Hướng Nam vẫn như cũ rầu rĩ vì việc gom tiền trả phí thuê luật sư cho Hướng Bắc.

Phần tiết kiệm của y cùng Trình Nam cộng lại không đủ. Trình Nam đề nghị đi vay tiền ở chỗ công ty tài chính rủi ro quá cao, Hướng Nam không đồng ý.

Thường Triết ở nhà bọn họ, hơn nữa còn chưa khỏe lại. Nếu hỏi mượn Thường Lạc thì cho dù mượn được, Hướng Nam cũng cảm thấy chả khác gì lấy Thường Triết ra tống tiền.

Lại tính tới Thiếu Kiệt, Hướng Nam không muốn cho cậu hi vọng, tự nhiên sẽ không tới tìm cậu.

Còn về phía hai anh em nhà họ Cao thì càng không thể cân nhắc.

Hướng Nam tới bệnh viện thăm mẹ Hướng. Mẹ Hướng một mực nằm ngủ, không để ý tới y.

Y cùng Trình Nam rời đi, vô tình nghe thấy bảo rằng Mạc Dương đã tỉnh. Hướng Nam rất vui mừng. Trình Nam gợi ý với Hướng Nam nhân cơ hội này tới mượn tiền Mạc Dương. Hướng Nam do dự một lúc, dù sao cũng muốn tới thăm Mạc Dương, y liền một mình đi thang máy lên tầng, tới phòng bệnh của Mạc Dương.

Vệ sĩ đứng trông ngoài cửa vì từng gặp qua Hướng Nam nên không cản y lại.

Thế nhưng Hướng Nam không vào trong phòng bệnh.

Y đứng ngoài, nhìn qua cửa sổ quan sát, thấy Mạc Dương đang ngồi trên giường cãi nhau với đại lão phu nhân nhà họ Ngụy.

Mạc Dương nhìn qua sắc mặt rất kém, nhưng cũng rất hung dữ.

Gã ném đồ xuống sàn, còn rút dây truyền dịch trên tay mình ra. Hướng Nam thấy vậy định vào cản gã lại, nhưng người hầu già bên cạnh đại phu nhân nhà họ Ngụy đã nhanh hơn một bước, đi qua, giữ lấy tay Mạc Dương.

Hướng Nam rời đi.

Y xuống tầng. Trình Nam đứng đó chờ y hỏi y thế nào, y lắc đầu.

Hướng Nam mặt mày rầu rĩ.

Trình Nam thấy vậy, trong lòng cũng thấy sốt ruột.

Đêm đó, Trình Nam lén hẹn Ngô Tuệ Pháp ra ngoài.

Đoạn hành lang bên bờ sông, cậu đi về phía Ngô Tuệ Pháp đã sớm đứng ở đó chờ cậu. Không ngờ, Trình Chí Hùng đột nhiên xuất nhiên, Trình Nam thấy vậy thì ngây người.

Trình Nam không nói lời nào, quay người định rời đi.

Trình Chí Hùng thấy cậu như vậy liền lên tiếng: “Con không muốn giúp anh ta sao?”

Trình Nam khựng bước, quay người lại, hỏi: “Vậy cha có cho mượn hay không?”

“Không cho.”

Trình Chí Hùng thấy Trình Nam lại định rời đi, liền nói với cậu: “Có điều cha có thể giới thiệu để anh ta tới gặp mặt chú Chan.” (Nguyên gốc là “Uncle Chan”: mình đổi là chú Chan nhé)

Trình Nam kinh ngạc, quay đầu lại hỏi: “Cha là đang cha khẳng định chú Chan sẽ giúp anh ấy xử lý vụ kiện này miễn phí?”

Trình Chí Hùng cười, bảo: “Không phải cha mà là con.”

“Chỉ cần con chịu quay về, đoạn tuyện quan hệ với anh ta. Đừng nói là mời chú Chan, muốn gì cha cũng đáp ứng.”

Trình Chí Hùng hiện tại giống như một con quỷ, phong thái ung dung, hai tay khoanh trước ngực, hỏi Trình Nam chọn Yes hay No.

Trình Nam hừ lạnh, định rời đi. Trình Chí Hùng liền cười lạnh đáp: “Nhẽ nào con định cứ vậy mà nhìn em trai cậu ta chết?”

Trình Nam không phục, lần thứ ba quay đầu lại, hói: “Cha sao dám khẳng định rằng cậu ta sẽ chết như vậy?”

“Áp lực dư luận, bên ngoài để ý, hiện tại người bị thương là Cao Nhã, không phải người bình thường.” Trình Chí Hùng đã định liệu trước, nói với Trình Nam: “Đừng nói nhà họ Cao không buông tha cho cậu ta, cho dù tha thì ông Watanabe (ông ngoại Cao Nhã) cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Nghĩ thử xem mấy đứa các con vì cậu ta mà tích bao ân oán với gia đình, đặc biệt là nhà họ Ngụy. Nếu em trai cậu ta vào tù, cha đảm bảo, sẽ không còn cơ hội trở ra nữa. Sự thực này, cả hai ta đều rõ phải không?”

Lông mày Trình Nam cau lại thật chặt.

Nét mặt rầu rĩ của Hướng Nam.

Sự lo lắng khôn nguôi của mẹ Hướng.

Trình Nam nghĩ đi nghĩ lại, rồi cậu nói với Trình Chí Hùng: “Thành giao.”

Không biết Trình Nam đi đâu, Hướng Nam ở nhà chờ Trình Nam về, chờ mãi tới lúc nửa đêm.

Bọn nhỏ đã ngủ cả rồi.

Hướng Nam ôm chúng vào phòng, khi đi ra nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, thấy Cao Hạo thì ngớ người.

“Cậu…..”

Cả người Cao Hạo đều là mùi rượu, quần áo không chỉnh tề.

Hắn không trả lời Hướng Nam mà trực tiếp vào nhà, ngã lên sofa.

Hướng Nam đóng cửa rồi lại nhìn hắn.

Thấy hắn say đến chật vật như vậy, Hướng Nam liền vào trong phòng tắm. Không lâu sau, một chiếc khăn ấm khẽ chạm lên mặt Cao Hạo.

“Sao lại uống say đến thế này?”

Hướng Nam dịu dàng hỏi, ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng trên người Cao hạo.

Lúc Hướng Nam rút tay về lại bị Cao Hạo nắm lấy.

Hướng Nam sửng sớt, đối mắt với Cao Hạo thật lâu. Cuối cùng, Cao Hạo không hiểu vì sao lại mỉm cười.

“Cậu cười gì vậy?”

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.

Cao Hạo chuyển từ nằm sang ngồi, lắc lắc cái đầu không tỉnh táo, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía phòng tắm.

Hướng Nam vội đứng dậy theo sau, thấy hắn chống hai tay lên thành bồn rửa tay mà soi mình trong gương, hỏi Cao Hạo: “Cậu sao vậy?”

“Hóa ra thật sự sẽ áy náy….”

“Cái gì?”

Hướng Nam vừa dứt lời, đột nhiên bị kéo giật lại, bị Cao Hạo đè lên tường.

“Cao… ừm?!”

Cao Hạo hôn y, dùng biện pháp cấp bách cần thiết xé mở áo y.

Hướng Nam không hiểu chuyện gì, giãy giụa vùng ra, tránh khỏi môi hắn, tức giận: “Cậu làm gì vậy?”

“Giúp tôi khử trùng.”

Cái gì?!

Hướng Nam kinh ngạc.

“Vì….” Cao Hạo liếm cổ y, để lại dấu hôn, thủ thỉ bên tai Hướng Nam: “Tôi đã làm mình bị bẩn rồi.”

Cửa phòng tắm đóng lại.

Vòi sen được mở ở mức lớn nhất.

Phòng tắm mịt mù hơi nước truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ

Hướng Nam không trốn thoát được, bị ép buộc ở trong đó, giúp Cao Hách “khử trùng”.