Tần Ninh cầm quyển notebook quay lại phòng học, mới bước tới cửa An Vận đã nhảy tới khoác vai cô.

"Không tồi nha, dám trốn tôi ra ngoài đánh cắp trái tim người khác, lại còn nhận đồ người ta đưa luôn rồi a."

Tần Ninh nhìn vẻ mặt đáng khinh đang cười của An Vận, ghét bỏ đẩy cô nàng ra.

"Cái gì mà đánh cắp trái tim, người ta là tốt bụng muốn giúp tôi nâng cao thành tích, nên mới tặng quyển notebook thôi chứ có gì."

"Tốc độ của cậu rất nhanh nha, mới đó mà đã nhận lễ vật đính ước rồi."

An Vận giành lấy cuốn notebook, mở ra nhìn những dòng chữ nắn nót ngay ngắn của nam sinh, nhìn không được phải buông lời cảm thán.

Học bá chính là học bá, đến chữ cũng đẹp đến mức không còn lời nào để tả.

Đột nhiên nghe An Vận nói mấy lời lễ vật đính ước, Tần Ninh trợn trắng mắt, "Chỉ là một quyển notebook thôi mà, vậy mà cậu lại biến thành lễ vật đính ước, có phải khoa trương quá rồi không."

"Không khoa trương, tôi thấy giáo thảo đó thật sự là thích cậu rồi, nên mới gọi cậu ra để đưa notebook. Chứ không thì tôi đây thành tích cũng đâu có tốt đẹp gì, sao cậu ta lại không gọi tôi ra đưa a?" An Vận hừ lạnh.

"..."

Cậu là người nguyện ý được điểm 0, nếu để cậu ta đưa notebook cho cậu, thì chả phải sẽ biến thành tờ giấy nháp ngay sao?

Tần Ninh không nghĩ mình sẽ có thể tiếp tục đề tài này với An Vận, nên cô với tay ra giật lại quyển notebook, nhìn những gì Hàn Tử Câm viết trong cuốn sổ, đột nhiên trong đầu Tần Ninh lại hiện lên hàng chữ mà Hàn Quân Vũ viết tối qua lúc giải đề cho cô.

Nét bút mạnh mẽ, từng chữ viết hoàn mĩ có thể sánh ngang với một bản thư pháp.

Hơn nữa, những chữ cái đó hợp quy tắc đến lạ kì, một hàng chữ thẳng tắp không xông xênh cm nào, tựa hồ như dùng thước đo vậy.

Hàn thúc thúc, không phải là có chứng nghiện hoàn mỹ chứ?

Trong ba tháng cuối của kỳ thi tuyển sinh đại học, nhìn một đống giấy tờ và bài thi được phát đến, Tần Ninh thật sự sợ mình sẽ bị những tờ giấy này đè cho đến chết.

Tuy nhiên, những gì mà Hàn Tử Câm ghi cho cô trong quyển notebook đã giúp cô rất nhiều, đó toàn bộ là những kiến thức, bài học mà trước giờ cô không hiểu, giống như nó được tạo ra là để dành riêng cho cô vậy.

Có một số chỗ khó giải, cậu cũng ghi ra vài dòng ghi chú, sau đó nhắc nhở cô chú ý đến sức khỏe. Điều thú vị nhất chính là cậu ta đã dán rất nhiều câu chuyện cười ở mặt sau tờ đáp án, để cô có thể thoải mái vui cười lúc học.

Buổi tối, tại thư phòng.

Hàn Quân Vũ nhìn cô gái nhỏ vừa làm bài tập vừa ngồi cười trên bàn, anh lạnh lùng liếc cô một cái.

"Có chuyện gì vui?"

"Không, không có."

Cô đem giấu cuốn notebook xuống dưới tập bài thi, nhưng với khả năng diễn xuất vụng về của mình, cô vẫn là không thoát nổi đôi mắt sắc sảo của Hàn Quân Vũ.

Đôi con ngươi màu nâu của Hàn Quân Vũ hiện lên tia nham hiểm hung ác, đi ra phía sau cô, nhẹ nhàng lấy cuốn notebook từ dưới tờ bài thi ra.

"Hàn thúc thúc, đó là của cháu."

Trong đầu Tần Ninh đột nhiên lại nhớ tới mấy lời An Vận nói, rằng quyển notebook này chính là quà đính ước của Hàn Tử Câm đưa cô, nên Tần Ninh liền duỗi tay ra lấy lại.

Nhưng anh quá cao, cô phải nhảy dựng lên mới chạm được vào nó.

Cô sốt ruột nhìn chằm chằm vào quyển notebook, để có thể giữ thăng bằng, cô để một tay lên vai anh, lúc nhảy lên còn đụng trúng vào anh, nhưng Tần Ninh căn bản là không có để ý, vẫn tiếp tục hành trình giành lại notebook.

"Hàn thúc thúc, đó là notebook ôn tập của cháu."

"Là tài liệu ôn tập, đâu phải thư tình, vì cái gì lại không cho tôi xem."

Cô gái nhỏ nhảy loạn lên, liên tục va vào người anh, Hàn Quân Vũ nghiến răng, cố kìm nén sự xôn xao của cơ thể, vươn cánh tay dài ôm nửa người cô, lo sợ cô sẽ té ngã.

Mở quyển notebook ra, khi phát hiện chữ viết trong cuốn sổ tay hoàn toàn không phải của cô, đôi mắt lạnh lẽo của anh trầm xuống.

Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc đang chột dạ của cô, ngực thầm toát ra một hơi thở dài, trong lòng có cảm giác buồn đến mức khó chịu.

"Này không phải sổ tay của em, mà là nam sinh tặng?"

Chữ viết tay của cô, anh thừa sức nhận ra. Mà chữ viết trong quyển notebook này khá khoáng đạt và gần gũi, rõ ràng là được viết bởi con trai.

"Vâng." Cô cúi đầu trả lời.

"Nam sinh đó có ý tứ gì?"

Anh cũng là người từng trải qua giai đoạn khi còn là học sinh cao trung, ở thời điểm này rất dễ nảy sinh thứ tình cảm ngây thơ, đơn thuần mà rất trẻ con, những kiến thức được ghi trong quyển notebook này toàn bộ đều là những phần mà cô không biết, thoạt nhìn qua cũng đủ hiểu nó được chuẩn bị để dành riêng cho cô.

Một nam sinh cố ý chuẩn bị cẩn thận quyển notebook này cho cô, điều này chứng tỏ gì đây?

Nam sinh đó thích cô gái nhỏ này!

"Không có, chúng cháu chỉ là bạn học." Tần Ninh khẩn trương, sợ sẽ làm anh nổi giận.

"Nên nhớ em hiện tại vẫn còn rất nhỏ, không thích hợp với mấy chuyện yêu đương." Hàn Quân Vũ bực bội ném quyển notebook vào sọt rác, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm cô.

"Từ sau nếu có nam sinh nào khác tặng đồ, đều không được nhận, biết chưa?"

Tần Ninh nhìn chằm chằm vào quyển notebook nằm lọt thỏm trong thùng rác, hai hàng lông mày đẹp nhíu chặt, mang theo vài tia giận dỗi.

"Nhưng mà.."

"Không có nhưng!" Hàn Quân Vũ bá đạo ra lệnh.

Tần Ninh siết chặt nắm tay nhỏ, "Hàn thúc thúc đừng hiểu lầm, trong quyển notebook đó viết có những bài đọc còn dễ hiểu hơn là nghe giáo viên giảng, cho nên rất tiện để cháu củng cố kiến thức."

"Vứt bỏ!"

Nhìn cô gái nhỏ một bên vẫn cố lấy lòng mình, một bên lại đưa tay nhặt quyển notebook ra từ trong thùng rác, sắc mặt anh càng lúc càng trở nên âm trầm.

Tần Ninh lôi cuốn notebook ra từ sọt rác, quật cường giấu nó sau lưng, "Hàn thúc thúc, ngày mai cháu sẽ trả quyển notebook này cho cậu ấy ngay, thúc đừng nóng giận."

Anh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt lạnh, khí tỏa ra từ người càng lúc càng nhiều, khiến người đối diện thầm sợ hãi.

Dây thần kinh của Tần Ninh căng cứng, đôi môi hồng phấn căng thẳng đến nỗi tái nhợt.

Đột nhiên, Hàn Quân Vũ lạnh lùng nói ra một câu trào phúng, độ châm chọc mỉa mai trong giọng điệu đạt lên đến đỉnh điểm.

"Ha, rốt cuộc tôi cũng đâu phải người thân ruột thịt hay ba ba em, nên tôi không có quyền kiểm soát mối quan hệ của em bên ngoài xã hội."

Anh ném lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng, một lúc sau cô nghe thấy tiếng đóng cửa cái sầm vang lên từ dưới lầu.

Anh đã đi ra ngoài.

Anh cũng đang rất giận!

Tần Ninh ôm cuốn notebook, hốc mắt ửng đỏ, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Cô lại chọc Hàn thúc thúc giận nữa rồi.

Làm sao bây giờ?

Tại hội sở Đỉnh Hoàng, trong hộp VIP sang trọng xa hoa trên tầng cao nhất.

Hàn Quân Vũ vừa tới, Bùi Càn đã đi đến đặt tay lên vai anh, trên khuôn mặt thâm hiểm nở một nụ cười đáng khinh.

Hàn Quân Vũ chán ghét hất tay hắn ra, "Có chuyện gì thì nói luôn đi, trên người cậu toàn mùi nước hoa, hôi chết được!"

"..."

Bùi Càn nhíu mày, ngửi ngửi chiếc áo sơmi hắn đang mặc, nhưng chả ngửi thấy bất kì mùi gì.

Tuy nhiên, vừa nãy hắn ta có ôm vài người phụ nữ, nên chắc trên người còn lưu lại mấy mùi nước hoa của họ.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, cũng chỉ có cái mũi chó của Hàn Quân Vũ mới ngửi ra được mấy mùi hương nhỏ nhặt này.

"Nghe nói cậu đang nhận nuôi một cô gái, là sao đây, có phải là do tìm không được vợ, nên đã chọn nuôi cô gái đó, để chuẩn bị sẵn không thế?"

"Tiêu Tước nói cho cậu?"

Hai con người màu nâu của Hàn Quân Vũ lạnh không khác gì một tảng băng, hướng về phía Tiêu Tước khiến hắn phải rùng mình một cái.

Tiêu Tước vô tội nằm im cũng trúng đạn, tự nhiên lại có cảm giác từ đằng sau một cuộc tấn công giết người đang chuẩn bị đánh úp mình, liền quay đầu lại, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh, thầm mắng Bùi Càn đúng là tên không biết giữ mồm giữ miệng.

Bùi Càn bị Tiêu Tước nhìn với ánh mắt như vậy liền thấy không thoải mái, hắn nhướng mày nói với Hàn Quân Vũ.

"Tiêu Tước nói đâu có sai, không phải lần trước cậu cũng yêu cầu phải tìm một người phụ nữ mặt non, eo thon, chân dài, tả như vậy không phải là đang nói đến cô bé mà cậu nuôi đó sao. Cậu đừng có nói với tôi, là một người đàn ông 30 tuổi như cậu, lại muốn cô bé chưa đến tuổi thành niên đó dưới thân để đè xuống đấy nhé."

"Bùi Càn, cậu lại đây, tôi bảo đảm không đánh chết cậu!" Mặt Hàn Quân Vũ đen lại như sắp ăn thịt người tới nơi.

Bùi Càn lập tức nhảy ra xa anh, vì để bảo toàn tính mạng của chính mình, hắn ta trốn ra sau lưng Trình Mặc.

Người tên Trình Mặc này, tính cách cũng giống tên gọi, rất kiệm lời nói, vì hắn đã từng là một tay quyền anh chuyên nghiệp, nên đối với những thứ vô nghĩa sẽ không bao giờ nói một câu nào, lập tức dùng nắm tay để thể hiện quan điểm.

Trong số họ, Trình Mặc là người có quan hệ tốt nhất với Hàn Quân Vũ, hai người luôn cấu kết với nhau làm việc xấu.

Lúc trước, khi tin đồn Hàn Quân Vũ thích đàn ông bị truyền ra ngoài, người mà bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là Trình Mặc.

Có người lá gan thừa nên cố tình trêu bọn họ, kết quả bị cả hai đánh đến nỗi người ngợm tơi tả, mặt mũi bầm dập, vì thế mà từ sau không còn kẻ ngốc nào dám đùa như thế nữa.

Mà nếu thật sự Trình Mặc có ý gì đó với Hàn Quân Vũ, mà Hàn Quân Vũ anh lại đi thích cô gái nhỏ đó, thì Trình Mặc hẳn là sẽ tức giận?