Biên tập: Mèo

“Ôm không nổi.” Cố Ảnh cọ qua cọ lại trên lưng anh, sau đó buông anh ra, đẩy người anh đi về phía trước, “Đi nhanh đi.”

Mặt mày Cố Ảnh vui vẻ, nghĩ thầm vốn dĩ tốt thật mà.

Trùng hợp đều là sao.Khi nãy thật sự cô có từng suy đoán, ban đầu Giang Tuân nói phải đến khuya mới tan làm, sau đó lại bảo sẽ về sớm, liệu có phải do biết hôm nay là Thất Tịch nên cố ý về bầu bạn cùng cô không?Cố Ảnh nhận lấy với vẻ mặt mù mờ: “Không phải có cái này rồi sao?”“Em xem quà của em đi.” Ý Giang Tuân bảo cô mở cái hộp bên chân ra.Anh ta đẹp trai quá hả?

“Vậy ý là Lễ tình nhân anh ấy cũng không bên cạnh chị sao?” Khổng Oánh nói: “Thật tình em không biết chị chấm được anh ấy ở điểm nào, vừa xấu tính vừa không biết săn sóc.”

“Quả thật chuyện giao thiệp bạn bè khó mà quản lí được.” Cố Ảnh dừng một lát, nói tiếp: “Chị nghĩ nên tin tưởng anh ấy, anh em cũng không phải người không có chừng mực.”

Về lại phòng mình, Cố Ảnh tắm rửa xong thì nằm xuống giường, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cô nhìn chăm chú chiếc bùa bình an trong tay.

Giang Tuân mở cái hộp nhỏ ra, nhìn xem cái gì bên trong đó, đôi mắt thoáng anh ngây ra: “Dây chuyền?”

Hồi tưởng lại nửa tiếng trước.

Cố Ảnh vùi mặt vào lưng anh, cảm nhận được rõ ràng người anh rung lên nhè nhẹ mỗi lúc anh khẽ cười.

Trong ánh sáng lờ mờ nơi cầu thang yên ắng, sau khi nghe Giang Tuân nói câu “Em vô lí thật đấy”, cô nhỏ giọng trả lời lại mấy chữ: “Vô lí đấy.”

“Đúng thế, chị thấy đó chẳng phải hiện tại anh ấy lo liệu rất tốt sao.” Khổng Oánh cười trêu: “Thôi không thèm nói với chị nữa, dù sao trong lòng chị, anh em điểm nào cũng tốt hết.”

Cố Ảnh đi đến trạm tàu điện ngầm, suy nghĩ hay là tối nay ăn qua loa mấy lát bánh mì được rồi, một mình nên không muốn nấu ăn.

“Từ đầu năm cấp ba, mợ em đã có ý định cho anh em đi du học.” Khổng Oánh uống một ngụm nước, đoạn nói tiếp: “Trước đó bà ấy có nói bóng gió đề cập qua với anh em vài lần, anh em không cho ý kiến, nhưng mà,”

Giang Tuân bị cô chọc cười: “Em có lí bao giờ đâu?”

Dời mắt khỏi túi chocolate kia, Cố Ảnh lùi người ra sau: “Giang Tuân.”

Cố Ảnh lảng mắt nhìn sang hướng khác: “Sao em biết được?”

Cố Ảnh vùi mặt vào lưng anh, cảm nhận được rõ ràng người anh rung lên nhè nhẹ mỗi lúc anh khẽ cười.

Ăn xong, vẫn giống như mọi khi, hai người họ ngồi trước bàn trà, Cố Ảnh bật TV lên chơi Super Mario, Giang Tuân ngồi kế bên co một chân lại xem điện thoại.

Im lặng chốc lát, cô lên tiếng nói tiếp: “Bởi vì nếu em ôm anh thế này lát nữa mới có thể buông anh ra.”

“Để anh đeo vào giúp em.” Giang Tuân chủ động cầm lấy lắc tay trong tay cô, đeo vào giúp cô.

“Nhanh vậy sao?” Trên tay Giang Tuân xách theo một túi giấy to thuận tay đặt xuống bàn trà, xoay người đi về hướng phòng ăn.

Cố Ảnh đã xem được vài tập, thấy rằng bộ phim khá ổn, đặc biệt là anh nam chính mà cô nàng kia khen, sau khi chú tâm vào nội dung phim, càng xem trông lại càng đẹp trai.

“Sao?” Giang Tuân nghiêng đầu, nhấn giọng âm cuối.

Nhưng thấy anh từ lúc bước vào cửa đến giờ vẫn không đả động đến chuyện đó, Cố Ảnh bèn phủ định suy đoán đấy của mình.

“Hở?” Cố Ảnh ngoái đầu nhìn anh.

“Nhưng nếu anh xoay người lại ôm em,” Giọng Cố Ảnh thật khẽ, “Có lẽ em sẽ không nỡ buông tay ra nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Khổng Oánh đi theo phía sau cô cũng bước đến an ủi: “Bây giờ em bé chỉ lạc đường thôi, bé tìm được đường rồi tất nhiên sẽ quay trở lại, hai anh chị phải cố lên nhé.”

Hết chương 41

“Vậy thì cứ ôm thôi.” Ngón tay Giang Tuân ngoắc lấy ngón tay cô, “Ôm anh vào phòng cũng được.”

Cố Ảnh nhận lấy với vẻ mặt mù mờ: “Không phải có cái này rồi sao?”

Cố Ảnh hơi rụt người lại, cùng với tiếng rên “ưm” khe khẽ cất lên.

“Ôm không nổi.” Cố Ảnh cọ qua cọ lại trên lưng anh, sau đó buông anh ra, đẩy người anh đi về phía trước, “Đi nhanh đi.”

Về lại phòng mình, Cố Ảnh tắm rửa xong thì nằm xuống giường, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cô nhìn chăm chú chiếc bùa bình an trong tay.

Khổng Oánh chợt nhớ đến một dòng bình luận dưới bài đăng Weibo của sao nam nọ: Nếu bạn trai tôi có được gương mặt như thế này, anh ấy mà giận tôi tôi sẽ tự tát mặt mình.

Thật ra điều mà cô muốn nói là, nếu anh không đáp lại, em còn có thể lui bước một lần nữa.

Bỗng nhiên tim Cố Ảnh bắt đầu đập dồn.

Cô bắt máy: “Chẳng phải anh đang bận làm sao?”

Nếu anh đáp lại, thì em lại không đành buông tay.

“Không xấu sao?” Khổng Oánh nói: “Từ nhỏ đến lớn không ai nói được anh ấy, không ai can thiệp được vào việc riêng của anh ấy, hay quyết định giúp anh ấy bất cứ chuyện gì.”

Hồi tưởng lại nửa tiếng trước.

Cố Ảnh trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi, hai tay vòng qua sau cổ anh.

Thì em sẽ muốn mãi như thế này, mãi mãi, được bên cạnh anh.

“Sao hả?” Giang Tuân nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía màn hình TV, im lặng trong giây phút, bỗng anh buông điện thoại xuống, cầm điều khiển từ xa lên ấn nút tạm dừng.

Thu hồi dòng suy nghĩ, Cố Ảnh đặt bùa bình an xuống dưới gối nằm, trở mình rúc người trong chăn chìm vào giấc ngủ.

“Hay là ăn ở nhà được không?” Cố Ảnh cảm thấy ra ngoài ăn khá lãng phí thời gian, nếu ở nhà thì ăn xong là có thể nghỉ ngơi: “Em đi mua đồ về nấu.”

Hai cánh tay người đàn ông thoải mái gác lên ghế xô pha sau lưng, tư thế nhàn nhã.

——

Khổng Oánh thuật lại nguyên câu đấy cho Cố Ảnh nghe: “Chắc chị không phải người như vậy đâu ha?”

Sắp tới công ty Giang Tuân sẽ phát hành game online thế giới mở mới.

Chơi xong hai ván thì cô thoát game, sau đó lấy điện thoại mở app xem phim lên, chọn bộ phim thần tượng mà hôm trước Khổng Oánh đã đề cử, kết nối rồi phát trên màn hình TV.

Biên tập:

Mấy hôm trước vừa cho ra mắt chính thức phiên bản thử nghiệm, cho nên khoảng thời gian này thời gian anh ở công ty càng lúc càng nhiều, hầu như phải tăng ca mỗi ngày.

Trong phút chốc cảm giác tê dại từ chỗ đó lan ra toàn thân.

Cố Ảnh khẽ nheo mắt: “Vậy nên mợ em mới nổi giận?”

Mồng bảy tháng bảy âm lịch là ngày Lễ tình nhân theo truyền thống trong nước.

Kiểm tra phòng bệnh xong, quay trở lại phòng làm việc, cô nàng Khổng Oánh ngay lập tức đổi sang dáng vẻ nghịch ngợm: “Hôm nay là Thất Tịch rồi, buổi tối chị và anh em định đi đâu hẹn hò vậy ạ?”

Cài móc khoá xong, Cố Ảnh nâng tay lắc lư qua lại, dưới ánh đèn, ba ngôi sao kia toả sáng lấp lánh.

Hôm đó Cố Ảnh trực ban ở khu nằm viện, lúc cô đi kiểm tra phòng bệnh thì gặp lại thai phụ mà thai nhi bị chuẩn đoán dị tật kia.

“Nói vậy ý gì?” Cố Ảnh nghi hoặc.

Ngày hôm qua cô ấy đã tiến hành phẫu thuật phá thai, sau ca phẫu thuật nếu không nằm trên giường ngẩn người thì sẽ lẳng lặng rơi nước mắt.

Anh ta đẹp trai quá hả?

“Cám ơn cô, bác sĩ Cố.” Chồng cô ấy đứng lên, gắng cười mỉm một cái với Cố Ảnh: “Hôm đó chúng tôi từ cô nhi viện về nhà liền đưa ra quyết định, có lẽ với đứa bé mà nói đây hẳn là lựa chọn tốt nhất.”

Thảo nào anh nói hai người ăn ý, bởi vì dây chuyền Cố Ảnh tặng anh là dây chuyền da bện màu đen, mặt dây chuyền là một ngôi sao sáu cánh.

“Hai anh chị có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi.” Cố Ảnh kéo lại góc chăn mỏng giúp thai phụ đang nằm trên giường: “Bồi dưỡng cơ thể cho thật khoẻ, chắc chắn đứa bé sẽ quay lại.”

“Anh em phải tăng ca.” Cố Ảnh cúi đầu, đang bận viết nhật kí trực ban: “Không có thời gian.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Khổng Oánh đi theo phía sau cô cũng bước đến an ủi: “Bây giờ em bé chỉ lạc đường thôi, bé tìm được đường rồi tất nhiên sẽ quay trở lại, hai anh chị phải cố lên nhé.”

Cố Ảnh lại lấy thêm một viên nữa, chần chừ giây lát, cô đưa viên chocolate đến trước mặt Giang Tuân: “Anh muốn ăn thử không?”

Hết chương 41

Nét mặt thai phụ rốt cuộc cũng dãn ra phần nào: “Cảm ơn, tôi không sao đâu.”

Kiểm tra phòng bệnh xong, quay trở lại phòng làm việc, cô nàng Khổng Oánh ngay lập tức đổi sang dáng vẻ nghịch ngợm: “Hôm nay là Thất Tịch rồi, buổi tối chị và anh em định đi đâu hẹn hò vậy ạ?”

“Anh em phải tăng ca.” Cố Ảnh cúi đầu, đang bận viết nhật kí trực ban: “Không có thời gian.”

Ngày hôm qua cô ấy đã tiến hành phẫu thuật phá thai, sau ca phẫu thuật nếu không nằm trên giường ngẩn người thì sẽ lẳng lặng rơi nước mắt.

“Vậy ý là Lễ tình nhân anh ấy cũng không bên cạnh chị sao?” Khổng Oánh nói: “Thật tình em không biết chị chấm được anh ấy ở điểm nào, vừa xấu tính vừa không biết săn sóc.”

“Dạ.” Cố Ảnh ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục chơi game.

Giang Tuân nhận lấy, trên đôi mày mang nét cười: “Cái gì vậy?”

Cố Ảnh mím môi cười: “Chị thấy anh ấy rất tốt mà.”

Cố Ảnh chú ý đến trọng điểm rằng: “Anh chuẩn bị trước rồi sao?”

“Chị chính là một người cuồng sắc.” Khổng Oánh càu nhàu, “Có phải chị chỉ cần nhìn cái khuôn mặt đó của anh em thôi là đã thấy mãn nguyện rồi đúng không?”

Im lặng chốc lát, cô lên tiếng nói tiếp: “Bởi vì nếu em ôm anh thế này lát nữa mới có thể buông anh ra.”

Khổng Oánh chợt nhớ đến một dòng bình luận dưới bài đăng Weibo của sao nam nọ: Nếu bạn trai tôi có được gương mặt như thế này, anh ấy mà giận tôi tôi sẽ tự tát mặt mình.

——

Khổng Oánh thuật lại nguyên câu đấy cho Cố Ảnh nghe: “Chắc chị không phải người như vậy đâu ha?”

“……” Cố Ảnh biện giải, “Anh em rất tốt, tính cũng không xấu.”

J:【 Được. 】

Trong lòng dâng lên chút cảm giác mất mát, Cố Ảnh vừa đi vừa soạn tin nhắn:【 Được, khi nào anh về nhà thì gọi điện thoại cho em nhé. 】

Thỉnh thoảng hơi hờn mát, nhưng rất dễ dỗ.

“Sao lại như thế?” Cố Ảnh thuận thế hỏi.

Vừa định ngồi thẳng người lên, chợt trên vành tai có cảm giác ẩm ướt nóng hổi, ngay sau đó là cơn đau nhói truyền đến.

“Không ngoan gì cả.” Giang Tuân véo tai cô, “Lấy nó lại đây.”

“Không xấu sao?” Khổng Oánh nói: “Từ nhỏ đến lớn không ai nói được anh ấy, không ai can thiệp được vào việc riêng của anh ấy, hay quyết định giúp anh ấy bất cứ chuyện gì.”

Giang Tuân há miệng ngậm lấy, chẳng biết cố ý hay vô tình, môi anh sơ ý chạm nhẹ qua đầu ngón tay cô.

“Thì bởi vì anh ấy ưu tú, chắc là từ nhỏ đến lớn anh ấy không để cho ba mẹ phải bận tâm quá nhiều đâu, đúng chứ?” Cố Ảnh suy đoán.

Giang Tuân về đến nhà đã là một tiếng sau đó, đúng lúc Cố Ảnh bưng đồ ăn mới vừa nấu xong bày lên bàn.

Hôm đó Cố Ảnh trực ban ở khu nằm viện, lúc cô đi kiểm tra phòng bệnh thì gặp lại thai phụ mà thai nhi bị chuẩn đoán dị tật kia.

“Đúng thật là vậy.” Khổng Oánh sờ sờ cánh mũi, “Chuyện học hành của anh ấy xưa giờ cũng không cần cậu mợ em bận tâm đến, có điều mợ em rất để tâm chuyện bạn bè của anh ấy, em nhớ hình như là năm anh ấy học cấp ba? Mợ em phát hiện anh ấy hút thuốc, thế là cho rằng anh ấy bị người ta dạy hư, ra lệnh anh ấy không được tiếp tục chơi chung với mấy người bạn khi đó của anh ấy.”

“Hửm?” Giang Tuân đưa mắt lơ đãng nhìn qua cô.

“Sau đó thì sao?” Vốn dĩ Cố Ảnh luôn thấy tiếc nuối chuyện mình và Giang Tuân bỏ lỡ nhau nhiều năm liền, vậy nên cực kì hứng thú được nghe chuyện về anh.

“Tất nhiên anh em không nghe lời bà ấy rồi.” Khổng Oánh đứng tựa người vào bàn, hai tay đưa ra sau lưng chống xuống mặt bàn, “Anh em mà giận lên rồi khác hẳn với người ta, anh ấy không cãi cọ với chị, anh ấy cũng không quát mắng chị, mà anh ấy sẽ không để ý đến chị, mặc kệ chị khuyên bảo thế nào cũng chẳng thèm quan tâm.”

Nhất là khi thấy nam chính ấn người nữ chính dựa vào cửa đang lưỡng lự giữa hôn hay không hôn, cô co người lại nép sang phía Giang Tuân.

“Quả thật chuyện giao thiệp bạn bè khó mà quản lí được.” Cố Ảnh dừng một lát, nói tiếp: “Chị nghĩ nên tin tưởng anh ấy, anh em cũng không phải người không có chừng mực.”

Cố Ảnh cầm hộp quà lên, mở ngăn hộp ra, thấy bên trong là chiếc lắc tay, chiếc lắc tay bạc sợi mảnh, ở giữa có ba hạt charm hình ngôi sao.

“……” Cố Ảnh biện giải, “Anh em rất tốt, tính cũng không xấu.”

Thì em sẽ muốn mãi như thế này, mãi mãi, được bên cạnh anh.

“Đúng vậy, điểm này em cũng đồng tình.” Khổng Oánh thấy Cố Ảnh muốn nghe, thế nên hào hứng kể tiếp: “Trước đây có một lần, anh ấy làm mợ em tức tới phát khóc.”

“Sao lại như thế?” Cố Ảnh thuận thế hỏi.

Cố Ảnh ngỡ ngàng quay mặt lại: “Sao anh lại tạm dừng rồi?”

“Đẹp thật đấy.” Cô vui vẻ nói: “Em thích lắm.”

“Từ đầu năm cấp ba, mợ em đã có ý định cho anh em đi du học.” Khổng Oánh uống một ngụm nước, đoạn nói tiếp: “Trước đó bà ấy có nói bóng gió đề cập qua với anh em vài lần, anh em không cho ý kiến, nhưng mà,”

Nếu anh đáp lại, thì em lại không đành buông tay.

Khổng Oánh mỉm cười bất lực, “Anh ấy cũng không nói thẳng là “Không đi”, thế nên lại gieo cho mợ em một tia hi vọng. Đến năm lớp 11 mợ em tìm hiểu khắp nơi về chuyên ngành và trường học ở nước ngoài, sau đó lựa ra được hai trường để anh ấy chọn, cuối cùng lại đổi lấy một câu “Con nói muốn đi du học khi nào” của anh ấy.”

Cố Ảnh ừm một tiếng, qua một lúc lâu, cô thấp giọng nói: “Chắc hẳn anh ấy tự có kế hoạch riêng cho cuộc đời mình.”

“Chị chính là một người cuồng sắc.” Khổng Oánh càu nhàu, “Có phải chị chỉ cần nhìn cái khuôn mặt đó của anh em thôi là đã thấy mãn nguyện rồi đúng không?”

Cố Ảnh khẽ nheo mắt: “Vậy nên mợ em mới nổi giận?”

“Có sao đâu.” Trên mặt Cố Ảnh hé ra nụ cười: “Quá đẹp trai.”

“Đúng vậy, rất giận dữ, mắng rất nặng lời.” Khổng Oánh nhún vai: “Nhưng mà làm thế nào cũng vô dụng với anh em thôi, không ai có thể lay chuyển được quyết định của anh ấy.”

Cố Ảnh ừm một tiếng, qua một lúc lâu, cô thấp giọng nói: “Chắc hẳn anh ấy tự có kế hoạch riêng cho cuộc đời mình.”

“Vậy thì cứ ôm thôi.” Ngón tay Giang Tuân ngoắc lấy ngón tay cô, “Ôm anh vào phòng cũng được.”

“Đúng thế, chị thấy đó chẳng phải hiện tại anh ấy lo liệu rất tốt sao.” Khổng Oánh cười trêu: “Thôi không thèm nói với chị nữa, dù sao trong lòng chị, anh em điểm nào cũng tốt hết.”

Giang Tuân ngước mắt, ánh mắt thoáng ngừng trên túi chocolate, song rất nhanh đã dời sang khuôn mặt Cố Ảnh, “Không biết thật sao?”

Mặt mày Cố Ảnh vui vẻ, nghĩ thầm vốn dĩ tốt thật mà.

Lúc lâu sau, Cố Ảnh đẩy người anh: “Chẳng phải anh đang bận việc sao?”

Gần hết giờ làm, Cố Ảnh do dự một lát, vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Giang Tuân:【 Hôm nay mấy giờ thì anh tan làm? 】

Lúc cô ra khỏi bệnh viện mới nhận được tin nhắn trả lời từ đối phương:【 Có lẽ phải sau mười giờ tối. 】

Tàu điện ngầm vào đến trạm, cô hoà theo dòng người bước vào xe, đang giờ cao điểm tan làm nên khoang xe chật ních người, cô tìm một góc đứng sát vào trong.

Trong lòng dâng lên chút cảm giác mất mát, Cố Ảnh vừa đi vừa soạn tin nhắn:【 Được, khi nào anh về nhà thì gọi điện thoại cho em nhé. 】

Cơ thể cứng ngắc của Cố Ảnh dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai anh.

J:【 Được. 】

“Cái đó,” Cố Ảnh chỉ vào túi chocolate kia, giả vờ ngô nghê, hỏi: “Là gì vậy?”

Cố Ảnh đi đến trạm tàu điện ngầm, suy nghĩ hay là tối nay ăn qua loa mấy lát bánh mì được rồi, một mình nên không muốn nấu ăn.

Anh ta đẹp trai quá hả?

Tàu điện ngầm vào đến trạm, cô hoà theo dòng người bước vào xe, đang giờ cao điểm tan làm nên khoang xe chật ních người, cô tìm một góc đứng sát vào trong.

Tàu điện ngầm chuyển bánh cũng cùng lúc chuông điện thoại từ trong túi xách cô reo lên, Cố Ảnh lấy ra xem thì thấy là Giang Tuân gọi.

“Không phải không thích, chẳng qua anh không nghĩ tới đời này cũng có ngày anh đeo dây chuyền.” Giang Tuân lấy dây chuyển ra cầm lủng lẳng trong tay, bật cười: “Chúng ta rất ăn ý.”

“Đúng vậy, điểm này em cũng đồng tình.” Khổng Oánh thấy Cố Ảnh muốn nghe, thế nên hào hứng kể tiếp: “Trước đây có một lần, anh ấy làm mợ em tức tới phát khóc.”

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, dễ làm quấy nhiễu lòng người, Cố Ảnh cố ghìm bàn tay run run nhanh chóng cái móc dây chuyền vào cho anh.

Cô bắt máy: “Chẳng phải anh đang bận làm sao?”

Cố Ảnh vươn tay với lấy túi giấy to đưa cho anh: “Đây.”

“Anh sắp xong việc rồi, em đang ở đâu.” Giang Tuân hỏi.

“Sao?” Giang Tuân nghiêng đầu, nhấn giọng âm cuối.

“Tàu điện ngầm.” Cố Ảnh đáp.

“Về nhà chờ anh, tối nay anh đón em ra ngoài dùng cơm.” Tình cảnh bên phía Giang Tuân hơi ồn ào, dường như còn loáng thoáng nghe được tiếng Đường Khoa đang oán thán.

Anh ta đẹp trai quá hả?

Khổng Oánh mỉm cười bất lực, “Anh ấy cũng không nói thẳng là “Không đi”, thế nên lại gieo cho mợ em một tia hi vọng. Đến năm lớp 11 mợ em tìm hiểu khắp nơi về chuyên ngành và trường học ở nước ngoài, sau đó lựa ra được hai trường để anh ấy chọn, cuối cùng lại đổi lấy một câu “Con nói muốn đi du học khi nào” của anh ấy.”

“Hay là ăn ở nhà được không?” Cố Ảnh cảm thấy ra ngoài ăn khá lãng phí thời gian, nếu ở nhà thì ăn xong là có thể nghỉ ngơi: “Em đi mua đồ về nấu.”

Cô biết mật khẩu nhà Giang Tuân, căn bản hiện tại đều nấu ăn tại nhà anh.

Trong ánh sáng lờ mờ nơi cầu thang yên ắng, sau khi nghe Giang Tuân nói câu “Em vô lí thật đấy”, cô nhỏ giọng trả lời lại mấy chữ: “Vô lí đấy.”

“Quà này anh chuẩn bị trước đó rồi.” Giọng Giang Tuân chậm rãi: “Đường Khoa nó nói lễ mà không có chocolate sẽ bị bạn gái giận dỗi, cho nên ban nãy anh ghé ngang siêu thị mua một hộp.”

Giang Tuân đáp không thành vấn đề, miễn sao cô thích là được.

“Cám ơn cô, bác sĩ Cố.” Chồng cô ấy đứng lên, gắng nặn ra một nụ cười với Cố Ảnh: “Hôm đó chúng tôi từ cô nhi viện về nhà liền đưa ra quyết định, có lẽ với đứa bé mà nói đây hẳn là lựa chọn tốt nhất.”

Khi nãy thật sự cô có từng suy đoán, ban đầu Giang Tuân nói phải đến khuya mới tan làm, sau đó lại bảo sẽ về sớm, liệu có phải do biết hôm nay là Thất Tịch nên cố ý về bầu bạn cùng cô không?

Cuộc điện thoại này xua tan đi hết mọi ưu phiền trong lòng Cố Ảnh, tâm trạng vui vẻ biểu hiện rõ ràng trên gương mặt.

Giang Tuân về đến nhà đã là một tiếng sau đó, đúng lúc Cố Ảnh bưng đồ ăn mới vừa nấu xong bày lên bàn.

“Tất nhiên anh em không nghe lời bà ấy rồi.” Khổng Oánh đứng tựa người vào bàn, hai tay đưa ra sau lưng chống xuống mặt bàn, “Anh em mà giận lên rồi khác hẳn với người ta, anh ấy không cãi cọ với chị, anh ấy cũng không quát mắng chị, mà anh ấy sẽ không để ý đến chị, mặc kệ chị khuyên bảo thế nào cũng chẳng thèm quan tâm.”

“Nhanh vậy sao?” Trên tay Giang Tuân xách theo một túi giấy to thuận tay đặt xuống bàn trà, xoay người đi về hướng phòng ăn.

“Vừa nấu xong.” Cố Ảnh mang cơm đã chín tới ra: “Anh đi rửa tay trước đã.”

Ăn xong, vẫn giống như mọi khi, hai người họ ngồi trước bàn trà, Cố Ảnh bật TV lên chơi Super Mario, Giang Tuân ngồi kế bên co một chân lại xem điện thoại.

Nét mặt thai phụ rốt cuộc cũng dãn ra phần nào: “Cảm ơn, tôi không sao đâu.”

Trong lúc uống nước Cố Ảnh bị túi quà tặng màu nâu sẫm đặt trên bàn hấp dẫn sự chú ý, đọc qua dòng chữ tiếng Anh duy nhất bên trên, cô đoán ra được đấy hẳn là chocolate của thương hiệu nào đó.

Giang Tuân ngậm viên chocolate trong miệng, nụ cười nhẹ nhàng lấp ló qua đôi mắt cụp xuống.

Bỗng nhiên tim Cố Ảnh bắt đầu đập dồn.

Khi nãy thật sự cô có từng suy đoán, ban đầu Giang Tuân nói phải đến khuya mới tan làm, sau đó lại bảo sẽ về sớm, liệu có phải do biết hôm nay là Thất Tịch nên cố ý về bầu bạn cùng cô không?

“Em cũng có chuẩn bị quà cho anh rồi.” Cố Ảnh đặt hộp quà anh tặng xuống bên chân mình, tiếp đó mở túi xách nằm trên xô pha lấy ra một túi quà: “Đây, Thất Tịch vui vẻ.”

Nhưng thấy anh từ lúc bước vào cửa đến giờ vẫn không đả động đến chuyện đó, Cố Ảnh bèn phủ định suy đoán đấy của mình.

Dời mắt khỏi túi chocolate kia, Cố Ảnh lùi người ra sau: “Giang Tuân.”

“Hửm?” Giang Tuân đưa mắt lơ đãng nhìn qua cô.

Sắp tới công ty Giang Tuân sẽ phát hành game online thế giới mở mới.

“Cái đó,” Cố Ảnh chỉ vào túi chocolate kia, giả vờ ngô nghê, hỏi: “Là gì vậy?”

Giang Tuân ngước mắt, ánh mắt thoáng ngừng trên túi chocolate, song rất nhanh đã dời sang khuôn mặt Cố Ảnh, “Không biết thật sao?”

“Rên la cái gì?” Giang Tuân cười khẽ, ngay lập tức ôm ghì cô vào lòng: “Đừng sợ, cho anh ôm một lát.”

Cố Ảnh lảng mắt nhìn sang hướng khác: “Sao em biết được?”

Trong lúc uống nước Cố Ảnh bị túi quà tặng màu nâu sẫm đặt trên bàn hấp dẫn sự chú ý, đọc qua dòng chữ tiếng Anh duy nhất bên trên, cô đoán ra được đấy hẳn là chocolate của thương hiệu nào đó.

“Không ngoan gì cả.” Giang Tuân véo tai cô, “Lấy nó lại đây.”

Mấy hôm trước vừa cho ra mắt chính thức phiên bản thử nghiệm, cho nên khoảng thời gian này thời gian anh ở công ty càng lúc càng nhiều, hầu như phải tăng ca mỗi ngày.

Giang Tuân đáp không thành vấn đề, tuỳ theo ý thích của cô.

Cố Ảnh vươn tay với lấy túi giấy to đưa cho anh: “Đây.”

Giang Tuân bị cô chọc cười: “Em có lí bao giờ đâu?”

“Em cố tình đúng không?” Khoé môi Giang Tuân cong lên: “Giữ lấy mà ăn đi.”

Giang Tuân tựa lưng vào xô pha, bất mãn hất cằm chỉ về hướng anh chàng nam chính đứng kế bên cửa xuất hiện trên màn hình TV: “Anh ta đẹp trai quá hả?”

“Dạ.” Cố Ảnh rụt tay lại, không kìm nén được khóe miệng nên dứt khoát nhoẻn ra một nụ cười tủm tỉm, “Cảm ơn.”

“Khách sáo rồi.” Giang Tuân kéo ngăn tủ bên dưới bàn trà, lấy ra một cái hộp đưa sang cho cô: “Đây mới là quà.”

Cố Ảnh nhận lấy với vẻ mặt mù mờ: “Không phải có cái này rồi sao?”

“Quà này anh chuẩn bị trước đó rồi.” Giọng Giang Tuân chậm rãi: “Đường Khoa nó nói lễ mà không có chocolate sẽ bị bạn gái giận dỗi, cho nên ban nãy anh ghé ngang siêu thị mua một hộp.”

Thật ra điều mà cô muốn nói là, nếu anh không đáp lại, em còn có thể lui bước một lần nữa.

Cố Ảnh chú ý đến trọng điểm rằng: “Anh chuẩn bị trước rồi sao?”

“Xem ai chọn mà còn phải nói.” Giọng Giang Tuân chan chứa ý cười: “Bây giờ đến lượt em.”

Giang Tuân ừm một tiếng: “Có điều hôm nay suýt chút nữa quên mất.”

Giang Tuân đưa mắt nhìn sợi dây chuyền ngôi sao sáu cánh kia: “Đeo giúp anh.”

“Vừa nấu xong.” Cố Ảnh mang cơm đã chín tới ra: “Anh đi rửa tay trước đã.”

“Em cũng có chuẩn bị quà cho anh rồi.” Cố Ảnh đặt hộp quà anh tặng xuống bên chân mình, tiếp đó mở túi xách nằm trên xô pha lấy ra một túi quà: “Đây, Thất Tịch vui vẻ.”

Biên tập: Mèo

Giang Tuân nhận lấy, trên đôi mày mang nét cười: “Cái gì vậy?”

“Anh mở ra xem đi.” Ánh mắt Cố Ảnh tràn đầy chờ mong, “Xem có thích hay không.”

“……”

Giang Tuân mở cái hộp nhỏ ra, nhìn xem cái gì bên trong đó, đôi mắt thoáng anh ngây ra: “Dây chuyền?”

“Đúng vậy.” Cố Ảnh quan sát nét mặt anh, “Nếu anh không thích có thể không đeo, em chỉ nghĩ muốn tặng anh vậy thôi.”

“Không phải không thích, chẳng qua anh không nghĩ tới đời này cũng có ngày anh đeo dây chuyền.” Giang Tuân lấy dây chuyển ra cầm lủng lẳng trong tay, bật cười: “Chúng ta rất ăn ý.”

Ngọt thật, ngọt ngào như nam nữ chính trong bộ phim truyền hình kia.

“Nói vậy ý gì?” Cố Ảnh nghi hoặc.

“Em xem quà của em đi.” Ý Giang Tuân bảo cô mở cái hộp bên chân ra.

Cố Ảnh cầm hộp quà lên, mở ngăn hộp ra, thấy bên trong là chiếc lắc tay, chiếc lắc tay bạc sợi mảnh, ở giữa có ba hạt charm hình ngôi sao.

Thỉnh thoảng hơi hờn mát, nhưng rất dễ dỗ.

Thảo nào anh nói hai người ăn ý, bởi vì dây chuyền Cố Ảnh tặng anh là dây chuyền da bện màu đen, mặt dây chuyền là một ngôi sao sáu cánh.

“Được.” Cố Ảnh cầm dây chuyền lên, tháo móc khoá trên đấy, nghiêng người dựa sát vào Giang Tuân.

Trùng hợp đều là sao.

“Để anh đeo vào giúp em.” Giang Tuân chủ động cầm lấy lắc tay trong tay cô, đeo vào giúp cô.

Cổ tay Cố Ảnh trắng muốt thon gầy, yếu ớt như thể gập nhẹ liền gãy ngay.

Gần hết giờ làm, Cố Ảnh do dự một lát, vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Giang Tuân:【 Hôm nay mấy giờ thì anh tan làm? 】

Cài móc khoá xong, Cố Ảnh nâng tay lắc lư qua lại, dưới ánh đèn, ba ngôi sao kia toả sáng lấp lánh.

“Đẹp thật đấy.” Cô vui vẻ nói: “Em thích lắm.”

“Xem ai chọn mà còn phải nói.” Giọng Giang Tuân chan chứa ý cười: “Bây giờ đến lượt em.”

“Hở?” Cố Ảnh ngoái đầu nhìn anh.

Giang Tuân đưa mắt nhìn sợi dây chuyền ngôi sao sáu cánh kia: “Đeo giúp anh.”

“Được.” Cố Ảnh cầm dây chuyền lên, tháo móc khoá trên đấy, nghiêng người dựa sát vào Giang Tuân.

Hai cánh tay người đàn ông thoải mái gác lên ghế xô pha sau lưng, tư thế nhàn nhã.

Cố Ảnh trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi, hai tay vòng qua sau cổ anh.

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, dễ làm quấy nhiễu lòng người, Cố Ảnh cố ghìm bàn tay run run nhanh chóng cái móc dây chuyền vào cho anh.

Vừa định ngồi thẳng người lên, chợt trên vành tai có cảm giác ẩm ướt nóng hổi, ngay sau đó là cơn đau nhói truyền đến.

Cố Ảnh hơi rụt người lại, cùng với tiếng rên “ưm” khe khẽ cất lên.

“Thì bởi vì anh ấy ưu tú, chắc là từ nhỏ đến lớn anh ấy không để cho ba mẹ phải bận tâm quá nhiều đâu, đúng chứ?” Cố Ảnh suy đoán.

“Rên cái gì?” Giang Tuân cười khẽ, ngay lập tức ôm ghì cô vào lòng: “Đừng sợ, cho anh ôm một lát.”

Tàu điện ngầm chuyển bánh cũng cùng lúc chuông điện thoại từ trong túi xách cô reo lên, Cố Ảnh lấy ra xem thì thấy là Giang Tuân gọi.

Cơ thể cứng ngắc của Cố Ảnh dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai anh.

Lúc lâu sau, Cố Ảnh đẩy người anh: “Chẳng phải anh đang bận việc sao?”

Cố Ảnh bình tĩnh rụt tay lại, cầm tách trà đằng trước mặt lên hớp một ngụm.

“Ừm.” Qua thêm chốc lát nữa, Giang Tuân mới chịu buông cô ra, “Em ngồi đây chơi thêm lát nữa hẵng về.”

“Dạ.” Cố Ảnh ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục chơi game.

Chơi xong hai ván thì cô thoát game, sau đó lấy điện thoại mở app xem phim lên, chọn bộ phim thần tượng mà hôm trước Khổng Oánh đã đề cử, kết nối rồi phát trên màn hình TV.

Cố Ảnh đã xem được vài tập, thấy rằng bộ phim khá ổn, đặc biệt là anh nam chính mà cô nàng kia khen, sau khi chú tâm vào nội dung phim, càng xem trông lại càng đẹp trai.

Phim phát trên màn hình, cô mở hộp chocolate, lấy một viên bỏ vào miệng.

Ngọt thật, ngọt ngào như nam nữ chính trong bộ phim truyền hình kia.

“Em xem quà của em đi.” Ý Giang Tuân bảo cô mở cái hộp bên chân ra.

Cố Ảnh lại lấy thêm một viên nữa, chần chừ giây lát, cô đưa viên chocolate đến trước mặt Giang Tuân: “Anh muốn ăn thử không?”

Giang Tuân há miệng ngậm lấy, chẳng biết cố ý hay vô tình, môi anh sơ ý chạm nhẹ qua đầu ngón tay cô.

Trong phút chốc cảm giác tê dại từ chỗ đó lan ra toàn thân.

Cố Ảnh bình tĩnh rụt tay lại, cầm tách trà đằng trước mặt lên hớp một ngụm.

Giang Tuân ngậm viên chocolate trong miệng, nụ cười nhẹ nhàng lấp ló qua đôi mắt cụp xuống.

Tập phim diễn đến phân cảnh nam chính tán tỉnh nữ chính, Cố Ảnh cảm thấy thoại quá ngấy, đồng thời thấy có phần ngượng ngùng.

Nhất là khi thấy nam chính ấn người nữ chính dựa vào cửa đang lưỡng lự giữa hôn hay không hôn, cô co người lại nép sang phía Giang Tuân.

“Em sao vậy?” Mắt Giang Tuân thoáng liếc thấy cử chỉ đấy của cô, giương mắt nhìn sang.

“Có sao đâu.” Trên mặt Cố Ảnh hé ra nụ cười hiền hoà: “Quá đẹp trai.”

“Sao hả?” Giang Tuân nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía màn hình TV, im lặng trong giây phút, bỗng anh buông điện thoại xuống, cầm điều khiển từ xa lên ấn nút tạm dừng.

Cố Ảnh ngỡ ngàng quay mặt lại: “Sao anh lại tạm dừng rồi?”

Giang Tuân tựa lưng vào xô pha, bất mãn hất cằm chỉ về hướng anh chàng nam chính đang trong trạng thái tạm dừng trên màn hình TV: “Anh ta đẹp trai quá hả?”

“……”

Giang Tuân nói bằng giọng cao thâm khó lường: “Đẹp trai đến nỗi em thẹn thùng không dám nhìn thẳng luôn sao?”

Thu hồi dòng suy nghĩ, Cố Ảnh đặt bùa bình an xuống dưới gối nằm, trở mình rúc người trong chăn chìm vào giấc ngủ.

“Tàu điện ngầm.” Cố Ảnh đáp.

“Đẹp thật đấy.” Cô vui vẻ nói: “Em thích lắm.”Hết chương 41