Danh Môn

Chương 220: Tứ Đại gia tộc

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 216 : Tứ Đại gia tộc

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bởi vì hắn ở trong triều không có tham gia nội các cho nên hắn thậm chí vẫn không thể làm giống Vi Ngạc. Có quyền đề cử quan viên còn hắn thì không. Mặt khác Vi Ngạc thông qua thành viên gia tộc tại địa phương làm quan do đó khống chế Lũng Hữu, nhưng Trương Hoán trước mắt cũng không có điều kiện này. Sự thực nếu hắn muốn hoàn toàn biến Lũng Hữu thành lãnh địa của mình thì vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến triều đình có thể chịu đựng Trương Hoán mà không thể dễ dàng tha thứ cho họ Chu. Trương Hoán cướp lấy chỉ là lợi ích của một thế gia mà không xúc phạm đến ích lợi của triều đình. Quân đội của hắn cũng không vượt qua giới hạn tối đa mười bốn vạn người, còn họ Chu chính là hoàn toàn đem ích lợi triều đình chà đạp dưới chân.

Đỗ Á vừa mới từ ranh giới Hoàng Hà trở về, hắn nghe nói Hoàng Hà có dấu hiệu tuyết tan thì sợ hình thành lũ nên đặc biệt chạy đi thị sát. Khi trở lại quan nha còn không kịp uống một chén trà nóng thì nha dịch liền tới bẩm báo có Tiết Độ Sứ đến.

“ Mau mau mời vào!” Đỗ Á đặt chén trà xuống, bước nhanh đi ra ngoài đón. Từ xa hắn liền thấy sắc mặt Trương Hoán không vui thì trong lòng thất kinh! Phen này không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn cười nghênh đónTrương Hoán vào bên trong phòng mình, lại sai tiểu đồng hầu hạ pha trà. Đợi Trương Hoán ngồi xuống, Đỗ Á mới mỉm cười hỏi: “ Trương sứ quân gặp phải chuyện gì không hài lòng sao?”

Trương Hoán hừ một tiếng, lạnh lùng đạo: “ Ta tới hỏi ngươi, năm trước ta từng hạ một lệnh, phàm người bảy mươi tuổi đã là lão nhân thì mỗi người phát ba đấu thóc, mười cân thịt cùng một xâu tiền để giúp đỡ mừng năm mới. Vì sao chỉ phát thóc và thịt, tiền lại cắt đi mà không phát? Hoặc là tiền đã phát đi rồi nhưng bị có người giữ lại tham ô!”

“ Nguyên lai là vì chuyện này.” Đỗ Á nâng chén trà lên từ từ hớp một ngụm cười nói: “ Không có chuyện giữ lại tham ô, đây là vì thạ quan không có một lượng lớn tiền để phát.”

Trương Hoán chăm chú nhìnhắn, một hồi lâu mới gằn từng tiếng mà hỏi: “ Đỗ thứ sử vì không có một lượng tiền lớn. Chẳng lẽ là lệnh của Trương mỗ thì khinh thường để ý?”

“ Không phải như vậy, đô đốc nói quá lời.” Đỗ Á cảm giác được trong mắt Trương Hoán có sát khí nên hắn vội vàng giải thích: “ Nếu như không chấp hành lệnh của đô đôc thì ta cũng sẽ không phát gạo và thịt, chỉ là ta cũng có chỗ khó xử!”

“ Chuyện khó xử gì?” Trương Hoán liền hỏi giọng đe dọa.

Đỗ Á thở dài nói: “ Ta đại khái đã tính qua, quận Kim Thành mà là lão nhân bảy mươi tuổi đã tổng cộng có sáu ngàn năm trăm người, cũng là phải huy động sáu ngàn năm trăm quan tiền. Nhưng theo luật của triều đình, cứ mỗi lần điều động quan khố vượt năm nghìn quan tiền thì phải báo Bộ Hộ phê chuẩn mới được. Số tiền này ta đã báo lên rồi, đợi Bộ Hộ phê chuẩn là ta lập tức cho phát.”

Nói đến này, Đỗ Á chần chờ một hồi mới vừa cười vừa nói: “ Bằng không chúng ta biến báo một phen, mỗi người cứ phát trước năm trăm văn, đợi đến tết Hàn thực ( trước tiết thanh minh một ngày) thì lại phát năm trăm văn. Như vậy liền một tách ra làm hai, thành hai khoản tiền thì ta cũng dễ bẩm báo lên Bộ Hộ.”

“ Không cần làm phiền Đỗ Thứ sử, khoản tiền này sẽ do Lương Châu đô đốc phủ bỏ ra!” Trương Hoán lạnh lùng đáp.

Khu vựa Quan Lũng luôn luôn là nơi tập trung các thế gia danh tiếng trong triều Đại Đường. Từ sau khi Võ Tắc Thiên nghiêm khắc phá bỏ thế gia quân phiệt, các thế gia địa khu Quan Lũng liền bắt đầu từ từ suy sụp. Nhưng sau khi An Lộc Sơn làm loạn cùng với cuộc nổi dậy của người Hồi Hột thì lại có điều kiện cho các thế gia quật khởi. Trải qua nhiều lần biến đổi, trước mắt ở địa khu Lũng Hữu thì thế gia danh tiếng chủ yếu lấy tứ đại thế gia Vi, Tân, Mã, Lý làm đại biểu, gọi tắt là tứ Đại gia tộc. Trong đó họ Vi là Vi thị ở quận Khai Dương hai đời là đệ nhất đại thế gia ở Lũng Hữu trong mười lăm năm, bằng vào quân đội đông đảo và sự ảnh hưởng của mình đã dẫm nát dưới chân từng đại thế gia Lũng Hữu khác.

Theo sát sau đó là Tân thị ở quận Kim Thành , cũng là gia tộc Tân Vân Kinh. Tân thị cho tới bây giờ đều là đại gia tộc ở Hà Lũng , nó cũng là thế gia đại biểu cho cả vùng đã từng theo quận Vũ Uy Hà Tây chống lại Vi thị ngoại lai. Mãi cho đến năm Khánh Trì thứ mười lăm do người Hồi Hột xâm lấn mà cuối cùng bại dưới tay Vi thị. Quân quyền của Tân Vân Kinh bị tước đoạt đành uất ức ở quận Kim Thành. Cho đến khi lực lượng của Trương Hoán xuất hiện, Tân Vân Kinh đột nhiên phát hiện cơ hội diệt trừ Vi gia. Hắn liền liên hợp một nhóm lão tướng Mã, Lệ Phi Nguyên Lễ, Bạch Nguyên Quang lấy cớ là bộ hạ cũ của Thái Tử Dự nương nhờ Trương Hoán. Bản thân Tân Vân Kinh thì được Trương Hoán yêu cầu đảm nhiệm chức vụ Viện phó thứ nhất của Hà Tây quân viện, vài tên lão tướng cũng được phong làm giáo quan trong quân.

Xếp hạng thứ ba trong tứ Đại gia tộc là lão tướng Mã. Lão vốn là người Phượng Tường, xuất thân bần hàn nhưng trong loạn An Lộc Sơn rất được Túc Tông hoàng đế tín nhiệm. Vì nhiều lần lập kỳ công nên được phong làm An Định quận vương, ở quận An Định được ban thưởng rất nhiều đất đai màu mỡ. Con cháu anh em của lão nối dòng đông đảo, trong năm huyện lệnh An Định thì có ba huyện lệnh là tộc nhân nhà đó. Nhưng họ Mã luôn luôn khiêm tốn, gia tộc của lão cũng không có quân đội riêng, chỉ nhờ tài sản ở Lũng Hữu mà nổi danh.

Xếp hạng đệ tứ gia tộc kỳ thật là một Hoàng tộc - Thuận Hóa vương Lý Kiều, hắn vốn là con trai thứ tư Tử Lệ vương Lý Diễm của Huyền Tông, được sắc phong cho quận Thuận Hóa. Hắn thân là Hoàng tộc, các đời thế gia đều luôn nể nang hắn như các nhà Hoàng tộc khác. Mười lăm năm tích lũy khiến cho tài sản của Lý Kiều tăng lên nhanh chóng. Ở tại quận Thuận Hóa, quận Duyên An hắn có hai mươi mấy trang viên lớn nhỏ khác nhau, vẻn vẹn nô lệ đã có hơn một vạn người. Hắn mặc dù không có quân đội, nhưng gia đinh có võ trang cũng hơn hai nghìn người.

Quân đội, ruộng đất, nô lệ, tài sản là bốn tiêu chí hình thành mà mỗi đại thế gia trong tứ Đại gia tộc ở Lũng Hữu thể hiện ra ngoài. Vẻn vẹn ruộng đất liền chiếm cứ sáu phần ở Lũng Hữu, trong đó Vi thị gia tộc chiếm đoạt nhiều ruộng đất nhất, chỉ riêng tại địa bàn các quận Khai Dương, quận Lũng Tây, quận An Định, quận Tân Bình đã có được gần mười vạn khoảnh đất màu mỡ. Trong thời gian mười lăm năm Vi thị khống chế Lũng Hữu, cả địa khu Lũng Hữu đã hình thành một quy mô rất mạnh và ổn định. Nhưng từ năm Tuyên Nhân thứ ba , tình hình Lũng Hữu đã xảy ra biến đổi lớn lao. Vi gia bị trục xuất khỏi Lũng Hữu cùng với Hà Tây, Trương Hoán cậy mạnh tiến vào khiến cho vô số người hơi bị mất ngủ, nghi hoặc, mơ màng, vui mừng, lo âu, kỳ vọng ... đủ loại tâm tình mâu thuẫn mà phức tạp tràn ngập trong vùng Lũng Hữu .

Mùng mười tháng giêng, vào lúc sắp giữa trưa có một chiếc xe ngựa được gần trăm kỵ sĩ hộ vệ lặng lẽ chạy nhanh vào cửa nam quận Kim Thành rồi dừng ở trước cổng lớn phủ đệ của Tân Vân Kinh. Rất nhanh, từ trong xe ngựa bước xuống một nam nhân trung niên, hắn mặc cẩm bào trắng, đầu đội mũ vàng để lộ vẻ cao quý và ngạo mạn. Hắn vừa mới xuống xe ngựa, Tân Vân Kinh liền ra khỏi đại môn nghênh đón vị khách nhân đặc biệt này vào bên trong phủ.

Vị khách nhân này chính là Thuận Hóa vương Lý Kiều đặc biệt chạy từ quận Thuận Hóa tới. Lý Kiều là một trong số ít trực hệ Hoàng tộc của hoàng thất Đại Đường nhàn cư bên ngoài Trường An. Trong kiếp sống nhàn cư lâu dài, hắn đem toàn bộ sức lực dồn cả vào con đường khuếch trương gia tài. Chỉ riêng tại mỗi trang viên thì lương thực cũng có hàng trăm vạn thạch, nhưng tài sản gia tăng lại đồng thời cũng mang đến cho hắn cảm giác càng ngày không an toàn. Ở vùng Thuận Hóa và Duyên An của hắn tụ tập không ít người Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ). Trong vòng mười lăm năm không ít trang viên của hắn cũng đã bị người Đảng Hạng tập kích gây ra tổn thất không nhỏ. Tình cảnh này khiến hắn hàng năm đều phải bỏ ra lượng lớn lương thực cùng tiền tài cúng cho quân binh Lũng Hữu để cầu được quân đội che chở.

Sau khi Vi gia bị trục xuất khỏi Lũng Hữu. Lý Kiều cùng tất cả thế gia Lũng Hữu cùng nhanh chóng chú ý đến sự thay đổi tình hình ở Lũng Hữu. Hắn chú ý thấy ngoài việc cải cách ruộng đất, đã qua một tháng mà Trương Hoán chiếm cứ Lũng Hữu vẫn trước sau không hề chính thức có động thái bước lên võ đài. Nhưng tiếng hô của dân gian yêu cầu thực hành chế độ ruộng đất gia binh cũng là đợt sau cao hơn đợt trước khiến cho Lý Kiều đứng ngồi không yên làm hắn rốt cục không kìm nén nổi. Đang lúc này, hắn tiếp nhận thư mời của Tân Vân Kinh liền mượn cơ hội tới tìm Tân Vân Kinh thương lượng đối sách.

“ Ta tưởng là quận vương phải mấy ngày nữa mới đến nên chưa từng chuẩn bị gì. Nếu chiêu đãi có không chu toàn mong quận vương tha thứ.” Tân Vân Kinh cười mời Lý Kiều đến phòng khách.

Lý Kiều tựa hồ không có nghe thấy lời của chủ nhà, hắn lộ vẻ thập phần lo lắng. Thấy phòng khách vẫn còn có mấy người môn khách lạ mặt ngồi đó thì hắn liền nói khẽ với Tân Vân Kinh: “ Vân Kinh có thể có nơi khác để nói chuyện không?”

Tân Vân Kinh hiểu ý lập tức vấy tay sang bên cạnh căn dặn hai người hầu: “ Đi dọn thư phòng của ta nhanh lên.”

Hai người hầu vội chạy đi, Lý Kiều cùng Tân Vân Kinh vừa đi vừa nói chuyện phiếm về những lời đồn đại ở Lũng Hữu: “ Ta nghe nói triều đình đã hạ lệnh điều động Vi thị Thứ sử của năm quận Lũng Tây, Khai Dương, An Định, Tân Bình, Duyên An cùng với Tư Mã, Trưởng sử các quận khác là con em Vi thị đến Hán Trung hay vùng Hà Nam. Vân Kinh có khả năng nghe nói đến chuyện này không?”

Tân Vân Kinh cười cười đáp: “ Tin của Quận vương đương nhiên so với chúng ta phải nhanh hơn. Có điều ta cũng thấy bạn cũ trong triều viết trong thơ nói đến chuyện này là có thật. Hơn nữa cũng sẽ không đợi đến tháng tư, phỏng đoán sau Tết Nguyên Tiêu liền có động tĩnh.”

“ Triều đình cũng thực sự xuống tay rồi!” Lý Kiều thở dài nói: “ Mấy người Thứ sử Vi gia lần này ra đi, một cây đại thụ chọc trời hơn mười lăm năm liền cứ như vậy mà bị nhổ tận gốc .”

“ Triều đình làm thế là vì bảo vệ bọn họ. Nếu không những chuyện từ trước đến giờ của bọn họ bị vạch trần ra thì ai nấy đều sống không được, triều đình cũng chẳng biết sử lý sao nữa?” Tân Vân Kinh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn mà nói tiếp: “ Quận vương không lẽ điểm này cũng nhìn không ra!”

Lý Kiều mặt đỏ lên, vội vàng nói: “ Chuyện này ta đương nhiên rõ ràng, chỉ là rất có cảm giác thói đời nóng lạnh!”

“ Đó cũng là điều không tránh khỏi.”

Khi hai người đi tới cửa thư phòng, Tân Vân Kinh đưa tay ra mời: “ Quận vương, mời!”

“ Mời!”

Hai người đi vào thư phòng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chậu than giữa phòng cháy đỏ rực khiến cho vô cùng ấm áp. Hai người Tân, Lý cởi bỏ áo khoác, phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống. Hai nữ nha hoàn chia nhau dâng trà cho bọn họ rồi lập tức lui xuống, lúc này trong phòng liền chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Nỗi lo trong lòng Lý Kiều lúc này liền như gà con phá vỏ trứng đã không cách nào nhẫn nại, hắn ngay cả trà cũng không có uống một ngụm liền vội nói như khó mà dằn nổi: “ Vân Kinh, ta cùng với ngươi quen biết cũng đã mười mấy năm rồi! Lần này ngươi nhất định phải nói thật với ta, chế độ ruộng đất gia binh quân Hà Tây rốt cuộc có thi hành ở Lũng Hữu hay không?”

Tân Vân Kinh không vội vã trả lời hắn, sự thực hắn biết rõ Lý Kiều mấy ngày nay lo lắng nhất chính là chuyện này. Không chỉ có hắn, rất nhiều đại thế gia Lũng Hữu đều quan tâm chuyện này. Trước kia, Mã gia cũng đặc biệt vì chuyện này chạy tới hỏi mình, việc liên quan đến quyền lợi cốt lõi của mọi người. Nếu như nói không quan tâm, đó mới là lời nói dối.

Tân Vân Kinh rất rõ ràng, chế độ ruộng đất gia binh Trương Hoán nhất định sẽ thi hành, đây là biện pháp tập hợp lòng quân và khống chế quân đội hữu hiệu nhất. Ruộng đất từ tay Trương Hoán ban phát, nếu như Trương Hoán đổ thì ruộng đất gia binh liền rất có thể lại lần nữa mất đi. Cho nên sau khi thực hành chế độ ruộng đất gia binh thì hắn liền chắc chắn khống chế đám binh lính tầng dưới cùng trong tay mình mà không cần lo lắng việc triều đình lôi kéo thủ hạ.

Đương nhiên, Trương Hoán tại khu vực Lũng Hữu không có ruộng đất mà hắn có khả năng phân phối. Mặc dù quan phủ có trong tay một số quan điền, nhưng quan lại địa phương chưa chắc đã phối hợp với hắn chấp hành chế độ đồng ruộng gia binh mà triều đình không thừa nhận này. Cho nên biện pháp duy nhất của Trương Hoán chính lấy đất nhà giàu, đây là sự thật đáng tin. Nhưng Tân Vân Kinh suy nghĩ cũng không phải đơn giản chỉ ruộng đất như vậy, hắn suy nghĩ là quyền lợi lâu dài của cả tập đoàn Lũng Hữu, đó cũng chính là nguyên nhân hắn mời Lý Kiều tới.

Tân Vân Kinh trầm tư một lúc lâu, rốt cục gật đầu nói: “ Theo tin tức có thể tin tưởng mà ta nhận được, tháng sau là Lũng Hữu đã bắt đầu thi hành chế độ đồng ruộng gia binh. Nghe nói quy tắc chi tiết đều đã định ra.”

Lý Kiều phảng phất bước hụt chân, ruột gan lập tức như đứt rời, sắc mặt biến thành màu tro. Hà Tây thực hành chế độ đồng ruộng gia binh thì hắn biết có hơn mười nhà giàu lắm ruộng, cường hào ác bá ở quận Vũ Uy tuyệt tích. Nếu như Lũng Hữu lại chấp hành, vậy ruộng đất của mình ... hắn quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.

“ Chuyện không đến mức xấu như ngươi nghĩ đâu!” Tân Vân Kinh thấy sắc mặt hắn đại biến tựa như cha chết thì trong lòng quả thực có chút xem thường. Những vị tôn thất quý tộc bình thường nhàn nhã sung sướng, nhưng một khi gặp phải sóng gió liền hoảng hốt chịu không nổi. Cũng không suy nghĩ qua về đại cục, chỉ quan tâm tài sản quyền lợi của mình.

Hắn nhịn sự miệt thị trong lòng xuống mỉm cười an ủi Lý Kiều: “ Nếu như ta không có đoán sai, chế độ đồng ruộng gia binh sẽ không nguy hiểm đến quyền lợi của quận vương.”

Lý Kiều tinh thần phấn chấn trở lại, hắn kích động hỏi han: “ Tại sao vậy? Có thể nhờ Vân Kinh giảng giải thật rõ cho ta được không!”

Tân Vân Kinh uống một ngụm trà rồi lắc đầu cười nói: “ Cái này cũng binh thường thôi, rất nhiều người đều không hiểu chế độ đồng ruộng gia binh rốt cuộc là cái gì, chỉ nghe nói các hộ lớn ở Hà Tây đều bởi vậy mà tiêu vong hầu như không còn. Đâm ra người người đều khủng hoảng, Hà Tây là bởi vì nguyên nhân ruộng cày quá ít cho nên mới có hậu quả như vậy. Vì chế độ ruộng đất gia binh chẳng qua là một loại thủ đoạn của Trương Hoán dùng để trưng binh, thực sự không phải là ơn huệ ban cho tất cả mọi người ở Lũng Hữu. Chỉ có nhập ngũ mới có tư cách hưởng thụ. Ngươi tính thử đi, Lũng Hữu, Sóc Phương hạn mức cao nhất chỉ là mười bốn vạn quân. Cho dù Trương Hoán lại có thêm sáu vạn quân riêng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi vạn. Cứ một người mười mẫu mà tính thì là hai trăm vạn mẫu, chẳng qua cũng chỉ là hai vạn khoảnh. Cả địa khu Hà Lũng đâu chỉ có trăm vạn khoảnh ruộng, vậy có thể dùng hết bao nhiêu đây? Quận vương thật sự không cần lo lắng.”

Lý Kiều cẩn thận nghĩ kỹ rồi xác thật đúng là như vậy. Chính mình bị thủ đoạn tàn khốc của Trương Hoán ở Hà Tây làm cho sợ hãi mà không có ngẫm nghĩ chuyện này. Có điều hai vạn khoảnh ruộng này cũng cần có người bỏ ra, làm thế nào mà chia đây? Chính mình là thế gia vọng tộc số một số hai Lũng Hữu, chẳng phải là sẽ đứng mũi chịu sào hay sao? Nghĩ vậy, tâm tình hắn vừa mới tthoải mái lại bắt đầu căng thẳng trở lại.

Tân Vân Kinh hình như biết tâm tư của hắn liền lạnh lùng cười nói: “ Ta xem quận vương thật sự là hồ đồ. Đã có gia tộc chiếm được không dưới mười vạn khoảnh đất màu mỡ, bao giờ mới có thể đến phiên chúng ta?”

Lý Kiều vỗ mạnh vào đầu, hắn thở phào một hơi dài. Thật là hồ đồ, vừa mới rồi vẫn còn nói đến việc triều đình phải điều chuyển quan lại Vi gia đi, Trương Hoán tranh thủ thời cơ đó, như thế nào có thể bỏ qua bọn họ. Chính mình thật là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!

Tâm tình Lý Kiều lúc này rốt cục mới bớt căng thẳng, hắn vội vàng đứng dậy vái dài Tân Vân Kinh “ May mắn được Vân Kinh vén mây cho thấy mặt trời, Tiểu vương vô cùng cảm kích!”

Tân Vân Kinh nhẹ nhàng khoát tay vẻ vẫn nghiêm túc: “ Quận vương mời ngồi, ta thực sự không phải là vì chuyện này mời ngài đến, mà là có chuyện khác.”

Lý Kiều thấy hắn nói rất trịnh trọng thì trong lòng cũng hơi kinh dị liền từ từ ngồi xuống. Tân Vân Kinh liếc mắt nhìn hắn rồi từ từ nói: “ Quận vương nói vậy cũng biết, hiện tình hình ở trong triều là do hai vị Thôi, Bùi quyết định việc lớn trong thiên hạ. Ngoài ra năm đại thế gia khác đều có phụ thuộc vào hai người bọn họ. Năm ngoái sau khi bắt đầu chỉnh sửa chế độ tập ấm, quan trường cả thiên hạ tức thì bị bảy Đại Thế Gia bọn họ nắm giữ. Thi thoảng thừa ra một bát canh cặn thì cũng lại do Trường Tôn gia, Thường gia cùng với số ít tiến sĩ phân chia. Có khi nào đến phiên những tiểu thế gia chúng ta. Nếu như chúng ta không nghĩ biện pháp gắng sức, mười mấy năm sau thì chúng ta sớm muộn sẽ trở thành cá trên thớt cho người khác ức hiếp. Quận Vương là trực hệ tôn thất, vấn đề này hẳn là càng hiểu rõ hơn so với ta “

Tân Vân Kinh như đã nói trúng tâm sự của Lý Kiều. Hắn cúi đầu một hồi lâu không nói, một lúc lâu mới thở dài một tiếng: “ Lý thị ta khai sáng giang sơn Đại Đường. Các vị Thái Tông, Cao Tông, Huyền Tông chí khí nuốt vạn dặm, ai có thể nghĩ đến bây giờ lại đồi bại như vậy. Coi như là thế gia mạnh nhất thời Tấn, ngay cả khi cùng mọi người chung thiên hạ, ít nhất tôn thất còn có một nửa giang sơn. Còn cứ như Vân Kinh nói, trải qua mười mấy năm nữa thì thiên hạ ai còn nhớ xã tắc Đại Đường mang họ gì không?”

Tân Vân Kinh thấy mình đã kích động được hắn liền lập tức đứng lên kéo rèm cửa sổ lại, rồi mở cửa nhìn qua bên ngoài, lúc này mới ngồi xuống hạ giọng nói với Lý Kiều: “ Hiện tại có một cơ hội. Nếu như nắm bắt được, các đại gia tộc Hà Lũng chúng ta rất có thể trở thành thế lực chính ở triều đình. Chỉ xem quận vương có dám đánh cuộc này hay không!”

Lý Kiều đột nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn bèn chần chờ hỏi: “ Ngươi nói tới Trương Hoán?”

Tân Vân Kinh chậm rãi gật đầu “ Đúng vậy!”

Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “ Hắn là con của Thái Tử Dự, có khả năng danh chính ngôn thuận đăng cơ làm Hoàng đế. Hiện tại thế lực của hắn tăng mạnh, nhưng phía sau không có người giúp đỡ. Nếu như tập đoàn Hà Lũng chúng ta dốc toàn lực ủng hộ hắn, đầu tiên là giúp vào nội các, để hắn trở thành người thay mặt cho tập đoàn Hà Lũng chúng ta. Sau đó lại đi từng bước đưa hắn lên ngôi đế vị. Đến ngày đó, địa vị của Thôi, Bùi tự nhiên là của chúng ta. Năm đó Túc Tông đăng cơ tại Linh Vũ không phải là như vậy sao?”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt