu tình dục? Nhưng người khác xem ra là không thấy được chuyện kia a, lão già kia thật biết giả bộ!
Cô vẫn là hết việc nhanh một chút để về ban của cô đi, như vậy cô cũng sẽ không không tập trung mà nghĩ đến Giang Thánh Tu, công việc cũng làm không tốt, tâm tình trong lòng cũng sẽ không.... nặng nề như vậy.
Lục Tâm Đồng pha nước trà ngon, mới nghĩ bưng nước trà đi ra ngoài, đã bị người bên ngoài xông vào làm hoảng sợ.
“A Tu....”
“Đừng mở to hai mắt, giống như ếch.” Giang Thánh Tu đỡ lấy khay trà trên tay cô, để lên bàn, lập tức kéo tay cô, kiểm tra chỗ cô bị phỏng.
“Sao anh lại tới đây, hội nghị không phải bắt đầu rồi sao?” Tim của cô đập thật nhanh, dường như đang nằm mơ, cô cho là anh công tư phân minh đến nỗi hoàn toàn không để ý cô rồi, cô thật vui vẻ a.... ....
“Anh hoãn năm phút rồi.” Giang Thánh Tu nhìn chỗ cô phỏng đã được rửa qua nước lạnh không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút phồng rộp không có khả năng giảm bớt. “Nói, lão già kia chạm vào em những nơi nào?”
“Cái gì?” Khẩu khí của anh rất lớn, cô nhất thời không có hiểu ý.
“Hắn không có đối với người quấy nhiễu tình dục đó chứ?” Kỳ thực anh cũng không có nhìn rõ ràng, chính là thấy vị quản lý kia cầm tay cô, sắc mặt cô quái dị mà chạy trốn tới phòng nước, anh mới có thể vội vã tìm đến cô.
“Chẳng qua là đụng tay, em lập tức rút về ngay.”
“Anh muốn đem hắn chuyển công tác tới chỗ khác, không, là trực tiếp cách chức hắn luôn!” Biểu tình Giang Thánh Tu hung ác như là nói thật, dám chạm vào bàn tay nhỏ bé của người vợ thân ái của anh, thật là không muốn sống nữa!
Lục Tâm Đồng bởi vì lời nói anh khó có vẻ kích động mà giương lên khóe môi, một lát lại trầm xuống thầm nghĩ: “Tha thứ cho hắn đi, nếu không chuyện của chúng ta không phải sẽ ra ánh sáng sao?”
Cô không cần quá hài lòng, loại sự tình ghen đối với anh mà nói là không có khả năng, không phải bọn họ vì yêu nhau mới kết hôn, anh cũng chưa từng đối với cô nói tiếng yêu, chỉ là anh chịu đối tối với cô, cô cũng rất thỏa mãn rồi......Nhưng cô sao có thể đủ thỏa mãn, không có được tình yêu của anh, cô vĩnh viễn cảm thấy không đủ.....
Giờ khắc này, cô hoảng hốt mà nhận thấy được một sự thật, cô không chỉ yêu thích chồng cô mà thôi, so với cảm giác yêu thích còn mãnh liệt hơn, còn cuồn cuộn hơn, cô yêu chồng cô mất rồi!
Cho nên cô mới có thể vì bên cạnh anh là cô thư ký xinh đẹp mà nổi máu ghen, bởi vì anh lạnh nhạt mà cảm thấy ủy khuất, mà bởi vì anh đột nhiên tới quan tâm mà vui vẻ không gì sánh được, nghĩ đến không chiếm được tình yêu của anh, cô liền hoảng hốt muốn chết.
Cô từng ngây thơ hy vọng bọn họ có thể đã từng có tình yêu tồn tại qua, nhưng khi tình yêu thật sự phủ xuống người cô rồi, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ sợ anh phát hiện ra cô yêu anh say đắm qua nét mặt.
Nghe cô nói sợ mọi thứ sáng tỏ, Giang Thánh Tu muốn xúc động nói, cho dù công khai quan hệ bọn họ là vợ chồng cũng không sao cả.
Khi anh thấy cô té ngã trước mặt anh thì anh muốn đỡ cô đứng lên đến cỡ nào, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng, khi đó trong ngực có bao nhiêu khó chịu!
Ở trong công ty, ngoại trừ những người phụ nữ lớn tuổi cùng phụ nữ có thải ra, anh chưa từng thân thiết với nữ nhân viên nào, chỉ sợ mạc danh kỳ diệu lại bị thầm mến, hiện tại kết hôn rồi, anh lại càng cùng những nữ nhân viên trẻ tuổi giữ một khoảng cách. Nếu như chỉ đối tốt với cô, thấy cô té tự động vươn tay ra, rồi tốt bụng kéo cô một cái, nhất định sẽ bị sinh nghi, cho nên anh chỉ có thể cứng rắn quyết tâm làm như không thấy, ép buộc bản thân bày ra khuôn mặt lạnh lùng.
Hiện tại vừa thấy cô bị ăn đậu hủ, anh thật muốn chửi rủa mình, chỉ cần công khai người nhân viên nữ này là vợ anh, còn có ai dám động đến một sợi lông măng của cô! Nhưng, làm như vây anh nhất định sẽ hối hận, quan hệ của cô cùng đồng nghiệp mới chậm rãi tốt lên, anh cũng không muốn bởi vì quan hệ vợ chồng của anh với cô, khiến cho cô có thêm “vài phần kính trọng”....
“Em không cần pha trà nữa”. Mặc dù anh muốn chân chính đi họp thì hắn là không ai dám phân tâm chuyện khác, nhưng anh chính là không muốn lão già kia có cơ hội nhìn cô.
“Không được, công việc phải làm cho tốt.” Cô nhưng rất có ý thức trách nhiệm.
“Vợ anh không phải tới công ty để làm người pha trà.” Anh không vui nói, “vợ anh” hai chữ như vậy cứ tự nhiên thốt lên, anh để ý tâm tình của cô hoàn toàn biểu hiện trong câu nói.
“Hư, không nên ở đây gọi em là vợ anh.....” Ý thức được cô thương anh, lại bị anh thân thiết gọi vợ, Lục Tâm Đồng cực kỳ thẹn thùng.
Cùng lúc đó, Diệp Cần muốn nói Giang Thánh Tu đến giờ mở hội nghị rồi, nhưng lại ở bên ngoài phòng trà nước thấy anh cùng nữ nhân viên mới tới liếc mắt đưa tình, còn nghe thấy anh gọi nhân viên kia là “vợ”, cô quả thực như sấm sét giữa trời quang mà bất tỉnh rồi.
Cô đã từng tưởng tượng qua vợ của anh là người phụ nữ như thế nào, không nghĩ tới lại là cô bé ngây ngô mới ngoài hai mươi, cô có điểm nào không sánh bằng cô gái kia, cô không cam lòng!
Cô không thể chờ đợi nữa rồi! Giang Thánh Tu chưa từng thấy qua mặt quyến rũ mê người của cô, nhất định là tạm thời bị cô gái nhỏ kia mê hoặc thôi, cô phải chứng minh cô so với cô gái nhỏ kia còn phong tình vạn chủng hơn bội lần.
Đã kết hôn thì sao? Cô đã đợi chờ nhiều năm lắm rồi, chậm một chút nữa đợi bọn họ có đứa con, cô liền càng không có cách gì tiếp cận anh rồi!
Lần này cô muốn chủ động ra tay, giành lại người đàn ông của cô! (Sky: bà này tưởng bở, anh Tu bao giờ trở thành của bả vậy!)
“Hôm nay ở công ty có chuyện gì vui vẻ sao?” Giang Thánh Tu hỏi.
“Có a, sau khi trưởng phòng biết em và cô ấy đều là con gái nuôi, đã nói muốn nhận em làm em gái....” Lục Tâm Đồng nói thật cao hứng, đôi mắt phát ra ánh sáng.
“Thật không?” Giữa trán Giang Thánh Tu ứa ra mồ hôi, như là đang cắn răng nhẫn nại cái gì đó. (anh Tu kiềm chế cái gì vậy.... Haha)
“Còn có hai đứa con của trưởng phòng cũng rất đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy em đều gọi dì dì, miệng rất ngọt.....” Lục Tâm Đồng nhắc tới đôi long phượng thai dễ thương kia, lại càng nói không ngừng những việc về trẻ con.
Cô không nhận thấy cô càng nói vui vẻ, sắc mặt Giang Thánh Tu càng khó coi. Cuối cùng, Giang Thánh Tu nhận thua rồi, anh thực có cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu, buồn khổ cực kỳ.
“A Tu, anh làm sao mà chảy nhiều mồ hôi vậy?” Lương tâm Lục Tâm Đồng rốt cuộc phát hiện mà hỏi.
“Anh quên anh với em đang làm cái gì sao?” Giang Thánh Tu trừng mắt nhìn cô, thật muốn bóp chết cô. (hahaha, em chịu thua chị Đồng rồi! Thiệt là tội nghiệp anh Tu quá à).
Lục Tâm Đồng vẫn còn nha một tiếng, mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến bọn họ trước khi đùa giỡn đang cố gắng “chạy thẳng tới đích”.
“Em không chuyên tâm.” Anh nói bốn chữ thực cực kỳ phẫn nộ.
Anh biết cô sợ đau cho nên mới cố tình hỏi ở công ty có chuyện gì vui vẻ, nào biết cô sẽ phân tâm mà quên làm chính sự, không khí có phần mất mát, anh cũng không còn tính làm nữa.
“Xin lỗi....”Cô quá mất mặt, chồng cô đối với loại sự tình này dường như rất lưu tâm..... (có người đàn ông nào đối với chuyện này không lưu tâm đâu chị....)
“Quên đi, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng”. Giang Thánh Tu từ trên giường trở mình đứng dậy, mặc quần áo vào.
Anh so với tưởng tượng của anh còn muốn quý trọng cô hơn a, chỉ cần cô nhíu mày một cái, anh liền đau lòng rồi, anh đương nhiên hi vọng hai người bọn họ dưới tình huống ngươi tình ta nguyện xảy ra quan hệ.
Anh không hề đụng vào cô nữa sao? Lục Tâm Đồng ngược lại lại lo lắng. “A Tu, anh không phải nghĩ muốn dạy dỗ em sao?” Ô, hai chữ dạy dỗ khiến cho cô thiếu chút nữa cắn đau đầu lưỡi.
Giang Thánh Tu bị cô chọc cho cười, sờ sờ đầu của cô nói: “Em học rất tốt.”
Lục Tâm Đồng đau lòng mà cúi thấp đầu, cô căn bản thất bại rồi, không cần an ủi cô.
“Chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi, kết hôn lại không chỉ là vì trên giường.” Thuận theo tự nhiên, may mà anh nói ra được, anh tốt nhất nên làm được, có thể nhịn được không gục ở tại cô vợ nhỏ đầy mỹ vị này.
“A Tu?”
“Mau mặc vào.” Giang Thánh Tu thấy cô còn đang ở trần, sợ cô cảm lạnh, đem quần áo đưa cho cô.
“Vâng”. Xem ra anh thực sự không làm nữa rồi. Lục Tâm Đồng cảm thấy anh rất không đúng, bọn họ cũng đã kết hôn ba tháng rồi, còn chưa có chân chính trở thành vợ chồng.
Anh còn nói sau này không dạy dỗ cô nữa, anh không phải bởi vì mỗi lần đều thất bại, cho nên đối với cô không còn thú vị rồi? Không thể nào! Lục Tâm Đồng mặt ủ mày ê.
“Cài lại cúc áo.”
“A?” Cô không phải đã cài tốt rồi sao? Giang Thánh Tu thấy cô vẫn còn lộ ra một ít da thịt, giúp cô đem hai cúc áo trước cài lại cho tốt.
Lục Tâm Đồng bởi vì anh tới gần mà hơi thở có chút hỗn loạn, mặc dù đã từng cùng anh thân thiết rất nhiều lần, thân thể của cô vẫn sẽ vì anh mà thẹn thùng nhuộm thành màu hồng.
Cô thật yêu chồng cô a! Không chỉ là muốn cùng anh thân cận da thịt, cô còn len lén đem một vài vật dụng hằng ngày các loại đổi thành cặp đôi , giống như là cái ly, bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ các loại, màu sắc cùng hoa văn đều là dùng riêng cho tình nhân, cố gắng mà muốn khoảng cách của bọn họ trong lúc đó kéo gần hơn.
“A Tu, em,.... chúng ta.....”
“Sao?” Giang Thánh Tu chờ cô nói tiếp.
“Chúng ta có thể nói nói.....” Nói mau a, nói cô muốn yêu đương cùng anh! Nói cô rất thích anh, thật thương anh, là anh dạy cho cô phải dũng cảm biểu đạt tâm tình, cho nên cô thẳng thắn mà đối với anh muốn nói.......
“Nói chuyện gì?”
“Nói về tạp chí!” Lục Tâm Đồng thuận miệng nói, cô thẹn thùng nên không có can đảm nói ra tấm lòng chân thật của bản thân.
“Tạp chí?”
Lục Tâm Đồng nghiêng mắt nhìn đến trên đầu giường để một bản tạp chí đang lưu hành, cầm tới lật xem. “Đây là tạp chí trưởng phòng cho em mượn, bên trong có sưu tầm rất nhiều danh nhân, chủ biên của họ là người ta sùng bái lâu rồi, cô ấy gọi là Đàm Vũ Vi.”
Sắc mặt Giang Thánh Tu biến hóa.
“A Tu anh làm sao vậy?” Hại cô thiếu chút nữa là nghĩ anh biết Đàm Vũ Vi, rất chán ghét người Đàm Vũ Vi này.
“Không, anh không sao.” Đàm Vũ Vi, bạn gái trước kia cùng anh yêu nhau bốn năm, nhưng lại từ miệng bà xã nghe được tên cô. Anh không phải bởi vì oán hận tên này mới thất thần, mà là rất kinh ngạc thôi, thì ra anh chưa từng nhớ tới tên này ước chừng đã ba tháng rồi.
Anh biết rõ là vì nguyên nhân gì, sau khi kết hôn, anh đem toàn bộ tâm trí đặt trên người bà xã.
Như vậy, điều này đại biểu anh đã hoàn toàn quên người phụ nữ họ Đàm kia sao? Trước khi anh kết hôn, trong lòng đối với Đàm Vũ Vi là sự chán ghét, còn bài xích muốn thư ký Diệp cự tuyệt phỏng vấn của cô, từ lúc nào bắt đầu, anh quên tên tuổi người bạn gái trước, đã rất lâu đều chưa từng nhớ đến cô, phảng phất như cũng không có tia hận ý, trong lòng đều nghĩ về bà xã nhỏ bé hay thẹn thùng của anh? Chẳng lẽ bất tri bất giác, Lục Tâm Đồng đã thay thế vị trí của Đàm Vũ Vi trong lòng anh.... ...... .....
So với Đàm Vũ Vi nhiệt tình không bị cản trở, Lục Tâm Đồng yên tĩnh dịu dàng càng làm cho anh say sưa, anh thích nhìn cô cười, cô như có hơi thở của gió xuân, cô vì anh giặt quần áo, nấu cơm, bóng dáng vợ hiền, còn có giữa bọn họ có loại tình cảm vợ chồng đầy ý nghĩa nước chảy đá mòn.
Tim của anh bởi vì có cô tiến vào chiếm giữ, không hề cô đơn giống như trước đây nữa, cuộc sống đơn điệu lạnh tanh của anh bởi vì cô tiến vào mà ấm áp, mỗi ngày đều quả thật rất phong phú, rất hạnh phúc, nếu như nói lúc trước anh là một người cuồng công việc, vì công việc mà liều chết, hiện tại anh chính là vì cô mà cố gắng làm việc, muốn dùng tiền anh kiếm được để nuôi cô, mang cho cô một cuộc sống không lo ăn mặc, chăm sóc cô một đời như thế, không xa không rời.
Anh, đã không thể không có cô......
“Đúng rồi, A Tu, tối mai em không trở lại ăn cơm, em muốn cùng trưởng phòng.....”
Sau khi Giang Thánh Tu ý thức được sự quan trọng của cô đối với anh, nghe được cô nói muốn đi ra ngoài ăn cơm, có chút khắc chế không được ghen ghét nói: “Không được đi.”
Bây giờ suy nghĩ một chút, vợ chồng bọn họ đã thật lâu không có một bữa ăn ngon rồi, thời gian này anh bận rộn công việc, một tuần lễ có thể có ba ngày chạy về ăn cơm liền đã rất không tồi rồi, cố tình ngày anh chạy về ăn cô đều có tiệc, tất cả suy nghĩ của cô đều ở trên người trưởng phòng cô ấy, trong lòng anh rất không cân bằng.
Lúc trước đều là cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh tan việc, hướng anh nói: “Anh đã về”, từ chỗ cô thấy, thế giới của cô hẹp hòi cũng chỉ có mỗi anh, hiện tại cô ba lần bốn lượt cùng đồng nghiệp đi ăn cùng nhau hoặc ca hát, thành ra nhà của anh chờ anh trở về, anh chỉ có thể ăn cơm tối cô đã để lại trước, đã lâu như vậy, anh làm sao có thể không để ý? “A Tu” Anh, anh làm sao vậy, anh không phải vẫn liên tục khuyến khích cô ra ngoài giao lưu với bạn bè sao? Giang Thánh Tu thấy cô sững sờ, không có chút nào hiểu được tâm tình bị cô lạnh nhạt của anh, không khỏi tức giận nổi đóa lên: “Em đi làm đã cùng họ ở chung một chỗ, tan việc còn phải bỏ thời gian cho các cô ấy? Đừng quên em đã kết hôn!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Lục Tâm Đồng trắng xanh, hai mắt tròn xoe.
Giang Thánh Tu thật hận chính mình nói phải quá đáng như vậy, anh rất muốn trấn an cô, nhưng không biết nên nói cái gì với cô, chỉ có thể cứng ngắc mà xoay người, bước vào phòng tắm, mở vòi nước, hắt nước vào mặt.
Anh là làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên cảm thấy bất an? Rõ ràng là anh đẩy cô ra khỏi thế giới nhỏ của cô, để cho cô có trách nhiệm, học được cách là chính cô, hiện tại cô ấy suy biến, có bạn bè với công việc xoay vòng, anh lại buông tay không được để cho cô tận tình bay? Không những mạc danh kỳ diệu ăn dấm chua, anh càng sợ cô càng bay cao càng vui vẻ, trong mắt dần dần nhìn không thấy anh, sẽ bị thế giới bên ngoài lôi cuốn thay lòng đổi dạ.....
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, anh từng bị Đàm Vũ Vi phản bội, sợ hãi chuyện giống vậy sẽ lần nữa tái diễn....
“Không, cô không giống, cô sẽ không phải bội ta......”
Cái cốc trên bồn rửa tay, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, đều là có đôi có cặp, ngay cả đồ ngủ trên người anh, cũng cùng là một kiểu dáng trang phục với cô, cô tự cho là cô đổi mà anh không biết......Cô hồn nhiên ngây ngô như vậy, toàn tâm toàn ý đối đãi với anh, để cho trong lòng anh là một bà xã đầy ngọt ngào, làm sao có thể sẽ phản bội anh?
Giang Thánh Tu ngổn ngang mà đánh xuống bồn rửa tay, không biết là đang giận cô hay là đang giận chính anh vậy mà không tín nhiệm cô ấy.
Anh quả thực bậy rồi a!
Lục Tâm Đồng suy nghĩ cả buổi đến nỗi đau cả đầu, mới đem tình huống chồng cô nổi giận là do anh đang ghen.
Thì ra là Giang Thánh Tu cũng sẽ ghen? Vốn là cô còn rất lo lắng cho mình phạm phải lỗi gì, anh mới sẽ tức giận như vậy, sau lại cẩn thận cân nhắc, cô nói là cô muốn cùng đồng nghiệp ăn cơm, anh mới nổi giận, ai... vậy thì không thể trách anh , gần đây cô thật không có thật tốt ăn bữa tối cùng anh, cũng khó trách anh sẽ ghen.
Nếu như anh thực sự ghen tị, cô thật cao hứng đây, đây là lần đầu tiên anh đối với cô biểu đạt tham muốn giữ lấy, anh đối với cô cũng không phải không chút động lòng.
Như vậy,..... anh yêu cô sao? Một cái dấu chấm hỏi đặc biệt phả ra, đem Lục Tâm Đồng đánh cho một chút tự tin đều không còn.
Cô dám khẳng định Giang Thánh Tu sẽ thích cô sao? Cô vừa không có nét đẹp đặc biệt, cũng không có ưu điểm gì hấp dẫn anh, anh đối với cô có tham muốn giữ lấy, không có nghĩa là anh thích cô a......
Lục Tâm Đồng ủ rũ cúi đầu, cô không có kinh nghiệm yêu đương, không biết khi đàn ông yêu phụ nữ tình hình lúc ấy có những biểu hiện gì, cũng không xác định anh ghen như vậy là vì nguyên nhân gì, cho nên anh không thể nào làm khác hơn là tìm tới kết hôn, sinh hai đứa trẻ, tình cảm cùng chồng như keo như sơn. Phải hỏi trưởng phòng Lưu, trưởng phòng Lưu kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể đến giúp cô.
Không ngờ được sau khi nói chuyện với trưởng phòng xong, cô lại bị trưởng phòng lớn tiếng cười nhạo nói, có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện phụ nữ không chuyên tâm trong chuyện đó sao? Còn nói chồng cô phản đối cô và đồng nghiệp ăn cơm, nhất định là đang ghen.
Sau đó trưởng phòng Lưu nhiệt tình mang cô đến cửa hàng đồ dùng tình thú mua đồ, nói có thể tăng tiến tình cảm vợ chồng bọn họ, hại cô đi ra cửa tiệm kia thì rất chột dạ, rất sợ người khác nhìn thấy cái gì bên trong túi màu đen cô cầm kia.
“Những thứ đồ này dùng rất tốt, bảo đảm chồng em yêu chết em!” Trưởng phòng Lưu khích lệ cô nói.
“Hi vọng không lúc nào hữu dụng.......” Lục Tâm Đồng thật đúng là muốn khóc, sớm biết vậy cũng không cùng trưởng phòng thương lượng, sau khi cầm những món đồ chơi cô mua này về, nhất định phải tìm cách giấu đi, tuyệt không thể bị Giang Thánh Tu thấy.
Trưởng phòng Lưu không nghe thấy tiếng cô lầu bầu, nhìn đồng hồ tay một chút nói:
“Người kia đi muộn về nhà có sao không?” Cũng mười giờ, chồng cô không lo lắng sao? “Không sao, chồng ta nói hôm nay anh ấy có tiệc xã giao.” Khi Lục Tâm Đồng nói, vừa lúc cô đi ngang qua một nhà trọ, cô bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Đó không phải là Giang Thánh Tu sao? Anh không phải đi xã giao, tại sao lại ở chỗ này? Lục Tâm Đồng chính mắt thấy anh thân mật đỡ một phụ nữ xuống xe, sau đó ôm người phụ nữ kia cùng nhau bước vào quán trọ, nếu như cô nhìn không lầm, người phụ nữ kia là thư ký Diệp Cần của anh.....
Chuyện gì xảy ra thế này, làm sao sẽ biến thành như vậy? Anh lừa cô…………
Lừa cô…………
Lục Tâm Đồng đem túi trong ngực ôm thật chặt thật chặt, tay của cô không ngừng phát run, hốc mắc nóng lên, giống như có một dòng nhiệt sắp trào ra, cô không có cách nào khống chế.
“Tâm Đồng, đó không phải là giám đốc Giang cùng với thư ký Diệp sao? Ông trời ơi, bọn họ cư nhiên ngoại tình…..” Trưởng phòng Lưu hít hơi nói, sau đó nghe được tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất, hướng mặt đất nhìn lên, đó không phải là túi mua hàng của Lục Tâm Đồng sao? Lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nước mắt của cô như sóng trào dâng.
“Tâm Đồng, chẳng lẽ giám đốc Giang là chồng của em?” Oh, đây thật là một tin tức chấn động a!
Bị nói trúng rồi, lòng Lục Tâm Đồng nặng nề nhéo đau một cái, giống như là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, đau đến không muốn sống.
Từ sau ngày đó, thần kinh Lục Tâm Đồng bắt đầu có sự thay đổi, cả ngày chú ý Giang Thánh Tu có dấu hiệu gặp gỡ ở bên ngoài hay không, anh tan việc về nhà, việc đầu tiên cô làm, chính là cẩn thận kiểm tra quần áo khi anh tắm rửa, xem một chút có hay không dính mùi nước hoa hoặc son môi.
Ban đầu cô rất may mắn không phát hiện điều gì, biểu hiện của anh cũng bình thường không có gì bất đồng, không có bởi vì cảm thấy thiếu thốn cô, đặc biệt đối với cô thật tốt, khiến cho cô muốn hủy bỏ những gì ngày đó đã thấy, hoặc là đoán đây chỉ là trường hợp hiểu lầm thôi, thậm chí còn nghĩ sẽ chủ động hỏi anh nữa. Nhưng hôm nay quần áo của anh mặc dù không có mùi nước hoa hay son môi, nhưng trong túi áo khoác tây trang lại có đôi hoa tai của phụ nữ.
Là hoa tai của thư ký Diệp sao? Lục Tâm Đồng nhìn đôi hoa tai đẹp như vậy, tự đau khổ cắn cắn môi, làm thế nào đây, cô đã tìm thấy chứng cớ, cái này người làm vợ như cô phải xử lý làm sao, tiếp tục giả vờ như không biết chuyện gì, hay là trực tiếp ngả bài? Nhưng cô càng sợ anh hào phóng thừa nhận, cô sẽ điên mất.
Hơn nữa kể từ Giang Thánh Tu nói kết hôn không phải chỉ vì trên giường, kể từ ngày đó bọn họ liền thuận theo tự nhiên, anh sẽ không chạm vào cô nữa, giữa hai người họ cũng nhiều phần thận trọng, anh đối với cô luôn là muốn nói lại thôi, cô căn bản đoán không ra tim của anh có gì.
Điều này càng làm cho cô suy nghĩ lung tung, tim của anh có phải hay không thay đổi rồi a, buộc cô nói ra lời thề cô sẽ không phản bội anh, vậy bản thân anh cũng phải như vậy, không được phản bội cô a…….
“Tâm Đồng, em đang ở bên trong sao?” Giang Thánh Tu gõ cửa phòng tắm một cái.
“Ừ, em đang giặt quần áo, chờ một chút xong liền đi nấu cơm.” Lục Tâm Đồng tận lực để cho giọng mình nghe thật bình tĩnh, còn đem đôi hoa tai giấu ở túi cô.
Cô không muốn mất đi anh.
Cô không thể tha thứ cũng không dám ngả bài, trước hết cô nên tỉnh táo, suy nghĩ một chút có phải lầm chuyện gì hay không, trưởng phòng Lưu nói thư ký Diệp vốn là thầm mến Giang Thánh Tu, có lẽ đôi hoa tai này là thư ký Diệp cố ý bỏ vào, nghĩ phá hư tình cảm hai người, TV không phải đều diễn như vậy sao? Chuyện quán trọ có lẽ cũng là chuyện ngoài ý muốn, bây giờ nhớ tới hôm đó, đêm đó Giang Thánh Tu có về nhà, cũng không có cùng thư ký Diệp ở chung một chỗ….. Nhưng, nếu như quả thật có điều khổ tâm bất đắc dĩ, tại sao anh không nói? Chỉ cần anh nguyện ý nói, cô đều sẽ tin tưởng anh.
Giang Thánh Tu thấy cô chưa có đi ra, cách cửa phòng tắm nói với cô: “Tâm Đồng, anh lập tức phải bay tới Nhật Bản rồi, tối nay không cần nấu cơm phần anh.”
“Anh bây giờ muốn đi Nhật Bản?” Lục Tâm Đồng chạy ra khỏi phòng tắm, không hề nghĩ tới vào lúc này anh nói muốn đi Nhật Bản, chuyện kia cô làm thế nào? “Anh có một cấp dưới ký hợp đồng với khách hàng Nhật Bản, chọc phải con lớn của khách, làm vị khách kia tức giận bay về Nhật Bản trước, anh nhất định phải lập tức đi Nhật Bản, bằng cách dùng tâm ý lớn một lần nữa đạt được cơ hội ký hợp đồng, đại khái …. khoảng ba ngày sẽ về.” Giang Thánh Tu đơn giản nói, hi vọng cô có thể hiểu.
Sắc mặt cô không tốt lắm, anh thật muốn ôm cô a! Từ ngày đó anh đối với cô tức giận, yêu cầu cô không cần sau khi hết giờ còn đi cùng đồng nghiệp, anh rất hối hận muốn nhận lỗi với cô, nhưng anh luôn luôn không có cách nào tự nhiên nói ra tâm tình ghen ghét của anh, thời gian càng kéo dài, anh liền càng không thể đối mặt với cô.
Bên ngoài tâm hồn không thể nói ra được, thân thể cũng vậy, ban đêm bọn họ tuy cũng ngủ chung trên giường, nhưng anh lúc trước vì săn sóc cô mà nói với cô, không miễn cưỡng cô cùng anh thực hiện nhiệm vụ vợ chồng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, anh lại sao dám dễ dàng đi chạm vào cô? Vì thế vô hình chung đúng lúc này, cuộc sống giữa vợ chồng bọn họ có chút khoảng cách. Sau đó, anh lại đưa thư ký Diệp vì say rượu mà đến nhà trọ, lại càng không dám để cho cô biết, chỉ sợ đổ thêm dầu vô lửa, cô lại càng hiểu lầm thì thảm rồi. (Đó, anh không nói, chị không nói, thế là….)
Bây giờ, anh lại muốn bỏ lại một mình cô, anh rất không yên lòng cho cô………
“Tâm Đồng, có thể giúp anh sắp xếp lại hành lý không?” Anh thật sâu chăm chú nhìn cô, cực kỳ quý trọng thời gian ở cùng cô trước khi bay đi Nhật Bản.
Bà xã của anh rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, có thể đem tim của anh quậy đến ngổn ngang, hại anh nghĩ đến chỉ là phải rời đi cô vài ngày, trong lòng rất không dễ chịu. Rõ ràng sau khi cưới lần đầu tiên anh đi công tác thì anh đối với cô còn không hề vướng bận mà, vì sao…..
“Là cùng đi với thư ký Diệp sao?” Lục Tâm Đồng không có nghe rõ anh nói gì đó, cảm giác nguy hiểm chiếm lĩnh trái tim cô, chờ cô lấy lại tinh thần, đã muốn mở miệng hỏi rồi.
“Dĩ nhiên.” Giang Thánh Tu đáp, sau khi cưới, anh vì để tránh nghi ngờ, muốn đi công tác qua đêm, anh đều là cố gắng một người đi, nhưng lần này địa điểm là Nhật Bản, anh rất cần khả năng tiếng nhật của thư ký Diệp, không mang cô ấy cùng đi không được.
Anh nhưng lại trả lời dĩ nhiên rõ ràng như vậy, Lục Tâm Đồng có chút khó tin ngoảnh mặt lại…..
“Tâm Đồng….” Anh nói gì sai sao? Giang Thánh Tu lo lắng muốn sờ sờ đầu cô.
“Không được đụng em!” Lục Tâm Đồng nghĩ đến anh đem thư ký Diệp cùng đi Nhật Bản, lý trí còn sót lại chút ít đã bị lòng ghen tị mãnh liệt bao phủ rồi, dùng sức đẩy tay anh ra.
Cô là vợ của anh, không phải cún con của anh! Bọn họ ngay cả du lịch tuần trăng mặt cũng không có, vì sao người phụ nữ kia lại có thể cùng anh…..
Giang Thánh Tu thấy cô bài xích phản ứng của anh như vậy, trong ngực rất khó chịu, chát chát nói: “Được rồi, tự anh đi sửa sang hành lý.” Nói xong, anh lướt qua cô đi vào phòng.
Tay Lục Tâm Đồng mơ hồ phát run, thật không biết tâm cô đang phát điên cái gì, nhưng lại cự tuyệt quan tâm của anh.
Cô rõ ràng không nghĩ đến đối với anh như vậy, biết rất rõ thư ký Diệp theo anh đi là chuyện đúng, nhưng mà cô đối với chuyện đêm hôm đó nhìn thấy cũng không có cách nào tiêu tan được, cô không muốn anh cùng thư ký Diệp đi Nhật Bản cùng nhau, cô rất sợ rất sợ…..
Sau khi Giang Thánh Tu sắp xếp xong hành lý, bước ra khỏi phòng ngủ, đã thấy cô một bộ dáng không yên lòng, không biết đang lo lắng cái gì, càng không yên lòng bỏ lại cô đi Nhật Bản.
“Anh sẽ mau chóng trở về, em phải ngoan ngoãn ăn cơm đầy đủ, ăn nhiều một chút biết không?” Anh dặn dò.
Lục Tâm Đồng gật gật đầu.
Cô như là đứa nhỏ bị anh bỏ rơi đáng thương, Giang Thánh Tu không đành lòng, đè nén xuống tâm tình muốn mang cô cùng đi Nhật Bản. "Anh sẽ mang quà tặng về. Anh cũng sẽ gọi điện thoại về”. Trong lòng anh đang hò hét.
Cô không cần quà tặng. Lục tâm đồng cắn môi dưới, không nói ra miệng.
Giang Thánh tu nhìn nàng ngay cả anh đi ra khỏi cửa, vẫn là không gọi một tiếng, không khỏi có chút thất vọng. Nhưng anh tâm cao khí ngạo nào có biện pháp nói lưu luyến cái gì, anh tự mình xách theo hành lý xoay người, đi về phía cửa trước.
Lục tâm đồng há mồm lại khép lại, lặp lại nhiều lần, mới ngăn cản anh đẩy cửa ra lúc dũng cảm nói: "Không đi Nhật Bản có được hay không?"
Giang Thánh Tu dừng bước chân, do dự một chút, mềm lòng mà nghĩ vì cô lưu lại, nhưng chuyến máy bay sắp tới giờ, công việc quan trọng hơn, anh không thể tùy hứng ở lại. Anh rất sợ dừng lại càng lâu càng không đi được, bước nhanh ra khỏi nhà, lại đóng cửa lại.