Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 245: Xuất kỳ bất ý
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Trương Hoán dừng lại, hắn quay đầu lại liếc mắt đánh giá thật kỹ tiểu quan viên này. Thấy hắn có một đôi mắt khôn khéo, trên mặt tràn đầy chờ đợi.
Trương Hoán cười nhạt, lấy ra một cái danh thiếp đưa cho hắn “ Ngươi ngày mai có thể đến tới phủ tìm ta.”
Lý Tu Hạ tay run run tiếp nhận danh thiếp, cận thận cất giữ. Hắn lại nhìn Trương Hoán thi lễ, rồi liếc sang hai bên xoay người bước nhanh rời đi.
Trương Hoán lắc đầu, hắn vừa muốn bước qua bậc của chính thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có nữ nhân gọi hắn “ Trương Đô đốc chậm chút đã!”
Trương Hoán bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Dương Phi Vũ toàn thân mặc trang phục đẹp đẽ xuất hiện ở phía sau hắn. Nước da nàng trắng nõn như ngọc, dung nhan xinh đẹp mà thành thục, toàn thân tràn đầy khí chất lộng lẫy ung dung của một bậc phu nhân. Trương Hoán đánh giá nàng, không cách nào có thể liên hệ vị phu nhân trước mắt này cùng nữ nhân mang vẻ mặt xanh xao, bơ vơ thủ tiết khốn khổ ở huyện Thiên Bảo.
Dương Phi Vũ duỗi ngón tay thon dài mà trắng nõn, tao nhã nghiêng đầu về phía sau “ Trương Đô đốc, chúng ta nhiều năm không gặp rồi!”
Trương Hoán nhìn nữ nhân từng danh chấn kinh thành phồn hoa, lại vì ái tình mà từ bỏ tất cả. Sau khi trải qua khổ nạn thì rốt cục cũng trở lại cuộc vốn phải thuộc về nàng
“ Chúc mừng cô!” Trương Hoán không khỏi mỉm cười, hắn cười một tiếng giống hệt mặt trời tháng tư, ấm áp mà sáng lạn. Hôm qua mới gặp lại Trương Hoán, ở sâu trong nội tâm Dương Phi Vũ nổi lên một tia buồn đau cùng bất an đối với chuyện cũ. Nhưng hiện tại “ chúc mừng ngươi” ngắn ngủn mấy chữ lại khiến nàng cảm nhận được Trương Hoán đã tỏ ra thiện ý, trong lúc không để ý nàng cảm thấy mũi có chút cay cay, loại cảm giác chỉ vụt thoáng qua đối với chuyện cũ buồn đau.
Nàng liếc hắn sâu lắng một cái rồi uyển chuyển thi lễ “ Trương Đô đốc ngày xưa có đại ân đối với tiểu nữ , tiểu nữ ghi nhớ trong lòng.”
“ Phu nhân, ngoài sân lạnh lắm, nhanh vào phòng đi thôi!” Từ bên cạnh truyền đến giọng nói ân cần, chỉ thấy Hộ Bộ thị lang Lô Kỷ bước nhanh tới. Lô Kỷ là tiền nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư, là tâm phúc đáng tin của Bùi Tuấn, bởi vì đem vị trí trong Nội các để cho Chu Thao nên được bồi thường chuyển sang làm Hộ Bộ thị lang kiêm Độ Chi Sứ, nắm giữ quyền to tài về chính của Đại Đường.
Lô Kỷ ước chừng năm mươi tuổi, mặc dù mặt mũi bị vết một màu chàm như quỷ thập phần xấu xí, nhưng hắn cũng là chủ nhân một danh gia vọng tộc Đại Đường có hứng thú cao nhã, văn tài xuất chúng. Từ lúc mười năm trước, lúc Dương Phi Vũ vì tài đánh đàn danh chấn kinh thành thì hắn là người chân thành ngưỡng mộ nàng. Mặc dù Dương Phi Vũ mất tích nhiều năm, nhưng đối với nàng hắn vẫn nhớ mãi không quên. Mấy năm trước, sau khi Dương Phi Vũ thất vọng quay về kinh thì hắn lập tức cẩn thận thu xếp cho nàng. Cho đến đầu năm, vợ cả của hắn mắc bệnh qua đời, hắn liền không thể chờ đợi được thêm liền lấy nàng làm vợ mới.
Lô Kỷ lớn hơn Dương Phi Vũ hai mươi tuổi, tâm nguyện nhiều năm tương tư được đền bù khiến cho hắn thương yêu người vợ trẻ vô cùng, sủng ái nàng cẩn thận từng li từng tí. Hắn bước nhanh đi lên trước đem một bộ áo khoác da hổ trắng choàng qua vai nàng nói nhỏ: “ Vào đi thôi! Bên ngoài lạnh lắm.”
“ Lô lang, đây là Trương Đô đốc mà thiếp nhiều lần nhắc tới với chàng. Vào thời điểm khó khăn nhất của thiếp đã ngài đã trợ giúp thiếp.” Dương Phi Vũ giới thiệu Trương Hoán với Lô Kỷ .
Trên mặt Lô Kỷ lập tức tràn đầy vẻ cảm kích, hắn tiến lên thi lễ thật sâu với Trương Hoán “ Trương thị lang đối với phu nhân của ta có đại ân, Lô Kỷ không dám quên giây lát nào. Nếu như có gì cần thì cứ đến chỗ của ta. Trương thị lang chớ có ngại”
Đột nhiên, một tiếng vỗ tay từ bên cạnh truyền đến. Chỉ thấy Trường Tôn Y Y từ sau cột đi vòng ra, nàng nhướn lông mày mà nói: “ Trương Đô đốc đi nước cờ thật là tốt, không đòi điều kiện lại được nhân tình, lấy lui là tiến cũng là cao minh.”
Dương Phi Vũ nhìn thấy nàng thì mắt lộ ra một vẻ chán ghét, nàng không để ý tới Trường Tôn Y Y lại quay sang Trương Hoán thi lễ, “ Thiện ý của Trương Đô đốc Phi Vũ biết rõ, ta sẽ không để người ta khiêu khích. Lô lang, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, nàng khinh thường liếc liếc mắt Trường Tôn Y Y rồi lại hướng Trương Hoán tặng một cái chớp mắt phong tình vạn chủng mới rời đi.
“ Nữ nhân hèn mạt!” Trường Tôn Y Y chăm chú nhìn bóng lưng nàng mà nặng nề phì ra một tiếng “ hừ!” . Vừa quay đầu lại thì lại phát hiện Trương Hoán cũng đã đi, nàng xách váy cuống quít đuổi theo “ Trương Hoán, chờ ta một lát.”
Trương Hoán dừng bước lại, nhìn nàng cười nhạt rồi nói: “ Ta không nên nghe trộm các ngươi nói chuyện. Nhưng mới vừa rồi ngươi cũng ăn miếng trả miếng, chúng ta coi như san bằng. Ngươi còn muốn hỏi tội sao?”
“ Ta không phải muốn nói việc mới rồi, ta là muốn.” Mặt Trường Tôn Y Y đột nhiên có chút đỏ “ Ta là muốn hỏi Bùi Oánh vì sao chưa tới?”
“ Ta ở lại Trường An cũng không lâu, mang cả nhà đi lại thật sự bất tiện cho nên lần này nàng chưa cùng đến. Tiểu thư Y Y có điều gì cần nói để ta chuyển cho nàng?”
“ Kỳ thật không có gì muốn nói.” Trường Tôn Y Y lắc đầu, nàng liếc mắt nhìn Trương Hoán, trong đôi mắt không khỏi hiện lên một vẻ buồn bã. Một hồi lâu, nàng cắn cắn môi thấp giọng hỏi: “ Ngươi mấy năm nay có được khỏe không?”
“ Ta có được khỏe hay không, ta nghĩ tất cả mọi người hẳn là rất rõ ràng. Có điều nói tóm lại coi như không tệ, đa tạ tiểu thư Y Y quan tâm”
“ Thời gian qua đối với ta không tốt, ngươi biết không? Ta cưới phải chồng tầm thường vô vị không chí tiến thủ, cả ngày liền trốn ở trong phủ đánh bạc”
Nàng nói lải nhải làm Trương Hoán không chịu nổi. Đầu tiên là vào phủ bị Tống Liêm Ngọc ép buộc dẫn đi, lập tức lại gặp phải một kẻ đầu cơ Lý Tu Hạ, rồi đến Dương Phi Vũ. Hiện tại lại là Trường Tôn Y Y đến kể chuyện cũ, hắn lại không có một khắc thời gian rảnh rỗi, sớm biết rằng hôm nay như thế thì đã không tới.
Ngay lúc hắn không thể nhịn được nữa thì Trương Hoán đột nhiên thấy từ phía đối diện đi tới một người. Hắn mặt gầy, thần thái rạng rỡ, đúng là Trương Phá Thiên biệt vô âm tín nhiều năm. Chính mình đang chuẩn bị đi điều tra về hắn, lại không ngờ rằng có thể gặp được ở trong phủ của Trưởng Tôn. Bấy giờ, Trương Hoán vốn đang đầy vẻ miễn cưỡng lập tức phấn chấn tinh thần, hắn quay sang Trường Tôn Y Y chắp tay rồi liền bước dài về phía Trương Phá Thiên đi tới
Trường Tôn Y Y có ngàn vạn lời muốn nói mà coi như nói không nên lời. Cũng đành chỉ trên mặt hiện ra vẻ bi thương. Nàng vốn đang nói về hôn nhân bản thân bất hạnh cùng nỗi hối hận năm đó không để ý mà bỏ lỡ cơ hội. Không ngờ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Trương Hoán xoay người một cái liền như cho nàng vào quên lãng. Trường Tôn Y Y lập tức thấy trong lòng thất bại, trơ mắt nhìn Trương Hoán rời đi. Nàng hung hăng dậm chân, còn ánh mắt lại vừa oán vừa hận liếc nhìn cha mình đang tán gẫu cùng mấy người mê mã cầu. Nếu không phải cha cả ngày không làm việc đàng hoàng thì mình như thế nào chịu gả cho kẻ chỉ biết chơi đùa mã cầu và đánh bạc ăn chơi trác táng.
Theo thời gian trôi đi, Trương Phá Thiên cũng dần dần quên đi bất hạnh. Hai năm trước tiểu thiếp lại sinh cho hắn một đứa con trai. Lúc tuổi già lại có con nối dõi nên Trương Phá Thiên mừng vui vô cùng. Hắn đem cả thể xác và tinh thần đặt ở trên người con nhỏ, tinh thần diện mạo rạng rỡ hẳn lên, nụ cười một lần nữa hiện trên mặt hắn. Trong lúc rãnh rỗi đều ôm con nhỏ đến các nơi du ngoạn. Tình hình của hắn thì lúc ở Lũng Hữu Trương Hoán cũng có biết một ít. Lúc ban đầu cũng không để tâm, nhưng từ sau khi Trương Huyên ở Thái Nguyên có Bùi Tuấn ủng hộ đã khai trương phủ thì Trương Phá Thiên cũng bắt đầu lại suy nghĩ tới tiền đồ cùng vận mệnh của Trương gia.
Khi mấy chi trong Trương gia chia tách thì một chi chánh tông nhất luôn luôn đi theo Trương Hoán. Từ Vũ Uy đến quận Kim Thành, gia chủ Trương Xán thủy chung không có từ bỏ việc chấn hưng Trương gia. Hơn nữa cùng với thanh danh Trương Hoán lớn dần và Thôi gia thất thế, rất nhiều người trong Trương gia tộc vốn phụ thuộc Trương Nhược Cẩm cũng nhao nhao thay đổi vị trí. Hoặc tìm nơi nương tựa Trương Huyên, hoặc đến Lũng Hữu tìm nơi nương tựa Trương Xán. Trương gia ở Lũng Hữu từ lúc ban đầu tây tiến chỉ có mười bảy hộ giờ tăng đến hơn hai trăm hộ, gần như đã có địa vị ngang nhau với Trương gia ở Thái Nguyên. Hơn trăm hộ Trương gia phân tán ở kinh thành cũng thành đối tượng để hai phái tranh đoạt.
Lần này Trương Hoán được bổ nhiệm làm Môn Hạ Thị Lang, chính thức gia nhập Nội các. Điều này đối với Trương gia đã rời xa quyền lực trung tâm không nghi ngờ là một liều thuốc tự tin. Dù sao Trương Hoán từng được lão gia chủ Trương Nhược Hạo chỉ định làm người thừa kế Gia chủ . Đối với việc chấn hưng Trương gia hắn có trách nhiệm không thể thoái thác. Cho dù hắn sẽ không nhận chức gia chủ, nhưng mà hắn sẽ che chở. Đại thế gia đứng thứ năm ngày đó chưa chắc không thể một lần nữa dựng cờ. Rất nhiều người Trương gia đều là ôm ý nghĩ như vậy. Trương Phá Thiên cũng không là ngoại lệ, nhưng đã trải qua thất bại nên Trương Phá Thiên vẫn ghìm nén lòng mình. Nếu như Trương Hoán cố ý thì tự nhiên sẽ tìm đến hắn.
Thật xa hắn liền nhìn thấy Trương Hoán bèn cười gật đầu, Trương Hoán bước nhanh đi tới trước mặt Trương Phá Thiên khom người thi lễ.” Thập Bát Lang ra mắt Tứ thúc!”
“ Mau mau miễn lễ!” Trương Phá Thiên vội vàng đỡ Trương Hoán lên. Trên dưới đánh giá hắn một phen mà không khỏi nói cảm khái: “ Mỗi một lần nhìn thấy ngươi đều cảm giác được một loại khí độ tiến bộ. Không trách được năm đó Gia chủ một lòng lập ngươi làm người thừa kế Gia chủ, hiện tại làm cho người ta không thể không bội phục ánh mắt của ông ấy, đáng tiếc Trương gia không có cơ hội này .”
Trong ba câu hai lời là Trương Phá Thiên liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra. Có một số việc không cần vạch trần, cũng không cần dài dòng trình bày và phân tích. Một câu nói, thậm chí một ánh mắt cũng đủ để biểu đạt tầm nhìn.
Trương Phá Thiên nói tới đây, Trương Hoán liền đã rõ ràng hắn đúng có nguyện vọng mãnh liệt gầy dựng lại Trương gia . Hơn nữa hắn là hy vọng chính mình ra mặt đảm nhiệm chức tân gia chủ Trương gia.
Đối với Trương Hoán mà nói, trọng chấn Trương gia tất nhiên là điều phải làm. Nhưng tầm nhìn của hắn đã sớm vượt qua một Trương gia nho nhỏ. Trương gia cũng giống như tập đoàn Lũng Hữu, chẳng qua chỉ là một con cờ trong ván cờ lớn của hắn. Tranh thủ càng nhiều người ủng hộ, lại được càng nhiều đồng minh rộng khắp trở thành người có ảnh hưởng lớn. Nếu có vận may thì như lời của Tân Vân Kinh đã nói, cần thay thế đại Thôi gia để trở thành thế lực chống lại Bùi Tuấn trong triều đình. Đây mới là mục tiêu thứ nhất mà Trương Hoán theo đuổi.
Mặc dù ý của Trương Phá Thiên là muốn hắn gánh vác trách nhiệm đứng đầu, nhưng Trương Hoán biết hắn hoàn toàn không thể lại đảm nhiệm Gia chủ Trương gia. Nếu không, hắn sẽ lại bị phái bảo thủ chụp mũ, làm cho người ta lầm tưởng hắn là muốn phục hồi thế gia triều chính bổ nhiệm người họ Trương. Do đó mất đi hào quang để thu hút sĩ tử nhà nghèo đến nương nhờ. Việc gây dựng lại Trương gia hắn chỉ có thể đứng phía sau màn mà ủng hộ.
Nghĩ vậy, Trương Hoán đơn giản nói rõ với hắn: “ Cũng may Gia chủ đời trước đã chỉ định người thừa kế. Trương Xán mấy năm nay càng thêm ổn định thành thục, tin tưởng sẽ là người đủ tư cách Gia chủ. Sau vài ngày hắn sẽ vào kinh, hy vọng Tứ thúc có thể ra mặt trợ giúp hắn gây dựng lại Trương gia.” Nói đến đây thì Trương Phá Thiên đã rõ ý tứ của Trương Hoán, ông thoáng trầm tư chỉ chốc lát, đành phải bất đắc dĩ mà nói: “ Việc cấp bách là cần gây dựng lại Trương gia, còn tình huống cụ thể đành chờ sau khi Trương Xán đến lại thương lượng vậy!”
Mặc dù Trường Tôn Nam Phương phát thiếp mời những nhân vật nổi tiếng khắp Trường An, nhưng không một ai trong số các nhân vật quan trọng chính như Bùi Tuấn, Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy, Vương Ngang đến, đa số là cử con thay mặt. Mãi cho đến khi trăng đã lên cao thì thọ yến long trọng tại Trưởng Tôn phủ mới kết thúc, mọi người đua nhau cáo từ chủ nhân.
“ Hiền chất, nhạc phụ thì cháu vẫn phải đi thăm hỏi một phen. Dù sao cũng là theo đúng lễ tiết, cháu cũng nên đi.” Bên ngoài cửa phủ, Bùi Hữu có cảm giác đã say kéo tay Trương Hoán dặn dò hắn hai ba lần.
Trương Hoán đở hắn lên xe ngựa, cười nói: “ Bùi Nhị thúc yên tâm, cháu sẽ đến thăm nhạc phụ. Oánh nhi cũng chuẩn bị không ít lễ vật.”
“ Được rồi, ta sẽ đi trước nhé. Có chuyện gì thì cháu cứ việc nói với ta.” Bùi Hữu nói xong thì phất tay, xe ngựa liền chạy như bay đi.
Đưa mắt nhìn Bùi Hữu đi xa, Trương Hoán nhảy lên mình ngựa, giật dây cương cùng đám kỵ binh hộ vệ nghiêm mật phi về phía phường Vĩnh Lạc . Phường Vĩnh Lạc cùng phủ Trưởng Tôn nằm cùng phường nên cũng không xa, chỉ đi một khắc thời gian liền đến cửa phủ.
Dọc theo đường đi, Trương Hoán biết được có người đi theo mình ở phía xa. Thủ đoạn theo dõi của đối phương thập phần vụng về, hiển nhiên không phải thám tử chuyên môn. Cho đến cửa phủ của hắn mà người theo dõi còn không bỏ đi, hắn bèn liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ, chỉ chốc lát hai tên thân binh đã bắt người theo dõi lại đây.
“ Nhẹ tay một chút, ôi! Ta không có ác ý.” Thân binh hạ thủ rất nặng, người bị nắm đau quá liên tục cầu xin tha thứ.
“ Đô đốc, chính là hắn.” Thân binh đem người theo dõi ném trên mặt đất, Trương Hoán lúc này mới nhận ra hắn đúng là Bổ Khuyết lang Lý Tu Hạ đã gặp ở Trưởng Tôn quý phủ.
“ Sao lại là ngươi?” Trương Hoán mặt sầm xuống mà hỏi.
Lý Tu Hạ sau khi yến hội bắt đầu không lâu liền len lén rời khỏi phủ Trưởng Tôn. Trên đường về nhà hắn không ngừng lật xem danh thiếp của Trương Hoán. Một loại cảm xúc không thể chờ đợi được kích động nội tâm hắn. Hắn biết, đây cơ hội của mình, có thể nắm bắt lấy nó để quyết định tiền đồ vận mệnh của mình. Nhưng khi về đến cửa nhà thì hắn mới đột nhiên nhớ ra, mình còn không biết nơi Trương Hoán ở thì ngày mai làm sao tìm được hắn. Hắn liền lại chạy đến bên ngoài phủ Trưởng Tôn chờ Trương Hoán đi ra rồi theo dõi về đến tận phủ.
Thấy sắc mặt Trương Hoán sa sầm, Lý Tu Hạ cuống quít giải thích: “ Ty chức chỉ muốn biết Thị Lang đại nhân nghỉ ngơi ở đâu? Ngày mai mới đến chỗ Trương thị lang bẩm báo.”
Trương Hoán gật đầu, người này cũng khá thành thực, liền nói với thân binh: “ Dẫn hắn đến thư phòng của ta.”
Trong thư phòng ánh sáng êm dịu, nó đã được Dương Xuân Thủy thu dọn sạch sẽ mà ngăn nắp. Lư hương ở góc phòng tỏa ra mùi đàn hương nhẹ nhàng. Thân binh đã sớm đem đến một chậu than nóng làm trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Trương Hoán tiến vào thư phòng ngồi xuống rồi liền hạ lệnh: “ Dẫn hắn vào đi!”
Chỉ chốc lát, Lý Tu Hạ bị thân binh đem vào. Chức quan của hắn quá nhỏ nên không dám ngồi xuống, Trương Hoán cũng không miễn cưỡng liền trực tiếp hỏi hắn: “ Hôm nay ngươiđã nói với ta, ngươi có biện pháp đoạt lại quyền Môn Hạ Tỉnh, là biện pháp gì?”
Lý Tu Hạ vội vàng cười nịnh đáp: “ Khởi bẩm Thị Lang. Biện pháp của thuộc hạ chính là bổ khuyết lại thủ đoạn điều tra giám sát mà chức vụ này từng quản lý.”
“ Ngươi là nói đến Quỹ tứ phương?” Trương Hoán chần chờ một phen rồi hỏi.
Quỹ Tứ phương là một loại mật báo dùng hộp sắt do Võ Tắc Thiên thiết lập. Tổng cộng có bốn cái chia ra đặt ở ngoài hoàng thành, nó cho phép dân chúng thiên hạ giữ bí mật. Võ Tắc Thiên chính là dùng loại thủ đoạn này để thanh trừng sự phản đối khắp nơi với việc mình đăng cơ. Về sau Đường Huyền Tông, Túc Tông vẫn luôn tiếp tục sử dụng, nhưng tại năm Khánh Trì thứ năm bị Thôi Viên cấm chỉ.
Lý Tu Hạ vội vàng gật đầu “ Thuộc hạ nói chính là Quỹ tứ phương.”
Trương gia trầm tư chỉ chốc lát, cái này đích thật là một loại thủ đoạn, nhưng Tứ quỹ đã không dùng hai mươi mấy năm, làm sao còn có thể mở lại đây?
Lý Tu Hạ phảng phất biết tâm tư của Trương Hoán, hắn âm hiểm cười nói: “ Chuyện này người bình thường không thể hiểu được nội tình. Đối với ty chức là Bổ Khuyết Lang, người chính thức chưởng quản Tứ quỹ thì làm sao mà ty chức lại không biết nó có thể dùng được hay không?”
Trương Hoán nghe hắn nói chắc chắn, không khỏi hứng thú : “ Nói đi, có điều gì bí mật?”
Lý Tu Hạ khống chế sự kích động trong lòng rồi chậm rãi nói: “ Tứ quỹ là do Tắc Thiên hoàng đế hạ chỉ thiết lập. Cho dù có muốn phế chỉ, cũng phải từ Tiên Đế hạ chỉ. Nhưng trên thực tế Tiên Đế tuyệt không đồng ý huỷ bỏ Tứ quỹ, cho nên lúc ấy Thôi Tướng quốc liền giở ra một thủ đoạn nhỏ nói muốn duy tu cổng Chu Tước, cho nên Tứ quỹ tạm dừng. Kết quả là việc tạm dừng kéo đến hôm nay, mà lưu lại hai bản hồ sơ về thánh chỉ của Tắc Thiên hoàng đế thiết lập Quỹ cùng với mệnh lệnh của Thôi Tướng quốc ngừng quỹ thì thuộc hạ liền luôn luôn lặng lẽ bảo quản đến nay. Trương Thị Lang có thể tùy thời khôi phục.”
“ Thì ra là như vậy.” Trương Hoán bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lại hỏi: “ Vậy chuyện này vì sao ba năm trước đây ngươi không bẩm báo với Thôi Tướng quốc, cứ kéo dài cho tới hôm nay?”
“ Cái ... này ...”
Lý Tu Hạ một hồi lâu không cách nào trả lời, hắn đột nhiên “ Bụp” một cái ngã quỳ rồi dập đầu vái Trương Hoán: “ Chuyện này thuộc hạ có tư tâm, trước hết xin Thị Lang thứ tội, thuộc hạ mới có thể nói tình hình thực tế.”
“ Ta sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi phải nói thật.”
“ Vâng! Thuộc hạ tuyệt không giấu diếm.” Lý Tu Hạ thở dài một hơi liền nói: “ Ba năm trước đây, người của Thôi gia ở khắp nơi bị Bùi Tướng quốc thanh trừ. Thuộc hạ sợ sau khi nói chuyện này thì thứ nhất bị Bùi tướng quốc ghen ghét; thứ hai thì sợ Thôi Tướng quốc dùng con cháu Thôi gia đến thay thế chức Bổ Khuyết Lang của thuộc hạ, cho nên thuộc hạ một mực không dám nói.”
“ Vậy ngươi hiện tại vì sao lại dám nói?” Trương Hoán nhìn hắn chăm chú mà hỏi.
“ Thị Lang có Lũng Hữu, Ba Thục, trong tay nắm mấy chục vạn đại quân, thực lực hùng hậu. Hơn nữa ... hơn nữa Thị Lang ở trong triều không có người, lại không có quan hệ gì với con cháu Trương gia. Cho nên thuộc hạ tuyệt không lo lắng bị người khác thay thế, đây là lời tâm huyết của thuộc hạ. Đều là những câu nói thực, mong Thị Lang minh xét.”
“ Được! Ngươi nói không sai, ta thực sự không phải là người qua sông liền hủy cầu.” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Chỉ cần ngươi trung thành với ta, sau này ta sẽ từ từ trọng dụng ngươi.”
Lý Tu Hạ vui mừng, hắn liên tục dập đầu lạy ba cái, chỉ chỉ vào ngực, lại chỉ lên trời cao thề thốt: “ Thuộc hạ Lý Tu Hạ xin thề với trời , thề trung thành với Trương Thị Lang tuyệt không phản bội. Nếu như vi phạm lời thề này thì thuộc hạ sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt