“Vậy nên rốt cuộc thì cậu ta có ý gì?” Học trưởng để cốc bia xuống.

Học trưởng là người thụ quen lúc đi thực tập. Hai người họ có chung xu hướng tính dục, số thứ tự cũng giống nhau, bởi vậy trở thành bạn thân, sống chung với nhau mấy năm, thường xuyên cùng nhau ăn cơm uống rượu.

Chuyện của nam thần thụ cũng sẽ nói một ít cho học trưởng. Không ngờ cậu muốn học trưởng phân tích thay mình, người này lại quăng vấn đề lại cho cậu.

Thụ bỏ thịt viên vào nồi. Hơi nóng trong nồi bốc lên cuồn cuộn, không bao lâu sau thịt viên đã nổi lên.

Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn trầm mặc, sau đó nói không biết, cậu cũng không biết rốt cuộc ý nam thần là gì.

Học trưởng nhìn thụ, chỉ hận mài sắt không nên kim: “Mặt chú đẹp, công việc ngon, thích cậu ta nhiều năm như vậy. Nếu như cậu ta không phải là kẻ cặn bã mà là người tốt như chú nói, vậy thì không phải là đang thả bả, nhất định cậu ta cũng thích chú.”

Học trưởng nói một cách khẳng định.

Thụ chậm rãi uống một ngụm bia, do dự nói: “Nhưng mà anh ấy vẫn rất luôn dịu dàng, anh biết không, hồi học đại học…”

Thụ vừa nhắc đến người tên nam thần là bắt đầu kể tốt, cái gì cũng tốt, khoe khoang không ngừng.

Học trưởng vội vàng giơ tay bảo ngừng, y cũng chẳng muốn nghe.

Sau đó y vô cùng tục khí hỏi ảnh chụp.

Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ người thụ yêu. Lúc trước thụ không quen y nên không nói, mà y tốt nghiệp sớm, cũng không rõ rốt cuộc nam thần là thần thánh phương nào.

Sau đó thụ xóa tất cả weixin và ảnh của người ta, làm vẻ không còn nhớ nhung, nhưng lúc uống say sẽ kéo y lải nhải liên tục, tất cả đều là lừa mình dối người.

Hiện giờ thụ đã có ảnh, thế nhưng lại vô cùng keo kiệt, không chịu cho nhìn.

Học trưởng lườm một cái: “Còn sợ anh cướp mất à, nhanh nhanh giao ra đây.”

Thụ không tình nguyện lắm mà nộp điện thoại. Đó là một bức ảnh cậu chụp trộm, nam thần đang nghiêng đầu nhìn một đứa bé đang cầm bong bóng ngoài cửa sổ, mỉm cười.

Học trưởng nhìn chằm chằm bức ảnh kia hồi lâu, cuối cùng yên lặng đặt xuống: “Nói không chừng người ta thật sự không thích đâu, đẹp trai quá đi, có phải chú tự mình đa tình không?”

Thụ tức giận nhìn chằm chằm học trưởng, mãi đến khi y phải xin tha: “Được rồi được rồi, là anh sai rồi. Chi bằng chú thử thăm dò một hồi xem?”

Thăm dò thế nào, học trưởng đã đề ra một đống chủ ý ôi thiu.

Gì mà có bạn trai rồi, phải đi hẹn hò, không thể chơi cùng nam thần nữa, để đối phương biết tầm quan trọng của mình, sau đó sẽ xem phản ứng của hắn vân vân mây mây.

Y làm học trưởng, tất nhiên phải giúp đỡ.

Học trưởng vuốt tóc mình bày ra vẻ mặt đẹp trai, cố ý hạ thấp giọng: “Anh có thể làm bạn trai của chú.”

Thụ thẳng thắn cự tuyệt, cũng bày tỏ rằng dò xét sứt sẹo thế này chắc chắn nam thần sẽ không tin.

Học trưởng bất đắc dĩ nói: “Vậy chú định làm thế nào?”

Thụ đặt cốc bia rỗng xuống bàn: “Trực tiếp hỏi.”

Học trưởng: “Nếu như bị từ chối thì sao?”

Thụ nghe được câu này hiển nhiên là bị đau lòng, hồi lâu mới ỉu xìu đáp: “Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục thích anh ấy chứ sao, đây không phải là chuyện em có thể kiểm soát được. Nếu như có thể có cách để không thích anh ấy nữa, em đã sớm thử rồi.”