Hàn Quân Vũ thấy Trình Mặc cũng có mặt, nên anh hơi ngạc nhiên.

Hiện tại Trình Mặc đang là người của quân đội, vì đặc thù binh chủng nên không thể để lộ thân phận ra bên ngoài, vì vậy mà hành tung của hắn rất khó định dạng, dĩ nhiên những kỳ nghỉ vui chơi kiểu này đối với hắn cũng là một sự xa xỉ.

Trình Mặc hỏi, "Cậu nuôi một cô bé nhỏ như vậy, chịu nổi sao?"

Dù gì cũng đều là những người đàn ông đã đến độ thành niên, nên những câu nói mang màu sắc hàm ý như vậy, cả hai dĩ nhiên hiểu rõ.

"..."

Sắc mặt Hàn Quân Vũ trầm xuống, duỗi tay muốn đánh hắn một quyền, nhưng lại nhạy cảm nhận ra cánh tay hắn có gì đó phình phình, Hàn Quân Vũ kịp thời thu tay.

"Bị thương?"

"Không đáng lo ngại."

Trình Mặc bình thản, đạm mạc nhìn lướt qua miệng vết thương của mình, "Đối với cô bé mà cậu đang nuôi, tôi thấy hứng thú hơn."

"..."

Khóe miệng Hàn Quân Vũ nhếch lên thành một đường cong chế giễu.

Đám bạn lắm lời nhiều chuyện!

"Hàn Quân Vũ, mắt nhìn người của cậu đúng thật không tồi, phải đi ngàn dặm may chăng mới tìm được một cô gái như vậy. Hiện giờ cô bé đó khung xương chưa phát triển hết, chỉ vài năm sau, khẳng định sẽ là một nữ thần xinh đẹp." Tiêu Tước thành thật nói.

"Phẩm hạnh thì sao?" Trình Mặc dò hỏi.

"Đúng a, mấy người phụ nữ xinh đẹp lúc lớn lên tôi đã gặp rất nhiều, và trong số đó những người đầu óc không bình thường tôi cũng gặp không ít." Bùi Càn phụ họa theo.

Bùi Càn trước giờ vốn có tiếng là một tên công tử hoa lưu, nhiều năm nay hắn đã ở cùng với vô số đóa hoa, nhưng đối với người phụ nữ của anh em hắn lại rất để ý tới, người đó không phải chỉ đẹp không, mà phải đi kèm cả phẩm hạnh tốt, biết cách săn sóc người khác.

"Bùi Càn, cậu không nói cũng không ai bảo câm đâu!" Hàn Quân Vũ cảnh cáo.

"Chậc chậc, nhìn cái biểu cảm này của cậu, chắc là cầu dục bất mãn a." Bùi Càn bẹp miệng, "Hay tôi lại tìm cho cậu một cô, giúp cậu hạ sốt?"

"Biến!"

Hàn Quân Vũ đã thật sự phát hỏa, khiến những người đang có mặt không dám nói gì nữa.

Tiêu Tước nhanh chóng tìm chủ đề khác để nói chuyện, lâu lắm Trình Mặc mới có dịp về chơi, mọi người lại hàn huyên với nhau vài câu. Sau đó Hàn Quân Vũ nhìn cánh tay hắn bị thương, không thể để hắn ngồi đây lâu hơn, nên anh đưa hắn quay lại chỗ ở.

Sau khi hai người ngồi yên vị trong xe, Trình Mặc mới nghiêm túc dò hỏi, "Coi trọng?"

Hàn Quân Vũ khởi động xe, biết hắn hỏi về vấn đề gì, anh nhất thời trầm mặc.

"Đây là cam chịu."

Cả hai đã là anh em nhiều năm, lại còn thân với nhau đến mức cùng mặc chung cái quần nhìn nhau lớn lên, nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ biết đối phương ẩn giấu tâm tư nhiều ít ra sao, huống chi đây lại là đề tài về phụ nữ.

"Tiêu Tước và Bùi Càn chỉ nói giỡn vậy, cậu tin thật?" Hàn Quân Vũ cười nhạo.

"Cậu nhận nuôi một cô bé ngoài xã hội không quan hệ máu mủ gì, đơn giản chỉ là lấy cớ đó là con gái bạn bè để lừa gạt bọn bọ, giờ còn định lừa tôi?" Trình Mặc cười như không cười nhìn anh.

Bản thân hắn cũng đâu phải người ngu, hắn nhận thức được Hàn Quân Vũ không phải là một người tốt bụng đến nỗi nhận nuôi một cô gái chỉ vì tình nghĩa bạn bè, hơn nữa hắn còn nghe Tiêu Tước nói, vì cô bé đó sinh bệnh, mà Hàn Quân Vũ bất chấp quay về dù chưa xử lý xong việc công tác.

Anh không phải bác sĩ, nhưng lại khăng khăng muốn có mặt tại đó, căn bản là muốn giữ cho tâm trạng đỡ lo lắng khó chịu đi một chút.

Đã nhiều năm trôi qua, từ ngày ông nội anh qua đời, thì đến người thân cận với anh là Hàn lão thái thái nằm viện, cũng không có thấy anh nóng vội như thế.

Hàn Quân Vũ bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, "Cô bé đó chỉ coi tôi như một người thúc thúc, nếu tôi muốn có tâm tư lệch lạc gì với cô bé đó, chẳng phải sẽ biến thành cầm thú sao?"

Mấy năm nay, chỉ cần là thứ anh muốn, thì không có chuyện anh không chiếm được.

Nhưng còn cô bé này, thì vấn đề không nằm ở anh muốn hay không muốn cô, mà căn bản là anh còn chưa chịu suy nghĩ kĩ, rằng loại tình cảm của anh đối với cô là loại gì.

Anh đã là một người đàn ông gần 30 tuổi, nên khi đề cập đến chuyện tình cảm, anh không còn suy nghĩ muốn chơi hay gì đó nữa, mà là muốn một cuộc sống ổn định.

"Chẳng lẽ cậu không phải?" Trình Mặc cười nhạo.

"..."

Hàn Quân Vũ phát hiện sau khi hắn gia nhập quân đội, thì miệng lưỡi đã trở nên sắc bén hơn trước nhiều.

Trong xe lúc này, nhất thời lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

"Quân Vũ, cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?"

Đột nhiên, Trình Mặc lại hỏi một câu liên quan đến vấn đề tình cảm.

"Đầu cũng bị thương?" Hàn Quân Vũ nhìn hắn một cách quái dị.

Trình Mặc châm chọc cười lạnh một tiếng, "Tôi cũng rất muốn giống như cậu nói, tiếc rằng không được."

"Trình Mặc, trở về lần này, có phải đã xảy ra chuyện?" Anh phát hiện cảm xúc của Trình Mặc có gì đó không đúng, xung quanh hắn như có sự bi thương đang thầm bủa vây lấy.

Mặt hắn từ đầu đến cuối đều tỏ ra nghiêm hình như đang bức cung, nên anh cũng chẳng thể moi được chữ nào từ miệng hắn, nhưng anh đủ hiểu, với khuôn mặt nghiêm nghị như vậy mà nói về đề tài này, thực sự là không bình thường.

"Dù sao tôi cũng là người hơn tuổi cậu, nên tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, nếu đã gặp được người tâm đầu ý hợp, thì hãy sớm biết trân trọng."

Nói xong câu đó, hắn nở một nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt điển trai, sau đó lại quay về vẻ mặt không cảm xúc.

Khóe miệng Hàn Quân Vũ khẽ nhếch, "Nói mà không biết xấu hổ, một con chó độc thân vạn năm như cậu vẫn là nên nhanh chóng tìm một người giúp hạ hỏa đi."

Cả hai ngồi châm biếm nhau vài câu, sau đó là tiết lộ toàn bộ lịch sử đen tối trong đời nhau ra, tuy đã lâu hai người không gặp mặt nói chuyện, nhưng tình cảm anh em vẫn không bao giờ biến mất.

Hàn Quân Vũ quay về biệt thự, nghĩ đến chuyện mình đã cáu giận với cô gái nhỏ trước khi rời khỏi nhà, khiến anh có chút đau đầu.

Chính anh cũng không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần đứng đối diện với cô, dường như anh không mang theo não.

......

Tần Ninh dậy từ sớm chạy bộ, lúc về tới nơi thấy Tống Huyền lái xe rời đi, cô có chút kinh ngạc.

Hiện tại còn chưa đến bảy giờ, sao Tống Huyền lại qua đây sớm như vậy a? Bước chân cô dần vội vã hơn, thở hổn hển chạy về biệt thự.

"Ninh tiểu thư, cháu về rồi a."

Dì Trương nhanh chóng chạy đi lấy khăn lông đưa cho cô, khi chắc chắn sắc mặt cô bình thường, bà mới kêu cô lên lầu thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng.

"Sớm như vậy mà Tống thúc thúc đã qua đây, có chuyện gì sao ạ?"

"Ừm, hôm nay Hàn thiếu đi công tác, nên Tống Huyền tới sớm đón cậu ấy." Dì Trương đáp lại.

Tần Ninh ngẩn ngơ, cầm khăn lông lau lau cái đầu nhỏ của mình, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Tối hôm qua cô đã suy nghĩ cả đêm, còn tưởng sáng nay sẽ gặp được Hàn thúc thúc để nói câu xin lỗi. Vậy mà Hàn thúc thúc lại đi công tác, không biết bao giờ mới về.

Tần Ninh cứ thế mang mang tâm trạng bí xị đi học, nhìn chằm chằm quyển notebook đến phát ngốc, An Vận vỗ vỗ vai cô đến nửa ngày, cô cũng không phản ứng lại.

"Nghĩ cái gì đâu, giáo viên gọi cậu kìa."

"Ay?" Tần Ninh bật dậy, đầu gối đụng vào bàn, cô nhẽ kêu một tiếng đau.

"Ai ui, cậu kích động như vậy làm cái gì, tôi chỉ đùa thôi." An Vận nhanh tay đỡ cô, thấy đầu gối cô xưng đỏ, liền lục túi xách tìm thuốc.

"..." Tần Ninh buồn bực trừng An Vận.

"Được rồi, tôi đầu hàng, để chuộc tội, tôi mời cậu ăn cơm." An Vận nhận sai.

Lúc ngồi ăn cơm trưa, An Vận phát hiện Tần Ninh đầu bữa đến cuối bữa cứ bày ra vẻ thất thần, cô lo lắng dò hỏi, "Người của Tần gia lại tới tìm cậu gây phiền toái?"

Tần Ninh hoàn hồn, lắc lắc đầu, "Ai, một lời kể không hết!"

"Nói một lời không hết, vậy thì cậu nói hai lời, nói đi, biết đâu tôi lại có thể cho cậu được vài ý kiến hay." An Vận xúi giục cô.

Hai người có cá tính trái ngược nhau, Tần Ninh là người hướng nội, cô có bao nhiêu chuyện buồn đều giấu trong lòng không chịu nói ra, nếu An Vận không dụ cô nói, đảm bảo mấy chuyện này sẽ theo cô cả đời mà không ai biết.

"Tôi chọc Hàn thúc thúc giận, sợ rằng thúc ấy sẽ chán ghét, sau đó không muốn nuôi tôi nữa." Cảm xúc Tần Ninh hạ xuống.

"Tôi cũng không muốn lúc nào cũng ỷ lại thúc ấy như vậy, nhưng hiện tại tôi không có tài năng gì, nếu không có thúc ấy, thì chuyện đấu lại Tần gia là không có khả năng. Hơn nữa một đứa sức khỏe không ra gì như tôi, động tí là nhập viện, tôi thật sự sợ một ngày nào đó, nếu không cẩn thận sẽ chết đi."

An Vẫn nhíu mày, ôm cô an ủi.

Thân thể Tần Ninh trước giờ không tốt, cô lúc nào cũng cần phải có thuốc bên người, số tiền này Tần Ninh không thể tự kiếm ra được.

Lại còn bọn sài lang hổ báo ở Tần gia nữa, nếu không có Hàn Quân Vũ bảo vệ, thì có lẽ giờ cô đã bị họ ăn đến xương cốt cũng không có dư lại miếng nào.

(Sài lang: loài chó sói - chỉ kẻ độc ác.)

"Cậu làm gì khiến thúc ấy nổi giận?"

Tần Ninh gục xuống bả vai An Vận, kể lại từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện giữa cô và Hàn Quân Vũ, sau đó lại tiếp tục.

"Tôi vốn định nói lời xin lỗi với thúc ấy, nhưng không ngờ sáng nay thúc ấy lại đi công tác từ sớm, cũng không biết khi nào mới quay về. An Vận, cậu nói thử đi, có phải Hàn thúc thúc hiểu lầm tôi yêu sớm, nghĩ tôi là một đứa hư hỏng không?"

"Không thể nào?" An Vận cũng không chắc chắn.

"Tôi thấy Hàn thiếu cũng không giống loại người không biết nói lý, hơn nữa cậu không có thật sự yêu sớm, người ta chỉ là đưa cậu có một quyển notebook thôi mà. Trước tiên cậu hãy đem quyển notebook trả lại cho Hàn Tử Câm đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp giải thích với Hàn thiếu."

"Như vậy được không?"

Tần Ninh chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ bị Hàn Quân Vũ đuổi ra khỏi biệt thự là muốn khóc, tối qua cô cũng đã gặp ác mộng suốt đêm.

"Như vậy không được, thì lại tìm cách khác." An Vận an ủi cô.