Tuy đã hẹn hôm sau về tới Bắc Kinh sẽ gặp và nói chuyện nhưng buổi tối tại Thâm Quyến, Trần Gia Dư vẫn muốn gọi điện cho Phương Hạo.

Trước những sự kiện quan trọng, anh thích làm nháp trước để chuẩn bị, chẳng hạn như trước buổi họp báo về vụ tai nạn tại Hồng Kông cũng vậy.

Trần Gia Dư chỉ muốn lấy sổ ra, liệt kê về quá khứ, hiện tại và tương lai của bọn họ.

Anh vừa chuẩn bị tinh thần, vừa tự cười bản thân thật sự quá nôn nóng, khác hẳn lúc bình thường.

Có vẻ như từ sau khi quen biết Phương Hạo, Trần Gia Dư chẳng còn lúc nào là bình thường nữa.

Sau rồi anh lại nghĩ, đây hẳn là cảm giác để tâm nhỉ.

Cũng không hoàn toàn là cảm xúc tiêu cực, nỗi thấp thỏm và con tim loạn nhịp đã lấn át sự giày vò do chưa được biết đáp án.

Tối hôm qua, lúc cuối buổi, Trần Gia Dư không tiếp tục uống rượu nên anh nhớ rõ ràng và cụ thể tất cả những gì đã xảy ra.

Từng chuyển động, từng cái nhíu mày, từng tiếng rên rỉ của Phương Hạo, từng lời cậu ấy nói đều như được búa đẽo dao khắc vào sâu trong tâm trí anh.

Anh hết lần này tới lần khác suy nghĩ về những lời âu yếm hai người đã trao nhau, nghĩ tới sự bình tĩnh, thoải mái và thẳng thắn, vô tư của Phương Hạo.

Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy suy nghĩ và tình cảm của hai người họ hiện tại đồng điệu với nhau.

Dù có thế nào thì cũng không thể đi tới kết quả “Chúng ta ngủ với nhau một lần, sau này hãy cùng quên đi những chuyện đã xảy ra” hay là “Chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn”.

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, sau cùng Trần Gia Dư xem lại từ đầu tới cuối lịch sử trò chuyện chưa đến mười trang giữa mình và Phương Hạo rồi ép mình đi ngủ.

Trần Gia Dư bay chuyến tối phải mười một giờ mới xong việc, Phương Hạo thì trực ca tối tới 0 giờ đêm, thời gian cũng rất khớp nhau.

Lúc gặp nhau ở bãi đậu xe, Trần Gia Dư thấy Phương Hạo không còn mặc độc áo sơ mi nữa mà mặc một chiếc áo len cao cổ thì trong lòng dao động.

Phương Hạo lên xe của Trần Gia Dư.

Sau khi lên xe rồi, Trần Gia Dư mới dám mạnh dạn bảo Phương Hạo: “Để anh xem nào.” Vừa nói, anh vừa vươn tay, kéo cổ áo len cậu ấy xuống.

Phương Hạo cũng để mặc Trần Gia Dư.

Yết hầu của Phương Hạo di chuyển lên xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi kìm lại.

Những vết đỏ đã biến mất nhưng dấu răng vẫn còn đó.

Trần Gia Dư mỉm cười: “Muốn xin lỗi em đấy nhưng mà anh không thật lòng đâu.”

Anh lật cổ áo Phương Hạo lại rồi nhân cơ hội đó nhéo nhẹ gáy cậu ấy.

Hành động này vừa thân thiết vừa thân mật, vậy mà Trần Gia Dư lại thực hiện một cách quá tự nhiên.

Phương Hạo cúi đầu, cũng rất phối hợp mà khẽ mỉm cười.

Từ góc độ của Trần Gia Dư, anh có thể nhìn thấy hàng lông mày và khóe mắt Phương Hạo cong lên.

Phương Hạo chỉnh lại cổ áo rồi bảo: “May mà da em không trắng đấy, nếu không chắc phải chờ mấy hôm.”

Trần Gia Dư chuyển rời tầm mắt rồi phóng xe đi.

Ra khỏi bãi đậu xe rồi, anh mới sực nhớ, hỏi Phương Hạo: “Chúng ta đi ăn gì nhỉ?”

Phương Hạo nhìn Trần Gia Dư, sau đó nói: “Gọi đồ ăn tới nhà em đi.

Như vậy… tiện cho chúng ta nói chuyện hơn.”

Phương Hạo nói rất bình thường nhưng Trần Gia Dư đã bắt đầu suy đoán trong lòng.

Cần nơi riêng tư để nói chuyện, nhẽ nào Phương Hạo muốn từ chối sao?

Song, chuyện đã tới nước này, Trần Gia Dư không bình tĩnh nổi thì cũng phải bình tĩnh.

Phương Hạo bảo gọi mấy món ăn gia đình ở nhà hàng Thái Sơn, anh bèn kêu cậu ấy lấy điện thoại di động xem thực đơn.

Hai người sau đó bàn bạc chọn ra ba món ăn, giao tới nhà Phương Hạo.

Gọi món xong, Trần Gia Dư mới nhớ tới chuyện kia, hỏi Phương Hạo: “Chỗ chân gà đấy lúc sau mọi người có làm món gì không?”

Phương Hạo gật đầu: “Có, mẹ em nấu rồi.”

“Món mẹ em làm ngon hơn hay là món anh làm ngon hơn?” Trần Gia Dư đột nhiên hỏi vậy.

Phương Hạo cảm thấy thực thú vị.

Trần Gia Dư lớn chừng này rồi mà còn thích so đo mấy chuyện kiểu vậy.

Phương Hạo bật cười, trả lời: “Món anh làm ngon.” Rồi như không muốn đối phương quá đắc ý, anh bổ sung thêm, “Cũng có lẽ do lúc đó em khá là đói bụng.”

Lúc gần tới nhà Phương Hạo, Trần Gia Dư dừng lại trước nhịp đèn đỏ rồi vươn người qua người Phương Hạo, mở cốp đựng đồ phía trước ghế lái phụ.

Hai người họ cách nhau rất gần, cánh tay của Trần Gia Dư chạm vào đầu gối Phương Hạo.

Từ góc độ này, Phương Hạo có thể nhìn thấy mái tóc được tạo kiểu bằng gel của Trần Gia Dư, thậm chí còn thấy được nốt ruồi sau tai của anh ấy.

Tối ấy, hai người họ da thịt quấn quýt là thế mà anh lại không phát hiện ra.

Sau khi Trần Gia Dư đóng cốp đựng đồ lại, Phương Hạo mới nhìn ra anh ấy lấy thẻ gửi xe tạm thời của khu nhà mình ra, để lên sau kính chắn gió.

Phương Hạo: “…”

Trần Gia Dư nói: “Hôm kia quên trả lại em.

Vừa hay.” Anh nghĩ, đúng là vừa hay, sau cũng không cần trả nữa.

Phương Hạo chỉ mỉm cười cười, nhìn Trần Gia Dư quen đường thuộc lối rẽ vào bãi đậu xe.

Đồ ăn rất nhanh đã tới.

Trần Gia Dư có ăn một chút giữa chuyến bay nên không quá đói.

Thế nhưng Phương Hạo thì vừa hết ca làm tám tiếng, chưa được miếng cơm nào vào miệng, hiện tại bụng dạ cồn cào, phải mất một lúc chỉ tập trung vào ăn uống.

Mãi đến khi Phương Hạo đặt đũa xuống, Trần Gia Dư biết cậu ấy đã ăn được tương đối, bèn rót nước cho Phương Hạo rồi sau đó mới đắn đo lên tiếng: “Em no rồi chứ? Chúng ta nói chuyện nhé.”

Trần Gia Dư đã chờ đợi cuộc trò chuyện này quá lâu rồi, từ lần đi ăn tại nhà hàng Thái Sơn và thậm chí còn trước cả khi ấy.

Hôm nay, món ăn vẫn là món ăn Thái Sơn, chẳng qua địa điểm đổi từ nhà hàng sang phòng khách nhà Phương Hạo và quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không còn là “bạn bè” giấu giấu diếm diếm nữa.

Phương Hạo gật đầu, đáp: “Vâng, chúng ta nên nói chuyện rồi.” Anh giải thích, “Thật ra tối hôm đó em cũng không có ý trốn tránh cuộc trò chuyện này.

Thế nhưng em thật sự đã quá mệt, cũng hơn hai giờ sáng, giờ đó đầu óc em không còn hoạt động nữa.”

“Anh biết.” Trần Gia Dư gật đầu tỏ ý thấu hiểu.

Thật ra hôm nay cũng là một ngày rất mệt mỏi đối với anh.

Anh bay ba chuyến, từ mười giờ sáng tới hơn mười giờ tối; trực liên tục mười hai tiếng đồng hồ, trong đó có sáu lần cất hoặc hạ cánh; thêm hai tiếng nữa là sẽ vượt số giờ giới hạn của một ngày.

Thế nhưng Trần Gia Dư không bận tâm, thời gian phù hợp với Phương Hạo thì sẽ phù hợp với anh.

Nghĩ tới đây, Trần Gia Dư chủ động lên tiếng: “Tối đó thật ra anh vẫn chưa nói hết.

Mùa thu năm nay được quen biết em, anh cảm thấy rất may mắn là vì… đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này.” Nói xong, Trần Gia Dư ngước lên, nhìn Phương Hạo chăm chú bằng đôi mắt đen sẫm, không chút né tránh.

Không phải Phương Hạo chưa nghĩ đến những điều bọn họ sẽ nói tới.

Chẳng qua lúc này đây, khi thấy Trần Gia Dư ở ngay gần kề nói ra không chút ngắc ngứ như vậy, anh ngẩn ngơ mất một giây: “… Cảm giác gì ạ?”

Trần Gia Dư vẫn nhìn cậu ấy, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Nhất định muốn anh nói ra sao?”

Phương Hạo gật đầu, cũng nhìn vào mắt Trần Gia Dư, kiên quyết nói: “Vâng, em muốn.”

Phương Hạo cảm thấy trước đó Trần Gia Dư đã thăm dò năm lần bảy lượt, chỉ thiếu một bước cuối cùng để qua cửa này.

Có rất nhiều chuyện, nếu khi ấy Trần Gia Dư thẳng thắn thì có lẽ đã được giải quyết nhanh gọn.

Phương Hạo muốn xem thử xem liệu hôm nay Trần Gia Dư có định vượt qua chướng ngại này không.

Trần Gia Dư lần này đã suy nghĩ kỹ càng, trả lời không chút đắn đo: “Chính là cảm giác rung động.” Sau đó anh nhìn vào mắt Phương Hạo, nói từng từ từng chữ: “Với em.”

Không những vượt qua, Trần Gia Dư có thể nói là nghiền nát chướng ngại này một cách sảng khoái.

Vẫn đôi mắt ấy nhưng tình cảm chứa chan quá đỗi rõ ràng.

Ngoài lần này ra, Phương Hạo chỉ từng trông thấy thứ cảm xúc ấy vào khoảnh khắc khi anh mở cửa, mắt đối mắt cùng Trần Gia Dư; vừa chân thành vừa nồng nàn, vừa nghiêm túc vừa thâm tình.

Những cung bậc cảm xúc đó thấm qua màn đêm đen thẳm – thậm chí còn không thể dùng từ “thấm” mà phải là “bao trùm” thì phù hợp hơn – nó tuôn trào, bao trùm trời đất, tựa thiên la địa võng bao trọn lấy anh.

Phương Hạo nhoẻn miệng cười.

Nụ cười không chút phòng bị của cậu ấy đẹp đẽ vô cùng.

Đôi lông mày cong cong, khóe mắt hơi nheo tạo đường nếp nhăn nhàn nhạt.

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Gia Dư là – Hỏng rồi.

Anh nhận ra đêm hôm kia thật sự chưa đủ để khiến anh thỏa mãn.

Anh lại muốn hôn cậu ấy rồi, muốn hôn một lượt hết tất cả, khóe mắt, sống mũi và cánh môi mỏng kia.

Sau đó, Trần Gia Dư nghe thấy Phương Hạo nói: “Cảm ơn anh đã nói ra.” Rồi cậu ấy dường như cũng thả lòng: “….

Với anh, em cũng vậy.”

Trần Gia Dư như thể nhận được sự cho phép.

Anh duỗi thẳng chân, đầu gối công khai áp sát đùi Phương Hạo rồi nói: “Anh cảm thấy bản thân đã thể hiện quá rõ ràng rồi, thế nhưng em lại luôn bảo làm bạn bè, nên anh vốn cũng không định nói.”

Hôm chở Phương Hạo tới sân bay, Trần Gia Dư đã nói thẳng là “có người mình thích”, cũng gần như chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ rồi.

“Ôi… Về chuyện này…” Phương Hạo khẽ thở dài.

Anh biết mình không thể trốn tránh vấn đề này.

Phương Hạo là người tốn khá nhiều thời gian để có thể mở lòng với người khác.

Mọi bước tiến triển với Trần Gia Dư đều vượt quá dự tính của anh.

Cảm xúc rung động cùng mất kiểm soát tới với anh nhanh hơn lý trí.

Anh không quen với cảm giác này, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Càng thích lại càng sợ mất đi.

Bất kỳ thứ tình cảm nào vượt trên tình bạn đều rất dễ vượt khỏi tầm kiểm soát, chỉ có tình bản là khống chế được, có thể tiến có thể lùi, từ tốn không vội vã.

Phương Hạo kể cho Trần Gia Dư về diễn biến cảm xúc của mình, đối phương im lặng lắng nghe anh.

Phương Hạo đặt tay lên đầu gối của Trần Gia Dư, nói lời cuối: “Không phải em cố tình muốn mập mờ với anh.

Nếu khiến anh hiểu nhầm thì….

đều là lỗi của em.”

Hành động của Phương Hạo rất tự nhiên.

Trước giờ Phương Hạo luôn thích dùng những tiếp xúc cơ thể thân mật để truyền đạt cảm xúc của mình, đặc biệt là khi ngôn từ không thể diễn đạt trọn vẹn.

Thế nhưng đầu gối của Trần Gia Dư lại như bị điện giật, còn thiếu chút nữa là xảy ra phản xạ đầu gối.

Anh nắm lấy cổ tay Phương Hạo, đốt ngón tay mân mê xương cổ tay cậu ấy.

“Anh hiểu ý em.” Trần Gia Dư chỉ hỏi, “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ đương nhiên không làm bạn bè được nữa rồi.

Làm bạn bè cũng không đủ khiến em thỏa mãn.” Phương Hạo để mặc Trần Gia Dư lôi kéo cổ tay mình, hơi ngẩng mặt lên, nói rất thẳng thắn.

“Còn một chuyện nữa,“ Phương Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn nói ra, “Vốn em có một nguyên tắc là không quen với người trong ngành, vì quá phức tạp.”

Trần Gia Dư trước đó cũng đã nghe nói về chuyện này, hôm nay nghe được từ chính miệng Phương Hạo cũng không quá bất ngờ.

Anh chỉ đáp “Ừm” một tiếng rồi phỏng đoán điều cậu ấy muốn nói tiếp theo, “… Nhưng?”

Phương Hạo rút tay về, khẽ xoa giữa trán, lưỡng lự một lúc rồi đáp: “Không có nhưng.”

Trần Gia Dư không ngờ được Phương Hạo nhắc tới chuyện này lại chỉ để nhắc vậy mà không có hướng giải quyết.

Anh bèn có chút nài ép Phương Hạo, tựa như muốn nói lý lẽ với cậu ấy: “Trong công việc chúng ta cũng không mấy khi làm việc với nhau mà.

Mười lần trên tần số kiểm soát viên không lưu thì anh được em chỉ huy bay chắc một, hai lần? Công bằng mà nói.”

Phương Hạo khẽ cười, huých nhẹ vai Trần Gia Dư: “Anh thì công bằng gì chứ.

Hai chúng ta bây giờ… chẳng ai là công bằng chính trực cả.”

Ý của Phương Hạo là cả hai đều có mục đích cá nhân, suy nghĩ bị cuốn theo tình cảm nên hiển nhiên là sẽ đưa kết luận tán đồng.

Lúc này, Trần Gia Dư thừa nhận: “Anh đúng là có mục đích cá nhân, mong em sẽ đồng ý, chẳng qua những gì anh nói cũng là sự thật.”

“Ừm.” Phương Hạo không tỏ rõ ý kiến.

“Anh là người cảm tính.

Ở bên em cho anh cảm giác đúng đắn nên anh kiên trì.” Trần Gia Dư bổ sung thêm.

Hai người trong thế giằng co.

Sau cùng, Phương Hạo nói với Trần Gia Dư: “Em biết.

Anh đã vượt qua được chướng ngại của bản thân, còn đây là vấn đề của em, em phải tự mình vượt qua.

Em cần thêm chút thời gian nữa.

Anh cũng biết mà… Em là người chậm rãi.

Em muốn dần dần từng bước.”

Trần Gia Dư chưa thật sự hài lòng với câu trả lời này nhưng anh cũng không thất vọng.

Trước đây anh cũng cảm nhận được rằng Phương Hạo có một sự phòng bị đối với thứ tình cảm ào tới mãnh liệt này.

Nó không phải nhắm vào cá nhân anh.

Thích một người rất dễ dàng nhưng để yêu thì lại chẳng dễ như vậy.

Lý lẽ này Trần Gia Dư cũng hiểu, nhưng anh sẵn sàng thử.

Trong tình yêu, cần chấp nhận tất cả những mặt tốt và mặt xấu.

Huống hồ, việc một người nguyên tắc vì anh mà từ bỏ nguyên tắc cũng đã thỏa mãn được 10% lòng tự tôn của anh rồi, Trần Gia Dư không muốn quá tham lam.

Bầu không khí vừa đúng, Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo, chủ động hỏi: “Vậy… Vậy chúng ta thử xem sao nhé? Cho anh một giai đoạn thử nghiệm?”

Phương Hạo bị sự dí dỏm của Trần Gia Dư làm cho phì cười, đáp: “Ừm, chúng ta cùng nhau thử nghiệm.”

Sau khi nói chuyện rõ ràng, trong lòng Trần Gia Dư cũng thấy khoan khoái.

Anh đứng lên dọn dẹp bát đĩa, sau đó lại ngồi xuống sofa, hỏi Phương Hạo: “Anh còn mấy câu hỏi nữa, có thể hỏi em không?”

Phương Hạo bật cười trước sự cẩn thận đắn đo trái phải của Trần Gia Dư, chỉ bảo: “Anh hỏi hết đi.

Hôm nay chúng ta thẳng thắn tâm sự mọi chuyện, bỏ lỡ cơ hội này là không còn lần hai đâu nhé.”

Trần Gia Dư dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, bắt đầu đặt câu hỏi: “Em nhận ra từ khi nào?”

Phương Hạo ngồi lại bên cạnh Trần Gia Dư.

Anh nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là cả một quá trình từ từ phát triển… Lần đầu tiên cảm thấy khó chịu thì hiển nhiên là hai hôm sau tối xảy ra vụ việc đèn hạ cánh.

Nhắc tới chuyện này… Em muốn xin lỗi anh thêm lần nữa.

Hôm đấy em đã nặng lời, khiến anh bị tổn thương.”

Trần Gia Dư thấy Phương Hạo đã nhiều lần xin lỗi vì chuyện này.

Thật ra khúc mắc đó đã biến mất khỏi lòng anh vào giây phút biết chuyện Phương Hạo cũng thích mình rồi, anh cũng chẳng ghi thù chuyện này, chỉ nói: “Chuyện đó thì không cần đâu.

Trước đây em xin lỗi rồi, hơn nữa… anh cũng đã được hời từ vụ “người nổi tiếng” đó, chẳng thể nhạy cảm như vậy nữa, đúng không nào.” Bây giờ Trần Gia Dư nói rất rộng lượng.

Phương Hạo nhìn Trần Gia Dư, khẽ gật đầu.

“Còn anh thì sao? Anh nhận ra từ lúc nào?” Phương Hạo đột nhiên hỏi ngược lại Trần Gia Dư không chút báo trước.

Trần Gia Dư đáp: “Sau hôm radar mất tín hiệu, lúc chúng ta uống cà phê ở Koza.

Trước đó chỉ nghĩ em rất đẹp trai chứ không nghĩ gì nhiều.”

“….

Chà, sớm ghê.” Phương Hạo nói.

Sớm hơn so với tưởng tượng của Phương Hạo.

Nếu bảo Phương Hạo nhắm mắt, đoán thử xem Trần Gia Dư bắt đầu thích mình từ thời điểm nào thì anh đại khái sẽ đoán là từ tối hôm xảy ra vụ việc đèn hạ cánh, chính vì thế nên Trần Gia Dư mới để ý tới sĩ diện của bản thân như vậy, đến nỗi lựa chọn cách xử lý cực đoan bằng chiến tranh lạnh.

Thật không ngờ là còn trước cả lúc ấy.

Phương Hạo không biết nên nói là Trần Gia Dư giấu quá kỹ hay là bản thân quá không nhạy cảm.

Qua một lúc, Trần Gia Dư không thấy Phương Hạo nói gì thì lại lên tiếng hỏi: “Câu hỏi thứ hai.

Em trước đây… hoặc là bây giờ, có đang gặp gỡ ai không?”

Phương Hạo ngẫm nghĩ, có chút không hiểu câu hỏi này đến từ đâu.

Phương Hạo không biết chuyện Trần Gia Dư từng vô tình nhìn thấy mấy dòng tin nhắn mà Cố Thuấn gửi cho mình nên lầm tưởng rằng anh ấy đang ám chỉ Lang Phong: “Ý anh là Lang Phong sao? Hai người bọn em đã xác định rõ ràng từ sớm rồi.

Cậu ấy ban đầu muốn hẹn hò với em nhưng sau khi em bảo không được thì bọn em đã thành bạn bè rồi.”

Trần Gia Dư đắn đo không biết có nên hỏi Phương Hạo cụ thể chi tiết chuyện Lang Phong không, chẳng hạn như vì sao Lang Phong lại theo đuổi cậu ấy, vì sao cậu ấy lại từ chối đối phương.

Thế nhưng anh cũng không muốn thể hiện bản thân quá bận tâm, dù sao tương lai vẫn còn cơ hội để hỏi.

Phương Hạo không biết được suy nghĩ của Trần Gia Dư, tiếp tục kể: “À đúng rồi, hơn nữa em còn giới thiệu cậu ấy với Chu Kỳ Sâm.

Anh biết không, hôm tiệc sinh nhật đến tận đêm khuya ấy, hai người họ đã hôn nhau trong phòng dành cho khách nhà em đấy.”

Lượng tin tức có hơi nhiều, Trần Gia Dư trợn tròn mắt, hỏi: “Cậu ta và… Chu Kỳ Sâm?”

Trần Gia Dư dường như không thể nào tưởng tượng nổi ra cảnh tượng đó, cũng không thể nào tưởng tượng nổi sự việc diễn ra ngay trong phòng ngủ dành cho khách của Phương Hạo, cách vị trí hiện tại anh đang ở chưa tới mười mét theo đường chim bay.

Phương Hạo bật cười, nói: “Đúng vậy, thế nên chuyện này bỏ qua nhé.

Trước đây… trước đây em có gặp gỡ một người nhưng cũng chỉ gặp vài lần, sau không còn liên hệ nữa.

Vậy nên, về cơ bản thì em không gặp gỡ ai cả.

Nếu có thì anh sẽ là người được biết đầu tiên.” Phương Hạo nói hết một tràng rồi hỏi ngược lại Trần Gia Dư: “Còn anh thì sao?”

“Anh đã độc thân ba năm rồi, chuyện trước đó thì hẳn em cũng biết.” Trần Gia Dư đáp.

Trần Gia Dư đoán không sai, Phương Hạo quả thực có biết.

Nhưng về lý do chia tay cụ thể, Phương Hạo không hỏi vì anh sợ Trần Gia Dư cũng sẽ hỏi mình câu hỏi ấy.

Hai người ngồi ở sofa, giãi bày cùng nhau từng câu từng chữ, đến lúc cuối Trần Gia Dư gối đầu lên chân Phương Hạo.

Trần Gia Dư nghĩ, tất cả những đầu mục chủ đề hôm qua anh thầm vạch ra xem như đã được bao quát hết rồi, vướng mắc cũng được giải đáp, trong lòng có cảm giác dễ chịu không thể nói thành lời.

“Câu hỏi cuối cùng.” Trần Gia Dư nhích vai để dựa lại gần người Phương Hạo hơn: “Giai đoạn thử nghiệm….

Có cơ chế nào để chuyển lên chính thức không? Để tiện cho anh tích lụy số giờ.”

Phương Hạo bị phép so sánh của Trần Gia Dư chọc cười.

Trần Gia Dư quả không hổ là người làm việc trong lĩnh vực hàng không.

Phương Hạo chỉ đáp: “Chuyện này á… phụ thuộc vào cảm giác, không tính theo số giờ được.” Phương Hạo cẩn thận phóng đoán ngụ ý của Trần Gia Dư khi hỏi câu này, sau đó hỏi anh ấy: “Còn anh nghĩ sao?”

Nếu vấn đề này do Trần Gia Dư quyết định thì anh cảm thấy bản thân có lẽ không thật sự cần tới mấy thứ giai đoạn bước đệm hay giai đoạn thử nghiệm, mà có thể ngay lập tức lúc này đây xác định quan hệ yêu đương luôn.

Thế nhưng, yêu đương dù sao cũng là chuyện của hai người, anh không muốn nói thẳng với Phương Hạo vì như vậy sẽ tạo áp lực cho cậu ấy.

Thế nên, Trần Gia Dư bèn trả lời theo ý Phương Hạo: “Ừm, cảm thấy phù hợp thì ở bên nhau, anh thấy không có vấn đề gì cả.”

Trần Gia Dư từng là một người đam mê đạt đến mục tiêu.

Từ cơ phó dự bị lên cơ phó, từ cơ phó lên cơ trưởng.

Bất kể là trong công việc hay trong chuyện tình cảm, anh luôn tuân theo định luật quán tính này, luôn muốn nhắm tới mục tiêu tiếp theo, leo lên một tầm cao mới.

Thế nhưng định luật quán tính này có vẻ như đã bị phá vỡ vào thời điểm ba năm trước khi Trần Gia Dư quyết định không kết hôn cùng Nghiêm Vũ rồi.

Trần Gia Dư nhớ lại những gì Lư Yên đã nói với anh hôm ở Thượng Hải, trong chuyện tình cảm quả thực không có người thắng kẻ thua.

Hôm nay, ở trước Phương Hạo, anh cảm thấy bản thân bị bắt thóp.

Nếu thật sự xét thắng thua thì anh bằng lòng nhận thua, là anh không kìm nén nổi mà tự ngả bài trước.

Anh thua thảm nhưng thua một cách cam tâm tình nguyện.

Tối hôm đó, ngoài cửa sổ gió trời lồng lộng, ánh đèn phòng khách vàng mờ, hai người họ làm tình trên chiếc sofa trong nhà Phương Hạo.

Phương Hạo bảo mình mệt rồi, lại mới ăn xong nên lần này hai người nằm nghiêng, Trần Gia Dư từ phía sau ôm lấy cậu ấy rồi tiến vào.

Tay trái của Trần Gia Dư vòng qua vai Phương Hạo, tay phải không ngừng nhéo miết ngực cậu ấy.

Lần này anh không dám cắn nữa, chỉ có thể hôn.

Môi Trần Gia Dư phủ lên vết răng hai hôm trước anh đã để lại trên cổ Phương Hạo, ra sức liếm mút.

Hơi thở nóng ẩm đan xen, để lại những vệt ướt nhoèn vừa thân mật vừa ban sơ.

Tư thế này không thuận tiện để tiến công mạnh mẽ nên Trần Gia Dư làm rất dịu dàng, dương v*t đưa đẩy một cách nhịp nhàng.

Phương Hạo cũng đung đưa eo và cơ thể để phối hợp cùng Trần Gia Dư.

Phương Hạo từ từ thả lỏng cơ thể.

Khoảnh khắc Trần Gia Dư tìm được góc độ chính xác để đâm sâu vào điểm mẫn cảm trong cơ thể Phương Hạo, Phương Hạo không kìm được mà rên lên thành tiếng và đưa tay ra sau, bấu chặt chiếc đùi mạnh mẽ của Trần Gia Dư.

Tình cảm hai người đã đồng điệu nên càng không giấu diếm.

Phương Hạo chìm đắm trong tình ái, đuôi mắt ửng đỏ, quay đầu lại nói với giọng ra lệnh: “Lại lần nữa đi.”

Giọng Phương Hạo thật sự rất hay, kể cả lúc rên rỉ cũng vậy, không ngọt ngấy cũng không giả tạo.

Mặc dù những lời ngày hôm đó Trần Gia Dư nói là những lời tán tỉnh trên giường nhưng anh cũng không nói dối.

Hiển nhiên giọng điệu của Phương Hạo không giống ngày thường nhưng vẫn mang chút lạnh lùng cùng chung nguồn gốc, khiến người ta khi nghe thấy đều cực kỳ muốn hung hăng chà đạp cậu ấy.

Hôm nay, cả hai người không ai uống rượu, hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại cũng hoàn toàn thần trí điên đảo.

Sau cùng, Phương Hạo phải tước vũ khí đầu hàng trước sự dịu dàng của Trần Gia Dư, nói: “Anh thỏa mãn em đi mà.” Vị trí ấy tại tuyến tiền liệt của Phương Hạo bị ma sát và kích thích không ngừng, lần nào cũng ở mức ngấp nghé.

Cả người Phương Hạo hệt như bị điện giật, lấm tấm lớp mồ hôi mỏng.

Những giọt mồ hôi óng ánh lăn theo mắt cá chân mảnh khảnh mà mạnh mẽ của cậu ấy xuống dưới.

Trần Gia Dư khẽ “Ừm” một tiếng đồng ý.

Sau đó anh thả một tay ra, chống lên sofa, tay còn lại thì không tiếp tục vuốt ve cơ thể Phương Hạo nữa vì anh có thể thấy được đầu ti của Phương Hạo đã bị anh nhéo tới tấy đỏ.

Thay vào đó anh tách mở chân Phương Hạo rồi đưa thằng nhóc của mình tiến vào cửa sau giữa hai mông đã ửng đỏ của cậu ấy, bắt đầu cắm rút mạnh hơn, sâu hơn và phóng túng hơn.

Lớp lông mu giữa hai chân Trần Gia Dư đập vào bờ mông săn chắc của Phương Hạo.

Gel bôi trơn chảy ra từ đó rồi lại bị nhồi trở vào theo lần tiến công tiếp theo, cứ lặp đi lặp lại tới khi ướt nhoẹt cả mảng.

Cửa sau của Phương Hạo cắn chặt lấy Trần Gia Dư, nhưng hai chân thì giạng mở, chồng lên nhau theo một góc độ kỳ quái.

Cả người Phương Hạo bị mở ra như một chiếc com-pa nhưng cậu ấy lại không hề có ý muốn phản kháng.

Sự tương phản này khiến Trần Gia Dư cảm thấy hưng phấn khác hẳn bình thường.

Anh tóm lấy cổ chân Phương Hạo, đâm rút thêm chục nhát rồi xuất tinh, cũng để đối phương sung sướng lên đỉnh.

Giây phút trên đỉnh, Trần Gia Dư dùng sức quay đầu Phương Hạo lại và hôn cậu ấy.

Phương Hạo thậm chí cảm thấy nụ hôn của Trần Gia Dư lúc làm tình vừa rồi còn không thô bạo như này.

Răng va vào nhau, môi suýt bị cắn rách, mang cảm giác vội vã và cấp thiết không thể nghi ngờ, tựa như nếu không hôn thì sẽ muộn mất vậy.

Trước khi hôn Trần Gia Dư, Phương Hạo cũng từng hôn không ít lần, thế nhưng anh chưa từng gặp ai như anh ấy.

Nụ hôn của Trần Gia Dư rất ngang ngược.

Hai môi anh ấy ngậm lấy môi anh, cạy mở hàm răng anh rồi sau đó luồn lưỡi vào, quấy lấy anh.

Miệng anh ấy tiến vào thật sâu, như thể đang tiếp tục màn giao hợp vừa nãy, vừa mạnh bạo, vừa dai dẳng, lại vừa khiêu gợi.

Phương Hạo chỉ cảm thấy quai hàm mình tê mỏi, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng.

Phương Hạo mặc kệ dòng tinh dịch phía trước mình đang bắn ra.

Anh quay đầu lại đáp trả nụ hôn của Trần Gia Dư, tựa như đang an ủi, tiếp nhận mọi sự gai góc của anh ấy.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Phương Hạo đột nhiên nhận ra lý do Trần Gia Dư cố chấp với việc hôn đến như vậy có lẽ là vì tối hôm trước khi bọn họ làm tình, vẫn còn một số điều chưa nói rõ nên toàn bộ quá trình đều bị dục vọng chi phối, những nụ hôn cũng không mang ý nghĩa của nụ hôn.

Trần Gia Dư chắc chắn nghĩ rằng lúc cuối anh có ý tránh né nên hôm nay anh ấy mới hôn một cách vồn vã như vậy, để bù đắp cho phần của hôm qua và hôm kia.

Phương Hạo biết nếu cứ tiếp tục thế này thì bản thân sẽ lại có cảm giác.

Anh chỉ đành đẩy ngực Trần Gia Dư và nói: “Hôm nay….

không thêm lần hai được đâu.

Em thật sự mệt lắm rồi.”

Trần Gia Dư cúi đầu, hôn lên cổ Phương Hạo, không quên gọi cậu ấy một cách trìu mến: “Anh biết rồi, cục cưng.” Sau cùng anh tuột bao cao su ra, thắt nút rồi ném vào thùng rác.

Phương Hạo nghe Trần Gia Dư gọi vậy thì đỏ mặt.

Anh xoay người trên chiếc sofa chật hẹp, mặt đối mặt với Trần Gia Dư rồi cũng cất tiếng gọi anh ấy: “Trần Gia Dư.”

Trần Gia Dư mỉm cười: “Không gọi “anh” nữa à.”

Phương Hạo tâm tình vui vẻ, bèn nói: “Lúc đó em gọi là vì khuất phục trước uy quyền của anh, sau này sẽ không gọi nữa.” Sau đó anh lại hỏi đối phương với ý thăm dò: “Anh muốn em gọi anh như nào?”

Trần Gia Dư đáp: “Gọi tên là được rồi.”

Phương Hạo bèn thử, khẽ gọi anh ấy: “Gia Dư.”

Phương Hạo không phải người mồm miệng ngon ngọt, Trần Gia Dư chỉ tiếp xúc với anh em nhà họ Phương một lúc là có thể nhìn ra Phương Thịnh Kiệt mới là người miệng ngọt, giỏi ăn nói.

Hơn nữa tính cách Phương Hạo còn rất thẳng thừng, không biết cách dỗ dành người khác.

Thế nhưng trong một số chuyện, Phương Hạo không cần người dạy cũng vẫn tự giỏi, ví dụ như sự dịu dàng khiến người ta lập tức mất đi lý trí này.

Trái tim Trần Gia Dư sắp bị sự dịu dàng ấy làm cho tan chảy.

Anh nhắm mắt, vùi đầu vào cổ Phương Hạo, khẽ đáp: “Ừm.”

Tựa như cánh chim bay mỏi tìm trở về, anh bay mệt rồi, đã tìm được cành cây thuộc về mình..