Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 244 : Trưởng tôn mở yến
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
“ Cứ để mâm xuống, ngươi lại đây!” Trương Hoán dùng ngón trỏ ngoéo nàng một cái.
Nàng ngượng nghịu từ từ đi tới trước mặt Trương Hoán “ Lão gia còn chưa ăn cơm đó!” “ Ta hiện tại không muốn ăn cơm.”
Đôi mắt quyến rũ như câu hồn của Dương Xuân Thủy liếc nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mấp máy ỏn ẻn hỏi: “ Lão gia không muốn ăn cơm chiều, vậy muốn ăn gì?”
Trương Hoán liền thích loại hứng thú của nàng tạo ra, hắn không khỏi mập mờ cười “ Vậy ngươi cứ nói đi?”
Ba năm trước đây, Trường Tôn Nam Phương vì có quan hệ với Thôi Viên nên bị Bùi Tuấn dùng chiêu ‘minh thăng ám giáng’ cướp lấy chức thật Thái Thường Tự Khanh, thăng lên hư chức Thái Tử Thiếu sư. Với người khác xem ra thì đây là một chuyện cực kỳ bất hạnh, nhưng ở trong lòng Trường Tôn Nam Phương thì lại không có để buồn phiền quấy nhiễu, bởi vì hắn đem toàn bộ thể xác và tinh thần dành vào trò đánh mã cầu.
Cũng là bắt đầu từ đó, hắn không để ý đến chuyện bên ngoài mà chỉ dốc lòng với chuyện luyện mã cầu. Kết quả không phụ lòng người, trải qua ba năm nằm gai nếm mật, hai tháng trước trong giải đấu mã cầu, đội mã cầu của hắn rốt cục đánh bại đội mã cầu đối thủ Hà Đông mạnh mẽ. Trong hơn trăm đội dự thi việc đoạt được vị trí thứ ba làm Trường Tôn Nam Phương gần như điên cuồng. Hắn không keo kiệt chút nào thưởng mỗi đội viên đội mã cầu một tòa điền trang.
Mặc dù sau đó cũng cực kỳ hối hận, nhưng hắn vẫn gặp người liền cười nói: “ So với thứ hạng bọn họ giành thì vài toà điền trang không tính là cái gì, ha hả!”
Ngày mùng hai tháng mười một là kỷ niệm hai tháng Trường Tôn Nam Phương đoạt được vị trí thứ ba trong cuộc thi mã cầu, đồng thời cũng là ngày sinh nhật thứ sáu mươi của ông ta. Để kỷ niệm thắng lợi, đương nhiên cũng là chúc thọ mình, hắn quyết định mở đại yến tiếp khách mời tất cả các nhân vật nổi tiếng Trường An đến dự tiệc.
Mời Trương Hoán chính là trùng hợp. Khi người nhà của hắn đến quý phủ của Lô Kỷ đưa thiếp thì vừa lúc nhìn thấy binh lính Trương Hoán lập doanh liền trở về báo cho lão gia. Trường Tôn Nam Phương nể mặt con rể Tống Liêm Ngọc nên quyết định mời người mấy năm trước từng đắc tội với hắn.
Mặc dù Tống Liêm Ngọc đi đánh mã cầu thì trời sanh vụng về, mấy năm qua không hề có tiến bộ chút nào. Nhưng mà hắn ở trong quan trường lại tựa như có năng khiếu, như cá gặp nước. Chỉ ngắn ngủn vài năm liền lên leo tới Thái Thường Tự Thiếu Khanh hàm tứ phẩm làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Trở thành một người vượt trội nhất trong con rể của Trường Tôn Nam Phương, có địa vị cao như vậy nên vợ hắn cũng hãnh diện ra mặt, với việc đánh mã cầu tự nhiên cũng không buồn để ý gì nữa.
Sáng sớm, phủ Trưởng Tôn lại bắt đầu công việc bận rộn, giết heo mổ dê, giăng đèn kết hoa, chiêng trống gõ đến rung trời, vũ sư vũ nữ có khắp nơi. Đám con rể Trường Tôn Nam Phương trổ hết năng lực, bận rộn dị thường. Có người đi thu xếp chỗ ngồi. Có kẻ kiểm tra phòng bếp, có vị đứng ở cửa tiếp khách, cũng có cả núp ở phía sau thu lễ. Phụ trách tiếp khách chính là hai người, một người là con rể cả làm Tác Giam Thiếu Khanh Hầu Diệu Tông. Người thứ hai giữ chức vụ Thái Thường Tự Thiếu Khanh tên là Tống Liêm Ngọc.
Đến xế chiều thì khách khứa lục tục đến. Hai người nhiệt tình hàn huyên, tiến lui đúng mực, phối hợp được lại cũng thập phần ngầm hiểu nhau. Một chiếc xe ngựa dừng lại, Binh Bộ Thị Lang Lý Hàm mang theo phu nhân đi xuống xe ngựa. Hầu Diệu Tông vội vàng ra nghênh đón, khom người thi lễ mà nói: “ Lý thị lang có thể tự mình đến khiến cho tệ phủ vinh quang tăng gấp bội. Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
Lý Hàm cũng chắp tay đáp lễ “ Sinh nhật của tiền bối Trưởng Tôn tiền thì sao dám không đến.”
Hắn lấy ra một danh thiếp lễ vật “ Có chút tâm ý. Kính mong vui lòng nhận lấy.”
Hầu Diệu Tông liên tục cảm ơn, đón Lý Hàm đi vào. Chỉ chốc lát lại có một chiếc xe ngựa dừng lại, Đại lý tự Thiếu Khanh Tân Cảo mang vợ con bước xuống, Tống Liêm Ngọc chạy nhanh ra nghênh đón, cười híp mắt đập cho hắn một quyền mà nói: “ Tối hôm qua có chén rượu, ngươi cũng không uống liền chạy.”
Tân Cảo vội vàng ho khan hai tiếng, hướng sang bên cạnh mà đưa mắt ra hiệu, Tống Liêm Ngọc thấy vợ hắn ở bên liền giả vờ bừng tỉnh “ Khó trách Tân huynh cũng không gọi tửu cơ* bồi rượu, nguyên lai ở nhà có kiều thê, hâm mộ a! Hâm mộ a!” * tửu cơ : gái đẹp ngồi tiếp rượu còn gọi là tay vịn.
Chỉ một câu nói khiến cho vợ mới sắc mặt từ u ám chuyển sang tươi rói thập phần hoan hỉ nhìn về phía chồng mình, nguyên lai hắn ra bên ngoài uống rượu không tìm nữ nhân. Tân Cảo cười khan hai tiếng, âm thầm vô cùng cảm kích đối với Tống Liêm Ngọc. Hắn vội vàng lấy ra danh mục lễ đưa qua rồi nói: “ Đây là một chút lễ mọn, vẫn còn mong vui vẻ nhận cho.”
Tống Liêm Ngọc miệng cảm ơn, hắn lại ghé vào tai Tân Cảo nói nhỏ: “ Đợi lát nữa khi gặp ông nhạc của ta thì cung chúc mã cầu của người năm sau đệ nhất. So với việc chúc trăm tuổi vẫn còn hiệu nghiệm hơn.”
Hai người hiểu ý cười to, Tống Liêm Ngọc mời vợ chồng Tân Cảo vào trong phủ. Khi quay ra tới cửa thì không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu đã đến. Ở chung quanh ông này có rất nhiều người dừng bước lại muốn tìm thời cơ cùng hắn nói chuyện. Còn Bùi Hữu lại tựa hồ đang đợi ai lại cứ nhìn về phía sau. Trên đường cái có đến hơn một trăm kỵ binh hộ vệ cho một người, đợi thấy rõ mặt mũi thì trong lòng Tống Liêm Ngọc cũng mong mỏi. Người mới đến đúng là bạn thân thủa xưaTrương Hoán của hắn . Nhớ năm đó bọn họ học ở cùng trường, cùng nhau vào kinh đi thi, lại bởi vì việc Hồi Hột xâm lấn nên đi theo con đường khác nhau. Vậy mà nhoáng cái chính là đã bảy năm trôi qua.
Trương Hoán cũng nhìn thấy Tống Liêm Ngọc từ xa. Chỉ thấy hắn râu dài chừng một thước, khí chất uy nghiêm, tiếp người đối đáp thực ung dung. So với đệ tử nhà nghèo quẫn bách mà hơi tự ti trước kia thì tựa như hai người.
“ Cháu vào kinh đã bao lâu?” Một giọng nói từ bên cạnh vang lên, Trương Hoán lúc này mới phát hiện Bùi Hữu đứng ở bên cạnh mình. Hắn vội vàng xuống ngựa tiến lên làm lễ ra mắt. Trong mấy người chú của Bùi Oánh thì Trương Hoán chỉ có ấn tượng tốt đối với Bùi Hữu. Không chỉ có bởi vì hắn kiên quyết phản đối Bùi Tuấn xuất binh đến bắc Quan Lũng, hơn nữa trong việc bổ nhiệm quan viên Hà Hoàng thì đúng là hắn khuyên triều đình tiếp nhận toàn bộ những người do Trương Hoán bổ nhiệm. Làm những quan viên này có thể trở thành biên chế chính thức của triều đình. Chỉ dựa vào điểm này thì Trương Hoán đối với ông ta tràn ngập cảm kích.
“ Ngày hôm qua cháu mới tới nên còn chưa đi thăm viếng, mong Bùi Nhị thúc thứ lỗi.”
Bùi Hữu nhìn về phía sau một chút thấy chỉ có Trương Hoán đi một mình, hắn kinh ngạc hỏi: “ Oánh nhi không cùng với ngươi quay về Trường An sao?”
Trương Hoán lắc đầu “ Chiến sự Hà Tây còn chưa kết thúc, lần này thời gian cháu ở lại Trường An sẽ không quá dài nên nàng không cùng đi.”
“ Không đii cũng tốt, tránh khỏi làm cho cha lẫn chồng cả hai đều gặp khó khăn.” Bùi Hữu cười cười, lôi kéo Trương Hoán về hướng cửa lớn đi tới.
“ Bùi Nhị thúc, chú đi trước đi! Ở đây cháu còn có người quen cũ.” Trương Hoán chỉ vào Tống Liêm Ngọc, Bùi Hữu hiểu ý liền vỗ vỗ bả vai Trương Hoán cười nói: “ Tốt lắm, chúng ta đợi lát nữa rồi gặp lại.”
Trương Hoán đi tới trước mặt Tống Liêm Ngọc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen mới khẽ cười nói: “ Vài năm không gặp, nếu như đi ở trên đường cái thì ta còn thực sự còn không nhận ra ngươi.”
“ Ngươi cũng không như thế sao? Ngươi thay đổi không phải ở bề ngoài, mà là có nhận ra ngươi cũng không dám đến gặp.” Tống Liêm Ngọc thấy lúc này tân khách không nhiều lắm liền báo cho Hầu Diệu Tông rồi kéo Trương Hoán vào cửa phủ. Hai người đi tới chỗ yên lặng tìm hòn đá sạch sẽ để ngồi xuống. Tống Liêm Ngọc mặt mày nghiêm túc hỏi: “ Khứ Bệnh, ngươi lần này không nên quay về kinh nhậm chức”
“ Vì sao?” Trương Hoán không khỏi hỏi han.
“ Lần này triều đình phong ba người làm quận vương, một người là Trương Dịch Quận vương nhà ngươi, một người là Thôi Khánh Công làm Nhữ Dương Quận vương, còn có một người là Chu Thử làm Hán Trung Quận vương. Ta còn nghe nói Chu Thao đã rút khỏi Nội các để anh mình là Chu Thử đảm nhiệm. Như vậy, ba người các ngươi lại cùng nhau nhập Nội các. Mọi chuyện triều đình đều khiến ngươi cùng hai người kia ở chung một chỗ. Mà bọn họ là ai, loạn thần tặc tử thôi. Vốn ngươi cướp lại Hà Hoàng, Hà Tây nên trong dân gian danh vọng cực cao. Ta lo lắng ngươi lại ở cùng bọn họ chung một chỗ sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi.”
Trương Hoán do dự một lát rồi lại hỏi: “ Ngươi định nói ý của triều đình là đem ta cùng bọn họ đánh đồng?”
Tống Liêm Ngọc nghiêm nghị gật đầu: “ Chính là như vậy, ta có mấy người đồng nghiệp đều nói, trong lúc ngươi ở triều đình tất nhiên còn có giao dịch gì đó không thể cho ai biết. Khứ Bệnh, những chi tiết này tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng lại lớn. Ngươi không thể dễ dàng để mất ...”
Trương Hoán chậm rãi lắc đầu cười nói: “ Ta nghĩ lẽ phải ở trong lòng người. Cứ để thời gian dài thì mọi người tự nhiên sẽ hiểu rõ. Nhưng ngươi có thể suy nghĩ thay ta là ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
“ Chỉ là một phần tâm ý của bằng hữu cũ thôi.” Tống Liêm Ngọc cười cười, lại chuyển đề tài: “ Ngươi còn nhớ cái tên mập mạp Trịnh Thanh Minh không?”
“ Làm sao mà không nhớ rõ, hắn thế nào rồi?” Trương Hoán tinh thần chấn động. Sau khi hắn chiếm đoạt Thục Trung đã đặc biệt phái người đi tìm cả nhà Trịnh Thanh Minh thì biết được nhà bọn họ đã chuyển đi từ nhiều năm trước.
Tống Liêm Ngọc cười khổ một cái: “ Ta đầu năm vừa gặp hắn. Hắn hiện tại có thể nói là đại phát tài, chuyên cùng Nhật Bản, Tân La buôn bán đã cưới hơn một trăm bà vợ. Trong đó đến một nửa là nữ nhân Nhật Bản cùng Tân La.”
Trương Hoán cũng nhịn không được cười: “ Tên háo sắc chết tiệt này, bản tính khó sửa đổi. Nhưng hắn cũng coi như có bản lãnh.”
“ Hắn có bản lãnh gì, hắn là đi quận Quảng Lăng tìm Triệu Nghiêm, mới gia nhập vào tuyến làm ăn với Nhật Bản.” Tống Liêm Ngọc có chút khinh thường mà nói: “ Triệu Nghiêm giới thiệu với hắn biết một người thương nhân Nhật Bản, vốn định để hắn làm ăn ngành đồ sứ. Kết quả hắn lại chạy đến Nhật Bản đi mua một nhóm nữ nhân Nhật Bản tới Đại Đường bán, kiếm được khoản tiền đầu tiên.”
“ Vậy cũng không tệ!” Trương Hoán mỉm cười hỏi: “ Tình hình Triệu Nghiêm như thế nào?”
“ Hắn dù sao cũng không tệ lắm, hiện tại là Trưởng sử quận Đan Dương, có điều vợ hắn rất dữ. Muốn nạp thiếp cũng không cho, còn không bằng ta đây, Ha! Ha!”
Tống Liêm Ngọc vừa dứt lời lại nghe bên ngoài tường có nữ nhân đang gọi “ Tống râu rậm! Ngươi chết ở nơi nào rồi? Định chọc giận lão nương à.”
Tống Liêm Ngọc sợ hãi giống như một con chuột gặp mèo bèn “ Bịch!” một cái từ trên tảng đá nhảy dựng lên, hoảng sợ không ngừng hô: “ Đến đây! Đến đây! Nương tử, ta ở chỗ này.”
Hắn chạy đến cửa vườn lại đột nhiên nhớ ra Trương Hoán, vội vàng quay đầu lại khom lưng chắp tay: “ Ngươi cứ tự nhiên, ta xin lỗi không tiếp được .”
Trương Hoán lại vừa bực mình vừa buồn cười phất phất tay “ Đi thôi!”
Đằng trước nhiều người ồn ào, Trương Hoán cũng lười đi tham gia náo nhiệt liền theo đường nhỏ đi về phía trước. Hai bên đường đủ các loại trúc hiện tại đều bị tuyết bao trùm. Con đường nhỏ này xem ra có rất ít người đi, tuyết đọng bị dẫm nát dưới chân kêu loạt xoạt!
Đi một đoạn đường, thấy lối phía trước vẫn còn rất sâu một người cũng không có nên hắn quay đầu trở về. Nhưng vừa mới đi hai bước lại nghe thấy đàng sau rặng trúc vang lên một tràng âm thanh ác độc: “ Không được! Lần trước năm nghìn quan em đã cho chị mượn nửa năm, nói là tháng trước sẽ trả. Nhưng hiện tại chẳng những không trả, lại muốn mượn thêm, chị cho em làm đúc tiền sao?”
“ Em ơi, em cũng biết anh rể em không có bản lãnh gì, lại chết dí trong nha môn nước uống cũng không có như Môn Hạ Tỉnh. Chỉ có thể dựa vào nước bọt mà thăng quan, thế chẳng phải là đợi đến Tết sao? Đem lễ vật tặng cho quan trên nhưng thiếu đi năm nghìn quan của người ta căn bản là không nên. Lại còn phải chuẩn bị cho người Lại Bộ, nhiều như rừng thế nếu ít cũng là cần vạn quan. Tình hình nhà của chị thì em cũng biết. Em ơi, em cứ hỗ trợ, lại cho chị mượn năm nghìn quan. Chị đồng ý với em lợi tức lại tăng lên một chút.”
Đây là tiếng của hai nữ nhân trẻ tuổi, trong đó một người tựa hồ có vẻ quen tai. Trương Hoán nghe được ba chữ Môn Hạ Tỉnh bèn lặng lẽ đi lên trước. Nhìn xuyên qua cành trúc chỉ thấy một người thiếu phụ tuổi còn trẻ đang tựa vào trên thân cây, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú nữ nhân đối diện. Ngắm kỹ trên mặt nàng thấy tô loạn một tầng trang điểm đậm thật dầy, lông mi dài nhỏ, đôi môi tô son mím chặt lại, tổng thể cũng coi như xinh đẹp.
Trương Hoán lập tức nhận ra , nữ nhân này đúng là Trường Tôn Y Y năm đó muốn hắn huấn luyện mã cầu. Chỉ là dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp năm đó không còn , vì chữ tiền mà để lộ vài phần không tốt.
Trương Hoán nghe Bùi Oánh nói qua, Trường Tôn Y Y cuối cùng gả vào hoàng thất, chồng là con của Tể Âm vương Lý Phủ, có vẻ vợ chồng quan hệ không tốt lắm.
Lúc này lại nghe Trường Tôn Y Y hừ một tiếng “ Lần trước cho chị mượn năm nghìn quan, nếu cả lợi tức tổng cộng phải đưa cho em sáu ngàn hai trăm quan. Hiện tại chị lại muốn mượn năm nghìn quan vậy là trên vạn quan. Chị nói xem, chị muốn lấy cái gì thế chấp cho em?”
Nữ nhân vay tiền im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “ Đều là chị em nhà mình, sao mà vẫn còn phải thế chấp vậy!”
Trường Tôn Y Y cười lạnh một tiếng, “ Vậy tại sao chị không hỏi mượn cha đi, hừ! E là chị cũng không mở mồm được. Năm ngoái mượn ba nghìn quan bị chị làm mất, em đương nhiên phải rút ra bài học của cha.”
“ Chị đây cũng không có thứ gì đáng giá cho em!”
“ Ở quê không phải anh rể còn có một tòa Điền Trang”
Đúng lúc này, một con quạ đen đột nhiên từ trong rừng trúc quạ quạ bay ra lên trời làm Trương Hoán cùng hai người sau rặng trúc giật nảy mình. Trường Tôn Y Y lại liếc mắt nhìn thấy sau cành trúc có một người đứng. Nàng thấp giọng dò hỏi: “ Là ai! Ra đi.”
Trương Hoán không muốn gặp nàng liền xoay người bước nhanh rời khỏi rừng trúc, Trường Tôn Y Y đuổi theo thì nàng cũng nhận ra Trương Hoán. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn dần dần biến mất, trong đôi mắt từ từ hiện lên một vẻ phức tạp.
“ Hạ quan là Môn Hạ Tỉnh Bổ Khuyết lang Lý Tu Hạ . Tham kiến Trương thị lang.” Trương Hoán mới vừa đi ra khỏi vườn thì một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi liền một mực cung kính tiến lên thi lễ với hắn.
Bổ Khuyết Lang vốn là gián quan hàm thất phẩm, sau khi Võ Tắc Thiên thiết lập “ tứ quỹ” cho người trong thiên hạ mật báo thì Bổ Khuyết Lang liền quản lý Nam phương Hồng quỹ trong đó. Có điều năm Khánh Trì thứ năm, sau khi Tứ quỹ bị Thôi Viên hủy bỏ thì Bổ khuyết lang cũng thành hư chức, không có tác dụng gì .
Mà Lý Tu Hạ cũng không phải người bình thường, hắn vốn là trong sứ thần Nhật cử sang Đường. Tên thật là Trung Giang Tu Hạ, năm Khánh Trì thứ hai đến Đại Đường học ở trường. Bởi vì mê luyến Đại Đường phồn hoa nên không nghĩ về Phù Tang, cho mình đổi tên là Lý Tu Hạ lấy vợ Đại Đường, ăn cơm Đại Đường, nói tiếng Hán của Đại Đường. Mười mấy năm qua, hắn đã sớm coi chính mình thành người Đại Đường, ngẫu nhiên có người nhắc tới hắn từng là người Nhật Bản thì hắn liền nổi trận lôi đình thề thốt phủ nhận, rất lấy làm hổ thẹn là người Nhật Bản.
Năm Khánh Trì thứ tám hắn trúng khảo tiến sĩ, cứ từng bước một làm đến chức Bổ Khuyết Lang. Hắn vốn không có tư cách tham gia thọ yến của Trường Tôn Nam Phương, chỉ vì cùng Hầu Diệu Tông có quan hệ vô cùng tốt liền len lén chạy vào thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được quan lớn hay kẻ quyền thế nào hay không.
Bùi Hữu là quan lớn thực quyền dường đó, bên cạnh luôn đầy ắp người nên hắn không dám tới gần. Nhưng mà sau khi tìm tòi một lượt hắn phát hiện Tống Liêm Ngọc đưa Trương Hoán vào vườn bên cạnh. Trương Hoán không chỉ có là quan lớn thứ hai Môn Hạ Tỉnh, hơn nữa là chư hầu một phương, thực lực hùng hậu. Nếu có thể nương nhờ vào hắn thì tiền đồ của mình quả rồi sáng lạn. Lý Tu Hạ liền trốn ở bên cạnh vườn khổ công chờ Trương Hoán xuất hiện.
“ Lý Bổ Khuyết không cần phải khách khí.” Trương Hoán cũng chắp tay với hắn, xoay người liền muốn rời đi. Lý Tu Hạ lại giống như hình với bóng đi sát theo, hắn cười nói: “ Hạ quan làm tại Môn Hạ Tỉnh đã sáu năm, đối với quan hệ nhân tình bên trong Tỉnh thì thập phần hiểu rõ. Thị Lang đại nhân có thể hứng thú nghe ta một nói câu?”
Trương Hoán dừng bước, liếc liếc mắt nhìn nam nhân lưng cong thành tôm, hắn xác thật có hứng thú “ Ngươi nói đi! Ta nghe.”
Trương Hoán vừa chắp tay đằng sau từ từ đi, vừa nghe hắn tự thuật.
Lý Tu Hạ thấy Thị Lang cho hắn cơ hội, hắn nhanh chóng sắp xếp qua suy nghĩ của mình rồi nói: “ Từ ba năm trước đây, sau khi Cấp Sự Trung bị điều đến Chính Sự Đường thì Môn Hạ Tỉnh chúng ta liền thành một cái đầm nước lặng. Tất cả tấu chương, công văn cũng không qua chỗ chúng ta, ngay cả Thôi Tướng quốc cũng cực ít đến. Môn Hạ Tỉnh trên thực tế đã thành đơn vị chỉ làm vì, tất cả mọi người đều tự nghĩ biện pháp dời đi nơi khác. Những người vốn là thân tín của Bùi Tướng quốc đều được điều đi, lại biếm đến một nhóm người vốn là của đại lão Thôi Tướng quốc cũ, hoặc còn có tiểu lại không có chổ dựa như ta vậy.”
“ Nhũng người bị biếm đến là ai, trước đó làm gì?” Trương Hoán ngắt lời hỏi.
Ví dụ như Trung Thư Xá Nhân Trương Duyên Thưởng bị biếm làm Khởi Cư Lang; Thái Phủ Tự Khanh Dương Viêm bị biếm làm Tả Gián Nghị đại phu; Thượng Thư Tả thừa Trương Trọng Quang bị biếm làm Môn Lang, mà ngay cả Kinh Triệu Duẫn Thôi Chiêu cũng bị biếm làm Tả Tán Kỵ thường thị.
“ Xem ra Môn Hạ Tỉnh cũng là nơi nhân tài đông đúc.” Trương Hoán nghĩ tới một chuyện, cười cười lại hỏi: “ Con rể Trưởng Tôn gia có ai ở tại Môn Hạ Tỉnh?”
“ Có! Có!” Lý Tu Hạ vội vàng nói: “ Tả Thập Di Vạn Lương này.”
“ A! Tả Thập Di.” Trương Hoán gật đầu “ Đa tạ nhiệt tâm của ngươi, ngươi còn có gì cần đến ta?”
Lý Tu Hạ thấy Trương Hoán muốn bước vào sảnh chính của yến hội, cánh cửa này thì cho dù như thế nào hắn cũng không thể đi vào. Mắt thấy cơ hội nghìn năm lần này của mình sắp biến mất, Lý Tu Hạ trong lòng thắt lại liền thấp giọng nói: “ Kỳ thật Thị Lang đại nhân phải nhớ là đoạt lại quyền lực cũng không khó. Thuộc hạ còn có một biện pháp rất tốt. Chỉ là nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt