Vaeni chẳng biết xuất phát từ loại tâm lý gì mà lại chủ động nhiệt tình như vậy ngay trong lần đầu tiên. Cho dù là bản thân nàng hay động tác của nàng đều vô cùng cuồng nhiệt và phóng khoáng.
Giờ khắc này, Hàn Thạc ngược lại trở thành người bị động. Vaeni lúc trước biểu lộ sự si tình như trường giang đại hải làm cho hắn chấn động cực mạnh, khiến hắn càng cảm thấy áy náy rất nhiều đối với Vaeni.
Khi hai người hôn nhau, Hàn Thạc vốn luôn là kẻ chinh phục thì giờ đây lại không được hùng hổ lắm.
- Ừm… Bryan… - Vaeni ngượng ngùng mặt đỏ bừng, thốt lên nho nhỏ. Trong lúc vô tình, áo ngoài của Hàn Thạc không ngờ lại bị nàng cởi ra.
Nửa thân trên của Hàn Thạc cởi trần trông tráng kiện, mỗi múi cơ tấc thịt đều như tràn ngập lực lượng sẵn sàng bùng phát. Vaeni không thở nổi nữa, đôi môi ngọt ngào rời khỏi miệng Hàn Thạc rồi thở hổn hển, mắt nhìn thân trên ở trần của hắn, đôi mắt sáng tràn đầy vẻ xuân tình.
- Chàng… chàng hãy yêu thiếp đi… - Vaeni thủ thỉ, gương mặt đỏ bừng lên, vùi đầu vào trong ngực Hàn Thạc cảm nhận mùi vị đàn ông đậm đà trên người hắn, cảm giác được tâm hồn rối loạn ngây ngất, trái tim đập thình thịch, mạnh đến mức bản thân nàng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
- Không được! - Hàn Thạc cười khổ cự tuyệt.
Vaeni tỏ vẻ hoảng hốt lo sợ, vụt ngửng đầu lên nhìn Hàn Thạc, trên đôi má còn đỏ bừng xuất hiện những nét ai oán và khó hiểu trông rất đáng thương, trong đôi mắt cũng tràn ngập vẻ nghi hoặc kinh hoàng.
- Ừm… Jean sư phụ tới rồi. Bây giờ là ban ngày, nàng lát nữa còn phải lên lớp! Hay là để buổi tối được không? - Hàn Thạc cười khổ gãi gãi đầu, dịu dàng nói với Vaeni.
Hàn Thạc vừa nói xong, Vaeni mới đột nhiên có phản ứng, đỏ mặt vội vội vàng vàng đưa áo cho hắn mặc, lo lắng nói:
- Đúng, đúng rồi, vậy chàng hãy đi trước đi, chuyện này sau hẵng nói đi.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân của Vong Linh hệ sư phụ Jean chậm rãi đi đến, chính bản thân Vaeni cũng có thể nghe được.
Vaeni càng thêm bối rối. Nàng trong lòng có quỷ nên vội vàng thúc giục Hàn Thạc nhanh rời đi. Hắn cười gượng gật đầu, tiện tay mặc nốt áo rồi rời khỏi phòng thí nghiệm của Vaeni ngay trước khi Jean tới gần.
Trên đường về phủ đệ của mình, Hàn Thạc thấy cảm động đến bất ngờ trước sự si tình của Vaeni, không ngờ rằng nàng vì chuyện của hắn mà phải chịu đau khổ trong bao nhiêu lâu. Cho dù Vaeni biết chuyện của hắn mà vẫn không muốn rời xa, vẫn muốn ở cùng với hắn. Tình cảm sâu sắc đậm đà này làm Hàn Thạc có cảm giác không thể báo đáp nổi.
Hàn Thạc vừa trở lại phủ đệ, quản gia Karas đã vội vội vàng vàng chạy đến, tỏ vẻ quan trọng báo cáo:
- Hầu tước đại nhân, đại công tước Ashburn cùng Đại Vương tử Charles cầu kiến, đã chờ đợi một lúc lâu rồi.
- Bọn họ đến làm gì? - Hàn Thạc lấy làm kinh hãi, không hiểu nổi nhíu mày hỏi.
- Tiểu nhân không biết. - Karas cung kính trả lời.
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Hàn Thạc đi thẳng tới đại sảnh chiêu đãi khách quý. Liếc mắt một cái đã trông thấy Đại vương tử Charles từng gặp ở Bắc phường Mân côi viên, bên cạnh hắn là công tước Ashburn mà Hàn Thạc mới lần đầu tiên nhìn thấy. Chỉ nhìn liếc qua, Hàn Thạc liền biết người này là một lão hồ ly xảo quyệt, tuyệt đối không phải là nhân vật dễ đối phó.
Hai người ung dung thoải mái ngồi trong đại sảnh uống trà, cũng không mang theo một người tùy tùng nào. Hàn Thạc vừa nghe quản gia Karas báo cáo, liền thả Huyền ma đi quan sát khắp chung quanh phủ đệ thì mới phát hiện tại góc cửa chính có hai cỗ xe ngựa hoa lệ và một đội kỵ sĩ đang đứng sừng sững tại đó.
Hàn Thạc buồn phiền vì chuyện của Vaeni và Phoebe, nghĩ ngợi linh tinh suốt dọc đường nên đã sơ sót bỏ qua tình huống xung quanh. Thông qua Huyền ma lượn lờ quan sát một vòng thì mới phát hiện ra tình huống bất thường trong phủ đệ.
Ashburn cùng Đại vương tử Charles quang minh chính đại đến đây bái kiến Hàn hắn, tất nhiên sẽ không e ngại Hàn Thạc gây khó dễ, nên mới lớn mật để đội kỵ sĩ ở lại bên ngoài. Bên người không có cao thủ bảo hộ, xét theo vẻ bên ngoài đó thì hai người coi như cũng có vài phần khí độ.
Vừa thấy Hàn Thạc tiến đến, Ashburn đánh mắt với Charles, sau đó mới đứng lên mỉm cười với Hàn Thạc, vuốt râu gật đầu nói:
- Tên tuổi của Hầu tước Bryan vang như sấm động bên tai, hôm nay gặp mặt thì quả nhiên là danh bất hư truyền. Trong Lancelot đế quốc chúng ta, nam tử vĩ đại như Hầu tước đây thật sự hiếm thấy. Ha ha.
Hàn Thạc tâm tình không được tốt, đã nghe nói rất nhiều về việc lão hồ ly Ashburn và Charles ngang ngược lộng hành trong đế quốc nên không có ấn tượng tốt gì đối với hai người, làm bộ tươi cười đáp:
- Công tước đại nhân quá khen. Trước mặt công tước đại nhân không có cái tên nào đáng nói là như sấm động bên tai cả.
- Ra mắt Đại vương tử điện hạ! - Theo lễ nghi, Hàn Thạc hướng tới Đại vương tử Charles hành lễ.
- Ha ha, miễn lễ, miễn lễ. Trước kia có chút hiểu lầm với Hầu tước Bryan. Lần này ta tới bái phỏng, hi vọng có thể dẹp bỏ những hiểu lầm trước kia. - Đại vương tử Charles rất hòa nhã nhìn Hàn Thạc, thái độ hữu nghị so với lúc ở Mân côi viện thì đúng là một trời một vực.
- Vương tử điện hạ khách khí rồi. Cho tới giờ, giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả. Ngài nói vậy thì ta không biết sự thể ra làm sao cả. - Hàn Thạc ngạc nhiên, vẻ mặt mù mờ nhìn Charles đáp.
Ho khan một tiếng, Công tước Ashburn đứng bên liền cười nói:
- Trước kia bởi vì có một vài chuyện phải nhờ vả Cameron, không nghĩ rằng Cameron tiên sinh lại là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Phoebe tiểu thư. Tên Cameron kia thật đáng chết, cáo giả oai hùm, gan lớn tày trời, dám mượn danh Charles để đến gây phiền toái cho Phoebe tiểu thư.
- Ha ha, ngay từ đầu chúng ta cũng không hiểu rõ chuyện này, nhưng ta nghĩ rằng Hầu tước Bryan có thể hiểu lầm là ta sai Cameron làm như vậy, nên đặc ý tới đây gặp ngài để làm sáng tỏ sự thật. Hi vọng ngài không nên vì việc này mà hiểu lầm chúng ta. Thành thật mà nói, ta cùng Charles đều vô cùng hâm mộ ngài, hy vọng có thể kết thành bằng hữu với ngài.
"Hiểu lầm? Căn bản không có cái gì là hiểu lầm hết. Không phải do các ngươi sai kiến, Cameron làm sao dám cáo mượn oai hùm xuống tay với Phoebe."
Hàn Thạc cười lạnh trong lòng. Từ ngữ khí của Ashburn và Charles có thể hiểu được mục đích của bọn họ. Có thể dám chắc rằng vì hắn có vị trí đặc biệt trong lòng Outred, khiến cho hai người hiểu được tầm quan trọng của hắn nên mới mới hạ mình tới kết giao.
- Ha ha, chuyện này nhất định là hiểu lầm. Chuyện này trôi qua đã lâu rồi, ta cũng đã chóng quên rồi, không nhắc lại nữa.
Hàn Thạc nheo mắt, hời hợt coi như không để ý đến chuyện đó, rồi chợt mỉm cười nhìn Ashburn cùng Charles hỏi:
- Không biết Công tước đại nhân và Vương tử điện hạ tới tìm ta còn có chuyện gì nữa không?
- Sự phát triển của thành Brettel gần đây là tin tức làm mọi người trong đế quốc đều phấn chấn. Gần thành Brettel có thành Hải Lam, thành chủ Kelloff có quan hệ rất thân mật với ta. Ha ha, thành Brettel nếu có thể hợp tác chặt chẽ với thành Hải Lam, thì càng có cơ hội phát triển nhanh chóng về mọi phương diện.
- Lần này ta tới chính là muốn cùng Hầu tước Bryan thương nghị một việc. Thành Hải Lam có thể cung cấp một số trợ giúp cho thành Brettel, tỷ như cung cấp tài nguyên thiếu hụt cho dân cư thành Brettel. - Đại vương tử Charles mỉm cười nhìn Hàn Thạc, chậm rãi nói vào việc chính.
Thành chủ Kelloff của thành Hải Lam thuộc Hauge gia tộc, muội muội Kerina của hắn chính là thê tử của Đại vương tử Charles nên tất nhiên quan hệ giữa hắn và Charles rất là thân thiết. Thành Hải Lam và thành Brettel không cách xa nhau, nếu thành Hải Lam có thể cung cấp trợ giúp hữu hiệu thì rất có lợi đối với sự phát triển của thành Brettel, trong lòng Hàn Thạc hiểu được điều này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Như vậy thì thành Brettel của chúng ta phải đáp ứng điều gì? - Hàn Thạc không hề biến sắc, hỏi lại Charles.
- Không cần gì hết cả, chỉ cần có thể có được tình hữu nghị của Hầu tước Bryan là ta đã rất mãn nguyện rồi. - Ánh mắt Charles nóng rực nhìn Hàn Thạc chằm chằm trả lời.
Đại công tước Ashburn mỉm cười nhìn Hàn Thạc, suy nghĩ một chút, nói:
- Hầu tước Bryan, thẳng thắn mà nói, ta cực kỳ hâm mộ ngài. Nếu ngài không ngại, chúng ta có thể đàm phán tỉ mỉ về rất nhiều khả năng hợp tác. Chúng ta có thể mang lại quyền lợi và ích lợi hơn hẳn những người khác có thể cho ngài. Chỉ cần chúng ta hợp tác thì quyền lợi, tài phú, đàn bà đối với ngài đều dễ như trở bàn tay.
Cười ha ha nhìn hai người, Hàn Thạc dưới ánh mắt chờ mong của họ, kiên định lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi, ta là một người luôn nhớ tình cũ, cũng hiểu được chuyện tri ân cần báo đáp. Các ngài hẳn là hiểu được ý của ta!
Nghe xong những lời này, sắc mặt Đại vương tử Charles trầm xuống. Hắn đang muốn nói cái gì đó thì Ashburn trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi mỉm cười nói:
- Thế à. Ha ha, ta hiểu rồi, đã như vậy thì chúng ta cáo từ. Lúc này mạo muội quấy rầy thật sự là có lỗi, hy vọng ngài bỏ quá cho.
Sau khi Ashburn trừng mắt nhìn hắn, Đại vương tử Charles cũng không thất thố, chỉ nghiêm mặt nhìn về phía Hàn Thạc, ánh mắt có vài phần tức giận, dường như phẫn nộ Hàn Thạc vuốt mặt không nể mũi, không biết đối nhân xử thế.
- Vậy thì ta không tiễn. - Hàn Thạc kinh ngạc nhìn Đại công tước Ashburn, không nghĩ hắn có thể linh hoạt như vậy, một khi hiểu được không có hy vọng, cũng không trở mặt.
- Hầu tước Bryan, bảo trọng! - Trước khi rời đi, Charles đột nhiên quay đầu liếc nhìn Hàn Thạc, nói với thêm một câu.
- Đa tạ Đại vương tử nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận. - Hàn Thạc đột nhiên lạnh mặt, trả lời với vẻ không hề thân thiện.
Charles giở giọng uy hiếp, Hàn Thạc cũng hiểu được rõ ràng. Hắn biết từ giờ trở đi, giữa hắn và thế lực của Charles và Ashburn rốt cuộc đã không còn chút hữu nghị gì nữa, chỉ còn có một con đường là không chết không thôi.
Đại Ma Vương
Quyển 5