Kinh Tửu Tửu sợ tới mức cả thân hình quỷ này sắp bay màu.

"Tôi...!Tôi...!Tôi ăn trẻ con!" Cậu ngoảnh đầu sang với vẻ mặt kinh hoàng, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài đáp lại: "Ừm."

Sau đó anh lấy một chiếc khăn tay ra, đưa cho cậu: "Lau miệng đi."

Kinh Tửu Tửu nhận lấy theo bản năng, lau miệng thật kỹ nhưng ngay sau đó cậu không nhịn được, lặp lại lần nữa: "Tôi ăn trẻ con!"

Bạch Ngộ Hoài: "Ừm, nói đúng ra nó không còn là một đứa trẻ nữa mà chỉ là một con quái vật tràn đầy hơi thở âm sát, hoàn toàn không có ý thức cá nhân.”

Kinh Tửu Tửu: “…”

Miêu tả thế kia càng thấy khó nuốt hơn.

Bạch Ngộ Hoài nhìn thoáng qua sắc mặt của cậu, nói nốt: “Là thứ rất bổ dưỡng với quỷ đấy.”

Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng: “Tôi thấy mình cũng chẳng đói lắm… Sao tôi phải ăn nó chứ?”

“Đây là bản năng của ác quỷ.”

Kinh Tửu Tửu lập tức choáng váng.

Tui còn hổng biết, thì ra tui còn là ác quỷ cơ đấy?

“Nhưng mà, chẳng phải ác quỷ đều… giống như trong phim, gặp ai giết nấy, vô cùng hung tàn, khuôn mặt dữ tợn sao?” Kiểu như Sadako trong một bộ phim từng dọa Kinh Tửu Tửu sợ đến mức la oai oái.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới nói cho cậu nghe về những ký hiệu khác nhau được vẽ trên hai cánh cửa phòng ngủ của cậu.

Kinh Tửu Tửu nghe xong trầm mặc mấy giây.

Lúc lâu sau, giọng cậu mới vang lên lần nữa, còn kéo thật dài: “Vậy… Nói cách khác, sau khi thoát khỏi thứ đã rút âm khí và trấn áp tôi, tôi cũng rất dễ biến thành ác quỷ có khuôn mặt dữ tợn, chỉ còn nhớ mỗi việc giết chóc và thù hận thật ư?”

“Không phải.” Bạch Ngộ Hoài nói.

“Ơ? Sao không phải?” Kinh Tửu Tửu cẩn thận sắp xếp lại một lần, cậu thấy logic của mình đâu có vấn đề gì ta.

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

Kinh Tửu Tửu nghe vậy cảm động cực kỳ.

Anh Bạch đúng là người tốt nhất trần đời! Không chỉ muốn bị mình cưỡi, bị mình bám theo mà còn muốn tìm cách cho mình!

Sau phút cảm động, Kinh Tửu Tửu sực nhớ một chuyện, cậu sững sờ hỏi lại: “… Bây giờ nhổ nó ra còn kịp không?”

“Không kịp nữa.” Bạch Ngộ Hoài dừng lại, nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu ăn thấy ngon không?”

Kinh Tửu Tửu choáng cmn váng.

Huhuhu biết trước thế này thì cậu sẽ nôn trước khi nói rồi.

Cậu liếm môi đầy đau khổ, thật ra ăn chẳng ra vị gì… Nhưng cảm giác rất giống thịt tôm viên, nuốt cái trôi tuột xuống còn hơi ngòn ngọt nữa.

Đù… Ngọt á?

Ui mình có vị giác rồi?

Kinh Tửu Tửu dùng sức liếm miệng lần nữa nhưng không liếm ra vị gì.

Cậu bắt đầu ra sức đảo lưỡi, âm thanh chậc chậc vang lên.

Bên ngoài lùm cỏ, Hứa Tam Vũ đờ người che kín mặt.

Quào, kịch liệt dữ!

Sau lúc lâu, cuối cùng Kinh Tửu Tửu đã tổng kết ra một kết quả đáng ngạc nhiên…

“Ăn ngon!”

Quả nhiên, muốn nuôi quỷ thì cần dùng những thứ này để cho ăn.

Thịt sống là loại phèn nhất.

Nhưng phần đa mọi người đều chỉ chọn quỷ nuôi bằng thịt sống, vì muốn bắt quỷ để nuôi quỷ nhà mình cũng không dễ như nói miệng.

Bạch Ngộ Hoài rũ mắt: “Ở đây vẫn còn một con.”

Kinh Tửu Tửu vội cúi đầu nhìn lại.

Quỷ nhỏ nằm chổng vó bất động lâu lắm rồi.

Chắc là để trông giống thật sự đã chết hơn chút, tay chân nó cứng đờ, cổ thòng lòng dài ngoằng, ngay cả răng nanh cũng thu vào.

Đôi mắt quỷ to tròn bật ngược lên, để lộ lòng trắng mắt.

Thoạt trông cứ như đã chết cứng, rất kinh khủng.

“Không ăn, không ăn đâu.” Kinh Tửu Tửu vội xua tay.

Bạch Ngộ Hoài cúi xuống dùng một tay xách quỷ nhỏ lên, thản nhiên nói: “Chắc nó ăn cũng ngon đấy, tuy không bằng con quỷ đầy khí âm sát vừa rồi.” Anh như bậc phụ huynh dạy dỗ trẻ con phải ăn rau cần, cà rốt, bắt đầu cố gắng mô tả hương vị của món ăn này, khiến nó trở nên hấp dẫn hơn một chút: “Vị ngọt của nó có thể sẽ nhạt hơn xíu, giống như nước trái cây vừa vắt…”

Lần này quỷ nhỏ kia không giả chết nữa, nó vừa run lẩy bẩy vừa cố hết sức quay đầu nhe răng trợn mắt với Bạch Ngộ Hoài.

Kinh Tửu Tửu sờ bụng: “Tôi cảm thấy nó vẫn chưa tiêu hóa.”

Bạch Ngộ Hoài đành phải ngừng nói.

Anh hiểu rất rõ về quỷ quái, nhưng dù sao anh cũng không phải quỷ, không thể so với trải nghiệm của chính bản thân Kinh Tửu Tửu.

Bạch Ngộ Hoài biết con người ăn quá no sẽ bị đau dạ dày, chắc hẳn quỷ ăn quá no cũng có vài ảnh hưởng xấu.

Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng đánh giá con quỷ nhỏ kia: “Vậy thì mang về, giữ lại ngày mai ăn nhé.”

Kinh Tửu Tửu gật đầu nhưng sau đó dừng động tác.

Cậu cứ thấy có gì đó sai sai.

Đến khi Bạch Ngộ Hoài dùng một sợi tơ mảnh màu vàng trói quỷ nhỏ kia rồi thả rông phía sau như dắt chó đi dạo, Kinh Tửu Tửu mới chợt nhận ra.

… Hình như anh Bạch, trở nên, hung tàn, hơn chút?

Tuy quỷ nhỏ kia không thể cất tiếng giao tiếp nhưng chắc nó vẫn hiểu nhân tính.

Nó hoàn toàn không còn vẻ diễu võ giương oai như lúc trước nữa, hì hục bò sau lưng.

Bò một hồi, Kinh Tửu Tửu lại nghĩ đến một chuyện.

“Nó là quỷ của Quan Nham mà.” Kinh Tửu Tửu lên tiếng.

“Ừ.”

“Nếu bị Quan Nham nhìn thấy…”

“Gã sẽ nhào lên hỏi chúng ta?”

Kinh Tửu Tửu nghĩ ngợi rồi đáp: “Không thể.

Gã sẽ không làm vậy, nuôi quỷ nhỏ là một chuyện bí mật mà.”

“Đúng.”

Sau đó bọn họ cứ thế công khai dắt quỷ nhỏ về khách sạn.

Quan Nham không có ở trường quay nên bỏ lỡ cảnh này.

Chỉ là sau một đêm, có thêm nhiều người mất quỷ hơn.

Điện thoại của Quan Nham gần như nổ tung.

Bốn giờ sáng, Quan Nham bừng tỉnh từ giấc mơ, gã sầm mặt rửa mặt bằng nước lạnh.

Đến lúc quay người lại, gã nhìn chằm chằm vào dãy số người gọi hiển thị trên màn hình, một tia phiền chán vụt qua trong lòng.

Biết trước thế này, gã nên tự đi mua quỷ thì hơn.

Chỉ tiếc lúc đó gã còn bỡ ngỡ nên cần người dẫn dắt, sợ không mua được quỷ lại rước phải tà ma… Bây giờ có Chu đại sư thì khác.

Quan Nham phiền lòng bấm vào Weibo, lướt từng dòng hot search.

Đoàn phim vừa khai máy, theo lý thì tin tức gã gia nhập liên minh nam chính cũng phải lên hot search, thế nhưng lại bị tin vòng tay của Bạch Ngộ Hoài chiếm hết sức nóng.

Đã là ngày thứ hai rồi mà trên mạng vẫn đang bàn tán không biết mệt.

Quan Nham càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát thoát ra rồi gọi lại cho dãy số trên màn hình.

“Alo.” Bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, cứ như đang thức thâu đêm để chờ điện thoại của gã.

“Quan Nham, cậu biết gì chưa?” Giọng của nữ diễn viên lạnh lẽo vô cùng: “Tối hôm qua, quỷ nhỏ của mấy người đã mất tích rồi.

Bây giờ tôi không dám ngủ, cứ nhắm mắt là tôi lại thấy bức tượng thần này đang nhìn mình chòng chọc.

Tôi phải làm gì bây giờ? Quan Nham, cậu nói xem phải làm gì đây?”

Quan Nham chả thèm để ý đến cô ta, thuận miệng trả lời: “Chị liên lạc với người bán quỷ chưa?”

Thì ra quỷ nhỏ của những người khác cũng bị mất?

Xem ra thứ này không đáng tin!

Áp lực trong lòng Quan Nham nhẹ đi nhiều.

Điều đó cho thấy, không phải vì vấn đề của gã khiến quỷ nhỏ biến mất.

“Không...!không liên lạc được.

Gọi thì báo số máy không tồn tại…” Nữ diễn viên nói một lúc lại không kìm lòng được mà chửi thề.

Quan Nham nghe thế cũng sững sờ.

Nghĩ đến số tiền mình đã bỏ ra thì gã đau thắt, buột miệng chửi thề: “Đệch mợ nhà nó, thế này là lừa đảo còn gì?”

“Tôi không cần bức tượng thần kia nữa nhưng không biết phải vứt đi đâu, tôi nghe người ta bảo không thể ném tượng thần lung tung được…” Người kia vẫn đang phát điên khóc lóc kể lể trong điện thoại.

Trong lòng Quan Nham hơi dao động.

Tượng thần này đáng quý hơn nhiều, gã không biết nó có phải hàng lừa đảo hay không, nhưng kể từ khi người phụ nữ này đón nó về đã nhận được một hợp đồng quảng cáo của một thương hiệu cao cấp quốc tế.

Quan Nham cười nói: “Chị, nếu chị tin tưởng em thì để em xử lý giúp chị, thế nào?”

Nữ diễn viên thầm mắng một tiếng, cmn ai là chị của cậu, bà đây chăm sóc da còn trẻ hơn cậu mười tuổi.

Nhưng cô vẫn vui mừng nói: “Quan Nham, cảm ơn cậu.”

Chiều hôm đó, Quan Nham đón bức tượng thần về, gã nghe người ta nói cái tên Trường Vụ bị gặm nửa khuôn mặt vẫn còn sống, chỉ là sau này quá nửa là sống không bằng chết.

Quan Nham vô thức rùng mình nhưng nghĩ lại quỷ nhỏ sẽ không ăn thịt người nuôi nó, bấy giờ gã mới yên tâm phần nào.

Gã dùng vải đen quấn kỹ bức tượng thần, rồi sai trợ lý đi mua chút đồ để cúng thần.

Quan Nham quay đầu thì thấy Kinh Tửu Tửu.

Thiếu niên xinh đẹp kia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, cậu nhìn chằm chằm về phía Bạch Ngộ Hoài như người hâm mộ trung thành của anh ta.

Chút ghen ghét nổi lên trong lòng Quan Nham.

Sao Bạch Ngộ Hoài luôn dễ dàng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời vậy?

Danh tiếng, tiền tài và đội ngũ hâm mộ khổng lồ.

Quan Nham cúi đầu nhìn món đồ được bọc kỹ trong tay mình.

Nếu thứ này thật sự linh nghiệm… Vậy trước tiên bắt đầu với những người xung quanh Bạch Ngộ Hoài đi.

Bên này, Hứa Tam Vũ sáp đến gần hỏi: “Cậu đau bụng à?”

Kinh Tửu Tửu buông bàn tay đang đè bụng: “Không phải.”

Cậu không biết thứ kia được tiêu hóa như thế nào, thật sự tiêu hóa được ư? Cậu thấy trong bụng mình có một khối khí tỏa ra nhiệt độ lạnh như băng nhưng nó khiến cậu rất thoải mái.

Thế này là tiêu hóa không tốt sao?

Rầu rĩ xong, Kinh Tửu Tửu lại bắt đầu lo lắng nếu lát nữa vẫn không tiêu hóa được, cậu sẽ nôn ra một đứa bé ư? Nếu đứa bé kia bị tiêu hóa chỉ còn một nửa, chẳng phải sẽ kinh khủng hơn à?

“Cậu chờ chút nhé.” Hứa Tam Vũ sợ Kinh Tửu Tửu bị ốm, vừa nói vừa vội vàng kêu người mang nước ấm đến cho cậu.

Kinh Tửu Tửu cầm cốc nước trong tay, nhịn không được lại sờ bụng lần nữa.

Hứa Tam Vũ nhìn động tác của cậu mà giật thót lòng mề.

Nghĩ bụng: Không phải chứ? Chả nhẽ mấy người còn định chơi trò nam nam sinh con cho kịp trend thế giới à?

Gieo hạt kết trái cũng đâu nhanh như vậy?

Kinh Tửu Tửu ngồi một lúc, thực sự hơi mắc ói.

Cậu hoảng sợ vội vàng che miệng.

Lỡ nôn ra thật, mọi người sẽ bị dọa chết tươi đấy?

Hứa Tam Vũ nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Có phải trong bụng cậu… có thứ gì không?”

Kinh Tửu Tửu trả lời lúng búng: “Ừm.”

Hứa Tam Vũ phút chốc trở nên căng thẳng, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi lại thì Bạch Ngộ Hoài Bên kia cũng nhận ra Kinh Tửu Tửu có gì đó không ổn, anh lập tức dừng quay phim rồi đi về phía bên này.

Hứa Tam Vũ thấy Bạch Ngộ Hoài, đương nhiên chỉ đành im lặng, sợ hỏi nhiều lại mạo phạm anh.

“Sao thế?” Bạch Ngộ Hoài hỏi.

Kinh Tửu Tửu ngẩng đầu lên nom thấy thương: “Buồn nôn, mắc ói.”

Sắc mặt cậu nhóc càng nhợt nhạt hơn.

Nhưng dù sao vật này cũng là đồ đại bổ, là thứ tốt với cậu.

Vì vậy Bạch Ngộ Hoài kiên trì nói: “Nuốt lại đi.” Đồng thời trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ, tìm cách “tô điểm” cho đám quỷ trông vừa thê thảm vừa buồn nôn này trở nên ngon miệng hơn.

Chỉ miêu tả mùi vị thì không thể tác động đến Kinh Tửu Tửu nữa.

Hứa Tam Vũ nghe vậy càng sốc.

Trong bụng cậu nhóc là đứa bé của cậu đấy! Người ta nôn nghén là rất bình thường mà? Cậu Bạch sao cậu còn kêu người ta nuốt lại chứ?

Hứa Tam Vũ nghĩ bụng, vội vàng định đỡ Kinh Tửu Tửu: “Hay là chúng ta vào phòng vệ sinh nôn một ít nước chua nhé?”

Kinh Tửu Tửu:?

Tôi không nôn nước chua.

Tôi nôn ra quỷ.

Tôi sợ dọa chết anh đó.

Kinh Tửu Tửu nghĩ một lúc bèn lịch sự từ chối.

Hứa Tam vũ đột nhiên cả giận nói: “Ai mà thất đức vậy trời? Đập một dấu tay rõ to trên người cậu chủ nhỏ kìa!”

Bạch Ngộ Hoài đi vòng ra sau lưng Kinh Tửu Tửu.

Trên áo hoodie màu trắng của cậu nhóc có một dấu tay rất lớn, trong màu đen lộ ra chút màu đỏ, giống như màu đen là máu đặc đã khô lại và cô đặc thành.

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài trầm xuống: “Cậu đã bị Tà Thần chạm vào.”

Hứa Tam Vũ:???

Cái lồng gì zẫy?

Sao tui nghe hổng hiểu gì dạ?

“Đâu có ai chạm vào tôi.” Kinh Tửu Tửu cũng sửng sốt.

Tà… Tà Tà Tà Thần? Nghe “tà” quá trời!

Kinh Tửu Tửu vội vàng kéo áo hoodie muốn xem phía sau lưng mình trông như thế nào.

Hứa Tam Vũ thấy cậu loay hoay mãi không nhìn được, bèn gọi trợ lý mang hai chiếc gương tới cho cậu.

Kinh Tửu Tửu nhìn vào gương mấy giây: “Chân của Tà Thần này, bự quá ha.”.