Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 217 : Muốn thêm tội
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Lý Kiều không nói gì. Trải qua thời gian dài thất ý về quyền lực khiến cho hắn đem sức lực đều đặt ở mặt vơ vét của cải. Nhưng vinh quang của phụ thân lại không biến mất ở trong lòng hắn. Sâu trong nội tâm hắn vẫn một mực khát vọng có một ngày có thể biến đổi mà bước lên võ đài quyền lực. Đây cũng là giấc mộng của hắn không thể nói cho người khác, thậm chí đối với chính vợ con của mình cũng không hề đề cập.
Hôm nay Tân Vân Kinh nói chuyện như mở ra một cánh cửa ở trước mặt hắn. Trong lòng hắn lập tức trở nên bừng sáng, hắn như nhìn thấy chính mình cũng giống như cha, được phong tước là Thân vương, được phong làm Thái Tử Thái Phó, lĩnh chức Kinh lược Tiết độ sứ Hà Tây Lũng Hữu .
Lý Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng Tân Vân Kinh. Hắn trịnh trọng không hề nửa điểm do dự nói ra ý kiến của mình “ Ta kiên quyết ủng hộ!”
Đúng lúc này, từ bên trong thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay Bốp! Bốp! Lý Kiều cả kinh nhảy dựng lên, chỉ thấy từ trong trong phòng đi ra mấy người. Mấy người đằng sau hắn đều biết. Là ba người: họ Mã, Lệ Phi Nguyên Lễ, Bạch Nguyên Quang , còn phía trước bọn họ là một người hắn chưa từng thấy. Chỉ thấy người này tuổi còn trẻ, nước da ngăm đen, nhưng thân hình hắn cao lớn, giơ tay nhấc chân đều thấy có một loại khí thế kinh người.
Tân Vân Kinh mỉm cười, liền giới thiệu với Lý Kiều: “ Vị này là Thiên Bảo Huyền công, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, Vô địch Đại Tướng quân Trương Đô đốc!”
Mã cũng tiếp lời cười nói: “ Quận vương chớ nên trách Vân Kinh giấu diếm, sự việc cơ mật nên muốn trước tiên thử dò xét một phen mới được.”
Lý Kiều kinh ngạc nhìn Trương Hoán, một câu hắn cũng không nói nên lời. Trương Hoán lại tiến lên thi lễ với hắn mà cười nói: “ Nói ngọn ngành thì ta cùng với quận vương vẫn còn là quan hệ chú cháu. Cũng không biết quận vương có nguyện ý trợ giúp ta một tay hay không.”
Lý Kiều cười khổ một tiếng, vội vàng hoàn lễ mà nói: “ Ta nếu đã đáp ứng, liền tuyệt đối không đổi ý. Đô đốc yên tâm, ta tuyệt không phải là người nuốt lời, chắc chắn sẽ dốc hết tất cả để giúp đỡ đô đốc!”
Trương Hoán vui mừng, Lý Kiều không chỉ có là nhà tích trữ lương thực số một tại Lũng Hữu. Hơn nữa hắn là dòng chính thất, có hắn làm cầu nối thì mình liền có thể từ từ mở rộng phạm vi anh hưởng trong tôn thất Lý thị .
Trương Hoán thấy trong tứ Đại gia tộc Lũng Hữu thì mình đã giành được ba, trong lòng hắn quả thực vui mừng, liền hướng mọi người vẫy tay một cái mà nói: “ Lại đây! Mọi người mời ngồi xuống rồi từ từ thương lượng.”
Đêm đã khuya, khi Trương Hoán rời khỏi phủ đệ Tân Vân Kinh, hắn nhìn lên bầu trời đêm mà hít thật sâu bầu không khí trong lành. Lũng Hữu sau năm mới, trong không khí đã không còn rét lạnh thấu xương như vậy nữa. Một vầng trăng sắp tròn lơ lửng trên trời cao, những lớp mây trắng lộn xộn đứt quãng biến hóa huyền ảo thành một con sông lơ lửng giữa trời đêm xanh thẳm. Một luồng gió mang theo một chút ấm áp không ngừng nhẹ nhàng thổi bên cạnh hắn.
Hôm nay là hắn thực hiện một bước trọng yếu nhất, thành lập tập đoàn Hà Lũng. Đây không chỉ là được các đại gia tộc Hà Lũng ủng hộ đơn giản như vậy. Quan trọng hơn là hắn có thể từ một quan lại địa phương mất quyền lực, thông qua các đại gia tộc Hà Lũng mà thực sự khống chế cả Lũng Hữu trong tay mình.
Mặc dù cái đó và sách lược của Hồ Dong áp chế đại địa chủ cường hào, tranh thủ trung và tiểu địa chủ cách nhau khá xa, thậm chí còn đi ngược lại. Nhưng Trương Hoán lại rất rõ ràng, lấy thế lực tập đoàn thay thế cho thế gia, đây là con đường hắn nhất định phải đi qua.
Trương Hoán nhìn lên mặt trăng sắp sửa tròn, trong mắt của hắn dần dần tuôn ra một sát khí sắc bén. Bước tiếp theo là hắn sẽ nhằm Vi gia mà hạ đao.
Quận Khai Dương có địa thế nam cao bắc thấp. Phía nam là dãy núi Tần Lĩnh vắt ngang, mà ở giữa là con sông chảy xuyên qua toàn bộ quận. Còn phía bắc chính là một nhánh sông Kính Thủy. Đúng là nhờ có hai con sông này tưới nước làm cho trong địa phận quận Khai Dương là những khoảnh ruộng mênh mông . Vốn là vùng sản xuất lương thực quan trọng của khu Quan, Lũng nên năm đó Vi Kiến Tố đã nhìn trúng đất đai màu mỡ nơi này mới đưa gia tộc di chuyển đến.
Vi gia cùng các thế gia khác giống nhau. Đất đai của bọn họ đều là dạng điền trang phân bố hai bên sông. Có người chuyên trách tiến hành quản lý. Trong đó tại Huyền Tây Khai Dương ở cách bờ sông hai mươi dặm có một tòa điền trang, tên gọi Thịnh Phong Điền Trang. Đây là một điền trang màu mỡ nhất trong đất đai của Vi gia với hơn năm nghìn khoảnh ruộng tốt, nô lệ gần ngàn hộ, tá điền càng là vô số kể. Tháng tháng năm năm, nông dân vất vả cần cù làm lụng cung cấp cho Vi thị gia tộc vô số lương thực.
Ngày chín tháng giêng, vào ngày này nông dân làm lễ cúng bái. Từ lúc tảng sáng, ở các thôn trang hai bên bờ sông tất cả bắt đầu công việc lu bù, mọi người thành kính khẩn cầu trời xanh phù hộ năm sau được mưa thuận gió hòa. Bên cạnh Thịnh Phong Điền Trang có một thôn gọi là Đông Quách là thôn có hơn hai trăm hộ. Người trong thôn phần lớn là tá điền của Thịnh Phong Điền Trang, nam nhân trong thôn vào canh tư đã tập trung đến bờ bắc sông chỗ biệt viện của điền trang. Nơi này kỳ thật chính là kho chứa của điền trang, tường vây cao xung quanh hơn mười cái kho hàng thật lớn. Đồng thời cũng có mấy trăm gia đinh hộ vệ, bên trong có không ít phòng ốc để cho quản sự Điền Trang cùng bọn thuộc hạ ở lại.
Trời còn chưa sáng rõ thì một tiếng chuông vang lên, cửa lớn của biệt viện mở ra. Một đám nông dân từ các thôn tụ tập mà đến trông trùng trùng điệp điệp. Bọn họ đánh trâu ngựa, hoa quả làm tế phẩm thành kính đi về phía đàn tế bên cạnh bờ bắc. Vài tên chủ tế mặc áo lụa trắng vẻ mặt trang nghiêm đi ở phía trước đoàn người.
Suốt dọc mấy trăm dặm hai bên bờ sông, hình ảnh nông dân tự phát tế thiên chỗ nào cũng có. Mãi cho đến giữa trưa thì hiến tế mới kết thúc, bọn họ bắt đầu lục tục quay về thôn Đông Quách.
Cùng vào lúc bọn họ đi tế thiên, có mấy nam nhân cưỡi ngựa đến thôn Đông Quách. Từ trang phục bọn họ mà đoán thì cầm đầu là người béo mập mặt tròn, nụ cười thu hút. Hắn mặc áo trường bào chẽn lưng, đầu vấn khăn mềm dường như là thương nhân lỡ đường. Đi theo sau là mấy người tuổi còn trẻ đều mặc áo ngắn. Mọi người tinh thần đều hăng hái, tựa hồ là tùy tùng của hắn.
Giờ phút này trong thôn rất yên tĩnh. Mọi nam nhân đều đi ra bờ sông tế thiên chỉ còn lại có một số phụ nữ và trẻ em cùng người già ở lại, mọi nhà đều bận rộn làm cơm trưa. Mấy người đó hỏi đường rồi đi thẳng tới nhà trưởng thôn. Nhà của trưởng thôn lại ở thôn bên cạnh, từ xa đã nhìn thấy biệt viện của điền trang. Cũng như kiểu nhà truyền thống, nhà trưởng thôn cũng là dùng bùn đất đắp tường vây quanh một cái sân, bên trong có ba bốn gian nhà tranh chẳng khác gì những nhà nhỏ của nông dân. Nhưng trong khuôn viên lại có một gốc cây hòe cổ thụ đã trăm năm tuổi. Mặc dù là mùa đông nhưng tán cây rộng lớn đã trùm kín cả nhà tranh.
Nhà không có cổng, trong sân chỉ có một ông lão đang chẻ củi. Một người tùy tùng tiến lên hỏi: “ Xin hỏi Vương thôn trưởng có ở nhà không?”
Ông già kia để dao xuống hồ nghi nhìn qua bọn họ rồi đáp: “ Ta đây, các ngươi có chuyện gì không?”
Lúc này nam nhân béo mập mặt tròn kia tiến lên chắp tay cười nói: “ Chúng ta là từ quận Kim Thành lại đây. Nghe nói quận Khai Dương thu hoạch rất tốt liền muốn vào trong thôn thu mua chút lương thực dư, không biết Vương thôn trưởng có thể giúp?”
“ Thu hoạch tốt thì có ích lợi gì!” Vương thôn trưởng thở dài, lão lắc đầu nói: “ Năm nay địa tô tăng một thành, rất nhiều người cả nhà đều sống tạm mà còn khó khăn. Bây giờ lại vừa mới qua năm mới, làm sao có lương thực gì dư thừa mà bán ra. Các ngươi đi chỗ khác mà tìm đi!”
“ Chúng ta đây xin uống cốc nước được không?”
“ Vậy thì xin mời vào!” Vương thôn trưởng vào nhà lấy ra mấy cái ghế nhỏ đem bày ở dưới gốc cây hòe rồi mời mọi người ngồi xuống. Lại lấy mấy cái bát to thô kệch bày cả dãy rồi rót cho mọi người chút nước nóng.
“ Kẻ hèn cũng họ Vương, trong nhà đứng hàng thứ ba. Thôn trưởng cứ gọi ta là Vương tam lang cũng được” Thương nhân béo mập lại chỉ chỉ mấy người phía sau “ Mấy người bọn họ đều là người hầu của ta.”
“ Nguyên lai là Vương chưởng quỹ, thất kính.” Thôn trưởng cũng rót cho mình một bát nước rồi ngồi xuống.
Thương nhân béo mập uống ngụm nước, hắn thấy trong phòng không có ai, lại cười híp mắt hỏi: “ Hôm nay là ngày tế thiên, thôn trưởng tại sao lại không đi mà ở nhà một mình.”
“ Ta đã già nua không còn làm được, con trai thay ta đi. Bà già nhà tôi cùng con dâu đều đến biệt viện hỗ trợ nấu cơm rồi” Vương thôn trưởng vừa nói, vừa len lén đánh giá mấy người này. Mặc dù bọn họ tự xưng là thương nhân mua thóc, nhưng cảm giác cuối cùng vẫn là bọn họ không có loại khôn khéo thương nhân của con buôn, nhất là mấy người tùy tùng. Mọi người hình dáng vạm vỡ, lưng đeo trường đao đứng thẳng người ở đó. Ánh mắt lạnh lùng, không có một người nào ngồi xuống nói rõ bọn họ là quân nhân còn thích hợp hơn. Nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Lũng Hữu mà trong lòng Vương thôn trưởng có chút cảnh giác, luôn tự nhắc chính mình không thể nói bừa bãi.
“ Thôn trưởng vẫn liên tục sống tại thôn Đông Quách chứ!”
“ Đúng! Ta sinh trưởng ở địa phương này, đã ở đây hơn sáu mươi năm.”
“ Sáu mươi năm? Vậy có rất nhiều chuyện thôn trưởng hẳn là có biết.” Vương chưởng quỹ đứng lên, chắp tay đi tới cửa vào nhà ở xa. Hắn nhìn ra biệt viện của Thịnh Phong Điền Trang ở phía xa xa rồi từ từ quay trở lại. Hắn liếc mắt nhìn thôn trưởng, đột nhiên hỏi: “ Ta nhớ kỹ vùng này từ trước đều là ruộng đất của triều đình, đất đai hẳn là đều thuộc về quan phủ tất cả. Từ bao giờ lại biến thành điền trang thế?”
Thôn trưởng trong lòng đột nhiên giật thót, lão sợ đến liên tục khoát tay “ Chuyện này ta không biết, chớ có hỏi ta! Chớ có hỏi!”
“ Người khác không biết thì cũng thôi, thôn trưởng không biết thì không đúng rồi.” Vương chưởng quỹ sầm mặt xuống, hắn lạnh lùng nói với Vương thôn trưởng: “ Ta khuyên ngươi cứ nói thật thì tốt hơn!”
Nghe câu nói có tính uy hiếp như thế, thôn trưởng sắc mặt đại biến. Lão vội lui một bước, nhìn chăm chú vị thương nhân này mà hỏi: “ Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“ Ta không phải mới vừa nói sao? Chúng ta là đến từ quận Kim Thành.” Vương chưởng quỹ nhàn nhạt cười cười ra hiệu tùy tùng phía sau làm động tác thủ thế. Một người đi chắn ở cửa, mà mấy người khác thì đặt tay lên chuôi đao từ từ bước tới thôn trưởng.
“ Các ngươi muốn làm gì?” Vương thôn trưởng hoảng sợ liên tục lui về phía sau. Lão đã rõ ràng, những người này chỉ sợ đều là người của quan phủ đến điều tra chuyện của Vi gia, mà chính mình đã sớm bị bọn họ theo dõi. Thừa dịp nam nhân đều không ở trong thôn tới bắt mình.
“ Nếu thôn trưởng không chịu nói. Chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là đem ngươi đến quận Kim Thành.” Vương chưởng quỹ vung tay lên “ Mang đi!”
Mấy người tùy tùng tiến lên vặn cánh tay thôn trưởng giống như gọng kìm nắm chặt lão. Họ tóm vóc người nhỏ gầy của thôn trưởng hệt như xách con gà con bắt đứng lên. Vương thôn trưởng thấy bọn họ đã mở ra một cái bao tải thì sợ đến run rẩy mà hô một tiếng: “ Chậm đã!”
“ Cứ buông hắn xuống!” Vương chưởng quỹ chậm rãi đi tới trước mặt lão lạnh lùng cười nói: “ Thực không dối gạt ngươi, chúng ta đã mời đi không ít người. Rất nhiều người đều là chịu tổn thương cánh tay hay gãy chân. Ngược lại nếu ngươi phối hợp tốt thì ngươi không những không chịu khổ mà còn có thể có tiền thưởng. Nhưng nếu như ngươi muốn cứng đầu đến cùng, vậy kết cục của ngươi chỉ có một chữ. Tự mình suy nghĩ đi!”
Vương thôn trưởng nghe ý tứ của bọn hắn, chính mình mặc kệ như thế nào thì đều phải nói ra. Chuyện cho tới bây giờ là điều không hay tránh không khỏi. Lão suy nghĩ một chút rồi cắn răng một cái mà nói: “ Ta biết các ngươi nói đến chuyện gì. Nói thật, ta cũng không thực rõ ràng lắm trong chuyện này đã xảy ra điều gì. Ta chỉ có khả năng nói cho các ngươi một người, hắn không chỉ biết được rất rõ ràng, hơn nữa trong tay của hắn có thể còn có chứng cớ.”
“ Là ai?”
Đã nói ra miệng thì lão không thể nói cho hết, thôn trưởng thở dài một tiếng mà nói: “ Là Triệu Đại Quản Sự của Thịnh Phong Điền Trang .”
Triệu Đại Quản Sự khoảng chừng bốn mươi. Ông cha đều là người hầu Vi gia. Hắn từ nhỏ hầu hạ Vi Ngạc. Sau khi Vi Ngạc trở thành Gia chủ Hắn cũng hưởng phận gà chó lên trời theo* mà từng bước một thăng chức. Năm năm trước hắn được phái đến Thịnh Phong Điền Trang nhậm chức Đại Quản Sự. (Gà chó lên trời; cả họ được nhờ : theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân. Gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng “ gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ)
Ở chỗ này, hắn chính là ông vua con. Không chỉ có hơn một ngàn hộ nô lệ, mấy trăm hộ tá điền tùy ý để hắn tác oai tác phúc, hơn nữa hàng năm số lương thực báo hao tổn mà bị hắn tham ô liền khiến cho hắn trở thành giàu có. Từng năm từng năm, gia sản của hắn sản cùng thân thể của hắn đều nhanh chóng phình ra.
Năm năm trước, khi hắn mới đi nhậm chức thì là một nam nhân độc thân gầy như cây sào trúc. Mà năm năm sau thì dáng người hắn như gấu còn thê thiếp một đoàn. Hôm nay là ngày tế thiên, hắn cũng không đi hiến tế. Với hắn mà nói, mùa màng tốt xấu đều không ảnh hưởng đến hắn . Vi gia có đổ thì chỉ mang ý nghĩa những ngày tốt đẹp của hắn đã hết. Mặc dù hắn có trách nhiệm bảo vệ ruộng đất Vi gia, nhưng chính hắn có quá nhiều gia sản khiến cho tinh thần trách nhiệm của hắn bị rớt hơn phân nửa.
Giờ phút này, Triệu Quản sự đang kéo lê thân hình phì nộn ở trong phòng gã kiểm kê sổ sách, tính toán hắn còn thừa lại những gia sản gì tại điền trang. Vợ con hắn cũng đã vội vàng đem bao nhiêu thỏi vàng cùng châu báu trang sức cất vào rương. Bọn họ tại quận Tương Dương đã mua rất nhiều ruộng đất cùng nhà cửa. Trong vài ngày nữa là bọn họ sẽ trốn tới Tương Dương.
Đúng lúc này cửa sổ đột nhiên mở ra, một hồi gió lạnh ùa vào khiến danh sách hắn vừa mới chỉnh lý bị thổi bay tung tóe mọi nơi. Triệu Quản sự vừa luống cuống tay chân chụp lại, vừa không vui mà gọi: “ Nương tử, nhanh đi đóng cửa sổ lại!”
Nhưng gọi hai tiếng cũng không thấy vợ có động tĩnh, Triệu Quản sự không vui ngẩng đầu mắng: “ Ngươi tai điếc à”
Lại phát hiện vợ hắn toàn thân phát run, ngón tay bám vào cửa hoảng sợ vạn phần, trong miệng một câu cũng đều không nói nổi. Triệu Quản sự vừa quay đầu lại thì thân thể hắn đột nhiên cứng lại.
Chỉ thấy ở cửa không biết từ khi nào xuất hiện hai mươi mấy người vạm vỡ vải đỏ che mặt. Mọi người tay đều cầm cương đao sáng loáng hệt như dã thú phát hiện con mồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vợ chồng hắn chằm chằm.
“ Các ngươi ... các ngươi là ... là ai?” Cho đến khi có thể mở miệng nói thành lời thì Triệu Quản sự đột nhiên trở nên cực kỳ lắp bắp “ Ngươi ... các ngươi muốn làm ... làm gì?”
Lúc này, từ phía sau đám võ giả đi ra một nam nhân béo mập mặt tròn, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người mà nói: “ Chúng ta là nội vụ doanh quân Tây Lương đặc biệt đến điều tra vụ án Vi gia xâm chiếm ruộng đất triều đình. Ngươi theo chúng ta đi một chuyến!”
Triệu Quản sự liền cảm giác như một chân bước vào vực sâu vạn trượng. Hắn biết Vi gia đã đổ, Trương Hoán tuyệt đối sẽ không bỏ qua gia sản mà Vi gia không mang đi được. Nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ tới nhanh như vậy, chính mình một khi đi thì còn có thể sống mà được trở về sao?
Trong nháy mắt này, Triệu Quản sự nhớ ra gia sản mình còn chưa hưởng thụ, chính mình còn có nửa đời sau dài dằng dặc. Còn nữ nhân của mình, bọn họ chắc sẽ phân chia tài sản của mình rồi đi cùng nam nhân khác.
Hắn càng nghĩ càng sợ, toàn thân mềm nhũn run rẩy, lại mãnh liệt nhào lên cái rương vàng mà hắn đã thu xếp rồi lên tiếng khóc lớn “ Vàng yêu của ta! Cuộc sống của ta!”
Lúc này có bảy tám kẻ vạm vỡ xông lên, trước hết trói gô bà vợ của hắn nhiều vòng thành bánh chưng, bịt miệng lại rồi nhét vào một cái bao tải. Lập tức lại lục soát cẩn thận một lần ở trong phòng rồi đem tất cả của cải trước đó hắn đã thu thập xong, bao gồm khế ước hắn mua bán nhà, tậu đất bên Tương Dương hết thảy lục soát kĩ. Lại kéo hắn ra khỏi cái rương đã sắp xếp đầy hoàng kim.
Triệu Quản sự đã ngừng kêu khóc. Hắn ngơ ngác nhìn diện tích đất đai năm năm vơ vét khó nhọc đều bị lục soát lấy đi. Hắn hoàn toàn tuyệt vọng, phảng phất như ngây ngốc cho đến khi vài người cầm một sợi dây nhe răng cười cười đến gần thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ bèn liên tục dập đầu cầu xin tha thứ “ Quân gia. Ta nguyện nói, cái gì ta cũng đều nguyện nói. Chỉ cầu các ngươi tha ta một mạng!”
Mấy kẻ cao to lại không có để ý tới hắn bắt đầu ra sức trói chặt. Khi sợi dây trói thít vào thịt thì Triệu Quản sự bắt đầu rống lên như heo bị giết “ Khế đất!” Hắn đột nhiên nhớ ra có khả năng biểu hiện cơ hội lập công bèn điên cuồng hô: “ Ta biết khế đất. Khế đất trang viên trước kia đều giấu ở tầng hầm ngầm. Ta dẫn các ngài đi!”
“ Buông hắn ra đã, để hắn dẫn đường!”
Ngày mười một tháng giêng, bên trong hành dinh Tiết Độ Sứ quận Kim Thành, mưu sĩ Đỗ Mai kích động đi vào trong phòng Trương Hoán. Hắn đem một xấp thật dầy bảng tường trình cùng chứng cớ thu hoạch từ các nơi Lũng Hữu tới đặt ở trước mặt Trương Hoán đắc ý cười nói: “ Danh chánh ngôn thuận, chúng ta có thể động thủ rồi!”
Trương Hoán có hứng thú lật xem một xấp dầy căn cứ chính xác phì hợp trước mắt, hắn vừa lòng cười nói với Đỗ Mai : “ Chuyện này ngươi xử lý rất khá. Thế này ta xem bọn Vi gia như thế nào mà ăn nói với thiên hạ.”
Lúc này, Đỗ Mai lại chần chờ một lúc rồi mới tâu trình: “ Có điều không chỉ có riêng Vi gia, Lý Kiều ở quận Thuận Hóa, họ Mã ở quận An Định thậm chí Tân gia cũng có hành vi chiếm đồn điền triều đình làm của riêng. Nếu như chuyện này mà làm quá lớn, ta lo lắng hai người bọn họ cũng không thoát được liên quan. Hơn nữa trong loạn An Lộc Sơn, đồn điền Lũng Hữu trên cơ bản đều đã bỏ hoang phế. Nếu như thật sự truy cứu thì e là cũng khó có thể khiến cho người ta phục.”
Trương Hoán lại cười nhạt nói: “ Muốn thêm tội, có gì mà không từ? Chẳng qua chúng ta cũng là tìm cớ thôi. Vi gia bọn họ nếu không phải danh chính ngôn thuận chiếm giữ đất đai thì ta đây lại một lần nữa biến thành quân điền có cái gì không được? Hơn nữa, chúng ta còn có thể một mũi tên hạ hai chim, nhân cơ hội cướp lấy quyền lực ở những châu quận giàu có và đông đúc này.”
(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt