9 giờ tối, đối với một thành phố nhộn nhịp mà nói, đêm chỉ là mới bắt đầu. Những chỗ ăn chơi xa hoa có nơi cũng chỉ mới vừa mở cửa bắt đầu kinh doanh.

Những chiếc xe sang trọng đắt tiền nườm nượp đến mấy chỗ ăn chơi vừa mới mở cửa đó. Những cái xe đó cũng giống như chiếc xe hiện tại Lăng Vũ đang ngồi đây. Có lẽ những người nhà giàu thích lấy những thứ đắt tiền để biểu hiện thân phận đẳng cấp của mình, như xe hơi, hay thời trang,...

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ một hồi, Lăng Vũ cũng cảm thấy có chút nhàm chán, liền thu hồi tầm mắt, sau đó quay đầu nhìn thẳng phía trước.

Vừa lên xe, hai người cũng không có nói chuyện với nhau. Cái này làm cho Lăng Vũ có chút buồn bực. Lăng Vũ cũng không cho rằng Lam Phi nhàn rỗi đến mức cố ý tới gần nhà hàng chờ mình, sau đó đưa mình về nhà.

Đang nghĩ có nên chủ động cùng người này nói chuyện hay không, nhưng Lăng Vũ lại tìm không thấy đề tài. Vì thế thực bất đắc dĩ ngơ ngác nhìn phía trước. Bỗng nhiên phát hiện đây cũng không phải đường về nhà mình, mà là theo một hướng khác, cái này làm cho Lăng Vũ tức khắc cảnh giác nhìn về phía Lam Phi, tức giận hỏi:

“Cậu đang mang tôi đi nơi nào?”

Mệt mỏi vì còn tưởng rằng người này đổi tính, biến tốt rồi. Không nghĩ tới thế nhưng âm thầm có âm mưu khác!

Hảo cảm dành cho Lam Phi vừa rồi mới thành lập tức khắc biến mất vô tung vô ảnh. Thay thế bằng biểu tình trước sau như một, đầy chán ghét.

Cái này làm cho Lam Phi có chút bất đắc dĩ. Bất quá vì muốn hỏi rõ ràng Lăng Vũ cùng người phụ nữ kia có quan hệ gì, hắn hiện tại chỉ có thể chịu đựng. Mà hiện tại hắn chỉ là muốn lái xe đến một chỗ để nói chuyện. Bất quá biểu tình kia của Lăng Vũ xác thật làm hắn thực chịu đả kích.

Thì ra mình ở trong mắt người này không đáng tín nhiệm như vậy sao? Xem ra về sau mình ở trước mặt người này phải kiềm chế tính tình cùng hành vi rồi, bằng không rất khó thu phục người một cách nhanh chóng!

Chỉ chốc lát sau, Lam Phi liền đem xe tấp vào lề đường. Nhìn thấy người bên cạnh lập tức muốn cởi bỏ đai an toàn để lao xuống xe, hắn liền dùng tay giữ chặt tay Lăng Vũ, không cho động, sau đó giải thích:

“Tôi nói sẽ không làm cái gì với anh, thì tuyệt đối sẽ giữ lời! Tôi chỉ là… chỉ là muốn hỏi chuyện!”

Nhìn Lăng Vũ còn đề phòng hắn, Lam Phi đột nhiên có chút phát hỏa.

Bản thân mình còn chưa từng có ăn nói khép nép đối với bất kỳ một người nào nha. Mà trai già trước mắt thế nhưng còn không thấy cảm kích!

Suy nghĩ này làm lửa giận trong thân thể hắn tức khắc muốn phun trào ra, nhưng vẫn là bị hắn ngăn chặn lại. Sau đó ấn một cái nút, Lam Phi liền đem cái ghế của Lăng Vũ chậm rãi ngã xuống, chính mình cũng xoay người đè ở trên người Lăng Vũ.

Lam Phi làm động tác này không thể nghi ngờ là đã khiến Lăng Vũ giãy giụa kịch liệt hơn. Nhưng bởi vì đai an toàn trói buộc cùng Lam Phi đè ở trên người, làm Lăng Vũ không cách tránh thoát.

Hiện tại Lăng Vũ hối hận vừa rồi qua loa quyết định, thế nhưng lại tin người này. Mà lúc này chính mình đã hoàn toàn thành cá trên cái thớt tùy người đùa nghịch thịt, không cách chạy thoát.

Lăng Vũ oán hận trừng mắt nhìn Lam Phi phía trên, tức giận nói:

“Cậu muốn làm gì? Đừng quá đáng nhe!”

Lăng Vũ chất vấn làm Lam Phi tự giễu cười một chút, sau đó mang theo ánh mắt ủy khuất nhìn Lăng Vũ, nói.

“Tôi cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn hỏi anh cùng người phụ nữ vừa rồi có quan hệ gì với nhau? Vì sao cùng nhau đến nhà hàng đó dùng bữa?”

Nói xong, trong lòng Lam Phi có chút bất đắc dĩ.

Không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như thế này. Vì muốn biết một việc, thế nhưng đã bỏ qua mặt mũi, nói năng khép nép, nhỏ nhẹ dò hỏi. Mà người kia thế nhưng còn vẻ mặt đề phòng nhìn chính mình, ánh mắt là dày đặc chán ghét!

Đau đớn hiện lên hai tròng mắt Lam Phi.

Chẳng lẽ người này không thể rộng mở tâm tiếp thu mình sao? Vì cái gì mỗi lần đều chỉ có thể dùng phương thức đối đầu như vậy?

Bất quá hắn đã kiên nhẫn, xác thật tất cả nóng giận đều vì người này mà tiêu hết. Rất muốn bùng nổ, rồi lại không muốn làm người này lộ ra oán hận càng sâu khi nhìn mình. Vì thế chỉ có thể chịu đựng lửa giận trong lòng, lộ ra vui vẻ cùng người này ở chung.

Nghe được Lam Phi chất vấn, làm Lăng Vũ có chút nghi hoặc.

Mình cùng Phương Na có quan hệ gì hình như không liên quan hắn nha. Hắn dựa vào cái gì tới hỏi?

Bất quá nhìn thấy Lam Phi một mặt ủy khuất, ánh mắt đáng thương, làm Lăng Vũ nháy mắt muốn trấn an hắn. Nhưng tưởng tượng đến tình cảnh hiện tại, sự cứng rắng chống cự sắp mềm xuống lại chậm rãi cứng lên, sau đó khống chế không được phản bác:

“Tôi đây có quyền riêng tư của mình, hẳn là cùng cậu không có quan hệ!”

Lăng Vũ xác thật không muốn cùng người này giải thích cái gì, dù sao hai người bọn họ đến bây giờ chỉ là người xa lạ, cũng không có giao tình gì. Muốn nói giao tình thì có lẽ chính là vài lần giao chiến. Bất quá với Lăng Vũ mà nói, kia cũng không phải hồi ức tốt đẹp, chỉ là càng tăng sự chán ghét đối với Lam Phi mà thôi.

Nghe được Lăng Vũ phản bác, Lam Phi lập tức bạo tẩu. Nói vừa rồi Lăng Vũ đối với hắn có thành kiến, vậy còn có thể lý giải. Nhưng hắn đã hạ thấp thái độ thế nhưng còn như vậy. Làm Lam Phi thực phẫn nộ, vì thế dùng toàn thân đè ở trên người Lăng Vũ. Mang theo ngữ khí nguy hiểm trực tiếp hướng Lăng Vũ hỏi:

“Nếu anh không biết tốt xấu, tôi đây cũng liền không cần lại đối với anh khách khí cái gì! Đã sớm muốn nếm thử hương vị trai già thế nào, hôm nay tôi liền ở chỗ này đem anh làm thịt luôn. Đương nhiên tôi sẽ thực ôn nhu, tuyệt đối sẽ làm anh cảm thấy thực sảng khoái!”

Lam Phi nói là làm, Lăng Vũ tức khắc trừng lớn hai mắt, lực giãy giụa càng lúc càng lớn.

“Lam Phi, đừng có xằng bậy, cậu đã nói sẽ không làm gì tôi!”

Đang muốn cúi đầu hôn Lăng Vũ, lại nghe Lăng Vũ kêu ra tên của hắn. Làm hắn ngừng động tác, cặp mắt dài xinh đẹp lộ ra vui sướng nhìn về phía Lăng Vũ nói:

“Không nghĩ tới anh thế nhưng nhớ kỹ tên của tôi! Tôi còn cho rằng đến bây giờ anh cũng không biết tôi gọi là gì!”

Vốn đang muốn phun lửa giận, Lam Phi tức khắc bị cảm xúc hưng phấn tràn ngập. Sau đó ở trên môi Lăng Vũ ấn lên một nụ hôn, sắc mặt hắn vui vẻ nhìn về phía Lăng Vũ nói:

“Nếu anh có thể nhớ kỹ tên của tôi, tôi cũng hy vọng anh có thể nhớ kỹ con người của tôi. Đương nhiên không phải anh nhớ điều xấu! Hôm nay tôi liền buông tha anh, hy vọng lần sau gặp mặt anh có thể có thái độ tốt hơn đối với tôi, cũng hy vọng anh có thể nhớ gọi tên tôi!”

Nói xong, Lam Phi tuân thủ hứa hẹn rời khỏi người Lăng Vũ, sau đó ngồi trở lại vị trí điều khiển, còn giúp Lăng Vũ chỉnh lại ghế ngồi.

Lăng Vũ có chút không rõ ràng lắm về hành vi của người trước mắt.

Vừa mới tức giận ào ạt đối với mình, còn muốn ngay tại chỗ trừng phạt mình. Mà một giây sau, lại bởi vì mình gọi ra tên của hắn, đã hưng phấn buông tha mình, còn nói những câu không thể hiểu được. Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn không đối với mình xằng bậy là được rồi. Bất quá vừa rồi tên kia nói cái gì mà lần sau thời điểm gặp mặt muốn mình đối với hắn có thái độ tốt hơn, còn hy vọng mình có thể kêu tên của hắn!?

Kỳ quái nhìn thoáng qua Lam Phi đang cười, sau đó Lăng Vũ liền an tĩnh ngồi ở chỗ của mình, chờ cái người thay đổi thất thường bên cạnh khởi động xe đưa mình về nhà.