Kinh Tửu Tửu và Hứa Tam Vũ xúm vào một chỗ kiểm tra cả buổi, cuối cùng xác định khả năng cái này là tay chứ không phải chân.

Chỉ là khi bức tượng này được đúc ra, các ngón tay của nó co quắp lại nên dấu ấn để lại trông vừa thô vừa ngắn.

“Rốt cuộc nó chạm vào kiểu gì vậy?” Kinh Tửu Tửu không khỏi tò mò.

Bạch Ngộ Hoài: “Rất ít Tà Thần có được thân xác thực thể, bọn chúng phụ thuộc vào tượng thần, không có hình thái và hành động rõ ràng.

Bọn chúng hoạt động theo ý niệm của tín đồ.

“Đã bị Tà Thần chạm vào” chỉ là một cách nói thông thường.

Nói chính xác, ngay khi thần thức hoạt động sẽ để lại dấu tay.

Đây là một loại dấu hiệu đặc biệt.”

“Đánh dấu ấy hả?” Hứa Tam Vũ vội hỏi, hắn còn hăng hái hơn cả Kinh Tửu Tửu.

Đánh dấu.

Từ này nghe là biết chẳng phải tốt lành gì.

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài hơi trầm xuống: “Đánh dấu là cống phẩm của nó.”

Hứa Tam Vũ tức giận nói: “Điệu bộ lớn lối thật, thứ gì mà muốn bắt người làm cống phẩm?”

Kinh Tửu Tửu: “Tà Thần đó ba, vừa nói còn gì.”

Cung phản xạ dài dằng dặc của Hứa Tam Vũ cuối cùng cũng đáp đất: “… Thần? Là Thần thật sao?”

Bạch Ngộ Hoài cụp mắt, giọng điệu lạnh lùng khó giấu vẻ khinh thường: “Thứ thấp kém âm tà mà cũng đáng được gọi là Thần?”

Hứa Tam Vũ gật đầu hùa theo nhưng sau đó lại hơi hoảng hốt, hắn bắt đầu quan sát xung quanh: “Vậy bây giờ Tà Thần đang ngồi xổm ở chỗ nào thế?”

Hứa Tam Vũ vừa dứt lời, điện thoại của Bạch Ngộ Hoài chợt reo.

Kinh Tửu Tửu gần như đoán ra ngay: “Chu đại sư hở?”

“Ừ.” Bạch Ngộ Hoài trả lời rồi nhận điện thoại, giọng nói vô cùng lo lắng của Chu đại sư lập tức vang lên từ đầu bên kia: “Ôi trời ơi cậu cứu tôi với! Quan Nham ôm một bức tượng thần đến rồi kêu tôi phải khai quang cho gã, nên tôi đã khai quang rồi… Bức tượng thần này trông rất tà môn.

Chắc tôi không gặp chuyện gì đâu nhỉ?”

Chu đại sư hỏi xong thì cẩn thận nói tiếp: “Cậu Bạch đang nghe máy, hay là cậu chủ nhỏ đấy?”

Bạch Ngộ Hoài: “Là tôi.”

“Chụp ảnh tượng Phật đi.”

Chu đại sư vội vàng đồng ý.

Bạch Ngộ Hoài lại hỏi: “Ông khai quang thế nào?”

Chu đại sư: “Thì giội nước thánh, à, chỉ là nước tro giấy thôi.

Xong tôi đọc hai đoạn kinh, rồi thì… Nam Mô A Di Đà Phật các kiểu.

Mấy cái khác khó đọc lắm, cái này tương đối đa dụng.

Kinh Tửu Tửu xen giọng hỏi Bạch Ngộ Hoài: “Nếu đọc câu này với Tà Thần ngoại quốc thì sẽ thế nào?”

Chu đại sư: “Kia là Thần ngoại quốc á?”

Chu đại sư: “Ôi thôi xong, đọc kinh nước ta để khai quang cho Phật nước khác, có phải nó thấy tôi trâu bò quá độ, muốn chơi chết tôi không?”

“Sợ gì?” Bạch Ngộ Hoài hờ hững lên tiếng: “Tà Thần giết người vẫn chưa nhanh bằng ác quỷ giết người đâu.

Chỉ có thêm một dấu ấn trên người thôi.”

Chu đại sư há hốc miệng.

Cậu đang an ủi tui sao?

Chu đại sư yếu ớt lên tiếng: “Vậy...!vậy tôi chụp ảnh rồi, giờ làm thế nào?”

“Nói với Quan Nham, muốn chân chính sử dụng bức tượng thần này thì phải cúng dường nó bằng vài thứ.

Hãy lấy một lượng gạo nếp, một cân muối, mười lượng hoa hòe, rồi bảo gã nhỏ ba giọt máu vào nước, bày hết lên bàn thờ.

Sau đó mua thêm heo, bò, dê, gà, vịt họ gia cầm, không được thiếu thứ nào, bày ra bàn thờ.

Cúng vậy trong ba ngày.”

Chu đại sư nghe anh dặn, gật đầu lia lịa, cúp máy xong lập tức gửi ảnh sang, dặn Quan Nham đi mua đồ.

Kinh Tửu Tửu thắc mắc: “Mấy cái đó để làm gì vậy?”

Bạch Ngộ Hoài: “Để vây hãm Thần.”

Kinh Tửu Tửu lại vặn vẹo cổ: “Thế còn dấu tay này…”

Bạch Ngộ Hoài nhẹ nhàng phủi áo cậu: “Cậu đừng sợ.

Đến lúc biết rõ ràng nó là gì thì dễ xử lý thôi.”

Kinh Tửu Tửu không sợ.

Cậu còn chưa thấy mặt Tà Thần cơ mà? Dù có thấy cũng chỉ là một bức tượng thần, có gì đáng sợ chứ? Dữ tợn bằng một nửa Sadako không?

“Tiếc bộ đồ này thôi.” Kinh Tửu Tửu nắm lấy dây mũ nói.

Bạch Ngộ Hoài hơi dừng lại, ánh mắt rơi xuống áo hoodie lần nữa.

Đây là một trong số những món đồ anh mua cho Kinh Tửu Tửu.

Rõ ràng là một cậu nhóc sợ cả ma nữ hư cấu trong phim, thế mà lúc này cậu chỉ nhớ tới bộ quần áo bị hỏng.

“… Thì mua cái mới.” Bạch Ngộ Hoài nói.

Mua thật nhiều, thật nhiều bộ nữa.

“Vậy chúng ta về đi?” Kinh Tửu Tửu hỏi.

“Ừm.”

Hai người hiếm khi bình tĩnh đến bất ngờ, mặc kệ Hứa Tam Vũ sau lưng vẫn đang xây dựng lại thế giới quan.

Trước kia không phải là không phát hiện ra nhưng cậu Bạch chưa từng đề cập vấn đề huyền học với bọn họ, giờ thì hay lắm, chỉnh ra cả Thần luôn rồi!

Hứa Tam Vũ quay người rời đi, được vài bước mới nhớ ra.

Ủa xí quên, rốt cuộc trong bụng cậu chủ nhỏ là cái gì, hắn còn chưa hỏi rõ vụ này mà!

Chu đại sư nhanh chóng tự đến đây mang theo bức ảnh, ông ta cẩn thận đưa điện thoại cho Kinh Tửu Tửu xem: “Nhìn này, rất đáng sợ phải không?”

Kinh Tửu Tửu: “Bình thường mừ.”

Chu đại sư: “Không đáng sợ á? Hai tròng mắt đều chấm sơn đỏ đấy.”

Bạch Ngộ Hoài nhận điện thoại nhìn lướt qua, nhíu mày: “Bọn ngu này.”

Chu đại sư nghe mà giật mình, còn tưởng Bạch Ngộ Hoài đang chửi mình.

Kinh Tửu Tửu hỏi: “Anh nói mấy người Quan Nham hả?” Kinh Tửu Tửu dừng lại, cậu có suy đoán dựa theo câu nói này của Bạch Ngộ Hoài: “Người bán quỷ cố tình để bọn họ mang bức tượng thần này về chung phải không? Bức tượng thần này có gì đặc biệt hả?”

“Đây là hàng nhái của Phật Bốn Mặt.

Theo truyền thống, Phật Bốn Mặt thường thấy đều là một tay cầm cờ lệnh, một tay cầm kinh Phật… Chúng tượng trưng cho pháp lực, trí tuệ, phúc vận và những thứ khác…”

“Nhưng bức tượng Phật Bốn Mặt này, một tay giữ xương trán gần thóp của trẻ con, một tay cầm xương đỉnh đầu, cũng chính là đỉnh đầu theo tục xưng.

Nó được cho là tinh khí hồn phách, trên thông thần linh dưới nối liền người.

Trong võ hiệp, nếu vỗ một chưởng trên đỉnh đầu một người, vậy thì người này hết cứu nổi…”

“Đó là một thứ đồ chơi bạ gì cũng ăn.

Tinh khí đất trời, tinh khí con người, âm khí ma quỷ, linh khí đủ loại động vật trên đời, nó đều ăn tất.”

“Vật này không thể tùy tiện vây hãm được, những cống phẩm kia chỉ có tác dụng vài ngày.

Thứ như này, bình thường sẽ không di chuyển vị trí.

Muốn nó đi theo tượng thần thì phải dẫn dụ nó bằng quỷ nhỏ.”

Kinh Tửu Tửu cau mày: “Tức là có người mời Tà Thần về nước ta, ăn đồ của chúng ta để tăng vận thế cho bọn họ?”

“Chắc là vậy.

Tà Thần không thể tùy tiện cúng dường được, nó tốn gấp trăm nghìn lần so với cúng quỷ nhỏ.

Một khi cúng không đủ, người cung phụng sẽ gặp vận xui, nhà tan cửa nát.

Nghiêm trọng hơn, Tà Thần còn sẽ giết người, giết tới khi nào nó hưởng dụng đủ mới thôi.

Người bán tượng thần muốn có được sự phù hộ của tượng thần nhưng lại không chịu hy sinh bản thân, vì vậy dứt khoát đưa tượng thần đến nơi khác.”

Kinh Tửu Tửu muốn nói lại thôi.

Cách làm này có đôi phần giống phong cách của Kinh Đình Hoa, nhưng trước mặt người khác, cậu không muốn nhắc tới những chuyện này nên đành thôi không nói nữa.

Chu đại sư nghe mà run lẩy bẩy.

“Thứ hung ác như thế lại còn luôn giết người? Tôi giội nước tro giấy lên nó, còn niệm kinh Phật cho nó, vậy là tôi sắp xanh cỏ rồi sao?”

Vốn dĩ Kinh Tửu Tửu cũng thấy hơi đáng sợ, nhưng nghĩ lại cậu còn chết thế nào được nữa?

Chả đáng sợ chút nào, thậm chí cậu còn dư sức an ủi Chu đại sư hai câu: “Ông đừng sợ, Bạch Ngộ Hoài anh ấy…”

Tâm trạng Bạch Ngộ Hoài hơi xao động, cậu muốn khen anh giỏi hửm?

Kinh Tửu Tửu: “Vệ sĩ nhà ảnh thuê giỏi lắm đó.

Nhất là cái người nhuộm tóc vàng lần trước.”

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Bên kia, Quan Nham cẩn thận bày biện trước miếu thờ như lời Chu đại sư nói, không dám bỏ sót thứ gì.

Đúng thế, gã còn đặc biệt làm một miếu thờ cho tượng thần.

Đặt món đồ cuối cùng xuống, Quan Nham chắp tay thi lễ.

Tôi thành tâm như vậy, chắc hẳn mọi mong muốn của tôi sẽ được chấp thuận nhỉ?

Tôi cũng chẳng mong gì nhiều, chỉ hy vọng sau này ngành giải trí sẽ càng ngày càng ít những kẻ như Bạch Ngộ Hoài.

Người như tôi hẳn phải vươn lên cao hơn mới đúng.

Chẳng hạn như bộ phim tiếp theo của đạo diễn Trình, nghe nói ổng muốn tìm Bạch Ngộ Hoài, chi bằng tìm tôi này?

Rèm cửa trong phòng khách sạn bỗng nhiên lay động.

Âm phong nổi lên từ sàn nhà.

Quan Nham lập tức cảm thấy rét run cả người.

Cảnh tượng này khá giống với lúc gã vừa đưa quỷ nhỏ về bố trí trong phòng.

Quan Nham thoáng yên tâm, xem ra sự sắp xếp của Chu đại sư quả nhiên có tác dụng, đáng tin hơn người bán quỷ nhiều…

Quan Nham khoác thêm một bộ quần áo, lúc quay người lại đã thấy đôi mắt tượng thần lấp lóe.

Gã nhẹ nhàng nín thở.

Tượng thần… còn sống?!

Điều này còn chấn động hơn cả giây phút gã tận mắt nhìn thấy quỷ nhỏ!

Dù sao quỷ chung quy vẫn là quỷ!

Còn đây là Thần đấy!

Thần không mạnh hơn quỷ à?

Quan Nham nén lại sự kích động trong lòng, tiếp tục cầu nguyện: “Ngài nhìn thấy không? Cống phẩm khắp bàn này đều do tôi cúng dường cho ngài.

Ngài có thể thỏa mãn một vài nguyện vọng tầm thường của tôi không?”

Quan Nham liến thoắng không ngơi miệng.

Tròng mắt tượng thần lại càng đỏ rực như máu.

Ánh đỏ sáng lên.

Âm phong cuồn cuộn càng dữ dội.

Gạo thông với linh khí của ngũ cốc trong đất trời nhưng gạo nếp lại khắc âm tà.

Cây hòe thông âm nhưng hoa hòe lại liền dương.

Muối lại càng là vật trừ tà từ xưa đến nay.

Còn máu người, thịt gà vịt, heo dê các thứ… lại bị bày ở ngoài vòng gạo nếp, hoa hòe và muối.

Trong lòng tượng thần rất tức giận.

Tín đồ chết tiệt này, đọc những thứ nó không thể hiểu được, còn chỉ trỏ ra lệnh cho nó, bày cống phẩm nhưng lại nhốt nó trong đó, khiến nó không thể nếm được dù chỉ một miếng.

Gã đang cố ý đùa giỡn với nó!

Gã đang giỡn mặt lừa dối thần linh!

Một tiếng “bùm” thật lớn vang lên, tủ quần áo cao bằng một người trong khách sạn đổ sập xuống, ly rượu trên bàn bay tứ tung, mảnh vỡ đập vào mặt Quan Nham, hung hăng đập tan niềm vui dạt dào của gã.

Quan Nham ngây dại: “Ngài đang hiển linh ạ?”

Bên này, Bạch Ngộ Hoài hỏi Chu đại sư về bức ảnh tượng thần mà Kinh Đình Hoa đưa.

Chu đại sư vội vàng lục lại: “Cậu xem.”

Kinh Tửu Tửu run lên: “Sao bức tượng thần này… lại không có mặt?”

Chu đại sư sửng sốt.

Chu đại sư: “Đâu có đâu, lúc tôi vừa nhận vẫn có mặt mà, chỉ là hơi mờ tí thôi.

Nhìn cũng đẹp mắt lắm, vẻ ngoài không khác mấy với cậu Bạch, đều rất đẹp.

Đẹp đến mức không giống thứ thuộc về nhân gian.”

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng sột soạt trong cửa phòng ngủ, như thế có thứ gì đó đang dùng móng tay cào cửa.

Chu đại sư run như cầy sấy: “Tà...!tà Thần tới ư?”

Kinh Tửu Tửu lắc đầu, đứng dậy đi mở cửa: “Không phải đâu, chỉ là một con quỷ nhỏ thôi mà.”

Chu đại sư: “!”

Ôi đệt mợ!

Con quỷ nhỏ này dòm còn đáng sợ hơn con trong rạp hát nữa!

Chu đại sư trợn tròn mắt, nguy hiểm quá, may mà chưa xỉu.

Kinh Tửu Tửu khẽ thở dài một hơi: “Chắc nó lại đói bụng rồi.”

Cậu không muốn ăn quỷ nhỏ này.

Nhưng cũng không thể thả nó thế này được, nhỡ nó quay về bên cạnh Quan Nham tiếp tục làm chuyện xấu thì sao? Hoặc mất kiểm soát trở lại giống con quỷ lúc trước, đi gặm mặt người khắp nơi thì sao giờ?

Kinh Tửu Tửu hỏi Bạch Ngộ Hoài: “Hay là tôi cho nó gặm một miếng nhỏ nhé?”

Bạch Ngộ Hoài: “Không được.”

Nào có chuyện người tự biến bản thân thành thức ăn cho lương thực dự trữ của mình chứ?

Quỷ nhỏ kia nghe không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, nó bắt đầu xoay vòng vòng quanh người Kinh Tửu Tửu, thậm chí còn dần mạnh dạn níu ống quần cậu, muốn trèo lên trên.

Nhưng tiếng móng tay cào cửa vẫn không dừng lại.

“Kít… kít…”

Lần này nghe như đang xước kính.

Chu đại sư vốn đang co quắp trên ghế sofa, sắc mặt tái mét, cả người cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích: “Cậu chủ nhỏ, cậu Bạch, mọi người… Mọi người nhìn kìa, ngoài cửa sổ.”

Kinh Tửu Tửu: “Hả?”

Cậu bước đến cửa sổ.

Bạch Ngộ Hoài giận tái mặt túm quỷ nhỏ từ trên người cậu xuống.

Nó sợ đến mức “huhuhu” liên tục, chẳng nói được từ nào tròn vành rõ chữ, xem ra trước khi chết, trí thông minh của nó cũng không cao lắm.

Kinh Tửu Tửu mở cửa sổ: “Nhìn cái gì?”

Màn đêm ngoài cửa sổ thật đẹp, nhưng trong căn phòng cách đó không xa, hình như có chút ánh sáng đỏ lóe lên?

Chu đại sư:?

Chu đại sư: “Cậu nhìn xuống đi.”

Kinh Tửu Tửu nhìn xuống dưới, vô số quỷ nhỏ đang xếp chồng lên nhau như một bức tường, đội lên một hàng cao thiệt là cao như bài domino, con nào con nấy lăn xuống bãi cỏ dưới lầu nhanh như chớp.

Kinh Tửu Tửu:???

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quan Nham cầu nguyện.

Tà Thần nghe xong nói: Tao vả chết mẹ mày bây giờ!.