Tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm, Tô Ca nằm ở trên giường bệnh. Trong phòng không có đèn nhưng tia sáng ở bên ngoài cửa số chiếu vào cho cô thấy được đây là ở trong bệnh viện. Đầu trống rỗng, cô vừa cử động liền cảm thấy được đau rát ở phía sau lưng, đau đớn quá dữ dội khiến thần kinh cô cũng buộc chặt lại với nhau. Từ từ khôi phục lại ý thức, cô nhớ tới trước đó cô vừa mới trải qua một vụ nổ lớn.

Vết thương trên lưng hình như là bị thuốc nổ làm bị thương lúc cô nhảy xuống. Thân thể cương cứng yên lặng nằm bất động, qua mười mấy phút sau, Tô Ca hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt. Đợi khi đã quen dần với bóng tối, có thể thấy rõ trong phòng còn có một người đang nằm ở mép giường. Thân thể đơn bạc nhỏ bé, cả khuôn mặt chôn ở trong chăn, Tô Ca chỉ thấy được thân thể cuộn cong lại của người đó.

Ngủ như thế chắc sẽ không thoải mái. Tô ca nghĩ như thế, hơi di chuyển thân thể vốn vẫn còn cứng ngắc, cô kéo chăn ra một chút đắp lên người Trăn Sinh. Đêm lạnh, cô lật người, không thể ngủ được.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng bị mở nhẹ ra, một bóng đen đi vào, đóng đen đi tới bên giường, đứng nhìn Tô Ca một lúc lâu, sau đó cúi xuống hôn lên trán cô triền miên không ngừng. Thấy người trên giường nhíu mắt như muốn tỉnh lại, người ấy hôn trộm lên môi cô một chúy rồi lặng lẽ rời đi.

Đợi khi cánh cửa được nhẹ nhàng đóng vào, Tô Ca mới mở mắt. Nhưng trong đôi mắt cô không có vui mừng, cũng không có xấu hổ, tất cả chỉ là đau thương. Từ khi cánh cửa kia được mở ra, cô cũng biết đó là anh, mùi của anh, từng bước chân của anh cũng đã khắc sâu vào lòng cô, nhưng cô lại lựa chọn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chỉ vì cô không muốn đối mặt với anh.

Một cuộc nổ lớn, một lần hôn mê đã khiến cô nhớ lại mọi chuyện cũ. Chỉ là những kí ức này lại bắt đầu hành hạ cô, nhắc nhở cô năm ấy có bao nhiêu hèn mọn, mà anh lại giẫm đạp lên cô như hạt bụi.

Cho đến giờ, mọi thứ là may mắn hay không may mắn? Ông trời sao lại giày vò như thế? Để cho cô thấy hạnh phúc ngay gần đây nhưng đột nhiên lại thu lại, nhấc chiếc khăn mỏng che ở trước mắt cô ra, làm cho cô thấy sự việc thực ra là bẩn thỉu xấu xí vô cùng.

Tất cả mọi thứ đều thay đổi không thể xác định được nữa. Trán Tô Ca còn lưu lại hơi ấm từ Tần Mặc Nhiên, nhưng lòng cô giờ đã lạnh lẽo thành tro. Tần Mặc Nhiên, gặp lại sau mườinawm, anh đối với em là tình yêu hay chỉ là áy náy?

Tình cảm vốn đã gần rõ rãng bỗng trở nên thật mông lung. Nghĩ tới mười năm trước, anh vô tình đẩy cô ngồi ngã trên đường, phía sau là một chiếc xe phanh gấp, chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì cô đã mất mạng rồi. Nhưng Tần Mặc Nhiên khi đó chỉ thản nhiên liếc mắt, rồi nhấc chân rời đi. Nghĩ đén đây, tim Tô Ca cảm thấy như bị đào một lỗ, mà lỗ ấy càng ngày càng lớn lên.

Mấy ngày sau, Tô Ca vẫn yên tâm dưỡng thương ở bệnh viện, Trăn Sinh đến trông nom cô. Tần Mặc Nhiên sẽ thỉnh thoảng đến thăm cô, nhưng mỗi lần đến đều vội vã, chưa đến mười phút thì có điện thoại rồi lại vội vội vàng vàng rời đi. Đối mặt với việc này, Tô Ca rất bình thản, khi anh ở đây khuôn mặt cô vẫn hiện lên nụ cười nhạt, chờ khi anh đi, bụ cười kia sẽ trở thành cô đơn, kéo theo đó là đau thương. Tất cả mọi người đều không nhận ra sự khác thường đó. Chỉ có Trần Lê.

Hôm đó Trần Lê đang ở bên giường bệnh gọt táo cho Tô Ca, như không để ý chỉ thuận miệng nói:

"Tô Ca, dạo này hình như bạn lạnh nhạt với Tần Mặc Nhiên quá" .

"Có sao?" Tô Ca thản nhiên trả lời, sau đó cô nhướng mày, con mắt trêu trọc, nhìn Trần Lê nói:

"Bạn cho rằng ai cũng giống như bạn vớ Hiên Mộc à? Cứ phải đắm đuối liếc mắt đưa tình, đem sóng mắt trở thành rươi, vừa nhìn vào là sẽ say luôn mới phải hả?”

"Bạn...!" Mười ngón tay Trần Lê đâm vào gáy Tô Ca, xấu hổ nói:

"Bạn đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác" .

Tô Ca nghe thế chỉ biết cười nhạt, cô cũng không dám tiếp tục chủ đề này với Trần Lê. Trần Lê là ai cơ chứ, cô ấy nhạy cảm như vậy, có khi cũng có thể tìm ra chân tướng tất cả sự việc. Cô cũng không muốn vết thương của mình bị bại lộ trước mắt người khác.

Vì vậy cô cũng cố gắng nói sang chuyện khác:

"Nói đi, người đẹp Trần, bạn nói xem bạn dùng biện pháp gì mà lừa được cậu chủ Hiên Mộc dịu dàng như ngọc của chúng ta? Chậc chậc, anh ta chỉ vừa mới xuất hiện, liền nhìn thẳng vào thắt lưng bạn không có rời đi chút nào"

Trần Lê bị Tô Ca trêu ghẹo, đỏ mặt, nhướng mày lên nói:

"Bạn thật sự muốn biết?"

"Dĩ nhiên" Tô Ca chớp mắt, vô cùng hứng chí trả lời.

Trần Lê híp mắt cười, tay vẫy vẫy, Tô Ca lập tức nghiêng lỗ tai qua, chỉ nghe thấy Trần Lê từng chữ một nói cho cô nghe:

"Rất, đơn, giản, hạ, thuốc"

"Ha ha" Tô Ca bật cười, miệng há to, chỉ vào Trần Lê nói:

"Ý của bạn là. . . . Bạn hạ thuốc Hiên Mộc rồi sau đó cường bạo anh ta?"

Trần Lê còn chưa trả lời, liền nghe thấy tiếng ho khan ở đằng sau. Sau đó có một đôi hay vòng qua hông cô, bóp mạnh một cái coi như trừng phạt. Lập tức khuôn mặt Trần Lê ửng đỏ. Đáng chết, anh sao lại tới đúng lúc này.

Người vừa tới chính là Hiên Mộc, đằng sau Hiên Mộc còn có Tần Mặc Nhiên. Tô Ca nhìn Hiên Mộc nháy mắt trêu ghẹo, nhưng khi thấy Tần Mặc Nhiên đi đằng sau, cô lại nhanh chóng quay đầu đi, có lẽ cũng không có ai phát hiện được khuôn mặt của cô lạnh đi mấy phần. Chỉ có Tần Mặc Nhiên, cũng chỉ có Tần Mặc Nhiên mới chú ý tới mà thôi.

Trần Lê cùng Hiên Mộc ngây người trong chốc lát rồi cũng biết ý tời đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Mặc Nhiên cùng Tô Ca.

"Tiểu Cách Cách, em hình như đang trốn tránh anh?"

"Sao lại thế được?" Tô Ca cười nhạt, rồi sau đó cô liền quay đầu đi. Hôm nay cô thật sự không muốn một mình đối mặt với Tần Mặc Nhiên. Nhưng vì cô như vậy, nên Tần Mặc Nhiên làm sao có thể cho cô có cơ hội trốn tránh? Anh đi mấy bước về phía trước, đi tới bên giường, cầm chặt cổ tay cô nói:

"Em đang trách cứ anh?"

Trách? Một chữ “Trách” có thể đem tất cả mọi thứ nói rõ ràng sao? Tô Ca vẫn cứ nhắm mắt không có nhìn anh. Nhưng Tần Mặc Nhiên cũng không để ý tới chuyện đó, từ từ cúi người, hơi thở nóng rực liền phả lên khuôn mặt của cô. Bàn tay cũng nhẹ nhành tinh tế di chuyển trên khuôn mặt cô. Sự dịu dàng đẹp đẽ quen thuộc như thế, không cô không nhớ lại, không nhớ đến đoạn ký ức kia, có lẽ cô cũng cho rằng anh thật lòng yêu mình, đem mình cất vào trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

À, chính là ảo giác. Tất cả đều là ảo giác, Tô Ca nheo mắt, đôi mắt trong thoáng chốc sáng trong lung linh. Cô nhìn Tần Mặc Nhiên, trong mắt có một loại kích động muốn nói cho anh biết, anh xem, bây giờ tôi đã có thể nhớ lại tất cả. Anh cho rằng bây giờ tôi có thể còn tin tưởng sự chân thành của anh sao?

Nhưng vừa mới mở miêng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi cửa bị mở ra, Một bóng người nhỏ yếu đi vào. Tô Ca trút được gánh nặng, cao giọng nói:

"Trăn Sinh tới đỡ tôi lên" .

Rõ ràng ở bên cạnh cô có một người lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ cô, nhưng cô thà rằng nhờ người đứng ở xa như vậy, cũng không muốn nhờ anh sao?

Người Trăn Sinh cứng lại, ngay sau đó mặt mũi vui mừng bước tới. Thật tốt, kể từ khi người đàn ông này xuất hiện, cậu còn tưởng rằng Bạch Luyện sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Thì ra không phải vậy, Bạch Luyện, vẫn là Bạch Luyện của cậu. Cậu không biết được, sự vui mừng trên khuôn mặt mình lúc này lại làm tổn thương đến Tần Mặc Nhiên. Đôi tay Tần Mặc Nhiên nắm chặt thành quyền rồi từ từ buông ra.

Nhìn Trăn Sinh cẩn thẩn đỡ Tô Ca dậy, trong lòng anh dâng lên sự ghen tị cùng chua xót. Từ từ khống chế lại tâm tình, anh nhìn Tô Ca nói:

"Em nghỉ ngơi cho tốt, tối anh lại qua thăm" .

Tô Ca cười nhạt không đáp, chỉ hơi gật đầu.

Sau khi Tần Mặc Nhiên đi, Trăn Sinh nhăn mày, thử dò hỏi Tô Ca:

"Bạch Luyện ghét anh ta sao?"

"Cậu nghĩ thế nào?"

Tô Ca cười nhẹ hỏi lại, thấy thế Trăn Sinh bĩu môi lầm bầm:

"Tôi nghĩ là cô thích anh ta"

Tô Ca không nói, tay vuốt tóc cậu, cười nói:

"Nhóc con ngốc, cậu biết thế nào gọi là thích?" .

Trăn Sinh bất mãn, mở miệng như là muốn nói gì, nhưng lại do dự có nên nói hay không. Có những việc, chỉ thích hợp chôn ở dưới đáy lòng, không nên nói ra.

Một mặt khác, trong phòng bệnh, Hiên Mộc bị Trần Lê bắt nằm xuống giường, cưỡng ép “Kiểm tra viết thương”. Trần Lê sờ tới sờ lui trên người anh, sau khi ăn xong một bữa đậu hũ, mới nhướng lông mày cười nói:

"Tốt lắm, kiểm tra xong, phạm nhân không có chứng cứ phạm tội ở trên người"

Hiên Mộc dở khóc dở cười, lúc đầu còn phản kháng một chút, nhưng sau đó lại nằm xuống cho cô giở trò. Khi cô nói kiểm tra xong, anh mới nhìn cô, cười cười nói:

"Em đang kiểm tra xem anh có lén trộm thịt hay không sao?"

Trần Lê chỉ cười không đáp, chỉ là giống như lơ đãng vén tóc, im lặng lộ ra sự hấp dẫn. Híp mắt nhìn Hiên Mộc, cô nói: "Anh sẽ trộm sao?"

Hiên Mộc bị cô nhìn, thân thể nóng lên, tiến tới ôm chặt lấy cô, nói:

"Em ở đây, anh còn có thể trộm được ai? Không có cô gái nào có thể lọt vào mắt anh mất rồi."

Trần Lê bật cười, người đàn ông này hễ nói lời ngon tiếng ngọt thì thật muốn ngất, cô sao không phát hiện ra anh còn có chiêu này? Nhưng nghe những lời này của anh, trong lòng không khống chế được sự ngọt ngào.

Hiên Mộc nắm tay cô, nắm chặt, sau đó mở miệng nói:

"Mấy ngày nay anh cùng Mặc bận rộn khắc phục hậu quả. Thủ lĩnh Hội Tam Hợp bất ngờ chết đi, khiến thế lực bên dưới rối loạn, cho nên sẽ không có thời gian quan tâm đến em. " .

Trần Lê gật đầu, nếu cô đã lựa chọn đi cùng anh, thì cô phải luôn ở cạnh anh. Cô dịu dàng nhìn anh, ánh mắt sáng ngời nhưng cũng mơ hồ:

"Dù như nào, anh cũng phải chú ý an toàn của mình" .

"Cô gái ngốc, anh biết rồi."

Giờ phút này, hai trái tim như hòa lại với nhau, hai bàn tay đan siết vào nhau. Qua một lúc lâu, Trần Lê đột nhiên hỏi:

"Hiên Mộc, anh có thấy Tô Ca dạo này rất khác thường không?"

"Có sao?" Hiên Mộc trả lời, anh cùng Tô Ca không tiếp xúc nhiều lắm, nhất là những ngày gần đây luôn cùng với Tần Mặc Nhiên bận rộn ở bên ngoài. Hơn nữa, mình cùng người yêu cũng phải kiêng dè một chút, anh cũng không muốn thấy khuôn mặt thối của Tần Mặc Nhiên.

Chỉ thấy Trần Lê nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói:

"Có, tuyệt đối có, cô ấy vẫn đang trốn tránh Tần Mặc Nhiên" .

"Ý của em là?"

Chỉ thấy Trần Lê gật đầu một cái, khẳng định:

"Đúng, trong lòng cô ấy vẫn đang trách Tần Mặc Nhiên không cứu cô ấy đầu tiên" .

"Làm sao lại như thế?" Hiên Mộc chau mày nói:

"Tô Ca không phải người như vậy"

"Xem ra anh không hiểu rõ tâm tư của phụ nữ” .

Trần Lê dựa vào Hiên Mộc trong ngực, hời hợt nói:

"Tô Ca thiện lương, trình trạng của cô ấy như thế này là vì cô ấy tức Tần Mặc Nhiên, nhưng cũng không phải vì Tần Mặc Nhiên cứu anh trước. Mà cô ấy tức vì Tần Mặc Nhiên không có đem cô ấy đặt ở vị trí đầu tiên. Cô ấy để ý, chính là cái cảm giác bị tất cả mọi người vứt bỏ. "

Hiên Mộc nghe vậy gật đầu một cái, rồi sau đó mới nhìn Trần Lê nói:

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Chuyện như vậy anh cũng không giải quyết được, Trần Lê lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói về:

"Chuyện này chúng ta không quản được đâu, chỉ có thể chờ đợi trái tim của cô ấy sẽ từ từ mở ra. Tô Ca không phải là con người để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt đấy. Chờ chính cô ấy thông suốt sẽ tốt hơn, trước lúc đó, cứ để cho người anh em của anh phải chịu khổ đi"

Hiên Mộc gật đầu, trên mặt vui vẻ, anh rất muốn nhìn thấy Tần Mặc Nhiên phải khổ sở.

Sau đó anh ngước mắt nhìn Trần Lê, cái nhìn dịu dàng làm cho người ta sắp chết đuối trong đó mất rồi. Chỉ nghe anh nói rõ ràng từng chữ, từng chữ:

"A Lê, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ mặc kệ, không quan tâm đến em" .

"Em biết "

Trần Lê nghe thấy thế nghiệm túc gật đầu, cô sao có thể không hiểu được tấm lòng của người đàn ông này. Người này, từ khi cô còn trẻ đã ý thức được chính là người cô vẫn ao ước, chính là ánh nắng của cô, làm sao cô có thể không tin anh.