Tào Dật Nhiên uống rượu lái xe, một đường phóng tới nhà Bạch Thụ, nếu không phải hiện tại là ban đêm, trên đường ít xe, có thể xảy ra tai nạn hay không còn khó nói.

Trên người hắn ngoại trừ điện thoại cái gì cũng không mang, chuông điện thoại vang không ngừng trên xe, là nhà hắn gọi điện tới, chỉ sợ muốn hỏi hắn vì sao chạy mất, Tào Dật Nhiên không muốn để ý, mặc kệ chuông không ngừng vang.

Đến cửa nhà trọ của Bạch Thụ, bởi vì hắn không mang chìa khóa, cho nên vào không được, hắn bắt đầu ấn chuông cửa, nhưng ấn mấy lần vẫn không có ai ra mở cửa, hắn vừa lạnh vừa sốt ruột, thiếu điều nổi bão, biết Bạch Thụ còn chưa trở về, hắn chuẩn bị gọi điện cho Bạch Thụ, phát hiện điện thoại vừa nãy bị hắn ném trong xe không mang theo, hắn càng thêm phát điện, quả thực sắp không khống chế được tính tình, phóng vào thang máy xuống lầu, chờ đến kia lấy được điện thoại từ trong xe, bên trong có bảy cuộc gọi nhỡ, hắn xem cũng không xem, trực tiếp bấm số Bạch Thụ.

Bạch Thụ bắt máy rất nhanh, giọng nói bao hàm mệt mỏi, nhưng vẫn ôn nhu như cũ, “Dật Nhiên, thật xin lỗi, phải một lát nữa anh mới tìm em được.”

Tào Dật Nhiên hô hấp dồn dập, ức chế không được muốn nổi giận, nhưng vẫn dằn xuống, tuy rằng dằn xuống rồi, giọng vẫn kèm theo thở dốc phập phồng, “Anh còn đang vội cái gì, tôi ở dưới là nhà trọ của anh, tôi không mang chìa khóa.”

Tiếng hít thở phập phồng của Tào Dật Nhiên khiến Bạch Thụ cảm giác hắn như đang khóc, không khỏi cả kinh, “Em ở dưới nhà trọ anh sao? Anh còn đang bên ngoài, vậy em chờ một chút, anh lập tức trở về.”

Tào Dật Nhiên hít một hơi thật sâu, thanh âm run rẩy nghe như nghẹn ngào khóc, “Phải đợi bao lâu?”

Bạch Thụ nghe mà cả trái tim đều bay đến người hắn, cam đoan, “Chỉ chốc lát.”

Vì thế hắn đứng ở nơi đó đợi, cũng không vào trong xe, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi khoác một áo len hơi mỏng bên ngoài, hắn đứng đó ngẩn người, di động vang lên tiếng chuông đặc biệt của người nhà hắn, hắn căn bản không thèm nhìn, cả người cao cao gầy gầy đứng đó, thân hình nhìn như tao nhã, kì thực rất cô độc, giống như giữa trời đất chỉ có một mình hắn, trong đêm đông rét lạnh trở thành một cái cây cô độc.

Có người đi qua bên cạnh xe hắn, vô luận là nhìn xe hay nhìn người, đều có thể nhìn nhiều vài lần.

Thậm chí còn có cô bé đi tới hỏi hắn có phải muốn vào nhà trọ không, tốt bụng muốn giúp hắn mở cửa, Tào Dật Nhiên căn bản không thèm nhìn người ta, ngay cả ánh mắt liếc qua cũng không thèm tặng, vì thế cô bé do dự một hồi rồi đi mất.

Tào Dật Nhiên thường xuyên nổi điên xằng bậy một hồi, có thế phát tiết lệ khí không rõ nguyên nhân tích lũy trong lòng hắn, nhưng gần đây ở nhà hắn đều biểu hiện rất tốt, vẫn luôn đè nén chính mình, cho nên hiện tại trong lòng tích tụ rất nhiều buồn thương, tả xung hữu đột muốn phun trào, nhưng hắn không muốn nổi diên, cho nên đứng trong không khí lạnh lẽo, để mặc khí lạnh xâm nhập mình, giống nhưng muốn máu trong người cũng lạnh xuống, như vậy, là có thể ôn hòa, không chọc người chán ghét.

Hắn nhớ Bạch Thụ, hy vọng y nhanh trở về, là tưởng nhớ trước giờ chưa từng có, nhớ đến mức tâm dường như đều thê lương chờ đợi trong buồn chán.

Tuy Bạch Thụ nói sẽ lập tức trở về, nhưng cũng phải gần nửa tiếng sau mới về tới, xe y đỗ phía sau xe Tào Dật Nhiên không xa, sau đó người từ trên xe bước xuống chạy lại đây, nhìn thấy Tào Dật Nhiên dựa bên xe, gò má Tào Dật Nhiên dưới đèn đường bị đông lạnh đỏ đỏ, lông mày cau lại, môi tím tái, y tiến tới liền ôm hắn, một tay xoa xoa hai má hắn, vừa sờ đã thấy lạnh lẽo, y không khỏi nhíu mày, “Sao không đợi trong xe, cố ý đông lạnh sinh bệnh phải không.”

Tào Dật Nhiên cái gì cũng không nói, đưa tay ôm lấy y, vùi mặt vào vai y, ôm chặt như vậy, giống như ôm lấy hy vọng chờ đợi cả ngàn năm mới không dễ dàng có được.

Bạch Thụ bị hắn ôm mà sửng sốt, tâm giống như có linh cảm, cũng ôm chặt hắn, thấp giọng nói, “Xin lỗi, anh nên tìm em sớm một chút.”

Tào Dật Nhiên chỉ ôm lấy y, lạnh như khối băng, cũng trầm tĩnh như băng.

Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên rét run, không thể cứ ôm nhau giữa trời thế này được, y nghiêng đầu hôn hôn lỗ tai lành lạnh của Tào Dật Nhiên, ôn như nói, “Chúng ta lên lầu thôi.”

Tào Dật Nhiên vẫn một mực bất động, vì thế Bạch Thụ đành đẩy hắn ra một chút, muốn kéo hắn lên lầu, lúc này Tào Dật Nhiên mới nói một tiếng, “Cửa xe chưa khóa.”

Bạch Thụ thấy hắn vẫn còn lý trí, liền an tâm, đáp một tiếng, khóa cửa xe Tào Dật Nhiên lại, sau đó kéo hắn lên lầu.

Ánh sáng trong thang máy sáng ngời, ba mặt đều sáng bóng có thể soi gương, Tào Dật Nhiên từ nơi lạnh đột nhiên tới nơi ấm áp hơn, liền hắt xì mấy cái, còn có chút run rẩy, Bạch Thụ đành nửa ôm hắn, cánh tay khoác qua lưng hắn, một tay che má và tai lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, giận dữ nói, “Đang giận anh? Cố ý đứng ngoài xe chịu lạnh có phải không?”

Tay y bất cứ lúc nào cũng nóng nóng, Tào Dật Nhiên được bàn tay mang theo vết chai vỗ về hai má lạnh như băng, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc chua xót, hắn lắc lắc đầu, “Không có giận anh.”

Bạch Thụ thật bất đắc dĩ, lại đau lòng, “Vậy gây sức ép chính mình như vậy làm cái gì, em bị đông lạnh muốn sinh bệnh rồi.”

Lần này Tào Dật Nhiên không trả lời.

Được Bạch Thụ kéo vào phòng, trong phòng cũng là khí lạnh dày đặc.

Bạch Thụ mở điều hòa, liền đẩy Tào Dật Nhiên vào phòng tắm, nói, “Dùng nước ấm, mấy ngày nay anh bận, em bị bệnh chỉ sợ anh cũng không có thời gian bên em.”

Tào Dật Nhiên quay đầu nhìn y một cái, con ngươi đen thăm thẳm phủ một tầng ánh nước trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại nhu hòa như vậy, Bạch Thụ nhìn thấy trong lòng chua chua xót xót, nhuyễn thành một đầm nước tràn đầy.

Lúc sau Tào Dật Nhiên coi như thuận theo, Bạch Thụ trong lúc mở nước vào bồn tắm lớn, hắn đã cởi xong quần áo, đứng dưới vòng sen xối người trước, nước ấm làm hắn hắt xì liền mấy cái, run run rẩy rẩy xoa xoa hai tay.

Bạch Thụ mở nước bồn tắm xong, xoay người lại nhìn hắn, Tào Dật Nhiên luôn trắng, lúc này dưới ngọn đèn trắng như chạm ngọc, cả người gầy gầy cao cao, mờ mịt trong hơi nước nóng, Bạch Thụ nhìn mà tâm nóng lên, nhưng không phải sinh dục niệm, chính là đau lòng, y biết trước đây Tào Dật Nhiên chịu đau khổ, biết quật cường và cố chấp trong tính cách của hắn, cũng biết, hắn cần người toàn tâm yêu thương và che chở, người kia, chính là y.

Nước trong bồn tắm được rồi, Bạch Thụ thử độ ấm, bảo Tào Dật Nhiên vào bồn tắm ngâm một chút, Tào Dật Nhiên ngona ngoãn tắt vòi sen ngồi vào bồn, Bạch Thụ ngồi xổm bên ngoài, đưa tay sờ sờ hai má ướt sũng của hắn, lại mơn trớn lông mày đen thanh tú của hắn, nói, “Em ngâm một lát trước đi, anh đi lấy quần áo vào cho em.”

Tào Dật Nhiên kéo y lại, không cho đi, Bạch Thụ chỉ đành nán lại, Tào Dật Nhiên từ trạng thái đông cứng phục hồi tinh thần, hắn nhìn chằm chằm Bạch Thụ, trên mặt Bạch Thụ mang theo mệt mỏi, có lẽ y rất mệt.

Giọng Tào Dật Nhiên hơi khàn khàn, ánh mắt lại hết sức ôn nhu, “Anh nói anh về nhà ngủ, sao vậy, không ngủ sao?”

Bạch Thụ cười, khuôn mặt anh khí giãn ra, “Ngủ một lát trên ghế trong cục cảnh sát rồi.”

Tào Dật Nhiên không nói gì y được, chỉ nghiêng người qua ôm vai y hôn lên môi y, Bạch Thụ nhanh chóng vây lấy thân mình trơn bóng trắng mịn của hắn, cùng hắn nóng bỏng hôn một hồi, nhưng không mang theo dục vọng, giống như hai con cá, tương cứu trong lúc hoạn nạn, ôn nhu tràn đầy.

Bạch Thụ lại nói muốn đi lấy quần áo cho y, Tào Dật Nhiên đồng ý.

Bạch Thụ đi lấy áo ngủ trở lại phòng tắm, Tào Dật Nhiên tựa vào mép bồn tắm ngóng quá, ánh mắt ướt sũng đen thẳm, Bạch Thụ nhìn mà muốn hãm sâu vào, nhất thời trong thân tâm chỉ còn có người này, chuyện khác đều từ trong đầu xuất hiện, y nhớ tới lần đầu tiên gặp Tào Dật Nhiên, trong quán bar, hắn bước tới, trong mắt là ngạo nghễ lạnh lùng, nhưng là, khi dạ dày hắn đau, sâu trong cặp mắt đen lạnh lùng âm trầm kia, lại mang theo yếu ớt cùng đáng thương, Bạch Thụ không thể khống chế bị hãm vào, rốt cuộc ra không được nữa. Khi đó y chỉ biết, trên thế giới này sẽ không bao giờ có người thứ hai có thể hấp dẫn y như vậy, khiến y yêu đến không oán giận không hối hận. Cho nên, y không có khả năng cho hắn rời đi.

Tào Dật Nhiên thấy trong mắt Bạch Thụ tràn đầy ôn như nhìn mình không chuyển mắt, liền hỏi y có muốn tắm rửa không, không nghĩ tới Bạch Thụ lại trả lời, “Lát nữa anh tắm.”

Tào Dật Nhiên chỉ bĩu môi với y không biết thức thời, từ trong nước đứng lên lấy khăn lông lau lau người, đón lấy quần áo Bạch Thụ đưa qua mặc vào.

Tào Dật Nhiên ngồi trên sofa trong phòng ngủ lau tóc, Bạch Thụ chạy qua chạy lại kéo rèm cửa, trải giường, hâm nóng sữa bưng tới cho hắn uống, Tào Dật Nhiên thấy y bận không ngừng, lên tiếng, “Anh nghỉ tay qua đây đi.”

Bạch Thụ ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó thân thân mật mật ôm chầm vai hắn, Tào Dật Nhiên uống sữa nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt Bạch Thụ bình thản, chỉ nhìn hắn, nhưng Tào Dật Nhiên cảm thấy trong mắt trong tâm y, tất cả đều là chính mình, hắn đột nhiên an lòng, cảm thấy được toàn bộ thế giới đều từ bỏ hắn, chỉ cần Bạch Thụ không từ bỏ, như vậy, hắn có thể hạnh phúc không cần bận tâm hảo hảo sống tiếp.

Trong lòng Tào Dật Nhiên ấm áp, trong mắt lộ ra chút ý cười, đem ly sữa đã uống một nửa bưng đến bên miệng Bạch Thụ, Bạch Thụ sửng sốt, đành mượn tay hắn uống sữa, ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Tào Dật Nhiên thấy y không được tự nhiên, ánh mắt càng mềm mại, tự tự nhiên nhiên, sinh nhật hắn, cũng không muốn quà gì, chỉ cần Bạch Thụ ở cùng hắn là được, thậm chí không cần nói chuyện, đã là món quà tốt nhất.