Bạch Thụ đối mặt Tào Dật Nhiên phát giận chỉ đành liên tục giải thích, giải thích xong, phát hiện Tào Dật Nhiên yên lặng, hơn nữa im lặng đến mức bên kia điện thoại dường như ngay cả hô hấp cũng không có, khiến Bạch Thụ nghi ngờ có phải điện thoại ngắt tín hiệu rồi không.
Y bèn nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Dật Nhiên, còn đó không?”
Tào Dật Nhiên hít mũi, giọng thấp rất nhiều, “Ừm…. Anh có khỏe không? Hôm nay nhiệm vụ thuận lợi không?”
Bạch Thụ hiểu ra hắn đang lo lắng cho mình, vì thế trở nên áy náy, “Anh vẫn khỏe, hôm nay coi như thuận lợi, chỉ là bây giờ còn chưa thể thu đội, chủ mưu chạy mất, chỉ tóm được mấy tên tòng phạm, tịch thu tang chứng.”
Tào Dật Nhiên nghe y nói vậy, không khỏi lại có chút lo lắng, “Người nọ chạy rồi làm sao bây giờ? Các anh phải đuổi theo?”
Bạch Thụ cười, “Sao có thể, hiện tại đuổi cũng không biết hướng nào, phát lệnh truy nã là được rồi, nhưng phải về làm những chuyện tiếp theo.”
Tào Dật Nhiên còn nghe được cả tiếng xe xa xa từ bên kia, hình như còn có giọng người khác kêu Bạch Thụ, hắn bèn hỏi, “Hiện tại anh còn ở ngoài à? Tối hôm qua anh cũng không ngủ, cơ thể chịu được không?”
Giọng Bạch Thụ thật ôn hòa, giống như an ủi, “Anh vẫn khỏe, chỗ này xong rồi là về liền, em đi ngủ sớm một chút.”
Tào Dật Nhiên sợ làm trễ nãi chuyện của y, không tán gẫu thêm, cúp điện thoại, sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Thụ, hắn vẫn không ngủ được như cũ, trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng, tất cả đều là hình ảnh cùng một chỗ với Bạch Thụ, hắn dùng chăn bao mình lại, giống như lần đó đi du lịch với Bạch Thụ, Bạch Thụ ôm mình trong túi ngủ.
Hắn thở dài một tiếng, nghĩ thầm nếu không mình cũng đi làm cảnh sát cho rồi, không thể khiến Bạch Thụ từ chức, vậy mình cùng với y, khỏi phải lo lắng vì hoàn toàn không biết tình hình của y.
Hôm sau, nhà họ Tào phi thường náo nhiệt, bởi vì thân thích hai nhà Tào Triệu đều tới, hơn nữa người nhà họ Lý vẫn còn chưa đi, Tào Dật Nhiên ngồi một bên thờ ơ quan sát, thấy thân nhân nhà hắn cùng vài người Lý gia trò chuyện, giống như hai nhà đã sắp thành thông gia tới nơi, thật sự làm hắn buồn bực không thôi, nhưng thật sự không thể khiến mọi người khó coi ngay hôm sinh nhật mình, ngay trong tiệc nhà mình, vì thế chỉ có thể tận lực lễ phép theo cùng.
Hai nhà Tào Triệu đối với chuyện Tào Dật Nhiên và Lý Hân, thế hệ trước không có ý gì khác, chính là nếu đã có con, ngoại trừ kết hôn còn có thể làm gì, mà những người đồng lứa cha mẹ Tào Dật Nhiên mặc dù đa phần cũng có ý này, nhưng vẫn có số ít bảo lưu ý kiến, cảm thấy có con không nhất định phải kết hôn, chỉ là, phải cho đứa nhỏ danh phận quả thật là một vấn đề, cho nên, cũng không ai nói mấy câu như trưng cầu ý kiến Tào Dật Nhiên, mà đồng lứa với Tào Dật Nhiên, trừ hắn ra, đều là con gái, mọi người đều lộ ra chút đồng tình với Tào Dật Nhiên, nhưng đồng tình cũng chỉ vỏn vẹn vỗ vỗ vai hắn mà thôi, em họ Triệu Sưởng ở nước ngoài biết chuyện này, ngược lại lúc gọi điện chúc mừng sinh nhật hắn thuận tiện nói một câu, “Chính anh không cẩn thận, trách người khác không được đâu. Về sau làm ba ba tốt nha, ít nhất phải tốt với nó như với em. Biết không!”
Đại tiểu thư nghiêm trang giáo huấn khiến Tào Dật Nhiên bĩu môi, miệng lầm bầm, “Đến lúc đó rồi nói.”
Mọi người trong nhà thật nhiệt tình với cục cưng trong bụng Lý Hân, còn truyền tới truyền đi xem hình siêu âm hơn bốn tháng, mọi người bàn luận vô cùng vui vẻ, vì đứa nhỏ này chính là bé trai đầu tiên thuộc thế hệ chắt của cả hai nhà Triệu Tàp, đương nhiên được hoan nghênh.
Chỉ có đương sự Tào Dật Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, giống như đứa nhỏ kia không quan hệ tới hắn.
Bởi vì đứa nhỏ trong bụng được hoan nghênh, Lý Hân làm mẹ tự nhiên địa vị cũng cao hơn, được một đám nữ trưởng bối quan tâm đầy đủ, khiến nha đầu từ nhỏ không ai quản như cô thật cảm động. Hơn nữa cảm thấy mình có đứa con này, địa vị về sau được củng cố.
Tào Dật Nhiên trước mặt người khác cố gắng nở nụ cười, trở lại trong phòng mình thì sầm mặt, hắn đã quyết định thẳng thắn với Bạch Thụ, cho nên, trong lòng lại rất bình tĩnh, tuy rằng muốn nghe giọng Bạch Thụ, nhưng lại sợ quấy rầy Bạch Thụ nghỉ ngơi, chỉ đành nhẫn nại không gọi điện cho y, mà chờ Bạch Thụ liên lạc với mình.
Tào Dật Nhiên nửa nằm trên sofa trong phòng mình ngẩn người, cửa bị gõ vang, hắn nghĩ là chị họ lên lầu kêu mình xuống, rất không có tinh thần miễn cưỡng đi qua mở cửa.
Không nghĩ tới ngoài cửa lại là Lý Vị, ngay trước khi hắn đóng cửa Lý Vị liền chen vào phòng, Tào Dật Nhiên nhíu mày nhìn gã, lạnh giọng hỏi một câu, “Anh cứ luôn ở nhà tôi, rốt cuộc là muốn ở tới khi nào?”
Lý Vị cũng không để ý ngữ khí đuổi khách, cười lấy một cái hộp ra đưa cho hắn, nói, “Nào, quà sinh nhật.”
Tào Dật Nhiên chặn tay gã, “Cáo chúc Tết gà, tôi không cần.”
Lý Vị vẫn cười như cũ, con ngươi rất sâu, nói, “Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải chồn, cậu cũng không phải gà, tâm ý của tôi với cậu có trời đất chứng giám.”
Tào Dật Nhiên cười lạnh một tiếng, một quyền đánh tới Lý Vị, Lý Vị né, chân hắn đã theo sát, sau đó thừa dịp Lý Vị trốn tránh, ép gã tới cửa, còn bóp cổ gã, Lý Vị gần như thở không nổi, nhưng gã vẫn cười nhìn Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên cùng gã nhìn nhau phút chốc, buông lỏng tay, âm u nói, “Anh cứ chờ xem. Hậu quả anh đẩy em gái lên người tôi!”
Lý Vị ho khan vài tiếng, thanh thanh yết hầu, mới nói, “Cậu thật là bạo lực. Đối với anh bạn trai tên Bạch Thụ kia cũng tính tình kém vậy à.”
Tào Dật Nhiên nghiêm mặt theo dõi gã không đáp.
Trong tay Lý Vị còn cầm hộp quà kia, lại đưa tới trước mặt Tào Dật Nhiên, nói, “Thật sự không nhận sao? Không nhận sẽ hối hận đó.”
Tào Dật Nhiên mới không bị gã dao động.
Lý Vị bèn cười nhún vai, nói, “Được rồi, xem ra tôi ngay cả quà cũng tặng không được. Lại nói tiếp, tôi cảm thấy các phương diện của Hân Hân cũng không tệ, cô gái xinh đẹp, còn thức thời, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu. Hơn nữa, làm cậu làm con bé mang thai trước đi, chủng cậu gieo, hiện tại lại đổ trách nhiệm lên người tôi à.”
Mặt Tào Dật Nhiên càng đen hơn.
Lý Vị tiếp tục cà lơ phất phơ nói, “Không nghĩ tới cậu thật có tâm với anh bạn trai kia, nhiều ngày như vậy, cậu đều nhịn không ra ngoài tìm người chơi, nhỉ?”
Gã mới nói xong, nắm tay Tào Dật Nhiên đã vung tới, lần này gã có cảnh giác, cho nên né tránh, Tào Dật Nhiên cũng không phải muốn đánh gã cho mọi người nhìn ra, nên thấy gã mở cửa ra ngoài, thì không quản gã nữa, chỉ là trong lòng càng bức bối — mỗi người đều đang nhắc nhở hắn, là lỗi của hắn, chuyện mới ra nông nổi này.
Khi gần giờ dùng bữa tối, cậu út Triệu Trăn cùng Trương Hoàn vợ Triệu Trăn mới tới đây, thật ra Trương Hoàn không muốn tới, Triệu Trăn một mực chờ cậu, cuối cùng Trương Hoàn thật sự không muốn ông chờ mãi, đành theo lại đây.
Tào Dật Nhiên cảm thấy Triệu Trăn là người hiểu mình nhất nhà, nhưng là, khi Triệu Trăn nhìn tới bụng Lý Hân cùng trình độ trưởng bối trong nhà thích cô, đối diện Tào Dật Nhiên kể khổ, ông cũng ít đi phần đồng tình Tào Dật Nhiên.
Bởi vì trong phòng chỉ có Tào Dật Nhiên, còn lại chỉ có Trương Hoàn, Triệu Trăn nói chuyện không hề cố kỵ, hung hăng quất lên lưng Tào Dật Nhiên một cái, nói, “Con cái thằng này, chuyện tới nước này, cậu xem con làm sao!”
Tào Dật Nhiên cau mày, đáp, “Dù sao con sẽ không kết hôn với Lý Hân, con mới mặc kệ bọn họ thích Lý Hân bao nhiêu.”
Triệu Trăn nói, “Bọn họ làm sao thích Lý Hân, là thích đứa nhỏ trong bụng Lý Hân mà thôi. Bác sĩ nói là bé trai, có phải không? Trong nhà có thêm con trai, ai mà không vui.”
Tào Dật Nhiên phản bác, “Con không vui.”
Triệu Trăn lườm hắn, “Con không vui cũng không có cách nào, ai bảo con làm ra đứa nhỏ.”
Bộ dạng Tào Dật Nhiên nhíu mày nhìn Triệu Trăn có chút đáng thương, “Cậu, cậu không đứng về phía con sao?”
Triệu Trăn lắc đầu, vỗ vỗ vai cháu mình, “Cậu đứng về phía con, chính là đứng đối lập với mọi người trong nhà. Lý Hân kia không phải tuổi còn nhỏ sao, dù sao hiện tại hai đứa sẽ không kết hôn, nhiều nhất là đính hôn, thời gian còn dài như vậy, biến cố gì cũng có thể xảy ra, con sốt ruột cái gì?”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm không phải cậu gặp chuyện này, đương nhiên cậu không vội, nếu cậu gặp phải, chỉ sợ cậu còn gấp hơn con. Miệng lại đáng thương nói, “Cậu, tóm lại cậu phải giúp con. Bạch Thụ còn không biết việc này, con chỉ sợ y biết sẽ tức giận.”
Trương Hoàn ngồi bên cạnh đọc tin tức, thấy Tào Dật Nhiên bày vẻ đáng thương với Triệu Trăn, không nói gì xoay cả người đưa lưng về phía họ, nghĩ thầm Bạch Thụ biết rồi không tức giận mới lạ, cho dù là thánh nhân cũng nóng nảy mà.
Cậu không bình luận, không tham gia trò chuyện, chỉ nghe hai người kia rốt cuộc làm sao.
Trước kia chuyện gì Triệu Trăn cũng có thể giúp Tào Dật Nhiên dọn dẹp, lần này ông vẫn đánh Thái Cực, đánh cho Tào Dật Nhiên dỗi luôn, tự mình bỏ đi.
Trương Hoàn quay đầu nhìn Triệu Trăn, nói, “Ông đáp ứng anh ta một câu cho anh ta yên tâm cũng được, chọc cho anh ta giận bỏ đi làm chi.”
Triệu Trăn vẫy tay với cậu, Trương Hoàn biết người này lại muốn thừa dịp không có người ngoài mà động tay động chân, nên không thèm qua, còn nói, “Muốn nói thì nói, không nói thì thôi.”
Vì vậy Triệu Trăn đành tự mình ngồi xuống bên người Trương Hoàn, nói, “Nhóc thối Tào Dật Nhiên này, lần này đá trúng tấm sắt, phải cho no hảo hảo ăn khổ, nó mới có thể chịu đủ giáo huấn, về sau có thể quản được chính mình.”
Trương Hoàn không nói gì được nữa, chỉ là thấy Tào Dật Nhiên rầu rĩ không vui, cậu còn rất đồng tình cho hắn.
Đây là một cái sinh nhật ấm ức khó chịu nhất của Tào Dật Nhiên, một đám thân nhân mừng sinh nhật cho hắn là vô cùng vui vẻ, chỉ là, sinh nhật này không giống sinh nhật hắn, mà giống như sinh nhật Lý Hân, bởi vì mọi người đều vây quanh cô, hoặc là nói vây quanh đứa nhỏ trong bụng cô.
Trải qua sinh nhật này, thân phận Lý Hân không sai biệt lắm được hai nhà Tào Triệu thừa nhận, vì thế, quà Tào Dật Nhiên nhận được chỉ sợ không nhiều bằng quà gặp mặt Lý Hân thu được.
Tiệc sinh nhật Tào Dật Nhiên chỉ ăn qua loa một chút, nghĩ tới Bạch Thụ có lẽ nên liên lạc với mình, nên không còn lòng dạ nào ăn tiếp, chỉ ngồi bên bàn bồi tiếp mà thôi, bởi vì kính rượu lại uống không ít rượu, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, tuy rằng hắn không cười, mọi người vẫn không cảm thấy tinh thần hắn không tốt, lúc này hắn mới tha thiết hiểu được, đau khổ của hắn chính là đau khổ của một mình hắn, vì thế càng thêm buồn.
Khi bác cả
(nữ) giới thiệu cho Lý Hân chuyên viên dinh dưỡng và bác sĩ để dưỡng thai, Tào Dật Nhiên thật sự ngồi không yên, mượn cớ đi vệ sinh rời bàn, không nói với bất cứ ai, thậm chí không mặc áo khoác, hắn bỏ chạy ra ga ra, mở cửa xe ra ngoài, hắn cảm thấy hắn sắp bị áp lực khó chịu gần chết, hắn phải đi tìm Bạch Thụ, nếu không thật sự sẽ chết đi.