Có lẽ là bởi vì tâm tình Lam Phi biến tốt, dọc theo đường cũng không làm gì khó xử Lăng Vũ. Khiến tâm trạng Lăng Vũ cũng chậm rãi thả lỏng xuống.

Bên trong xe một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở.

Chỉ chốc lát sau, xe liền trở lại đường cũ. Lăng Vũ nhìn thấy con đường quen thuộc dẫn về nhà, lúc này xem như thật sự thả lỏng, sau đó trộm nhìn thoáng qua Lam Phi bên cạnh.

Phát hiện khi đứng đắn Lam Phi kỳ thật cũng không phải làm người đáng ghét.

Chỉ cần tên kia không giống như trước, toàn thân tản ra hơi thở thô bạo, có lẽ mình cũng sẽ có thái độ tốt khi gặp hắn!

Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Lăng Vũ cũng không phát hiện Lam Phi đã đem xe ngừng lại bên đường.

Lam Phi ngừng xe trước cổng tòa nhà mà Lăng Vũ trước đó đã nói cho hắn biết địa chỉ. Vừa định nói đã đến, hắn lại phát hiện Lăng Vũ thế nhưng nhìn chằm chằm mình, vì thế liền rất có hứng thú nhìn Lăng Vũ không ngừng biến hóa biểu tình.

Đại khái là ánh mắt Lam Phi quá mức nóng rực, làm Lăng Vũ tức khắc từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần. Sau khi nhìn nhìn quanh thấy hoàn cảnh quen thuộc, Lăng Vũ phát hiện xe đã ngừng ở dưới lầu nơi mình ở.

Chỉ là bởi vì mình quá mức xuất thần, mới không có chú ý tới chung quanh!

Nghĩ vậy, trên mặt Lăng Vũ một trận nóng lên.

Mình vừa rồi thế nhưng nhìn Lam Phi phát ngốc. Mà tên kia hiện tại chính là vẻ mặt hài hước nhìn lại mình. Biểu tình đúng là đắc ý đến không chịu nổi!

Cái này làm cho Lăng Vũ hận không thể tìm cái khe chui vào xuống đất.

Nhìn đầy mặt xấu hổ của Lăng Vũ, Lam Phi tâm tình rất tốt. Sau đó nhân lúc Lăng Vũ không chú ý, hắn cúi người về phía trước, in một cái hôn lên mặt Lăng Vũ, rồi lại nhanh chóng lui về. Sau đó hắn nhướng mày hài hước nhìn Lăng Vũ nói.

“Như thế nào? Đột nhiên phát hiện tôi rất đẹp trai, làm anh không rời mắt được! Bất quá Lam thiếu gia đây xác thật là soái khí bức người, không phải sao? Muốn suy xét chuyện ở bên nhau hay không?”

Vốn còn có chút xấu hổ, Lăng Vũ lại cảm giác trên mặt một trận ướt nóng, sau đó lại nghe được Lam Phi dùng ngữ khí trêu đùa, tức khắc Lăng Vũ oán hận trừng mắt nhìn cái tên cười đến vẻ mặt sáng lạn kia. Sau đó tự mình kéo ra cửa xe, Lăng Vũ bước xuống xe.

Đưa lưng về phía Lam Phi, Lăng Vũ bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Lam Phi lúc nãy. Tuy rằng không biết tên kia vì cái gì hỏi mình chuyện này, nhưng Lăng Vũ vẫn là xoay người nói cho Lam Phi biết:

“Tôi… Tôi cùng Phương Na kỳ thật chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi!”

Nói xong, Lăng Vũ cũng không quay đầu lại lần nào nữa, trực tiếp chạy lên lầu.

Mà ở trên xe, Lam Phi khi nghe Lăng Vũ nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý thức được Lăng Vũ nói gì trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười ôn nhu.

Hắn nhìn theo bóng dáng Lăng Vũ thật lâu. Đến khi Lăng Vũ biến mất ở trong tầm mắt, hắn mới khởi động xe rời khỏi nơi đó.

Mà một màn này đều bị Âu Dương Hạo vừa mới về thu hết vào trong mắt.

Khi thấy rõ người ngồi trên xe chính là ai, hai tròng mắt Âu Dương Hạo tức khắc phụt ra tia nguy hiểm, sau đó siết chặt đôi tay, toàn thân phát run.

Tên kia sao xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn đưa Vũ ca ca về nhà. Hắn làm như thế nào quen biết Vũ ca ca? Chẳng lẽ…

Nghĩ đến tính hướng của Lam Phi, Âu Dương Hạo tức khắc hiểu rõ. Nhưng phát hiện đôi mắt Lam Phi dần hiện ra ôn nhu cùng yêu thích không hề che giấu, trong đầu Âu Dương Hạo lại hiện lên một khuôn mặt khác. Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua hướng Lam Phi đã rời đi.

Không thể nào. Tên kia thích người đồng tính, cũng thích người xinh đẹp, thấy có hứng thú với Vũ ca ca là đương nhiên. Nhưng vừa rồi tên kia nhìn bóng dáng Vũ ca ca, hai tròng mắt thế nhưng dần hiện ra ôn nhu khó có thể che giấu.

Ôn nhu trong đôi mắt kia không chỉ có hứng thú đối với Vũ ca ca, mà còn có tình cảm hỗn loạn khác.

Nhưng không phải tên kia… Sao hắn đối với Vũ ca ca sinh ra cái loại tình cảm đó được?

Cái ý tưởng này tức khắc làm Âu Dương Hạo cảnh giác lên, sau đó híp mắt nhìn chiếc xe của Lam Phi đã đi xa.

Đây cũng không phải là chỗ mà Lam Phi nhà ngươi muốn như thế nào là có thể như thế đó. Vũ ca ca chính là bảo bối của Âu Dương Hạo này, không phải thứ để tên cặn bã nhà ngươi có thể dòm ngó!

Ánh mắt sắc bén bắn về phía Lam Phi đã rời đi. Sau đó hắn tính toán có phải mình nên gọi điện thoại cho người kia hay không. Nghĩ đến người kia, Âu Dương Hạo cười gian tà. Cặp mắt đáng yêu như thỏ con dần hiện ra tia không có ý tốt. Sau đó hắn xoay người chạy lên lầu.