Những người ở phía sau Lawrence tiếp tục bàn luận, Hàn Thạc thì không phát biểu ý kiến gì, chỉ suy nghĩ xem cái tên điên Van Frazier tới thành Orson sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với hắn.
Theo chuyện mà hắn đã đáp ứng với Vaeni, Hàn Thạc hiểu rằng khi Van Frazier đã tới thành Orson thì nàng và Van Frazier nhất định sẽ nhanh chóng gặp mặt. Giờ đây hắn đã có hai nữ nhân là Phoebe và Emily, việc này như cây kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra, một khi Vaeni biết được thì không biết sẽ có phản ứng mạnh đến mức nào!
Phoebe cũng giống như vậy. Nàng lúc này mới ngừng nói chuyện với Emily, xem dáng vẻ thì hình như là cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu tan. Nếu thêm cả Vaeni nữa thì sợ là có muốn thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này cũng rất khó. Đáng tiếc là việc đã tới nước này, dù làm như thế nào cũng không giấu giếm được nữa.
- Bryan, Bryan! - Lawrence đột nhiên gọi liền hai tiếng.
Hàn Thạc giật mình bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn sang hỏi Lawrence:
- Gì thế?
- Ngươi nói tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào? Charles sẽ là đối thủ chính của chúng ta, ngươi có chủ ý gì hay không? - Mắt Lawrence sáng lên nhìn Hàn Thạc, trưng cầu ý kiến của hắn.
Hàn Thạc đang trong lúc tâm phiền ý loạn, căn bản không hề để ý xem bọn Lawrence bàn luận chuyện gì, nghe vậy liền lắc đầu đáp:
- Ta không có chủ ý gì thích hợp cả.
Lawrence vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, lại thấy sắc mặt hắn có chút phiền não, hiểu rằng Hàn Thạc có lẽ có tâm tư trong lòng nên chỉ gật đầu mà không tiếp tục hỏi thêm gì, quay lại tiếp tục thương nghị với những quý tộc ở chung quanh hắn.
Không bao lâu sau, nhóm người đã kết thúc bàn luận. Các quý tộc lần lượt chào Lawrence và rời khỏi nơi này. Kể cả Emily cũng theo lão Hahn rời đi trước, chỉ còn sót lại ba người Phoebe, Lawrence và Hàn Thạc.
- Bryan. Đa tạ ngươi đã giới thiệu tiên sinh Cloy, giúp cho ta có thêm một vị Đại ma đạo sư lợi hại như vậy ở bên cạnh! - Sau khi mọi người nối tiếp nhau rời đi, Lawrence rất thành khẩn nói lời cảm ơn với Hàn Thạc.
Hàn Thạc mới đầu tiên khá sửng sốt, sau mới kịp phản ứng, đáp:
- Cloy đã đến nương nhờ ngươi rồi ư?
- Đúng vậy. Cloy tiên sinh nói rằng hắn được ngươi khuyên bảo nên mới quyết định đi theo ta. - Lawrence mỉm cười giải thích với Hàn Thạc.
- Tốt lắm. Lawrence, ta có chút chuyện muốn nói với Phoebe, nên sẽ rời đi trước đây! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi bảo Lawrence.
- Ừ, được thôi. Các ngươi hãy đi trước đi. - Lawrence cười đứng dậy đưa tiễn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
Phoebe bậm môi, tựa hồ vẫn còn tức giận Hàn Thạc. Khi Lawrence đưa tiễn đến xe ngựa của nàng, Hàn Thạc đầu tiên hơi do dự một chút, sau lại đổi ý, nghĩ là dù sao mọi người đều biết quan hệ giữa hắn và Phoebe nên cũng len vào theo.
Đã tới tình cảnh bây giờ, quan hệ cùng với ba nữ nhân sợ là rốt cuộc giấu giếm cũng không được nữa. Hàn Thạc trầm ngâm suy xét một chút, quyết định đơn giản là mặc kệ, cứ nói chuyện rõ ràng với cả ba người. Trong số ba nữ nhân, Emily là người duy nhất sẽ không so đo nhiều lắm. Mặt khác, Emily là người của Ám Mạc nên cũng loáng thoáng biết một ít, Hàn Thạc cũng không lo lắng lắm về nàng.
Chỉ có Phoebe và Vaeni là hai vấn đề cực kỳ khó khăn. Giấu giếm cũng không giấu được, bị các nàng phát hiện được thì cái tình huống này càng thêm khó xử. Tới nước này, Hàn Thạc thật sự cũng không có phương pháp gì xử lý, chỉ có cách nói thẳng tưng chân tướng sự việc ra mà thôi.
Ở bên trong khoang xe ngựa thanh nhã, Hàn Thạc vẻ mặt trầm tư lặng im không nói. Phoebe còn chưa hả cơn tức giận đối với hắn, cũng tương tự mím môi không nói một lời. Trong lúc nhất thời, không khí bên trong khoang xe có chút ngột ngạt.
Một lát sau, Hàn Thạc hít sâu một hơi, ngoảnh sang chăm chú nhìn Phoebe, trầm giọng nói:
- Phoebe. Ngoại trừ nàng và Emily ra, ta còn có một nữ nhân khác!
Phoebe nhíu mày một cái, trong mắt ánh lên một tia quang mang không thể tin tưởng, thân thể mềm mại của nàng run lên như là có dấu hiệu sắp sửa nổi giận, nghiến răng trợn mắt nhìn Hàn Thạc trừng trừng, giọng rít lên:
- Chàng. Chàng nói gì?
- Ngoại trừ nàng và Emily ra, ta còn có một nữ nhân khác. Cô ấy là Vaeni, sư phụ trước kia của ta. Cô ấy là nữ nhân đầu tiên mà ta thích. - Hàn Thạc cất giọng trầm thấp, nói xong câu này liền than nhẹ một tiếng.
- Chàng, chàng rốt cuộc có ý gì? Chàng cho thiếp biết điều này rốt cuộc là muốn nói cái gì đây? - Phoebe không thể kìm nổi lửa giận, chỉ riêng một mình Emily cũng đã khiến cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận. Bây giờ Hàn Thạc đột nhiên lại nói có thêm một nữ nhân khác làm cho trong đầu óc Phoebe ong ong ve ve kêu loạn lên, phút chốc cảm thấy đau buốt trong lòng.
- Cô ấy là sư phụ của ta ở học viện, ngay từ đầu đã chiếu cố rất nhiều cho ta......
Hàn Thạc nhỏ nhẹ nói ra mối quan hệ với Vaeni khi đó rồi chợt thở dài một tiếng, ngóng nhìn Phoebe nói:
- Xin lỗi, ta không nên lừa dối nàng. Đó là bởi vì ta không muốn nàng phải đau khổ vì chuyện này. Ta nói với nàng nhiều như vậy không phải vì muốn nàng tha thứ cho ta, chỉ là nói cho nàng biết ta thật sự là một người xấu đúng như lời nàng nói, có lẽ chính là loại người cực kỳ xấu.
- Cút đi. Ngươi cút đi cho ta. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa! - Phoebe không ngừng nức nở, đột nhiên hét lên thất thanh.
Hàn Thạc nhìn Phoebe không khống chế được tâm tình, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ chua xót. Hắn biết bây giờ có nói cái gì cũng đều là vô dụng, bởi vậy chỉ quay sang Phoebe gật gật đầu, rồi vén màn xe lên bay vụt ra ngoài.
Phoebe là một người rất mạnh mẽ. Hàn Thạc từ lâu đã hiểu được điều này. Một nữ nhân độc lập tự chủ như vậy tất nhiên không có khả năng dễ dàng tha thứ cho sự dối lừa của hắn. Có lẽ bởi vì cảm tình của Phoebe rất sâu đậm đối với hắn, bởi vậy hôm nay nghe Hàn Thạc nói như vậy thì mới có thể đau xót như thế.
Đột nhiên, Hàn Thạc hiểu rằng những đau thương của nữ nhân mà bản thân mình thương yêu cũng gây cho hắn đau đớn không thua chính bản thân Phoebe cảm thụ một chút nào. Trong lòng chính bản thân Hàn Thạc cũng có một cảm giác vô cùng đau đớn. Mang theo nỗi đau đớn mãnh liệt trong lòng, hắn đi thẳng về Vong Linh hệ trong Ma võ học viện Babylon.
Khi Hàn Thạc tới phòng thí nghiệm của Vaeni ở trong Vong Linh hệ thì đúng vào thời gian ăn cơm trưa. Mấy ngày trước, sau khi Hàn Thạc đến đây, lòng kiêu ngạo của Vaeni đã được thỏa mãn rất nhiều, mấy ngày nay vẫn còn lâng lâng sung sướng.
Khi đẩy cửa phòng thí nghiệm của mình định vào nghỉ ngơi trong chốc lát, Vaeni đột nhiên thấy Hàn Thạc đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng. Lúc này, tinh thần hắn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt trầm ngâm ngồi ở chỗ đó không nói một lời, như là có tâm sự ngàn vạn cân trĩu nặng trong lòng.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vaeni liền đột nhiên phát hiện Hàn Thạc giờ khắc này hoàn toàn khác so với dĩ vãng. Trước kia hắn luôn luôn sôi sục ý chí chiến đấu, hoặc là cười đùa cợt nhả chứ chưa bao giờ nghiêm túc. Cho đến nay nàng vẫn không tưởng tượng nổi hắn sẽ thất hồn lạc phách tinh thần hoảng hốt như hôm nay.
- Bryan. Chàng, chàng sao vậy? Có phải là phát bệnh rồi ư? - Vaeni hơi bối rối, ba chân bốn cẳng chạy tới bên người Hàn Thạc, đưa tay sờ lên trán hắn.
Tiếng nói của Vaeni vừa vang lên thì Hàn Thạc đột nhiên bừng tỉnh. Thoáng nhìn Vaeni đang tràn đầy lo lắng cho chính mình, trong lòng hắn càng đau đớn hơn. Sửng sốt trong chốc lát, Hàn Thạc có lẽ là muốn cảm thụ nhu tình của Vaeni nhiều hơn một chút nên chỉ dịu dàng chăm chú nhìn thật kỹ Vaeni, cẩn thận cảm nhận bàn tay ấm áp của nàng.
- Tại sao, tại sao lại không nói một lời nào. Chàng rốt cuộc là bị làm sao? - Vaeni thấy Hàn Thạc không hề nói một lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn mình thì càng có vẻ bối rối, vội vàng hỏi hắn tới tấp, vẻ mặt rất là lo lắng.
- Vaeni, ta xin lỗi nàng! - Hàn Thạc ngơ ngẩn nhìn Vaeni, không biết sau khi nói ra sự thật thì cái loại ôn tình này sẽ còn có thể tiếp tục tồn tại nữa không. Bất quá hắn biết rằng không thể tránh né, cuối cùng đành thở dài một hơi rồi nói với Vaeni.
- Chàng không phải phát bệnh sao. Nói những lời ngớ ngẩn này làm gì? - Vaeni vẫn tươi cười, rút bàn tay ấm áp đang sờ trán Hàn Thạc trở về, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, miệng tủm tỉm cười nói.
Chẳng biết vì sao Hàn Thạc lại không dám nhìn thẳng vào cặp mắt trong sáng của Vaeni mà chỉ xấu hổ cúi đầu. Hắn chợt động lòng, đột nhiên nhớ rằng hắn và Vaeni còn chưa phát sinh quan hệ về thể xác, như vậy bây giờ nếu nói ra sự thật với Vaeni thì cũng không sợ là sẽ tạo thành thương tổn quá lớn đối với nàng.
Đối với người mình yêu thương, Hàn Thạc cũng không phải là kẻ nhẫn tâm. Sở dĩ hắn giấu giếm sự thật trong thời gian dài như vậy, một mặt cũng vì lòng ích kỷ muốn được hưởng những tư vị tuyệt vời này, mặt khác cũng không muốn nhẫn tâm làm cho các nàng thương tổn.
Song, tới bây giờ Hàn Thạc mới đột nhiên hiểu rằng hắn giấu giếm sự thật chỉ là cách làm mà trong thời gian ngắn thì đích xác sẽ không gây cho các nàng thương tổn, tuy nhiên nó lại sẽ mang đến cho các nàng sự đau đớn suốt đời.
Chính vì vậy, Hàn Thạc mới hạ quyết tâm, quyết định đem chân tướng sự thật trung thực thổ lộ với cả hai nàng, bất quá hắn biết mình sai nên vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình của Vaeni. Trước những câu hỏi dồn dập của nàng, Hàn Thạc vẫn dùng giọng nói trầm thấp thú nhận:
- Ngoại trừ nàng ra, ta còn có hai nữ nhân nữa. Ta xin lỗi nàng!
Bàn tay nhỏ bé ôn nhu của Vaeni đang vuốt ve mái tóc Hàn Thạc bỗng đột nhiên khựng lại. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện thân thể Vaeni cứng đờ, đứng sững sờ tại chỗ, bên trong đôi mắt ôn nhu kia giờ tràn ngập sự bất lực và đau đớn, đôi môi hồng nhuận giờ trắng bệch, không ngừng mấp máy tựa như muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể phát ra được bất cứ một thanh âm nào.
Hai dòng nước mắt long lanh lăn trên khuôn mặt rớt thẳng xuống cổ của Vaeni. Rất lâu sau, cặp mắt thất thần của Vaeni mới ngưng lại trên người Hàn Thạc, vẻ mặt kinh ngạc thê lương, thanh âm chua xót khe khẽ nói:
- Bryan. Chàng nói cho thiếp biết điều này, có phải là muốn đoạn tuyệt quan hệ với thiếp không?
Hàn Thạc ngạc nhiên, có chút không giải thích được đối với biểu hiện của Vaeni. Dựa theo suy nghĩ của hắn thì Vaeni chắc hẳn sẽ điên cuồng giận dữ giống như Phoebe, bất chấp tất cả mà đuổi mình ra nơi đây. Không nghĩ giờ phút này Vaeni lại có vẻ mặt kinh hãi thê lương đến thế này, cứ như một đóa hoa héo rũ không còn sức sống vậy.
Một loại ý nghĩ tự trách mãnh liệt đột nhiên xộc thẳng vào trong lòng Hàn Thạc, cặp mắt hắn đỏ lên, kéo Vaeni ôm chặt vào trong lòng, giọng nghẹn ngào:
- Xin lỗi. Đều là ta sai rồi, xin lỗi......
- Bryan. Chuyện chàng và Phoebe tiểu thư. Thiếp. Thiếp đã biết từ lâu rồi. - Giọng nói Vaeni u uất, sau đó lấy tất cả khí lực ôm thật chặt lấy Hàn Thạc, giống như sợ hắn đang ở bên nàng lại biến đi mất vậy.
Hàn Thạc thuỗn mặt đờ người ra, cứ vô thức ôm chặt Vaeni mà chẳng biết gì nữa. Tất cả trong đầu chỉ là những nghi vấn liên tiếp:
"Vậy mà nàng vẫn biết, tại sao nàng lại biết được?"
- Chàng là ngôi sao mới nổi, sáng đến chói mắt của đế quốc. Tất cả những gì có quan hệ đến chàng đều được lưu truyền rộng rãi, trong đó tất nhiên có cả chuyện tình giữa chàng và Phoebe tiểu thư. Buồn cười, chàng dối gạt mình dối gạt người lại tưởng rằng thiếp sẽ không biết. Lần đầu tiên khi nghe được tin tức như thế, thiếp cũng không tin, song dần dân thông qua sự phân tích của bản thân, thiếp rốt cục tin sự thật này. Hức. Thiếp thật sự chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ngay từ đầu đã muốn duy trì khoảng cách với chàng, không dám đón nhận sự hấp dẫn của chàng. Nhưng mà không có chàng một ngày thì tất cả trong đầu thiếp đều là hình bóng của chàng, vĩnh viễn không thể xua tan đi được.
- Xin lỗi. Thiếp không làm được!
- Cho dù thiếp biết rõ chàng đã có Phoebe tiểu thư, nhưng thiếp vẫn không thể nào rời bỏ chàng được, chỉ cần thiếp vừa nghĩ tới sẽ vĩnh viễn không còn gặp được chàng thì trong lòng thiếp đau khổ đến mức hít thở cũng không được. Loại cảm giác này chàng có thể vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được. Là chính bản thân thiếp vô dụng, thiếp không thể nào thoát khỏi lưới tình của chàng được, ngược lại không thể tự kềm chế mà càng mắc sâu vào...... - Vaeni trong lòng Hàn Thạc cứ lẩm bẩm tự chế giễu mình, giọng nói tràn ngập bất lực và đau khổ.
Những lời tâm sự phát ra từ tận đáy lòng làm cho những điều dối lừa mà Hàn Thạc vẫn cho là đúng bị xóa sạch. Hắn được một loại hạnh phúc vô cùng mãnh liệt làm cho mê muội. Mặc dù loại hạnh phúc này mang theo mùi vị vô cùng đau khổ, mặc dù loại hạnh phúc này khiến cho Hàn Thạc khô môi đỏ mắt, làm cho trái tim kiên định của hắn phút chốc trở nên yếu đuối......
- Thiếp biết. Phoebe là một nữ nhân tốt. chàng lần này tới đây chắc là đã hạ quyết tâm rời bỏ thiếp rồi phải không? - Vaeni đau xót thấp giọng nỉ non, giọng nói không hết những đau khổ tiêu điều, nước mắt chảy như dòng châu, từng giọt từng giọt rơi xuống bờ vai Hàn Thạc.
- Không!
Hàn Thạc gầm nhẹ một tiếng, nói:
- Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng. Vĩnh viễn! Ta nói nhiều như vậy, chỉ là cầu xin nàng tha thứ. Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải rời xa nàng! Xin lỗi, đều là ta sai, đều là ta sai......
Thân thể mềm mại của Vaeni run lên, vùng khỏi ngực Hàn Thạc đứng dậy. Đôi mắt đẫm nước lộ vẻ không hiểu và đợi chờ, ngưng lại trên mặt hắn, giọng nói run rẩy mang theo ý không thể tin tưởng, hỏi:
- Bryan, chàng, chàng nói thật ư?
Gật mạnh đầu, Hàn Thạc chưa từng có một khắc nào nghiêm chỉnh như bây giờ, thanh âm nghẹn ngào cam đoan:
- Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay rời khỏi nàng trước, ta cam đoan!
- Đúng là thiếp đã trải qua hai năm bị hành hạ đau đớn mới nhận rõ sự thật là thiếp vĩnh viễn không thể rời xa chàng. Thiếp có thể không ngại chàng có Phoebe tiểu thư và còn có một nữ nhân khác nữa. Nhưng sợ là Phoebe tiểu thư sẽ phiền lòng vì thiếp mà thôi? - Vaeni đau khổ thốt lên.
- Ta không biết. Nhưng ta sẽ cho cô ấy và cho chính mình một chút thời gian. Có lẽ cô ấy cuối cùng sẽ có một quyết định đúng đắn, nhưng bất luận cô ấy quyết định như thế nào cũng đều không thay đổi được cảm tình giữa ta và nàng. Tuyệt đối không! - Hàn Thạc kiên định nói.
Những niềm ngạc nhiên, vui mừng và hạnh phúc không thể át chế bỗng che phủ đôi mắt trong sáng của Vaeni. Nàng chủ động lại một lần nữa ôm chặt lấy Hàn Thạc, kiễng chân ghé đôi môi đỏ mọng nồng nhiệt hôn hắn. Hai tay càng lớn mật xâm nhập vào bên trong áo của Hàn Thạc, khẽ vuốt ve thân hình cường tráng của hắn đồng thời giúp hắn cởi quần áo ra.
Đại Ma Vương
Quyển 5