Biên tập: Mèo

“……” Giang Tuân lại một lần nữa bị chọc tức, anh cười gằn một tiếng, nói bằng giọng hằn học: “Có em dám lấy không?”

Như đang có một lồng giam vô hình nhốt chặt cô trên giường, ngay cả xuống giường cô cũng chẳng dám.

Nhưng mà muốn nói ra thành lời để lí giải với Giang Tuân lại tương đối khó.

“Vậy anh ——” Cố Ảnh đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức im bặt.Nghĩ muốn cười thế là bật cười thành tiếng thật.“Em sợ lắm.”

Quay về phòng làm việc, Khổng Oánh đưa quà tặng sinh nhật bù cho cô.

Không còn âm thanh từ TV phát ra, thoáng chốc phòng khách rơi vào yên lặng.

Cố Ảnh liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ tối, hơi lấy làm do dự, cô vẫn quyết định nhắn tin WeChat cho Giang Tuân:【 Anh dùng cơm xong chưa? 】

Phản ứng của Cố Ảnh có phần chậm chạp, mất mấy giây sau mới hiểu ra được ý anh, cô nỗ lực phân bua: “Không phải, ý của em là nam chính đẹp trai.”

Giang Tuân ồ lên một tiếng, “Vậy à.”

“Hay lắm.” Giang Tuân khịt mũi: “Dám nhấn mạnh lại với anh nữa.”

“Tháng sau, tháng 12 sẽ thi đấu.” Giang Tuân nói: “Chắc phải ở lại đó cho đến khi trận đấu kết thúc mới về được.”

“……” Cố Ảnh khóc không ra nước mắt.

“…… Không phải.” Cố Ảnh liếm môi, vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào.

Lý Tư Di trả lời bằng một tin gãy gọn tàn nhẫn:【 Đang bận, cần gì thì đi tìm bạn trai bồ ấy. 】

Về đến Niên Hoa, chờ sau khi Cố Ảnh xuống xe, Khổng Oánh thận trọng đặt câu hỏi: “Anh, sao anh không đưa chị Tiểu Ảnh về dùng cơm chung với nhà mình luôn?”

Cô muốn nói là nhân vật này đẹp trai, không phải diễn viên, cô không phải fan hâm mộ của anh ta.

Phản ứng của Cố Ảnh có phần chậm chạp, mất mấy giây sau mới hiểu ra được ý anh, cô nỗ lực phân bua: “Không phải, ý của em là nam chính đẹp trai.”

Nhưng sau buổi cơm tối, cô nàng đã biết được đáp án.

Nhưng mà muốn nói ra thành lời để lí giải với Giang Tuân lại tương đối khó.

Ban đầu Cố Ảnh chưa hiểu tại sao anh lại tặng mình những món quà này, cho đến khi nhìn thấy cuốn sổ tay có khoá kia, cô bỗng lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Không phải cái gì?” Tay Giang Tuân cầm điều khiển từ xa chỉ về hướng màn hình TV: “Chẳng phải ban nãy em khen anh ta đẹp trai sao?”

Còn ở bên phía Niên Hoa, sau khi về nhà Cố Ảnh nấu qua loa bát mì, ăn xong cô ngồi ghế xô pha xem TV.

Vụ án dần tiến triển đến đoạn cao trào, Cố Ảnh càng xem càng thấy sợ sởn gai ốc.

“……” Cố Ảnh thành thành thật thật vươn tay về phía anh: “Đưa điều khiển cho em.”

Anh cầm điện thoại của mình lên lần nữa, quơ qua quơ lại trước mặt Cố Ảnh, “Anh có số WeChat của Liêu Tuấn này, muốn lấy không?”

“Anh có WeChat của anh ta sao?” Liêu Tuấn chính là tên của nam diễn viên chính trong bộ phim khi nãy, Cố Ảnh hơi ngạc nhiên, làm sao Giang Tuân lại quen biết anh ta.

Giang Tuân tức quá cười ngược: “Vẫn muốn xem?”

“Nói chứ.” Cố Ảnh lên tiếng: “Đợt này khi nào thì anh đi công tác?”

“Không phải em muốn xem.” Cố Ảnh kiên gan bền trí rút cái điều kiển từ xa ra khỏi tay anh, bấm tắt TV: “Em tắt mà.”

Cuối hè đầu thu.

Dáng vẻ ngây thơ đấy khiến tim Giang Tuân mềm nhũn, đồng thời lòng dấy lên suy nghĩ thôi thúc muốn khảm cô vào sâu tận cốt tuỷ.

“Chột dạ?” Giọng điệu của Giang Tuân nghe chẳng hề dễ chịu: “Định để dành về nhà xem hả?”

“Bí mật.” Cố Ảnh cầm cốc lên đứng dậy đi rót nước, để một mình Khổng Oánh ngồi lại phòng làm việc ca thán.

Ban đầu Cố Ảnh vẫn còn mù mờ chưa hiểu, sau đó quả thật thấy hơi chột dạ do không biết cách giải thích với anh.

Nhưng mà hiện giờ, cô nhìn khoé môi Giang Tuân mím lại thật chặt mà lòng thầm thấy buồn cười.

Khổng Oánh hồi tưởng lại từng mảnh ghép kí ức vụn vặt trong đầu mình, ghép chúng lại với nhau, gắng gượng đưa ra một suy đoán: “Vậy ra ban đầu người mà chị Tiểu Ảnh đi coi mắt chính là anh con sao?”

Nghĩ muốn cười thế là bật cười thành tiếng thật.

“Em còn cười được à?” Giang Tuân vươn tay kéo cô lại gần, búng vào trán cô, “Ăn chocolate anh mua rồi khen tên đàn ông khác đẹp trai, nuông chiều em quá rồi!”

“Thì chị đi với thân phận là bạn gái anh em đấy.” Khổng Oánh cười: “Có gì mà không đến được cơ chứ?”

“Bộ phim này dạo trước Khổng Oánh đề cử bảo em xem mà.” Tay Cố Ảnh che trán, cố gắng nín cười, nói: “Lúc đó con bé bảo nam chính phim này siêu siêu đẹp trai.”

Nói xong, cô nàng lại khịt mũi: “Phải là anh ấy đến đưa chị về nhà, rồi tiện đường đón em mới đúng.”

Thấy Giang Tuân tỏ vẻ bực dọc ra mặt, Cố Ảnh mau lẹ tiếp lời: “Lúc đó em nói trông cũng tạm thôi, bởi vì trong lòng em, anh đẹp trai nhất, không ai so được với anh.”

Cố Ảnh ngồi sít lại gần anh thêm chút nữa, nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi là tại em không ngờ rằng anh thật sự quen biết với người nổi tiếng, nên hơi ngạc nhiên thôi.”

Khoé môi mím chặt của Giang Tuân dần dần thả lỏng: “Vừa nãy em đâu có nói giống như vậy.”

Nghĩ muốn cười thế là bật cười thành tiếng thật.

“Em sợ lắm.”

“Em nói đẹp ở đây là nói vai diễn của anh ta đẹp.” Cuối cùng Cố Ảnh cũng nặn ra được một lí do hợp lí.

“Tốt lắm ạ.” Thành công dụ được Khổng Oánh đổi đề tài, “Sến sẩm thấy mà ghê.”

Cố Ảnh: “……”

Cô ‘xoạt’ một tiếng ngồi bật dậy, mở đèn lên rồi mau chóng chui rúc vào trong chăn.

Giang Tuân ồ lên một tiếng, “Vậy à.”

“……” Tiếng cười của người đàn ông thật khẽ, hoà với hơi thở nhè nhẹ, vả lại câu nói của anh khiến Cố Ảnh nghe xong mặt đỏ tim đập dồn.

“Đúng vậy.” Cố Ảnh mỉm cười ngượng ngịu, “Sao em biết?”

Anh cầm điện thoại của mình lên lần nữa, quơ qua quơ lại trước mặt Cố Ảnh, “Anh có số WeChat của Liêu Tuấn này, muốn lấy không?”

“Hay lắm.” Giang Tuân khịt mũi: “Dám nhấn mạnh lại với anh nữa.”

“Thật sao ạ?” Khổng Oánh thở dài, “Thôi bỏ đi, không nhắc nữa, cuối giờ chiều nay anh em đến đón em, chắc tiện đường anh ấy đưa chị về nhà luôn.”

“Anh có WeChat của anh ta sao?” Liêu Tuấn chính là tên của nam diễn viên chính trong bộ phim khi nãy, Cố Ảnh hơi ngạc nhiên, làm sao Giang Tuân lại quen biết anh ta.

Trước tiên hết là Giang Tuân nhìn về phía Khổng Oánh, cô nàng mỉm cười sượng sùng, ngoan ngoãn thú thật: “Em nói đấy.”

Song cái vẻ ngạc nhiên của cô qua mắt Giang Tuân lại biến thành vui mừng khôn xiết: “Muốn không?”

“Chẳng phải nói muốn trò chuyện sao?” Giang Tuân hỏi: “Sao không nói gì đi?”

Hết chương trình, cô tắt TV, nhanh chân chạy vào phòng.

Tắm rửa xong nằm xuống giường, tắt đèn đi, những khung hình u ám mà ban nãy cô nhìn thấy trên TV cùng với cảnh tượng kinh hoàng do chính bộ não của mình dựng lên hiện rõ ràng như một bộ phim trình chiếu trong tâm trí cô.

“Anh có thật không?” Cố Ảnh chẳng tin mấy.

“……” Giang Tuân không thèm quan tâm cô.

“……” Giang Tuân lại một lần nữa bị chọc tức, anh cười gằn một tiếng, nói bằng giọng hằn học: “Có em dám lấy không?”

Địa điểm thi đấu quảng bá nằm tại Đế Đô, vậy nên dạo này số lần Giang Tuân đi công tác ở Đế Đô cũng ngày càng nhiều hơn.

“……” Trông thấy anh như vậy, Cố Ảnh biết anh lại hiểu lầm mình, khoé môi cô khẽ cong lên đôi chút, “Nhưng em đâu có quen anh ta.”

“Chẳng ra làm sao cả,” Khổng Oánh cụp mắt, buồn rầu nói: “Chắc anh ấy không thích em rồi.”

Tựa hồ có người tìm, Giang Tuân cúi đầu xem điện thoại.

Cố Ảnh bặm chặt miệng, cố gắng kiềm chế không cho mình cười ra tiếng: “Anh đang bận sao?”

Song cái vẻ ngạc nhiên của cô qua mắt Giang Tuân lại biến thành vui mừng khôn xiết: “Muốn không?”

“Sau đó…… Anh có thể trò chuyện với em một lát được không.” Cố Ảnh vùi mặt vào chăn, giọng nhỏ dần: “Em sợ lắm.”

“……” Giang Tuân không thèm quan tâm cô.

Cô muốn nói là nhân vật này đẹp trai, không phải diễn viên, cô không phải fan hâm mộ của anh ta.

Giang Tuân về nhà bà nội dùng cơm, chẳng biết có về đây hay chưa, đồng thời cô sợ quấy rầy đến anh.

Cố Ảnh ngồi sít lại gần anh thêm chút nữa, nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi là tại em không ngờ rằng anh thật sự quen biết với người nổi tiếng, nên hơi ngạc nhiên thôi.”

“Thì bởi tối hôm nay đáng lẽ em hẹn bạn em, cho nên phải gọi điện cho anh em hỏi thử xem anh ấy có thể tranh thủ về nhà ăn cơm tối hôm qua luôn không.” Khổng Oánh bĩu môi, “Anh ấy bảo không được, phải đi ăn cùng chị rồi.”

“Nghe nói Giang Tuân nhà bà có bạn gái rồi hả?” Bà nội Giang cười hề hề nhìn Giang Tuân, “Sao không đưa con bé về cùng cho bà nội xem mặt?”

Giang Tuân vẫn chẳng mảy may lay chuyển.

“Em sợ lắm.”

“……” Cố Ảnh hít sâu một hơi, nhoài người qua hôn lên má anh một cái.

Giang Tuân ngước mắt, khoé môi giật giật, lời chưa kịp cất thành tiếng thì đã bị ba từ Cố Ảnh nói tiếp theo chặn ngược trở vào.

Lần đi đến thăm cô nhi viện dạo trước, Cố Ảnh ngồi xổm bên cạnh nghe mẹ viện trưởng và anh nói chuyện, mẹ viện trưởng nhắc đến chuyện hồi bé cô muốn mua một cuốn sổ tay có khoá, nhưng thời điểm đấy điều kiện không cho phép nên không thể mua cho cô.

“Em thích anh.” Hai tay Cố Ảnh ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt đen trong vắt, giọng nói êm dịu.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một ai đó trò chuyện cùng mình.

Dáng vẻ ngây thơ đấy khiến tim Giang Tuân mềm nhũn, đồng thời lòng dấy lên suy nghĩ thôi thúc muốn khảm cô vào sâu tận cốt tuỷ.

“Em còn cười được à?” Giang Tuân vươn tay kéo cô lại gần, búng vào trán cô, “Ăn chocolate anh mua rồi khen tên đàn ông khác đẹp trai, nuông chiều em quá rồi!”

Cô lấy cái gối tựa lưng bên cạnh ôm vào lòng, vừa sợ vừa muốn xem kết cục.

“Dám bảo không chột dạ?” Giang Tuân xoa xoa đầu cô thật mạnh, sau đó lại thờ ơ bảo: “Quen với người nổi tiếng thì có gì mà phải ngạc nhiên chứ.”

“……” Khoảng khắc nghe được giọng anh, thần kinh căng thẳng của Cố Ảnh rốt cuộc cũng dần thả lỏng: “Giờ anh đang ở đâu?”

“Giang Tuân.” Cố Ảnh dịu giọng gọi tên anh.

“Vậy anh quen biết Liêu Tuấn thật sao?” Cố Ảnh hỏi theo bản năng.

“Ở nhà.” Giang Tuân nói xong, nhận ra câu trả lời này không quá cụ thể, bổ sung thêm một câu: “Dưới lầu nhà em.”

“Này,” Giang Tuân nói, “Cửa hàng đồng giá 10 tệ tiện lợi quá em nhỉ?”

“……” Mặt Giang Tuân tối sầm lại, “Tốt hơn hết em nên về nhà ngủ sớm đi.”

“Vẫn còn sớm.” Cố Ảnh vừa sắp xếp lại bàn làm việc của mình vừa nói lái sang chuyện khác, “Dạo này Giai Giai và bạn trai con bé thế nào rồi?”

“Em đoán thôi.” Khổng Oánh nói: “Bà ngoại em bảo tối nay cả gia đình phải tụ họp ăn cơm cùng nhau, vốn dĩ dự định là tối hôm qua, rồi chỉ bởi vì một câu “Cháu bận” của anh em, thế là phải lùi sang hôm nay.”

————

Về sau Cố Ảnh mới được biết, Giang Tuân quen biết với Liêu Tuấn là bởi vì việc phát hành game mới của công ty anh, họ đang chuẩn bị một giải thi đấu quy mô lớn để quảng bá, phải mời thêm một số tuyển thủ game chuyên nghiệp và người nổi tiếng, cái tên Liêu Tuấn cũng có trong danh sách mời,

Địa điểm thi đấu quảng bá nằm tại Đế Đô, vậy nên dạo này số lần Giang Tuân đi công tác ở Đế Đô cũng ngày càng nhiều hơn.

“Bộ phim này dạo trước Khổng Oánh đề cử bảo em xem mà.” Tay Cố Ảnh che trán, cố gắng nín cười, nói: “Lúc đó con bé bảo nam chính phim này siêu siêu đẹp trai.”

“Chẳng phải đó là cô bác sĩ vừa du học về làm chung bệnh viện với con sao.” Diệp Mạn Văn mỉm cười trước biểu hiện ngạc nhiên của cô nàng, “Hẳn con phải gặp mặt rồi mới đúng chứ.”

Những ngày không được gần bên nhau, hằng ngày hai người liên lạc qua WeChat hoặc là gọi điện thoại.

“Hửm?” Giang Tuân uống hết ly nước, đứng tựa vào bàn ăn, chờ cô nói tiếp.

Cuối hè đầu thu.

Đón chào kì nghỉ Lễ quốc khánh, nhưng với đặc thù của nghề bác sĩ này, 7 ngày nghỉ lễ ấy chỉ như ảo mộng mà thôi.

Cứ cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng mình.

“…… Không phải.” Cố Ảnh liếm môi, vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào.

Hôm nay là ngày 2 tháng 10, Cố Ảnh trực ca ngày.

“Cảm ơn em.” Cố Ảnh nhận quà.

“Anh có thật không?” Cố Ảnh chẳng tin mấy.

Trong giờ nghỉ trưa, trên đường từ căng tin trở về phòng làm việc, Khổng Oánh khoác tay cô, hỏi: “Chị Tiểu Ảnh, hôm qua là sinh nhật chị sao ạ?”

“Đúng vậy.” Cố Ảnh mỉm cười ngượng ngịu, “Sao em biết?”

Giang Tuân vẫn chẳng mảy may lay chuyển.

“Em đoán thôi.” Khổng Oánh nói: “Bà ngoại em bảo tối nay cả gia đình phải tụ họp ăn cơm cùng nhau, vốn dĩ dự định là tối hôm qua, rồi chỉ bởi vì một câu “Cháu bận” của anh em, thế là phải lùi sang hôm nay.”

“Vậy mà em có thể đoán ra được luôn sao?” Cố Ảnh sờ sờ chóp mũi, “Cũng có thể anh ấy bận công việc gì đó thì sao.”

Lần này ngồi không được bao lâu, bà nội và mẹ Giang Tuân cũng đến ngồi cùng.

“……” Trông thấy anh như vậy, Cố Ảnh biết anh lại hiểu lầm mình, khoé môi cô khẽ cong lên đôi chút, “Nhưng em đâu có quen anh ta.”

“Thì bởi tối hôm nay đáng lẽ em hẹn bạn em, cho nên phải gọi điện cho anh em hỏi thử xem anh ấy có thể tranh thủ về nhà ăn cơm tối hôm qua luôn không.” Khổng Oánh bĩu môi, “Anh ấy bảo không được, phải đi ăn cùng chị rồi.”

Mặt Cố Ảnh nóng bừng, cúi đầu thấp giọng trả lời “Ừm”.

Giang Tuân liếc xéo cô nàng qua gương chiếu hậu, không trả lời.

Quay về phòng làm việc, Khổng Oánh đưa quà tặng sinh nhật bù cho cô.

“Cảm ơn em.” Cố Ảnh nhận quà.

“À phải, anh em tặng quà gì cho chị vậy ạ?” Khổng Oánh ngồi đằng trước bàn làm việc, hai tay chống cằm, trong đôi mắt chứa đầy sự tò mò.

Cố Ảnh bặm chặt miệng, cố gắng kiềm chế không cho mình cười ra tiếng: “Anh đang bận sao?”

Lần đầu tiên thấy cô nàng phiền não đến vậy, giọng Cố Ảnh cũng vô thức mềm mỏng đi đôi chút: “Có lẽ cậu ấy cũng thích em, em hãy dũng cảm bày tỏ một lần xem sao.”

Nghĩ đến món quà ngày hôm qua Giang Tuân tặng cô, mặt mày Cố Ảnh vui vẻ: “Nhiều lắm.”

“Nhiều lắm?” Khổng Oánh trợn tròn mắt: “Là gì vậy ạ?”

“Ban nãy em vừa xem một tập của chương trình Công lí hôm nay.” Cố Ảnh định thuật lại đúng như sự thật.

“Vậy mà em có thể đoán ra được luôn sao?” Cố Ảnh sờ sờ chóp mũi, “Cũng có thể anh ấy bận công việc gì đó thì sao.”

“Chột dạ?” Giọng điệu của Giang Tuân nghe chẳng hề dễ chịu: “Định để dành về nhà xem hả?”

“Bí mật.” Cố Ảnh cầm cốc lên đứng dậy đi rót nước, để một mình Khổng Oánh ngồi lại phòng làm việc ca thán.

Cố Ảnh nói “Nhiều lắm”, đúng thật sự là rất nhiều.

Ngày hôm qua sau khi dùng cơm ở bên ngoài trở về nhà, Giang Tuân bê ra một cái thùng thật to đặt xuống bàn trà, bảo với cô đấy là quà sinh nhật của cô.

Cố Ảnh nghĩ bụng chắc hẳn là đồ vật gì đó lớn lắm, mở ra mới phát hiện rằng bên trong có rất nhiều thứ.

Thí dụ kẹo mút, bút máy, Đôrêmon, gấu Teddy, v.v

Đây là lần đầu tiên Diệp Mạn Văn biểu cảm dịu dàng thế này trên mặt con trai bà, khiến bà nóng lòng muốn được gặp mặt cô con dâu tương lai thử một lần: “Tết năm nay con có định đưa con bé về đây ăn tết không?”

Ban đầu Cố Ảnh chưa hiểu tại sao anh lại tặng mình những món quà này, cho đến khi nhìn thấy cuốn sổ tay có khoá kia, cô bỗng lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Lần đi đến thăm cô nhi viện dạo trước, Cố Ảnh ngồi xổm bên cạnh nghe mẹ viện trưởng và anh nói chuyện, mẹ viện trưởng nhắc đến chuyện hồi bé cô muốn mua một cuốn sổ tay có khoá, nhưng thời điểm đấy điều kiện không cho phép nên không thể mua cho cô.

“……” Cố Ảnh thành thành thật thật vươn tay về phía anh: “Đưa điều khiển cho em.”

Cùng với hồi ức này, Cố Ảnh lại nhìn lướt qua từng món quà trong thùng, hầu như đều là những món đồ ngày bé cô thích nhưng không thể có được nó, cũng giống như anh vậy.

“Dạ đúng.” Khổng Oánh đáp: “Chị ấy tên Cố Ảnh, cũng là bạn cấp ba của anh con đấy ạ.”

“Dạ chưa,” Tâm trạng Khổng Oánh đột nhiên chùn xuống, “Em không dám nói, em sợ nói ra rồi thì đến cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ được nữa.”

Chừng như đang muốn bù đắp lại cho quá khứ của mình, anh mua hết tất cả những thứ cô thích tặng cho cô.

Phía bên kia điện thoại im lặng mấy giây.

Cố Ảnh nghĩ bụng chắc hẳn là đồ vật gì đó lớn lắm, mở ra mới phát hiện rằng bên trong có rất nhiều thứ.

Cố Ảnh cảm động đến mức không biết nên nói gì, viền mắt đỏ hoe chực khóc song đã bị câu nói tiếp theo của Giang Tuân làm cho bật cười.

“À phải, anh em tặng quà gì cho chị vậy ạ?” Khổng Oánh ngồi đằng trước bàn làm việc, hai tay chống cằm, trong đôi mắt chứa đầy sự tò mò.

“Này,” Giang Tuân nói, “Cửa hàng đồng giá 10 tệ tiện lợi quá em nhỉ?”

Mặt Cố Ảnh nóng bừng, cúi đầu thấp giọng trả lời “Ừm”.

Cố Ảnh rót nước xong trở về phòng làm việc, lại được Khổng Oánh chào đón bằng một vấn đề khác nữa: “Chị Tiểu Ảnh, hay tối nay chị đến dùng cơm chung với cả nhà em luôn nha?”

Biên tập:

“Hả?” Ánh mắt Cố Ảnh vội lảng đi: “Sao chị đến đó được.”

“Thì chị đi với thân phận là bạn gái anh em đấy.” Khổng Oánh cười: “Có gì mà không đến được cơ chứ?”

“Vậy còn em?” Cố Ảnh kê cằm lên cốc giữ nhiệt, cười hỏi, “Với anh bạn vừa gặp đã yêu đấy ra sao rồi?”

“Vẫn còn sớm.” Cố Ảnh vừa sắp xếp lại bàn làm việc của mình vừa nói lái sang chuyện khác, “Dạo này Giai Giai và bạn trai con bé thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ.” Thành công dụ được Khổng Oánh đổi đề tài, “Sến sẩm thấy mà ghê.”

Cố Ảnh nói “Nhiều lắm”, đúng thật sự là rất nhiều.

————

“Vậy còn em?” Cố Ảnh kê cằm lên cốc giữ nhiệt, cười hỏi, “Với anh bạn vừa gặp đã yêu đấy ra sao rồi?”

“Chẳng ra làm sao cả,” Khổng Oánh cụp mắt, buồn rầu nói: “Chắc anh ấy không thích em rồi.”

“……” Mặt Giang Tuân tối sầm lại, “Tốt hơn hết em nên về nhà ngủ sớm đi.”

“Em hỏi thử chưa?” Cố Ảnh hơi ngạc nhiên, “Hay có thổ lộ với người ta chưa?”

Những ngày không được gần bên nhau, hằng ngày hai người liên lạc qua WeChat hoặc là gọi điện thoại.

“Vậy anh quen biết Liêu Tuấn thật sao?” Cố Ảnh hỏi theo bản năng.

“Dạ chưa,” Tâm trạng Khổng Oánh đột nhiên chùn xuống, “Em không dám nói, em sợ nói ra rồi thì đến cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ được nữa.”

Lần đầu tiên thấy cô nàng phiền não đến vậy, giọng Cố Ảnh cũng vô thức mềm mỏng đi đôi chút: “Có lẽ cậu ấy cũng thích em, em hãy dũng cảm bày tỏ một lần xem sao.”

Nghĩ đến món quà ngày hôm qua Giang Tuân tặng cô, mặt mày Cố Ảnh vui vẻ: “Nhiều lắm.”

Khoé môi mím chặt của Giang Tuân dần dần thả lỏng: “Vừa nãy em đâu có nói giống như vậy.”

“Thật sao ạ?” Khổng Oánh thở dài, “Thôi bỏ đi, không nhắc nữa, cuối giờ chiều nay anh em đến đón em, chắc tiện đường anh ấy đưa chị về nhà luôn.”

Nói xong, cô nàng lại khịt mũi: “Phải là anh ấy đến đưa chị về nhà, rồi tiện đường đón em mới đúng.”

Cố Ảnh rót nước xong trở về phòng làm việc, lại được Khổng Oánh chào đón bằng một vấn đề khác nữa: “Chị Tiểu Ảnh, hay tối nay chị đến dùng cơm chung với cả nhà em luôn nha?”

Cố Ảnh: “……”

Lúc này cũng vừa kết thúc một ván game, Khổng Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, tư duy cô nàng bị chậm lại: “Cô gái mà dì Lâm giới thiệu là ai vậy ạ?”

Không dám tắt đèn, cũng chẳng dám nhắm mắt.

Năm giờ bốn mươi phút chiều, Khổng Oánh và Cố Ảnh cùng nhau ngồi vào xe Giang Tuân.

Về đến Niên Hoa, chờ sau khi Cố Ảnh xuống xe, Khổng Oánh thận trọng đặt câu hỏi: “Anh, sao anh không đưa chị Tiểu Ảnh về dùng cơm chung với nhà mình luôn?”

Thí dụ kẹo mút, bút máy, Đôrêmon, gấu Teddy, v.v

Giang Tuân liếc xéo cô nàng qua gương chiếu hậu, không trả lời.

Nhưng sau buổi cơm tối, cô nàng đã biết được đáp án.

“Nhiều lắm?” Khổng Oánh trợn tròn mắt: “Là gì vậy ạ?”

Tối nay Giang Tuân ăn cơm ở nhà bà nội, vẫn giống như những bữa ăn gia đình trước đây, Giang Tuân và Khổng Oánh cơm nước xong thì ra phòng khách ngồi chơi game.

Lần này ngồi không được bao lâu, bà nội và mẹ Giang Tuân cũng đến ngồi cùng.

“Nghe nói Giang Tuân nhà bà có bạn gái rồi hả?” Bà nội Giang cười hề hề nhìn Giang Tuân, “Sao không đưa con bé về cùng cho bà nội xem mặt?”

“……” Cố Ảnh hít sâu một hơi, nhoài người qua hôn lên má anh một cái.

Trước tiên hết là Giang Tuân nhìn về phía Khổng Oánh, cô nàng mỉm cười sượng sùng, ngoan ngoãn thú thật: “Em nói đấy.”

Giang Tuân ngó lơ cô nàng, đưa tầm mắt hướng về bà nội: “Cô ấy hơi nhát gan, chờ thêm khoảng thời gian nữa đã ạ.”

“Em thích anh.” Hai tay Cố Ảnh ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt đen trong vắt, giọng nói êm dịu.

“Sợ chúng ta ăn thịt con bé chắc?” Diệp Mạn Văn bật cười, tâm trạng vui vẻ biểu hiện qua lời nói: “Có phải cô gái mà dì Lâm giới thiệu cho con không?”

Giang Tuân cầm điện thoại lên lần nữa, ra chiều không muốn nói nhiều: “Xem ý cô ấy đã ạ.”

Giang Tuân hồi tưởng lại lần đi coi mắt chẳng đâu vào đâu đấy, môi lặng lẽ nhoẻn lên nụ cười: “Dạ.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Mạn Văn biểu cảm dịu dàng thế này trên mặt con trai bà, khiến bà nóng lòng muốn được gặp mặt cô con dâu tương lai thử một lần: “Tết năm nay con có định đưa con bé về đây ăn tết không?”

“Sợ chúng ta ăn thịt con bé chắc?” Diệp Mạn Văn bật cười, tâm trạng vui vẻ biểu hiện qua lời nói: “Có phải cô gái mà dì Lâm giới thiệu cho con không?”

Giang Tuân cầm điện thoại lên lần nữa, ra chiều không muốn nói nhiều: “Xem ý cô ấy đã ạ.”

Lúc này cũng vừa kết thúc một ván game, Khổng Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, tư duy cô nàng bị chậm lại: “Cô gái mà dì Lâm giới thiệu là ai vậy ạ?”

“Chẳng phải đó là cô bác sĩ vừa du học về làm chung bệnh viện với con sao.” Diệp Mạn Văn mỉm cười trước biểu hiện ngạc nhiên của cô nàng, “Hẳn con phải gặp mặt rồi mới đúng chứ.”

Khổng Oánh hồi tưởng lại từng mảnh ghép kí ức vụn vặt trong đầu mình, ghép chúng lại với nhau, gắng gượng đưa ra một suy đoán: “Vậy ra ban đầu người mà chị Tiểu Ảnh đi coi mắt chính là anh con sao?”

Chừng như đang muốn bù đắp lại cho quá khứ của mình, anh mua hết tất cả những thứ cô thích tặng cho cô.

Hôm nay là ngày 2 tháng 10, Cố Ảnh trực ca ngày.

“Chị Tiểu Ảnh?” Diệp Mạn Văn nắm bắt trọng điểm, “Là tên thân mật của cô gái kia sao?”

“Em sợ lắm.”

“Dạ đúng.” Khổng Oánh đáp: “Chị ấy tên Cố Ảnh, cũng là bạn cấp ba của anh con đấy ạ.”

“Cố Ảnh?” Diệp Mạn Văn hạ thấp giọng lặp lại hai từ này, cứ cảm thấy đã từng nghe qua cái tên này rồi, có điều nhất thời chưa nhớ ra, bà cười nói: “Tên nghe rất hay.”

Trên TV đang phát sóng chương trình “Công lí hôm nay”, ban đầu Cố Ảnh không để tâm đến mấy, vừa lướt bản tin bạn bè vừa lắng nghe chẳng mấy hứng thú. Nghe một lát dần dà lại bị nó hấp dẫn sự chú ý, cô dồn toàn bộ tâm trí theo dõi câu chuyện của chương trình.

Giang Tuân tức quá cười ngược: “Vẫn muốn xem?”

Dứt lời, như chợt nhớ ra chuyện gì, nụ cười trên gương mặt bà thoáng chốc cứng đờ, song rất nhanh chóng bình thường trở lại.

Còn ở bên phía Niên Hoa, sau khi về nhà Cố Ảnh nấu qua loa bát mì, ăn xong cô ngồi ghế xô pha xem TV.

“Dám bảo không chột dạ?” Giang Tuân xoa xoa đầu cô thật mạnh, sau đó lại thờ ơ bảo: “Quen với người nổi tiếng thì có gì mà phải ngạc nhiên chứ.”

Trên TV đang phát sóng chương trình “Công lí hôm nay”, ban đầu Cố Ảnh không để tâm đến mấy, vừa lướt bản tin bạn bè vừa lắng nghe chẳng mấy hứng thú. Nghe một lát dần dà lại bị nó hấp dẫn sự chú ý, cô dồn toàn bộ tâm trí theo dõi câu chuyện của chương trình.

“Em nói đẹp ở đây là nói vai diễn của anh ta đẹp.” Cuối cùng Cố Ảnh cũng nặn ra được một lí do hợp lí.

Vụ án dần tiến triển đến đoạn cao trào, Cố Ảnh càng xem càng thấy sợ sởn gai ốc.

Cô lấy cái gối tựa lưng bên cạnh ôm vào lòng, vừa sợ vừa muốn xem kết cục.

Dứt lời, như chợt nhớ ra chuyện gì, nụ cười trên gương mặt bà thoáng chốc cứng đờ, song rất nhanh chóng bình thường trở lại.

Trong sự căng thẳng và sợ hãi tột độ, cuối cùng Cố Ảnh cũng xem hết một tập Công lí hôm nay.

Hết chương trình, cô tắt TV, nhanh chân chạy vào phòng.

Tắm rửa xong nằm xuống giường, tắt đèn đi, những khung hình u ám mà ban nãy cô nhìn thấy trên TV cùng với cảnh tượng kinh hoàng do chính bộ não của mình dựng lên hiện rõ ràng như một bộ phim trình chiếu trong tâm trí cô.

Cô ‘xoạt’ một tiếng ngồi bật dậy, mở đèn lên rồi mau chóng chui rúc vào trong chăn.

Không còn âm thanh từ TV phát ra, thoáng chốc phòng khách rơi vào yên lặng.

Rèm cửa bị gió thổi va nhau sột soạt, cả người Cố Ảnh run lên bần bật.

Cứ cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng mình.

Không dám tắt đèn, cũng chẳng dám nhắm mắt.

Tựa hồ có người tìm, Giang Tuân cúi đầu xem điện thoại.

Như đang có một lồng giam vô hình nhốt chặt cô trên giường, ngay cả xuống giường cô cũng chẳng dám.

Cứ nằm trợn trừng mắt như vậy một lát, Cố Ảnh với lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, mở WeChat lên nhắn tin cho Lý Tư Di:【 Bồ đang làm gì vậy? 】

Lý Tư Di trả lời bằng một tin gãy gọn tàn nhẫn:【 Đang bận, cần gì thì đi tìm bạn trai bồ ấy. 】

Giang Tuân hồi tưởng lại lần đi coi mắt chẳng đâu vào đâu đấy, môi lặng lẽ nhoẻn lên nụ cười: “Dạ.”

“Không phải em muốn xem.” Cố Ảnh kiên gan bền trí rút cái điều kiển từ xa ra khỏi tay anh, bấm tắt TV: “Em tắt mà.”

“……” Cố Ảnh khóc không ra nước mắt.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một ai đó trò chuyện cùng mình.

“Em hỏi thử chưa?” Cố Ảnh hơi ngạc nhiên, “Hay có thổ lộ với người ta chưa?”

Giang Tuân về nhà bà nội dùng cơm, chẳng biết có về đây hay chưa, đồng thời cô sợ quấy rầy đến anh.

Cố Ảnh liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ tối, hơi lấy làm do dự, cô vẫn quyết định nhắn tin WeChat cho Giang Tuân:【 Anh dùng cơm xong chưa? 】

Giang Tuân nhanh chóng gọi điện lại cho cô: “Bây giờ là mấy giờ? Đến giờ ăn khuya luôn rồi.”

“……” Khoảng khắc nghe được giọng anh, thần kinh căng thẳng của Cố Ảnh rốt cuộc cũng dần thả lỏng: “Giờ anh đang ở đâu?”

“Anh đang làm việc sao?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

“Ở nhà.” Giang Tuân nói xong, nhận ra câu trả lời này không quá cụ thể, bổ sung thêm một câu: “Dưới lầu nhà em.”

Trong giờ nghỉ trưa, trên đường từ căng tin trở về phòng làm việc, Khổng Oánh khoác tay cô, hỏi: “Chị Tiểu Ảnh, hôm qua là sinh nhật chị sao ạ?”

“Anh đang làm việc sao?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

“Ừm.” Giang Tuân đứng dậy bước khỏi phòng sách, đi vào phòng bếp rót cho mình ly nước: “Anh tưởng là em ngủ rồi, sao còn chưa ngủ nữa?”

“Ừm.” Giang Tuân đứng dậy bước khỏi phòng sách, đi vào phòng bếp rót cho mình ly nước: “Anh tưởng là em ngủ rồi, sao còn chưa ngủ nữa?”

Ban đầu Cố Ảnh vẫn còn mù mờ chưa hiểu, sau đó quả thật thấy hơi chột dạ do không biết cách giải thích với anh.

“Em không ngủ được.” Đổi lại là ngày thường, chắc chắn bây giờ Cố Ảnh sẽ chọn cúp điện thoại để anh an tâm làm việc, nhưng mà hiện giờ, cô không muốn thế.

“Giang Tuân.” Cố Ảnh dịu giọng gọi tên anh.

Giang Tuân nhanh chóng gọi điện lại cho cô: “Bây giờ là mấy giờ? Đến giờ ăn khuya luôn rồi.”

“Vậy anh ——” Cố Ảnh đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức im bặt.

“Hửm?” Giang Tuân uống hết ly nước, đứng tựa vào bàn ăn, chờ cô nói tiếp.

“Ban nãy em vừa xem một tập của chương trình Công lí hôm nay.” Cố Ảnh định thuật lại đúng như sự thật.

Hết chương 42

Thấy Giang Tuân tỏ vẻ bực dọc ra mặt, Cố Ảnh mau lẹ tiếp lời: “Lúc đó em nói trông cũng tạm thôi, bởi vì trong lòng em, anh đẹp trai nhất, không ai so được với anh.”

“Rồi sau đó?” Giang Tuân hỏi.

“Sau đó…… Anh có thể trò chuyện với em một lát được không.” Cố Ảnh vùi mặt vào chăn, giọng nhỏ dần: “Em sợ lắm.”

Năm giờ bốn mươi phút chiều, Khổng Oánh và Cố Ảnh cùng nhau ngồi vào xe Giang Tuân.

Phía bên kia điện thoại im lặng mấy giây.

“Cố Ảnh,” Giang Tuân cười khẽ, “Anh phát hiện, hình như kĩ năng làm nũng của em thụt lùi hơn trước đây nhiều?”

Hết chương 42

“……” Tiếng cười của người đàn ông thật khẽ, hoà với hơi thở nhè nhẹ, vả lại câu nói của anh khiến Cố Ảnh nghe xong mặt đỏ tim đập dồn.

“Chẳng phải nói muốn trò chuyện sao?” Giang Tuân hỏi: “Sao không nói gì đi?”

“Nói chứ.” Cố Ảnh lên tiếng: “Đợt này khi nào thì anh đi công tác?”

Giang Tuân ngó lơ cô nàng, đưa tầm mắt hướng về bà nội: “Cô ấy hơi nhát gan, chờ thêm khoảng thời gian nữa đã ạ.”

“Tháng sau, tháng 12 sẽ thi đấu.” Giang Tuân nói: “Chắc phải ở lại đó cho đến khi trận đấu kết thúc mới về được.”

Biên tập: Mèo

“Vậy anh ——” Cố Ảnh đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ngay lập tức im bặt.

“Không phải cái gì?” Tay Giang Tuân cầm điều khiển từ xa chỉ về hướng màn hình TV: “Chẳng phải ban nãy em khen anh ta đẹp trai sao?”

“Đừng sợ, anh đây.” Giang Tấn ở bên kia điện thoại dường như hiểu được tâm trạng của cô lúc này, anh cất giọng từ tốn: “Em ra mở cửa hay đọc mật mã cho anh?”

Cô lấy cái gối tựa lưng bên cạnh ôm vào lòng, vừa sợ vừa muốn xem kết cục.“Anh đang làm việc sao?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

Hết chương 42