Đi vào đại sảnh, Giang Long ngồi ở vị trí chủ vị, Ngọc Sai bưng trà lên.
Lúc trước Giang Long sắc mặt lạnh, phát hỏa, cho nên Trịnh Trì và Dương Cường bây giờ đều rất cẩn thận.
- Các ngươi ngồi đi.
Giang Long chỉ chỉ vào ghế tựa.
- Dạ không dám.
Trịnh Trì hoảng sợ.
Dương Cường cũng cúi người cung kính mở miệng nói:
- Tiểu nhân đứng đây đáp là tốt rồi.
Giang Long nâng tách trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, cũng không miễn cưỡng bọn họ phải ngồi.
Hai người này có tính lợi dụng, lòng dạ rất hẹp hòi, nên lúc đó có thể đánh phải đánh một chút, nếu không bọn họ sẽ vì tranh quyền đoạt lợi, không thật sự phối hợp với Điền Đại Tráng, Điền Đại Tráng sẽ không thu phục được hai người họ, Giang Long vẫn chưa có khả năng quản sự bên trong nông này, đến lúc đó bên trong nông trang khó tránh khỏi sẽ thay đổi lộn xộn.
- Dương Cường, ngươi nói trước đi.
- Vâng.
Dương Cường vội vàng tiến lên trước một bước đáp:
- Hôm nay được nghe có thể vào trong phủ mượn lương thực, mọi người làm việc càng thêm nhiệt tình, vốn là tiểu nhân đoán ngày mốt có thể bắt đầu đổ tường xung quanh, nhưng với tình hình này, tối mai là có thể hoàn thành.
- Ngày mốt làm nốt cái mái che, rồi dùng lửa hun thêm một ngày, đem vách tường hong khô, cản khí là có thể sử dụng.
- Ừ.
Giang Long đối với tốc độ này có chút hài lòng.
- Tiểu nhân vừa đi thăm dò nhìn tường nhà cần tu sửa, thống kê một chút, tổng cộng bốn mươi hai hộ có tường nhà hoặc nhiều hoặc ít nứt một chút, hay mái phòng bị mưa dột.
Thấy sắc mặt Giang Long chậm rãi hạ xuống, hẳn là coi như hài lòng, Dương Cường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Mấy ngày nay thời tiết còn chưa thật sự ấm áp, tu sửa tường nhà phải nhanh một chút.
Giang Long lại uống một ngụm trà, ngẫm nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Như vậy đi, ngươi mang người đến nhà tá điền có người già tu sửa tường nhà một chút trước, sau đó đi hỗ trợ làm tường sau.
- Vâng.
Dương Cường đáp lời.
Giang Long nhìn về phía Trịnh Trì:
- Bây giờ ngươi báo cáo một chút đi.
Trịnh Trì lấy giấy từ trong tay áo ra, bên trên có hình vẻ kỳ lạ cùng ký hiệu nghệch ngoạc phỏng chừng cũng chỉ có y có thể xem hiểu, bắt đầu báo cáo lại tỉ mỉ.
Giang Long vừa mới nghe, lại thấy có chút may mắn.
May mắn là Quách thê là người thứ nhất té xỉu, làm cho hắn sớm phát hiện rất nhiều nhà tá điền thiếu lương thực.
Bằng không nếu từng nhà đều đói bụng, cưỡng ép chịu đựng làm việc, cày ruộng, chẳng những hiệu suất sẽ rất thấp, còn có thể vì đói lâu, một số người già và trẻ nhỏ thân thể suy nhược, nhịn không được bệnh chết.
Cho đến lúc này, sẽ trễ.
- Hiện tại có rất nhiều người ở bên Lý quản sự mượn lương thực, Tiểu thiếu gia có muốn đi xem một cái không?
Trịnh Trì khá tinh ý một chút, tâm nhãn cũng nhiều, thử hỏi dò.
Giang Long vốn không muốn như trước đây, nếu không nhóm tá điền nhìn thấy hắn, là lại cảm tạ, là lại dập đầu.
Tuy nhiên lúc này âm thanh dụ dỗ của Điền Đại Tráng đột nhiên vang lên ngoài cửa:
- Tiểu thiếu gia, mọi người cảm kích đại ân ngài cho vay tiền mượn lương thực cứu mạng, muốn qua đây dập đầu cảm ơn ngài.
Giang Long vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi ra đại sảnh.
Liền thấy một đoàn tá điền trong tay mang theo túi vải đựng lương thực, trên mặt hiện đầy nụ cười vui vẻ, đã ở trong tiểu viện quỳ thành một mảnh.
- Mau đứng lên, dưới mặt đất lạnh.
Giang Long vội giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy, nhưng lại nghiêm mặt nhìn Điền Đại Tráng trách mắng:
- Tất cả mọi người vừa khổ vừa mệt được chiếu cố một ngày, ngươi vì sao không khuyên giải mọi người về sớm nghỉ ngơi một chút?
- Tiểu nhân khuyên không được a.
Điền Đại Tráng cuống quít nói:
- Mọi người muốn nhanh tới dập đầu cảm ơn ngài.
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!
- Trong nhà tiểu nhân đã không còn mấy ngày lương thực, Tiểu thiếu gia cho bọn ta mượn lương thực, đúng là đại ân cứu mạng…
- Đúng vậy a, không đến dập đầu cảm tạ sao có thể được chứ?
- Lợi tức còn thấp như vậy, Tiểu thiếu gia chính là ân nhân cứu mạng của bọn ta.
- Tiểu thiếu gia tâm địa Bồ Tát, tương lai nhất định có thể khôi phục Cảnh phủ chúng ta vinh quang lại như xưa!
Nhóm tá điền tinh thần kích động, ngươi một lời ta một câu mà bắt đầu.
Giang Long thấy mọi người dễ dàng có thể thỏa mãn, nhưng lại rất giản dị đáng yêu, hai tay ẩn trong tay áo dần dần xiết chặt.
Quyết định mau chóng kinh doanh càng kiên cố hơn, muốn sớm làm cho bọn họ giàu hơn một chút.
Nhóm tá điền dập đầu quá mức sau đó lần lượt rời đi, nói là không thể quấy nhiễu Giang Long nghỉ ngơi ăn cơm.
Chờ toàn bộ nhóm tá điền ra khỏi tiểu viện, Lý quản sự đen mặt tiến lên trước:
- Tiểu thiếu gia, ngài thu lợi tức cũng quá thấp đi?
Thanh âm đặc biệt bất mãn.
Giang Long biết Lý quản sự sẽ có ý kiến, cho nên trước kia chỉ nói sẽ thu lợi tức, nhưng không nói thu nhiều hay ít.
Bằng không lúc ấy nói ra thu hai phần lời, Lý quản sự nhất định sẽ tranh cãi.
Lý quản sự nếu cùng mình tranh luận, sẽ là rất khó bị thuyết phục đấy.
Dù sao ở trong mắt Lý quản sự, tiền bạc là cao hơn hết thảy.
Với ông ta, cho nhóm tá điền mượn lương thực, cũng đã là thiện tâm quá rồi.
Giang Long không muốn cùng Lý quản sự lý luận, biết nói không phục, hơn nữa cũng không có nhiều tinh lực mà tiếp Lý quản sự khua môi múa mép đấu khẩu với nhau.
Vì vậy chỉ nói:
- Nói cũng đã nói rồi, ngươi cũng không thể bắt ta thu hồi lại đấy chứ?
- Cái này...
Lý quản sự bực mình một trận.
Giang Long thân là Tiểu thiếu gia của Cảnh phủ, lần này tới quản lý nông trang là kinh nnghiệm lần đầu tiên, mặc kệ sự tình cuối cùng có thể không hoàn thành, nhưng nhất định phải xây dựng uy tín.
Tự nhiên là không thể lật lọng, nói lời không giữ lời.
Giang Long lúc này liếc mắt nhìn Điền Đại Tráng, Điền Đại Tráng vội vàng kéo Lý quản sự đi ra ngoài:
- Lát nữa có thể lại có người đến mượn lương thực, chúng ta lại đi kho lúa nhìn một cái.
Lý quản sự không cam không nguyện bị túm rời đi.
……………Bảo Bình cầm giấy viết bản thảo, dọc theo đường thích thú đi vào cửa trước tiểu viện của Lâm Nhã, bởi vì trong tiểu viện trồng có cây ăn quả, nhánh cây tương đối xum xuê, có thể ngăn trở tầm mắt của người khác, cho nên đợi nàng bước vào cửa sân lại sau khi bước vài bước, hai người đang nói chuyện với nhau mới nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Một là bà tử có mái tóc hoa râm, đột nhiên nhìn thấy nàng thần sắc bối rối.
Khom gối thi lễ một cái, cũng không nói gì, vội vã rời đi.
Một người khác là Đỗ Quyên nha hoàn hồi môn của Lâm Nhã mang đến.
Nụ cười trên mặt Đỗ Quyên cũng có chút mất tự nhiên, trước nghênh tiếp vài bước, chủ động mở miệng nói:
- Bảo Bình tỷ tỷ đã tới.
- Ân.
Bảo Bình nhìn nhìn Đỗ Quyên, lại hồ nghi xoay người liếc một cái bóng lưng bà tử đã đi đến cửa viện kia.
Đỗ Quyên trong lòng hồi hộp một chút, liền vội vàng tiến lên khoác tay Bảo Bình hướng vào trong phòng, một bên còn nói:
- Tỷ tỷ là tới tìm Thiếu phu nhân đi?
- Tiểu thiếu gia sai ta đưa cái này cho Thiếu phu nhân.
Bảo Bình thu hồi ánh mắt, tùy ý giơ giơ trang giấy trong tay.
- Đây là?
Đỗ Quyên nghi ngờ nói:
- Là chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ sao?
Giang Long đã đưa cho Lâm Nhã nhiều lần bản thảo chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ rồi, cho nên Đỗ Quyên đã sớm biết, còn muốn Lâm Nhã đọc cho mình nghe, cũng là nghe xong nghiện.
- Không phải, đây là chuyện mới.
Nói đến tiểu thuyết thần thoại này, Bảo Bình bị chuyển hướng suy nghĩ, hai mắt sáng lên:
- Chuyện này so con sói xám còn hay hơn.
- Thật sự?
Đỗ Quyên chuyển động con mắt:
- Đợi lúc Thiếu phu nhân đọc ta cũng phải ở bên cạnh nghe một chút mới được.
- Bảo đảm ngươi nghe xong nghiện.
Bảo Bình vẻ mặt kiêu ngạo, giống như chuyện này là của nàng viết vậy.
- Bảo Bình tỷ tỷ khẳng định như vậy, muội muội tất nhiên là tin.
Đỗ Quyên đầu tiên phụ họa một tiếng, sau đó lập tức ho nhẹ, ra vẻ tùy ý lại nói:
- Ta sai bà tử vừa rồi đi tới trấn bên cạnh mua một chút đồ, chân của bà ta quá chậm, trời sắp tối như vậy mới trở về đưa cho ta.
- Ah.
Bảo Bình không quan tâm đáp một tiếng.
- Tỷ tỷ mới vừa mới nghe được ta cùng bà tử kia nói đến đó sao?
Bên trong hai mắt của Đỗ Quyên, đột nhiên hiện lên một hào quang sắc bén.
Bảo Bình vốn có chỉ có chút nghi hoặc Đỗ Quyên cùng bà tử kia sao lại lén lút như vậy.
Trong lòng cũng không có để ý.
Nhưng bây giờ Đỗ Quyên liên tục thăm dò, ngược lại làm cho nàng để tâm.
Dù sao cũng ở Cảnh phủ là nhà quyền quý từ nhỏ như vậy, Bảo Bình tuy rằng hồn nhiên hoạt bát, nhưng không có nghĩa là nàng không có tâm kế.
- Không có a, không biết Đỗ Quyên tỷ tỷ sai bà tử kia đi lên trấn mua hộ cái gì?
Bảo Bình vẻ mặt hồn nhiên, nhưng thật ra trong tâm thanh sắc bất động.
- Đừng nói nữa, sai bà ta mua hộ vài cái món đồ lạ, rốt cuộc...
Nói tới đây Đỗ Quyên nhanh chóng kéo ống tay áo xuống lộ ra một sợi dây tơ hồng ở cổ tay, tức giận nói:
- Bà ta liền mua cho ta vật này, thật là giận điên người!
- Tỷ tỷ muốn mua đồ trang sức nhỏ, hẳn là nên sai người đến cửa hàng bạc nổi danh ở kinh thành hay cửa hàng tạp hóa mới mua, trong trấn nhỏ như này có thể có đồ vật nhỏ gì thú vị chứ?
Bảo Bình tuy trên mặt là vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt nàng, nhìn lúc ống tay Đỗ Quyên nhấc lên, nhìn đến trên sợi dây tơ hồng có treo một túi gấm không lớn.
Trong lòng một trận suy nghĩ, trong túi gấm kia là cái gì?
Hai người vừa trò xhuyện vừa đi vào cửa phòng.
Đỗ Quyên đầu tiên cất giọng xin chỉ thị một câu, nghe được Lâm Nhã cho đi vào, lúc này mới đưa tay lên nhấc rèm cửa:
- Bảo Bình tỷ tỷ, mời vào.
- Đỗ Quyên tỷ tỷ khách khí rồi.
Bảo Bình gật đầu, sau đó bước vào cánh cửa.
Lâm Nhã đã từ trên ghế đứng lên, tiến lên đón, Bảo Bình là đại nha hoàn bên người Giang Long, hơn nữa với Giang Long từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không tính là hai nhỏ vô tư, nhưng cũng có thể nói là thanh mai trúc mã, tự nhiên khác biệt với các nha hoàn khác.
Mặc dù nàng là Thiếu phu nhân cũng không dám coi khinh, nhất định phải giữ thể diện vài phần.
- Thiếu phu nhân mau ngồi.
Bảo Bình không phải loại người thích sĩ diện, lập tức tiến lên vài bước, đỡ cánh tay của Lâm Nhã, giúp đỡ Lâm Nhã lại ngồi xuống.
Lâm Nhã trước kia tuy rằng có gặp qua Bảo Bình mấy lần, nhưng cũng chưa chính thức quen biết.
Lần đầu là lúc Bảo Bình và Ngọc Sai hai người chỉ rõ là nàng làm Giang Long tức giận phun ra máu.
Vốn đúng là Bảo Bình không có hảo cảm, hơn nữa còn mang theo vài phần cảnh giác.
Nhưng lúc này thấy Bảo Bình đối với mình rất là cung kính, bên trong đôi mắt hạnh đen, ánh mắt cũng rất thuần khiết sạch sẽ, không tự chủ được đối với Bảo Bình nảy sinh vài phần hảo cảm.
- Ngươi cũng ngồi đi.
Lâm Nhã nói.
Bảo Bình từ chối vài lần, lúc này mới cùng ngồi xuống.
- Lần này nô tỳ đến là phụng mệnh Tiểu thiếu gia, đem mấy tờ giấy bản thảo này đưa cho Thiếu phu nhân.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhã sáng ngời:
- Là chuyện con Sói Xám và chú dê vui vẻ sao?
- Không phải, là một chuyện thần thoại, nhưng rất hay...
Bảo Bình thì thầm mở miệng chính là vui vẻ nói ra, nhưng cũng không có đầu đuôi, đem tất cả tình tiết chuyện rối loạn nói ra.
Tuy nhiên cho dù thế, vừa nghe tảng đá không ngờ có thể hoài thai, hơn nữa còn nhảy ra một con khỉ, Lâm Nhã và Đỗ Quyên cũng bị câu chuyện hấp dẫn.
๑๑۩۞۩๑๑