Tô Ca nhìn Trăn Sinh bên cạnh cô đang cầm quả táo nhưng nửa ngày vẫn không có cắn được một miếng, nhìn thật lâu vẫn là cái dáng vẻ không yên lòng của cậu. Cô khẽ thở dài, nói:

"Sao hả Trăn Sinh? Có tâm sự gì nói ngay đi" .

Trăn Sinh giương mắt nhìn cô, một lúc lâu mới mở miệng nói:

"Bạch Luyện, ông ngoại cho người tới gọi tôi trở về"

Ông ngoại chính là cái ông già họ Ân trái tính trái nết kia ư? Nói thật,những việc làm của lão Ân này Tô Ca vẫn luôn không hiểu được, Trăn Sinh chính là người thân duy nhất của ông ta, nhưng ông ta vẫn để Trăn Sinh đi vào nguy hiểm, việc làm này thật khiến cho người ta không giải thích được. Mặc dù không hiểu rõ, nhưng xem ra nguyện vọng của Trăn Sinh vẫn quan trọng.

Tô Ca nghĩ vậy mắt nhìn về phía cậu, trịnh trọng nói:

"Trăn Sinh, cậu muốn trở về sao?"

Trăn Sinh gật đầu một cái, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, trong mắt chứa đầy sự do dự:

"Rốt cuộc là muốn hay không đây?"

Trăn Sinh không nói lời nào, chỉ là cúi đầu loay hoay nghịch ngón tay của mình, hồi lâu mới nghe thấy cậu nói:

"Tôi muốn trở về, nhưng sợ rằng sau khi trở về không được gặp Bạch Luyện nữa… "

Thật khờ, đứa bé này vẫn lệ thuộc vào mình như thế, nhưng sự lệ thuộc này không làm cho Tô Ca chán ghét, mà trong lòng vì thế mà sinh ra cam giác ấm áp. Tô Ca khẽ cười, thạt ra thì mình cũng ỷ lại vào Trăn Sinh phải không? Lệ thuộc này là toàn tâm toàn ý, hoàn toàn không có tình cảm nào khác.

Tay vuốt tóc cậu, Tô Ca cười nói::

"Nghĩ gì thế? Tôi sẽ cùng cậu trở về mà."

"Có thật không?" Trăn Sinh không tin vào tai mình.

Chỉ thấy Tô Ca ghé vào tai Trăn Sinh nói:

"Tôi đã nói rồi. Trăn Sinh ở đâu, tôi liền ở đấy" .

Trăn Sinh nghe thấy thế, long mày đang nhíu lại mới thả lỏng ra được, mặt mày lại rạng rỡ phấn chấn. Như thế cũng khiến Tô Ca có thể thả lỏng, có thể trốn đi được một thời gian, tối thiểu là không phải gặp Tần Mặc Nhiên.

Cô thật sự khôn muốn đối mặt với anh, cho nên không gặp sẽ tốt hơn, có một số việc cô muốn hỏi cho rõ nhưng lại sợ cái cảm giác như tim bị đốt thành tro bụi. Tô Ca tự nhận mình không phải là cô gái kiên cường, sẽ không thể tưởng tượng được mình sẽ lại phải sống với sự đau khổ đó, có lúc giả vờ không biết mới thực sự là hạnh phúc.

Tần Mặc Nhiên đang ở với Hiên Mộc đại diện cho “Thí” cùng Vân Nam xử lý tàn dư thế lực của Trần diên Chi thì nhận được tin tức. Mọi chuyện lớn nhỏ đã bàn bạc rất nhiều ngày. Vân Nam là người rộng rãi, khi Tần Mặc Nhiên đã diệt trừ được Trần Diên Chi, Hội Tam Hợp của anh ta nhân cơ hội đã chiếm được rất nhiều địa bàn của Hồng Hưng. Vốn là nói chia ba và bảy, nhưng bởi vì đại ca mới của phía Tây là Liễu Miên không phục nên gặp trở ngại.

Liễu Miên là một trong hai đầu não của Hồng Hưng. Thế lực chính là Sa Hoàng cùng Sài Gòn. Tuy nói địa bàn này so sánh với Hội Tam Hợp không được nói là lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Hơn nữa khi Trần Diên Chi còn sống vẫn luôn chán ghét phụ nữ như thế, nhưng Liễu Miên lại có thể ngồi vào vị trí đại ca, thực lực đúng là không thể xem thường. Bọn họ vốn đang muốn bàn bạc xem làm sao có thể xử lý được chuyện Liễu Miên, nhưng người củaTần Mặc Nhiên vẫn ở bệnh viện âm thầm bảo vệ Tô Ca gọi điện thoại tới, cả người cứ thấp thỏm không yên.

Sao lại không thấy Tô Ca? Lại bị người ta bắt có rồi? Hay là…cố ý không muốn gặp anh? Nghĩ đến đây, tim Tần Mặc Nhiên cảm thấy đau đớn. Thật vất vả mới có thể kết thúc mọi việc, anh làm sao có thể chịu đựng được việc mất đi cô? Người thuộc về anh, anh sẽ tự mình tìm về.

Sau khi Tần Mặc Nhiên đi, Vân Nam mỉm cười, nhìn Hiên Mộc nói:

"Không ngờ Tông chủ của “Thí, nổi danh mặt lạnh nghìn năm thế nhưng cũng không qua được ải mĩ nhân ~"

Hiên Mộc nghe vậy cười nói:

"Chính là Tô Ca người mà Mặc nhất mực yêu thương. Nếu ai dám có ý đồ với cô ấy, tính khí Mặc mà nóng lên, thì người đó đoán chừng là chết như thế nào chính mình cũng không biết." .

Rõ ràng lời nói đầy máu tanh bạo lúc, nhưng nụ cười trên mặt Hiên Mộc vẫn dịu dàng như nước. Nhìn thì thấy trên mặt tươi cười, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự uy hiếp mạnh mẽ, khiến Vân Nam thân thể chấn động, Anh ta có thể đã xem thường người đàn ông có vẻ vô hại trước mắt này.

Thật lại là giả, giả lại thành thật, anh ta vốn là giả vờ lơ đãng hỏi để tìm ra nhược điểm của Tần Mặc Nhiên, không nhờ tới nhanh như vậy đã biết được. Ra đời nhiều năm như thế, làm gì có ai lòng dạ không quanh co, nên lại có ai cứ như thế trắng trợn đem nhược điểm của mình bại lộ cho người khác. Nghĩ thế, Vân Nam có chút không xác định được.

Xem ra, người đàn ông trước mặt này không phải là đen đã cạn dầu. Tuy bọn họ bây giờ là đồng minh, nhưng ai có thể biết được sau này sẽ ra sao? Cho nên phải đề phòng sớm một chút. Ánh mắt Vân Nam sắc bén thâm thúy, bên môi hiện lên nụ cười:

"Nếu Tần Tông chủ còn ở lại đây thì chúng ta có thể cùng đi tìm Liễu Miên bàn chuyện một chút. Nhưng bây giờ… "

"Bây giờ sẽ đi. Mặc không có ở đây, tôi chính là anh ta.”

Câu nói này rất thong thả, không có một chút khoe khoang hay cảm xúc khác thường nào trong đó, tất cả như là chuyện đương nhiên. Thật là tin tưởng, hay là có diu nghĩ muốn lật đổ chiếm quyền? Vân Nam cười khỉnh, anh ta thật hứng thú với cái người bộ dạng hào hoa phong nhã vô cùng thư sinh này.

Tần Mặc Nhiên tới bênh viện, hỏi rõ ràng tình huống lúc đó. Người theo dõi bên nhà họ Ân kia truyền về tin tức mới khiến tâm trạng thấp thỏm của anh được buông xuống. Tô Ca hóa ra là cùng cái cậu nhóc kia trở về nhà họ Ân sao? Sao mà lại đi không nói tiếng nào? Bỗng nhiên đi thế, không biết anh sẽ lo lắng sao?

Tiểu Cách Cách, rốt cục em đang ầm ĩ cái gì? Lông mày Tần Mặc Nhiên nhíu lại. Không có nghĩ nhiều liền dẫ người đi đến nhà họ Ân. Có chuyện gì thì trước mặt nói vẫn là tốt nhất, cứ mâu thuẫn mà im lặng như thế, anh có thể sẽ không cẩn thận mà làm tổn thương cô.

Xe đi thẳng đến nhà họ Ân. Một người xưng là lão Tứ, là quản gia ở đây rất khách khí mời anh vào nhà. Tần Mặc Nhiên đã sớm nói ý định đến đấy, sau khi ngồi chờ nửa canh giờ ở phòng khách, anh gặp được Trăn Sinh nhưng không thấy Tô Ca đi theo, việc này làm cho anh có chút tức giận. Cặp con ngươi bình thản kia cứ nhìn cậu, làm cho Trăn Sinh rất bực mình, Khí thế của người đàn ông này không phải là mạnh bình thườn nữa. Nhưng mà dù có như thế nhưng ánh mắt Trăn Sinh không có e sợ. Hai người cứ thế mắt đấu mắt, một lúc lâu sau mới nghe thấy Tần Mặc Nhiên nói:

"Nhóc con, cậu rốt cuộc muốn cái gì? "

Nghe vậy, Trăn Sinh cười nhạt, đôi mắt luôn là nhu nhược kia dần dần lại hiện lên sự kiên định, nói:

"Tôi không muốn như nào cả, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô ấy thôi" .

Khi nói đến việc muốn ở cùng nhau, nhưng trong con ngươi kia lại không có nửa phần yêu đương say đắm, chỉ có không muốn xa rời cùng kiên định. Tần Mặc Nhiên thấy vậy cười nhạo:

"Không muốn như thế nào mà lại lén mang cô ấy từ bên cạnh tôi đi sao?"

"Len lén mang cô ấy từ bên cạnh anh?

Trăn Sinh như là nghe được chuyện cười, bờ môi nhếch lên châm chọc. Mặt mày hả hê nói:

"Sao tôi có thể lén mang người ở bên cạnh anh đi? Nếu cô ấy nguyện ý ở lại bên cạnh anh, sao tôi có thể khiến cô ấy rời đi được?”

Câu nói này đâm đúng chỗ đau của Tần Mặc Nhiên, anh hiện tại không hiểu vì sao cô lại trốn tránh anh. Sắc mặt Tần Mặc Nhiên lạnh xuống, đôi mắt dò xét trên người Trăn Sinh, sau đó cười nhạt trả lời:

"Những việc cậu làm, cô ấy có biết không?"

Nghe thấy thế, Trăn Sinh ngẩn ra, người toát ra sự lạnh lùng, hồi lâu mới nghe thấy cậu trả lời:

"Cô ấy mãi mãi sẽ không biết”

Tần Mặc Nhiên đáy mắt lạnh lẽo hơn. Tên nhóc này vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Chỉ để lại một câu nói “ Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện có thể giấu cô ấy mãi mãi đi”

Rồi sau đó cứ thể mang người rời đi. Trăn Sinh nhìn Tần Mặc Nhiên đi, vần thẳng tắp sống lưng, đáy mắt không một chút lo lắng. Dù sao cậu cũng không bao giờ sợ người đàn ông kia mang Bạch Luyện đi. Chính Bạch Luyện đã đồng ý với cậu, chỉ là Bạch Luyện của mình cậu mà thôi.

Tâm tình của Tần Mặc Nhiên ngược lại với Trăn Sinh. Sau khi rời khỏi nhà họ Ân thì đáy lòng buông lỏng được khá nhiều, cứ thế rời đi, vì anh cũng đủ sự thức thời. Vốn anh là một thế lực ở bên ngoài, cứ như thế cùng với thế lực ở địa phương này trực tiếp tranh đấu thì không được lợi chút nào. Hơn nữa, họ Ân mặc dù không phải xã hội đen nhưng lại có ảnh hưởng lớn đến xã hội đen ở Hồng Kông. Bứt dây động rừng. Nên tạm thời cứ phải nhịn xuống đã.

Không gặp được thì không gặp được, ngày không thấy được, nhưng đêm thì ai có thể ngăn anh đi tìm người đẹp? Anh hiện tại không chờ đợi được để thấy được nét mặt khiếp sợ của Tô Ca rồi. Đến lúc đó anh nhất định phải đánh vào mông cô mất cái. Cái đầu của người chuẩn bị leo tường nghĩ như thế đó..

Nhưng nếu như để những người sung bái tác phong mạnh mẽ của Tần Mặc Nhiên biết được anh vì phụ nữ mà nửa đêm leo tường nhà người ta. Hình tượng chắc chắn sẽ sụp đổ.

Hiên Mộc cùng Vân Nam đến khu vực Sài Gòn, nơi Vân Nam chọn là một nhà hội họp kiểu Nhật, người cũng là anh ta hẹn ra. Liễu Miên nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp thành thục, đôi mắt thâm thúy, trong đó tràn đầy tình ý nhìn thẳng vào đám đàn ông, hai người đàn ông Vân Nam đem đến đã lộ ngay ra bộ dáng thèm thuồng, nhưng khi nhìn đến Hiên Mộc có vẻ chán ghét, lại nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thu lại sự lạnh lùng trong con ngươi. Hiên Mộc đi thẳng vào vấn đề:

"Cô Liễu, xin hỏi cần điều kiện như nào cô mới hợp tác với chúng tôi? "

Cần phải biết là Sài Gòn là nơi giao dịch vũ khí thường xuyên nhất, mà Hiên Mộc cùng Tần Mặc Nhiên đi chuyến này cũng chính vì sự giao dịch vũ khí này.

"Cô Liễu" ? Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô như vậy đấy, Liễu Miên nghe thế, trong lòng xôn xao. Đầu tiên cô nhàn nhạt nhìn Vân Nam, chỉ thấy anh ta đang uống rượu, bộ dáng như muốn xem kịch vui, cô quay đầu đi, đôi mắt quyến rũ không kiêng kỵ gì dừng lại ở trên người Hiên Mộc. Lúc lâu sau đôi môi đỏ mọng nũng nịu cười nói:

"Chỉ cần anh đi theo tôi, sau này giao dịch vũ khí ở Sài Gòn liền cho anh quản lý tất, có được không?