Học trưởng bày ra rất nhiều cách, nào là thổ lộ trên bánh xe đu quay, nào là thổ lộ trong nhà hàng, thổ lộ bằng pháo hoa. Cái gì thụ cũng nghe, nhưng cũng không gật đầu.

Mấy ngày sau học trưởng hỏi thụ định bày tỏ thế nào, thụ trung thực đáp: “Em định dẫn anh ấy đi leo núi ngắm mặt trời mọc.”

Học trưởng: “….”

Học trưởng: “Chú là ông già à, leo núi cái quái gì, mệt chết đi được!!”

Thụ vẫn không nghe. Kỳ thật nam thần đã biết cậu thích mình, mỗi giờ mỗi khắc cậu đều bày tỏ tình yêu ấy.

Lần thổ lộ này, cậu chỉ muốn hỏi một chút xem nam thần có thể đi cùng mình không. Cậu muốn đưa nam thần đi ngắm mặt trời mọc, bởi vì năm ấy sau khi nam thần xuất ngoại, cậu đã sống ngơ ngẩn một thời gian.

Sau đó cậu tham gia vào một hoạt động tập thể của lớp, ấy là leo núi. Cậu nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên đỉnh núi, đó là một hình ảnh rất bao la hùng vĩ, vậy mà thụ nhìn mặt trời mọc lại bật khóc.

Giống nhau xiết bao, cậu giống như ngọn núi kia, còn nam thần là mặt trời của cậu.

Gặp gỡ, quen nhau, xa cách.

Mặt trời sẽ không vì ngọn núi mà dừng lại, chỉ có thể rời xa, trở lại vùng trời thuộc về mình.

Sau lần đó cậu mới quyết định phải quên đi nam thần.

Với thụ mà nói, ngắm mặt trời mọc không chỉ có ý nghĩa đơn giản là ngắm mặt trời mọc, vì thế cậu muốn dẫn nam thần đi xem. Cậu muốn biết liệu vầng mặt trời này có thể thật sự lưu lại vì mình không.

Cậu nói suy nghĩ của mình cho học trưởng. Học trưởng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại òa khóc nức nở nói với cậu: “Chú là đồ đần à, nhanh đi, nhanh nói cho tên khốn kia biết rốt cuộc cậu thích hắn bao nhiêu.”

Thụ nghe học trưởng khóc tức tưởi, cảm thấy có hơi buồn cười.

Học trưởng nói yêu thầm quá cay đắng, y không thể tưởng tượng rốt cuộc nó là tư vị gì. Thế nhưng thụ lại nghiêm túc phản bác, không đắng.

Dù có đắng đi chăng nữa, thì chỉ cần một chút ngọt là đủ.

Bởi vì trong trí nhớ sẽ mãi mãi khắc ghi điểm tốt của người ấy, cho nên mới không thể buông tay.

Vào sáng sớm thứ bảy, thụ dẫn nam thần đi leo núi.

Họ đi quá sớm, vốn thụ cảm thấy nam thần có thể sẽ không đồng ý, vì năm giờ đã phải đi leo núi rồi. Nhưng nam thần lại ưng thuận.

Lúc đến chân núi, trời vẫn còn mờ tối, đâu đâu cũng có sương mù.

Nam thần mặc một bộ đồ thể thao, buồn cười nhìn thụ: “Sao đột nhiên lại muốn vận động thế, chơi quần vợt cũng vui lắm, lần sau cùng chơi nhé?”

Thụ thẹn thùng cụp mắt: “Bởi vì có chuyện muốn nói.”

Nam thần không hỏi muốn nói gì, chỉ bước đi trước.

Thụ đã đánh giá cao thể lực của mình. Dù sao cậu ngồi văn phòng cũng lâu, không thể so với hồi còn trẻ đi làm khắp nơi được.

Lúc đi đến giữa sườn núi, suýt nữa cậu đã ngã xuống, khiến nam thần sợ đến mức nắm tay cậu thật chặt định dẫn cậu đi hết quãng đường.

Thụ cảm thấy quá mất mặt, sao có thể để nam thần mất công kéo mình nữa, thế nên cậu từ chối, nói mình sẽ không ngã nữa đâu.

Thế mà nam thần nhíu chặt mày nói: “Không được buông ra.”

Thụ ngớ người, ngoan ngoãn nghe theo.

Tay nam thần rất ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu mãi đến khi đến đỉnh núi.

Đương lúc mặt trời phá tan mây mù ló rạng, một bụng từ ngữ đã chuẩn bị xong của thụ lại bị kẹt, cậu lắp bắp đứt quãng, không nói trôi chảy.

Nam thần vẫn yên tĩnh lắng nghe, lúc nghe thụ nói đến mặt trời và núi thì đột nhiên cười khẽ lắc đầu: “Thì ra là như vậy.”

Thụ ngây ngốc nhìn nam thần: “Gì cơ?”

Nam thần: “Nếu như anh là mặt trời, em là núi.”

Hắn tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy thụ: “Như vậy chúng ta sẽ ở cùng nhau, bình minh lên hoàng hôn xuống, cuối cùng anh sẽ đến bên em.”

________________