Đêm, Đường Tinh Lam ngồi trầm ngâm ở ghế xích đu ngoài vườn hoa thật lâu.

Cao Hách từ phía sau ôm lấy cổ bà, thấy bà không để ý tới hắn, hàng lông mi khẽ chớp. Hắn đi tới trước xích đu, ngồi xuống, dụi dụi vào cổ Đường Tinh Lam: “Mẹ….”

Đường Tinh Lam không có phản ứng gì.

“Mẹ….”

Cao Hách phát huy tinh thần gấu ôm cây, ôm ấp, cọ cọ: “Mẹ…..”

Mái tóc đen mềm khẽ quét lên cổ, Đường Tinh Lam rốt cục cũng có phản ứng, đưa tay xoa xoa mặt Cao Hách, bảo: “Con còn nhỏ à?”

“Không còn nhỏ nữa rồi. Thế nên….” Cao Hách ngẩng đầu: “Con thực ra là đang chiếm tiện nghi đấy.”

Đường Tinh Lam bị hắn chọc cười.

“Con ngoan, tiện nghi của mẹ không thích bằng mấy cô gái đẹp bên ngoài đâu.”

“Ai bảo nào. Mọi người không phải đều hát là trên đời này chỉ có mẹ tốt sao?”

“Hơn nữa….” Cao Hách vùi đầu vào cổ Đường Tinh Lam, nói: “Nếu nói phụ nữ, cả đời này con chỉ yêu mẹ với dì Yêu thôi….”

Đường Tinh Lam nghe vậy, có hơn ngớ người.

Bà nắm lấy tay Cao Hách, bảo: “Con trai à….”

“Dạ?”

“Mẹ nghe nói lúc mẹ không ở nhà, con có mang một người đàn ông về.”

Cao Hách ngẩng đầu lên.

Hắn rất nghiêm túc hỏi Đường Tinh Lam: “Mẹ sẽ phản đối sao ạ?”

Đường Tinh Lam không có cảm giác mâu thuẫn nào, lắc đầu: “Không ủng hộ.”

“Con tưởng mẹ sẽ không quản.” Cao Hách cau mày.

Trong mắt Đường Tinh Lam, Cao Hách luôn là đứa trẻ bình tĩnh nhất, hiểu chuyện nhất.

Không để sự việc bên ngoài tốt xấu ảnh hưởng tới vui buồn của mình, cái tính cách dù trời sập xuống cũng thoải mái đối mặt từ nhỏ đã không để Đường Tinh Lam phải lo lắng.

Thế nhưng, lần này…..

“Hách Hách…..”

“Con đã quyết định rồi.” Cao Hách nói với Đường Tinh Lam: “Hơn nữa… mấy chuyện kết hôn sinh con, nối dõi tông đường không thể là lý do để mẹ chống đối con được.”

Mọi người có thể không nhớ nhưng Cao Hạo thì nhớ rất rõ.

Vì đề phòng bọn họ ngày trẻ gặp chuyện ngoài ý muốn (bắt cóc các loại), dẫn tới trong nhà tuyệt hậu, từ năm bọn họ 16 tuổi, người lớn trong nhà đã cất giữ t*ng trùng của bọn họ trong một kho chứa chuyên biệt. Với kỹ thuật mang thai hộ ngày nay, cho dù mấy người Cao Hách cả đời này không kết hôn cũng sẽ chẳng ảnh hưởng tới sự ra đời của người nối nghiệp trong tương lai của nhà họ Cao.

Đường Tinh Lam thấy hắn đã chuẩn bị đầy đủ để đối đáp với mình thì thở dài, bảo: “Vậy sao này phải đối mặt với áp lực xã hội thì sao?”

“Thay đổi cái không thể tiếp nhận, tiếp nhận cái không thể thay đổi. Con đã sớm chuẩn bị rồi.” Cao Hách thong dong để hai tay ra sau gáy, mắt nhìn về phía phòng làm việc của Cao Hạo ở nhà chính, nói: “Không giống một số người, còn do dự chưa quyết….”

Cái nhìn này của Cao Hách, Cao Hạo đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc như cảm nhận được, nhìn về phía Cao Hách.

Thực ra cả hai người không ai thật sự nhìn thấy đối phương..

Có điều, Cao Hạo lại thật sự nhận được máy ghi âm Cao Hách đặc biệt để trên bàn làm việc của hắn.

Máy tính của Cao Hạo đang phát tiếng.

Cao Hạo nghe, bàn tay để trên tay vịn ghế sofa da ngày một siết chặt lại, ánh mắt hiền hòa như nước dần dần lạnh như băng.

Tối hôm sau, Lena rất bất ngờ gặp được Cao Hạo ở quán bar cô hay lui tới.

Hắn một mình say xỉn ở đó, uống đến nghiêng nghiêng ngả ngả, lúc đi vệ sinh còn đụng phải một gã đàn ông cao lớn, đôi co hai ba câu. Mắt thấy hắn sắp đánh nhau với người ta, Lena đứng ở cách đó không xa không ngừng do dự, cảm thấy đây là một cơ hội liền tiến lại kéo hắn đi.

“Anh làm sao vậy?” Nghĩ có thể vì gần đây Cao Nhã gặp chuyện, Lena hỏi hắn: “A Đông đâu?”

“Hử?”

“A Đông đâu?”

“Đông….” Cao Hạo say khướt đứng im ở đó hồi lâu, đột nhiên đưa tay chỉ về phía Đông: “Bên kia!”

Cao Hạo hiếm khi ngớ ngẩn như vậy, Lena bị chọc cho bật cười.

Bầu không khí rất tốt. Hai người tiếp tục uống, uống được tương đối thì Lena đưa Cao Hạo về nơi mình ở.

Cao Hạo rất nặng.

Lena không còn sức lực bị hắn kéo ngã, cùng nhau đổ xuống giường.

Cô định ngồi dậy, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cao Hạo, Lena bỗng cảm thấy có phần không nỡ rời.

“Cao Hạo.”

“Hử?”

“Cao Hạo.”

“Hử….”

Lena dịu dàng cười, đưa tay cởi hàng cúc áo trước ngực Cao Hạo.

“Cô làm gì vậy?”

Cao Hạo đột nhiên thốt ra một lời tỉnh táo. Lena giật mình ngước lên nhìn vào mắt hắn, hai tay run rẩy.

“À…. Không có gì.” Lena thu tay về, giật giật khóe môi, lắc đầu: “Em… chỉ là muốn để anh được thoải mái một chút….”

Thôi đi.

Lena chống người định ngồi dậy.

Thế nhưng eo bị Cao Hạo ôm giật lấy, cô lập tức ngã lên người Cao Hạo.

Cơ thể ấm áp chạm vào nhau. Lena hơi bất ngờ ngước lên, đôi mắt kia của Cao Hạo thực dịu dàng.

“Hạo….”

“Em…. không phải muốn để anh được thoải mái một chút sao?”

Cao Hạo đột nhiên lật người đè Lena xuống dưới.

Vị trí hoán đổi, Cao Hạo từ trên cao nhìn xuống, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Lena. Hơi thở cô dồn dập, cả người căng cứng, ngay cả những chỗ từ cổ trở xuống cũng đã đỏ ửng.

“Hạo…..”

“Từ giây phút này trở đi, hay đặt trái tim em lên anh….”

Như một mệnh lệnh, nhưng giọng Cao Hạo khàn khàn, đầy ý mị hoặc.

Khuôn ngực nở nàng lộ ra những đường cong hoàn mỹ, cặp mắt ẩn chứa nét ma mị đủ khiến người ta mê đắm. Lena bị hắn khiêu khích đến mơ màng, nhìn Cao Hạo lại gần hôn cô liền vươn hai tay như thân rắn quấn lấy cổ Cao Hạo, khẽ cười đáp lại rồi trầm luân.