Lâm Nhã bị câu chuyện gây hứng thú, giơ tay tiếp nhận bản thảo Bảo Bình đưa tới.

Thứ đầu tiên đập vào mắt, vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa kia.

Sau một tiếng tán thưởng, lại chăm chú nhìn xuống.

Tên sách: Tây Du Ký ách truyện.

Tây là cõi cực lạc phương Tây. Tây du là những gì nhìn thấy nghe thấy ở cõi cực lạc phương Tây.

Thích ách là làm rõ cùng hóa giải các khó khăn về những gì nhìn thấy nghe thấy trên đoạn đường này.

Hồi thứ nhất,

Linh căn dựng dục nguyên lưu xuất,

Tâm tính tu trì đại đạo sinh!

Có thơ viết: khi thiên địa hỗn độn chưa phân chia, mờ mịt mù mịt không ai thấy... chỉ nghe thấy số lượng thiên địa, có một nguyên là mười hai vạn chín trăm sáu mươi tuổi, mỗi nguyên lại chia làm mười hai hội...

Câu chuyện thần bí, lập tức bắt được tâm của Lâm Nhã.

Trong một lúc cũng quên bên cạnh mình còn có hai người Bảo Bình và Đỗ Quyên.

Bảo Bình tuy đã nghe một lần, nhưng vẫn còn muốn nghe nữa, nàng ngồi không yên trực sốt ruột vò đầu bứt tai.

Đỗ Quyên thì lúc trước bị Bảo Bình làm cho tâm rất hiếu kỳ, cũng bức thiết như vậy.

Rốt cục, trước khi Đỗ Quyên thiếu kiên nhẫn, tiến lên vài bước, rót cho Bảo Bình một chén nước trà.

Nước trà nồng đậm hương chảy xuống đáy chén, tiếng động làm Lâm Nhã tỉnh lại.

Nếu như không có Bảo Bình ở đây, Đỗ Quyên sẽ không cẩn thận như vậy.

Nhưng có người ngoài ở, ả cũng không dám đối với Lâm Nhã có chút bất kính như vậy.

Bảo Bình đối với động tác của Đỗ Quyên, cũng không suy nghĩ nhiều, nếu đổi lại là Giang Long, nàng và Ngọc Sai có thể sẽ to gan hơn nữa, trực tiếp có thể chen lên người của Giang Long.

Cũng trách Giang Long chỉ lo cho mình mà quên các nàng.

Nói vậy, Giang Long thiếu không được cười bồi tội.

Đương nhiên, đây là bởi vì giữa bọn họ vô cùng thân cận rất quen.

- Ở đây chuyện xưa quá hấp dẫn người.

Lâm Nhã sau khi tĩnh hồn lại chính là nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt, như bách hoa nở rộ, hiện ra hết phương hoa tuyệt đại.

Bảo Bình nhìn có chút ngây ngốc, không tự chủ được nói:

- Thiếu phu nhân, người thật là xinh đẹp!

Thấy Bảo Bình thật tâm tán thưởng, Lâm Nhã đối với nàng thiện cảm tăng lên mấy phần:

- Ngươi và Ngọc Sai cũng rất đẹp a.

- Không không không!

Bảo Bình lắc đầu liên tục:

- Chúng ta tuy rằng cũng không sai, nhưng chính là cùng Đỗ Quyên tỷ tỷ cũng không kém nhiều, cũng không dám so sánh cùng Thiếu phu nhân.

- Kém quá xa!

Lâm Nhã sau khi nghe xong khẽ cười.

Đỗ Quyên cũng vặn chặt khăn tay, đối với Bảo Bình rất bất mãn, ngươi cảm thấy bản thân thua kém Lâm Nhã, nhưng cũng không cần kéo theo ta có được không?

Hừ!

Chẳng qua có người mẹ sinh ra là thiên kim, không nghèo túng thôi, có gì đặc biệt hơn người?

Đỗ Quyên cũng không phục, trộm trừng mắt phía sau lưng Lâm Nhã một cái.

- Nếu Bảo Bình cũng rất thích câu chuyện này, không bằng ngươi lấy về xem qua trước, sau đó mang cho ta?

Lâm Nhã cười tủm tỉm nói.

Nhưng đáy mắt có tia sắc nhọn lóe ra.

Bảo Bình ủ rũ buông tay:

- Thiếu phu nhân chê cười nô tỳ rồi, nô tỳ không biết chữ?

- A?

Lâm Nhã ngoài mặt giả bộ giật mình, trong lòng hơi vui mừng.

Để Bảo Bình lấy vản thảo trở về xem, nàng chỉ là đang thử dò xét, thử Bảo Bình và Ngọc Sai có biết chữ hay không.

Từ nhỏ được thu nhận vào nhà quyền quý cùng công tử lớn lên cùng nhau là nha hoàn hầu cận bình thường, chỉ cần có thể sinh hạ một nữ nhi, lập tức sẽ được nâng lên làm thị thiếp, nhưng thị thiếp này với thị thiếp bình thường cũng không giống, bởi vì nàng cùng công tử nhà quyền quý lớn lên cùng nhau, cho nên tình cảm vô cùng thắm thiết.

Dưới tình huống bình thường, chỉ như vậy thì thị thiếp không cần làm ồn quá, mặc dù sau này có gả vào chính thất cũng sẽ không muốn phát sinh xung đột.

Chỉ cần là người, cùng nhau lớn lên, ở chung đụng mười mấy năm, hơn nữa lại là nha hoàn hầu cận còn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, như vậy tình cảm của bọn họ tất nhiên rất không bình thường.

Thậm chí có thể nói, tình cảm giữa bọn họ đã gần như là thân tình rồi.

Chính thất muốn ra tay chèn ép, công tử thiếu gia tất nhiên sẽ che chở.

Cứ như vậy mà nói, ồn ào vài lần không thoải mái, thậm chí sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm giữa chính thất và tướng công nhà mình.

Tuy nhiên cũng chính bởi vì nguyên nhân này, chỉ cần là hào môn thế gia có gia phong cẩn thận, nghiêm túc, đều quản thúc nghiêm khắc nha hoàn hầu cận nam tử hài nhà mình, không cho biết chữ đọc sách, không cho xuất hiện trước mặt người ngoài, cũng không có nhiều khả năng.

Yêu cầu duy nhất chính là đủ ôn nhu thân thiết, có thể cẩn thận chăm sóc cuộc sống của thiếu gia công tử tốt là được.

Bằng không nếu cho quá nhiều thể diện, lại đọc sách hiểu lý, kiếm được chỗ then chốt, sẽ sinh tham vọng.

Cứ như vậy, hậu viện trong phủ còn có thể có tốt sao?

Mặc dù đa số mẹ chồng sẽ không thích con dâu nhà mình, nhưng chỉ làm khó xử trong mấy chuyện ăn mặc để cho vui một chút, rồi thị uy, cho thấy mình mới là nữ chủ nhân chân chính thật sự, lại tuyệt đối không muốn nhìn thấy con dâu và con của thị thiếp ồn ào, làm hậu viện gà bay chó sủa, không được an bình như vậy.

Nhà quyền quý nhiều đấu đá, là mỗi người đều tâm ngoan thủ lạt, nhất là một đám nữ tử, từ nhỏ đến lớn bị nhốt trong hậu viện không có việc khác làm, mỗi ngày tìm cách đấu đá nhau.

Nếu thật sự cây kim chống lại râu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ một hai mạng người là có thể hiểu rõ.

Cho nên chỉ cần nhà quyền quý gia phong nghiêm cẩn, đối xử với nha hoàn hầu cận con trai nhà mình rất chặt chẽ.

Không cần thông minh quá!

Lâm Nhã biết điều đó, cho nên mới mở miệng dò xét, nàng tuy trong lòng vui mừng, nhưng ngoài miệng cũng nghi ngờ hỏi:

- Tiểu thiếu gia có chữ viết tốt như, tất nhiên cần cho thư pháp, ngươi và Ngọc Sai bình thường cũng có thể thường xuyên ở bên cạnh hầu hạ mài mực, ngươi không để Tiểu thiếu gia dạy ngươi sao?

Trước kia nguyên thân còn không cố gắng đọc sách nhiều.

Giang Long đột nhiên viết chữ rất đẹp, Bảo Bình và Ngọc Sai cũng đã từng ngạc nhiên.

- Trước kia Lão phu nhân có âm thầm phân phó, không để cho chúng ta biết chữ.

Bảo Bình cúi đầu xuống, trong ánh mắt không che giấu được vẻ cô đơn.

Lâm Nhã khẩn trương giữ chặt đôi tay bé nhỏ trắng nõn của Bảo Bình khẽ nắn nhẹ an ủi:

- Muốn nghe chuyện cũng không nhất định phải tự mình đọc, không bằng ta đến đọc cho ngươi nghe được không?

- Sao lại thế được?

Bảo Bình ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại phát sáng.

- Có gì là không được.

Lâm Nhã khẽ cười nói:

- Dù sao ta cũng phải nhìn, thuận miệng đọc lên, cho ngươi và Đỗ Quyên bên cạnh nghe một chút có ngại gì?

- Vậy cảm ơn Thiếu phu nhân.

Bảo Bình thật nhanh đứng dậy thi lễ.

Đỗ Quyên mắt nhìn vẻ xúc động của Bảo Bình, trong lòng khinh thường thầm nghĩ, nha đầu ngu này hẳn là đầu óc không linh quang, nếu quả thật nghe được ta cùng bà tử kia nói chuyện thì thôi, nhưng nếu có nghe được một chút.

Hừ!

Bên trong cặp mắt ả, hiện lên một chút sát khí.

Lâm Nhã cười nói không cần khách khí như vậy, phất tay cho Đỗ Quyên cùng ngồi một bên, nhẹ giọng đọc lên.

Tuy Giang Long viết một lúc lâu, nhưng đọc thì cũng không được nhiều.

Dùng bút lông viết chữ tốc độ thật sự không nhanh được.

Chờ đến lúc ăn cơm tối, Lâm Nhã đã đọc xong câu chuyện hai lần, đang đọc lần thứ ba.

Cho dù là đang nghe lần thứ bốn, Bảo Bình cũng vẫn thích thú.

- Tiểu thiếu gia thật sự thông minh a, Thiếu phu nhân, ngươi nói Tiểu thiếu gia sao lại nghĩ ra chuyện thần thoại này vậy?

Bảo Bình đối với Giang Long rất ngưỡng mộ:

- Còn có chú dê vui vẻ và con sói xám, cũng rất hay, chúng biết nói, biết tức giận, rất giống con người.

- Nhất là con sói đỏ, nó thích dùng cái chảo để đập đầu sói xám.

- Nô tỳ rất thích nó!

Nếu Giang Long nghe được, nhất định đổ mồ hôi dữ dội, cái nha đầu này trong người có mầm mống bạo lực a.

- Ha ha, ta thích chú dê vui vẻ.

Lâm Nhã cười nói.

Đỗ Quyên cũng nói xen vào:

- Nô tỳ cũng thích chú dê vui vẻ.

Ba người ngươi một câu ta một câu bên trong, chúng nha hoàn đem thức ăn đặt lên trên mặt bàn.

- Nô tỳ lui xuống trước đây.

Bảo Bình đứng dậy muốn rời khỏi.

Nhưng Lâm Nhã lại bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, giữ lại nói:

- Ngươi khó lắm mới qua một lần, chúng ta lại nói chuyện vui vẻ như vậy, bằng không ngồi xuống dùng cơm cùng nhau đi.

- Vậy làm sao được?

Bảo Bình liên tục từ chối.

Tuy Lâm Nhã sau khi gả vào Cảnh phủ, gặp rất nhiều trắc trở, đến tận bây giờ cũng chưa cùng Giang Long viên phòng, nhưng Lâm Nhã dù sao cũng là chính thất phu nhân.

Bảo Bình dám ngồi cùng bàn dùng cơm với Giang Long, còn dám đoạt chiếc đũa gắp thức ăn của Giang Long, cũng bởi vì bọn họ tình cảm không giống bình thường.

Nhưng nàng và Lâm Nhã chưa quen thuộc.

- Cái này có gì quá hay sao?

Lâm Nhã đối với Giang Long không hiểu, mặc dù có thể cảm giác được Giang Long mơ hồ đối với mình có chút quan tâm nhưng chung quy vẫn chưa thể thật sự xác thực, nhưng nàng ở trong phủ không có tâm phúc, cho nên muốn nghe ngóng cũng không có cách.

Bây giờ giữ Bảo Bình lại, hạ thấp thân phận để quan hệ gần hơn, sau này ở chung vài lần nhiều hơn nữa, sẽ quen, tương lai có thể từ miệng Bảo Bình hiểu thêm chút chuyện của Giang Long.

Lâm Nhã nhiệt tình khuyên bảo, cùng đồng ý về sau sẽ đọc lại bản thảo cho Bảo Bình nghe tiếp, Bảo Bình mới chịu ở lại dùng cơm với Lâm Nhã.

Đỗ Quyên làm nha hoàn hồi môn của Lâm Nhã, tự nhiên cũng ngồi chung bàn ăn.

Ăn xong bữa cơm, quan hệ giữa Lâm Nhã và Bảo Bình kéo gần lại vài phần.

Bảo Bình ăn cơm xong liền rời đi, Lâm Nhã tự mình tiễn tới cửa.

Đỗ Quyên sau khi nhìn bóng dáng Bảo Bình đi tới cửa sân, đột nhiên mở miệng:

- Thiếu phu nhân thật sự giỏi tính toán.

- Ân?

Lâm Nhã khó hiểu.

- Cùng Bảo Bình tạo quan hệ sau này, có thể từ miệng nàng thăm hỏi được rất nhiều chuyện liên quan đến Tiểu thiếu gia, đối với Tiểu thiếu gia nhất định hiểu rõ, cũng rất quen thuộc, nên có thể lợi dụng Bảo Bình nắm giữ hành tung của Tiểu thiếu gia, đến lúc đó chỉ cần sắp xếp một chút...

Đỗ Quyên bên cạnh cười nói:

- Với khuôn mặt xinh đẹp của Thiếu phu nhân, còn sợ không thể dẫn Tiểu thiếu gia cắn câu sao?

Lâm Nhã nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp có chút phiếm hồng, tuy rằng nàng cũng muốn cùng Giang Long viên phòng, nhưng lại sẽ không dùng cách câu dẫn không mặt mũi này để xử lý.

Không trả lời, Lâm Nhã trực tiếp xoay người trở về phòng.

Trong lòng Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng, lại nói:

- Thiếu phu nhân, vài vị lão gia phái tới đang âm thầm tìm tới ta nói, cho ngươi đem chuyện của Tiểu thiếu gia viết này lưu lại, rồi đưa đến Lâm gia đi.

Lâm Nhã dừng lại, khẽ cau mày nói:

- Lâm gia muốn mấy thứ này làm gì?

- Nô tỳ cũng không rõ lắm.

Đỗ Quyên nghiêng người dựa vào trên khung cửa, cười nhạt nói:

- Lâm gia bây giờ mỗi năm một kém, theo ta suy đoán, chắc trong đó có mấu chốt buôn bán mà thôi.

- Nga?

Lâm Nhã sửng sốt.

Tuy nhiên sắc mặt lập tức biến đổi:

- Vậy ngươi nói Tiểu thiếu gia viết chuyện này, có phải hay không cũng muốn dùng để kiếm tiền?

- Có lẽ là vậy đi.

- Cái này không được!

Lâm Nhã lập tức cự tuyệt.

- Ngươi!

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhã kiên định không phối hợp như thế, cho nên Đỗ Quyên thay đổi sắc mặt.

Nhưng Lâm Nhã chỉ là xoay người lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, liền cầm lấy bản thảo, lập tức đi vào trong phòng ngủ.

Chống lại đôi mắt tràn ngập lãnh ý kia, trong lòng Đỗ Quyên đột nhiên cả kinh.

Lại nhớ tới cái chết không minh bạch của Thủy Lam.

Siết chặt cái khăn tay lại, nhưng cuối vẫn là trút khí thế, không dám đi vào phòng ngủ thúc ép.

Làm sao bây giờ?

Đỗ Quyên lập tức nhíu mày.

Bà tử kia thúc giục gấp, Lâm Nhã lại không phối hợp.

Ả bị kẹp ở giữa hai bên khó xử.

Lâm Nhã lúc này đã nằm trên giường khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh.

Tiền bạc trang sức của chính mình, cùng không phải là đồ không đấy!

๑๑۩۞۩๑๑