Alan vừa ra khỏi phòng họp, lập tức không chờ được mà nhấn nút nghe: "Lý Duy?"

Từ trong điện thoại truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng: "Ừm!" 

Lý Duy đang ở nhà, Alan yên tâm hơn không ít, vốn phải nói lời vỗ về, nhưng lại nhịn không được hỏi: "Sao muộn như vậy mới trở về? Đã chạy đi đâu?"  

Lý Duy im lặng thở dài, thật tình cũng không muốn kể tỉ mỉ cho Alan biết mình đã đi đâu. 

_ _ _

Lúc chiều Lý Duy chạy ra khỏi văn phòng công ty, không mục đích đi cả một đoạn đường dài, thấy một chiếc xe buýt tới, không quan tâm là chiếc xe ấy đi đến đâu mà leo lên đó, chỉ nghĩ cách công ty càng xa càng tốt.

Lộ trình của chiếc xe này rất dài. Vì chưa đến giờ tan ca nên trên xe không có nhiều người lắm. Lý Duy ngồi trên xe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu nghĩ ngợi lung tung. Alan thật sự đã kết hôn? Anh ấy gạt mình sao? Hốc mắt cậu đỏ lên, sóng mũi cay cay, trái tim co lại thật chặt rất khó chịu. Chờ cho đến khi cậu bị âm thanh không kiên nhẫn của người bán vé thúc giục thì mới phát hiện ra mình đã đi ra vùng ngoại thành hơn 30 dặm.

Nhiệt độ ở ngoại thành thấp hơn so với trong thành phố, Lý Duy mặc chiếc áo khoát không dày lắm, đứng trong gió rét chờ bắt xe quay về thành phố, bị lạnh đến run lập cập. Vất vả lắm mới lên được xe, nửa đường lại gặp trục trặc. Lý Duy đen mặt, thầm nghĩ 'mình có thể xui xẻo hơn nữa không?'. Nhưng sự thật lại chứng minh, cậu có thể. Đợi hơn nửa giờ mới xuống xe, nhưng lại đến trung gian, không vào nội thành. Lý Duy tiếp tục run rẩy đứng trong gió rét, đợi hơn 20 phút nữa mới lên được xe quay về nội thành.

Lúc Lý Duy quay về nội thành đã hơn 8 giờ tối. Lúc xe buýt dừng ở trạm trước công ty, Lý Duy xuống xe, do dự, về trường học thì phải tiếp tục đón tàu điện ngầm. Nhưng cuối cùng, Lý Duy vẫn không đi đến ga tàu điện ngầm, mà đón xe buýt quay về nhà Alan. 

Đau khổ một hồi, Lý Duy bị cái bụng đói réo hò, còn bị lạnh đến hắt xì chảy nước mũi, thật sự không còn sức để nghĩ đến mấy chuyện đau lòng nữa. Vừa xuống xe, cậu lập tức chui vào một quán ăn, biến đau khổ thành cảm giác thèm ăn, kêu một đống thức ăn, ăn nhiều thật nhiều. Ăn uống xong, Lý Duy cũng cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất thì cái dạ dày cũng thoải mái. Lang thang mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng quay về nhà của hai người.

Trong nhà, không nơi nào không có hơi thở của Alan, thậm chí cảnh tượng hoan ái mấy ngày trước của cả hai vẫn còn trong phòng tắm. Ngôi nhà này có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ của hai người, rõ ràng như vậy, chân thật như vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ đây là giả dối. 

Ở đây giống như có một loại ma lực kỳ lạ, có thể trấn an tâm trạng đang hỗn loạn của Lý Duy. Cậu từ từ tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao béo Linda lại chọn trước khi bỏ phiếu vài giờ mới đến đây điều tra, hơn nữa bà ta rõ ràng cố ý lôi kéo Lý Duy kiện Alan. Lý Duy bắt đầu lo lắng, cậu không biết phản ứng dữ dội lúc chiều của mình có đem lại phiền phức cho Alan hay không. 

Lý Duy vội vàng mở điện thoại, lập tức thấy được rất nhiều tin nhắn và không ít cuộc gọi nhỡ. Lý Duy cảm thán trong lòng, Đại Bằng à, Jessica à, có cần 10 phút lại gọi một lần không, phí di động ở Trung Quốc rẻ lắm à, tiếp đó kiểm tra tin nhắn. Cậu mở to mắt khi nhìn thấy tin nhắn của Alan trong cái mớ linh tinh ấy. Lúc ấn mở, Lý Duy không khỏi có hơi hồi hộp. Sau khi xem xong, Lý Duy biết nhất định Alan đã gặp phiền phức. Tuy Alan đã nói anh và Sandy Vân không phải hôn nhân đúng nghĩa, nhưng trong lòng Lý Duy vẫn có chút sa sút. 

Lý Duy cầm điện thoại nhấn số. Cậu không biết nên tra hỏi Alan hay là nên quan tâm anh. Nghĩ một hồi, cậu quyết định lấy điện thoại nhà gọi. 

_ _ _

Từ trong loa truyền ra âm thanh bá đạo rất quen thuộc với Lý Duy, có lẽ do áy náy nên giọng Alan nhẹ đi không ít, còn mang theo lo lắng rất rõ ràng, Lý Duy nghe xong trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào.

Lý Duy thuận miệng nói: "Không đi đâu cả, chỉ lên xe đi lòng vòng, ăn một bữa cơm xong quay về." Không đợi Alan hỏi tiếp, Lý Duy dịu giọng: "Bọn họ lại làm phiền anh rồi phải không?"

Lý Duy mở miệng không hề trách cứ mà chỉ là quan tâm, Alan lại càng thêm áy náy. Vì để Lý Duy an tâm, anh không nhắc gì tới vừa nãy đã tranh cải dữ dội trong phòng họp, dùng giọng điệu không quan tâm nói: "Bọn họ không làm phiền gì anh, anh không tính sổ với họ là đã may." 

"À, vậy tốt rồi." Lý Duy vừa nói vừa khịt khịt mũi, tiếng nghẹt mũi nghe giống như đang nức nở.

Trái tim Alan cũng bị siết chặt, khan giọng nói: "Xin lỗi..." Đã lâu rồi anh chưa căng thẳng như thế này. 

"Anh từng nói với em, Sandy là hàng xóm lúc nhỏ khi anh ở Mĩ. Bọn anh từ nhỏ đã giống như anh em ruột, sau này nhà anh chuyển đi, mất liên lạc vài năm, đến đại học gặp lại nhau. Cậu ấy thông qua anh mà quen biết em họ Cathy Lý, sau đó kết hôn với cô ta và có một đứa con tên Paul. Lần đầu tiên Cathy gian dúi bên ngoài, Sandy vì con và vì mặt mũi của anh nên nhẫn nhịn. Sau này Cathy lại lần nữa ngoại tình, thừa dịp Sandy đi công tác, cô ta giao con cho bảo mẫu, công khai mang tình nhân về nhà chơi đùa, hoàn toàn quên mất mình có đứa con 2 tuổi, Paul nghịch một mình nên không cẩn thận rơi xuống hồ bơi trong nhà, nếu hôm đó không phải thời tiết xấu Sandy phải hủy chuyến bay quay về kịp thời phát hiện ra thì hậu quả sẽ không lường được. Hôn nhân của hai người họ cũng kết thúc rồi."

"Sandy đồng ý trả một số tiền lớn để đổi lấy quyền nuôi con. Sau đó Cathy bám lấy một tên phú hào dỏm, kết hôn chớp nhoáng nên cũng không cần phí phụng dưỡng Sandy chu cấp. Không lâu sau Cathy phát hiện mình bị lừa tình lừa tiền, tức giận ly hôn. Sau khi ly hôn, cô lại thấy Sandy rất tốt, trăm phương ngàn kế muốn tái hôn, vừa lấy lòng Sandy, vừa lợi dụng đứa con. Từ từ Sandy cũng mềm lòng, chấp nhận Cathy cùng nuôi con, thậm chí người cần liên hệ khi xảy ra trường hợp khẩn cấp cũng là Cathy.

Nếu như không phải do chuyện sau này, nói không chừng Sandy sẽ tái hôn với Cathy. Hôm đó, Sandy mang mẹ và con trai đi chơi. Trên đường đi gặp tai nạn. Mẹ Sandy vì bảo vệ cháu trai nên bị thương nghiêm trọng và qua đời. Sandy cũng bị thương nặng, sau khi cấp cứu thì hôn mê sâu. Bệnh viện báo cho Cathy biết. Không ngờ cô ta lòng dạ độc ác, nghĩ nếu như Sandy chết, tất cả tài sản của Sandy sẽ thuộc về Paul và người mẹ đã chết cả Sandy, mà Cathy là người giám hộ Paul, có thể cứ như vậy mà tiếp quản hết số tài sản đó. Ca phẫu thuật của Sandy là trường hợp nguy hiểm, cần phải có chữ ký của người nhà. Cathy cố ý kéo dài thời gian, nghi ngờ cách chữa trị của bác sĩ, cố ý không cho phẫu thuật." 

Lý Duy vô thức bị cuốn vào câu chuyện. Cậu "À" một tiếng, hoàn toàn vẫn quên mất Sandy vẫn còn sống tốt, căng thẳng hỏi: "Rồi sao nữa? Ca phẫu thuật có được tiến hành không?" 

Alan trả lời: "Sau này có làm phẫu thuật. Lúc ấy Lâm Chính đang thực tập ở bệnh viện đó, sau khi biết chuyện thì báo cho anh biết. Khi đó anh cũng ở Boston bàn bạc với Denny việc tham gia vào Smith & Miller. Anh tìm một vị thẩm phán có quen biết, nói rõ âm mưu của Cathy, xin được lệnh cách ly, cấm Cathy đến gần Sandy. Sau này Sandy đã qua nguy hiểm, nhưng cần thời gian trị liệu nên phải ở lại bệnh viện dài hạn. Cathy thừa dịp Sandy nằm viện không chăm sóc Paul được, đi tòa án tranh thủ giành lại quyền nuôi Paul, còn không cho Sandy gặp mặt con."

"Quá đáng!" Lý Duy đầy căm phẫn. Alan tuy biết Lý Duy đang nói Cathy, nhưng trong lòng giật mình, giống như người bị mắng là anh.

"Lúc đó hoàn cảnh của Sandy rất khó khăn. Mẹ mất, vợ cũ bụng dạ khó lường, không được gặp con, một người thân bên cạnh cũng không có, cậu ấy rất tuyệt vọng, còn bị biến chứng sau phẫu thuật, bệnh viện thông báo mấy lần cậu ấy không qua khỏi. Cậu ấy cảm giác mình sống không được bao lâu nữa nên muốn tính toán trước. Cậu ấy sợ tài sản của mình đều rơi vào tay Cathy, đồng thời sợ con mình sống không tốt."

"Thật đáng thương." Lý Duy thành thật cảm thán. Sự lương thiện của cậu làm cho Alan thêm cảm động.

"Cậu ấy chỉ tin tưởng anh, muốn lập di chúc giao toàn bộ tài sản và quỹ ngân sách cho anh, đợi đến khi Paul trưởng thành sẽ giao lại cho nó. Nhưng thứ nhất: thuế thừa kế quá cao, thứ hai: cậu ấy sợ Cathy sẽ đi tòa đưa đơn kiện di chúc của cậu ấy không có hiệu lực, nên anh đưa ra ý kiến kết hôn với anh, như vậy nếu cậu ấy mất, anh sẽ lấy vai trò bạn đời của vậu ấy, thừa kế tài sản mà không phải đóng thuế, còn có quyền quyết định chuyện chữa trị cho cậu ấy một cách hợp pháp. Đương nhiên chuyện đó cũng bao hàm ý muốn trả thù Cathy. Sau khi anh đồng ý. Anh tìm thẩm phán đến bệnh viện chứng kiến bọn anh ký giấy kết hôn. Vì để tiện chăm sóc cho Sandy nên anh làm ở Smith & Miller chi nhánh Boston. Ở Boston chấp nhận hôn nhân đồng tính nên hồ sơ cá nhân của anh không hề giấu giếm tình trạng hôn nhân. Sandy cũng có thể hưởng phúc lợi bảo hiểm ý tế của công ty vì là bạn đời của anh." 

Lý Duy bỗng nhiên cảm thấy có chút quen quen. "A!" Cậu kêu lên một tiếng, "Chuyện này giống hệt cái kết của Boston Legal. Denny bị chứng suy giảm trí nhớ, nhưng không muốn đem quyền quyết định chữa trị giao cho người không đáng tin, lại không muốn phải tốn nhiều tiền thuế nên kết hôn với Alan. Bởi vì hai người họ không phải đồng tính nên bị cộng đồng những người đồng tính thưa kiện. Nhưng mà bọn họ cũng chiến thắng quan tòa." Fan não tàn cứ blah blah nói, nghe kỹ còn thấy cậu rất vui vẻ. 

Alan trợn tròn mắt, hoàn toàn không bắt kịp suy nghĩ của Lý Duy. Anh không biết Lý Duy biết anh đã kết hôn nên bị ảnh hưởng, hay là não Lý Duy có hơi kỳ lạ. Anh đợi đến khi Lý Duy kể hết, tiếp tục nói: "Sau khi Cathy biết được, làm loạn lên, ở trước mặt cha mẹ anh và người lớn mắng anh có ý đồ xấu, gạt Sandy, muốn chiếm đoạt số tài sản vốn phải thuộc về con của cô ta. Cha tức giận nên đánh anh một trận, đuổi anh ra khỏi nhà. Cha và anh cứ như thế mà cắt đứt quan hệ với nhau, mãi cho đến khi bọn họ hiểu rõ tất cả do Cathy bày trò mới không mắng chửi anh nữa, đương nhiên ngoại trừ cha mẹ Cathy và cha anh. Cha anh nhất quyết không tha thứ cho anh. Có lẽ một phần cũng do anh là đồng tính." 

Alan cười chua chát, Lý Duy nghe xong rất đau lòng, cậu có thể hiểu được nhất định khi đó Alan phải chịu áp lực rất lớn. 

"Mẹ của anh cũng không thể nào chấp nhận anh kết hôn với Sandy dù anh đã kể cho bà nghe hết mọi chuyện. Người lớn trong nhà chỉ có bà nội là hiểu, bà nội rất thông cảm cho Sandy. Khi đó Cathy có ý gửi Paul ở nhà cha mẹ cô ấy. Bà nội lấy cớ dẫn Paul đi du lịch, lén mang nó đến bệnh viện Boston thăm Sandy. Sandy gặp được con, có động lực sống tiếp, bắt đầu tích cực phối hợp làm trị liệu sau phẫu thuật rồi khỏe lại. Qua vài tháng, mẹ anh cũng chấp nhận, tới tìm anh ngả bài."

Nói đến đây, Alan quyết tâm dứt khoát thẳng thắng thành thật: "Mẹ biết anh đã thích Sandy, sợ anh sớm muộn gì cũng từ đùa thành thật. Bà nói có thể chấp nhận hôn nhân không thực của anh và Sandy trong một thời gian ngắn, nhưng anh phải tách khỏi Sandy, chỉ khi nào Sandy gặp chuyện cấp bách anh mới được ra mặt xử lý. Sandy đã rất lo lắng khi biết anh vì cậu ấy mà trở mặt với người thân, đồng ý yêu cầu của mẹ, để anh về Trung Quốc phát triển sự nghiệp. Cậu ấy rất kiên quyết. Lúc đó Lâm Chính vẫn còn ở Boston, có thể giúp đỡ phần nào, cho nên anh đã đi, chỉ khi nào Sandy có chuyện gấp mới quay về xử lý." 

Lý Duy bỗng im lặng khi nghe Alan thừa nhận mình thích Sandy. Alan cảm thấy đây là lời khó nói nhất trong đời anh. Anh dường như trông thấy Lý Duy đang ở bên kia điện thoại im lặng chảy nước mắt. Nghĩ vậy, anh cũng chịu không nổi, rơi nước mắt.

Hai người cùng nhau im lặng một lúc. Lý Duy nhẹ giọng hỏi: "Anh còn thích anh ấy?"

"Bây giờ anh chỉ còn tình nghĩa anh em với cậu ấy, không hề có tình yêu. Ngoại trừ ký những giấy tờ cần có sự đồng ý của người thân, giúp cậu ấy tuyển nhân viên quản lý công ty, những chuyện khác bọn anh đều không làm, không hôn lễ, không nhẫn cưới, còn ở riêng dài kỳ." Alan muốn nói đùa để xoa dịu bầu không khí, nhưng Lý Duy nghe thấy cũng không cười một tiếng.

"Anh đang tiếc nuối?" Cậu chua xót hỏi. 

"Không có, không có." Alan phủ nhận liên tục. "Những chuyện đó anh chỉ muốn làm với người mình yêu. Người anh yêu là em." Alan vội vàng vỗ về lấy lòng cậu.

Lý Duy cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cố ý không trả lời, tiếp tục hỏi: "Sau này thì sao? Sao hai người ly hôn?"

Nhắc đến chuyện ly hôn, Alan có hơi không tự tin. Anh cảm thấy chuyện ly hôn kéo theo rất nhiều vấn đề dây mơ rễ má.

"Sandy vì muốn giành lại quyền nuôi con, không ít lần đi tòa án với Cathy, sau khi thỏa thuận xong, cậu ấy phải trả tiền đã nuôi dưỡng con, thỉnh thoảng Cathy sẽ dẫn Paul đến Boston gặp Sandy. Sandy cố gắng để khỏe thật nhanh, lấy việc thân thể khỏe mạnh để gặp lại con làm động lực. Sau khi thân thể khỏe lại, lại muốn giành quyền nuôi con với Cathy. Nhưng Cathy lại biến con mình thành cái cây hái ra tiền, suốt ngày lấy con ra làm cớ vòi tiền Sandy, không chịu nhường quyền. Hai người cứ giằng co nhau như thế. Năm ngoái anh giới thiệu cho Cathy một đối tượng rất có tiền, người kia rất ghét đứa con hay bám theo Cathy. Cathy vì muốn tái giá, không hề do dự đem quyền nuôi Paul giao lại cho Sandy."

"Mấy năm đầu, khi tình hình Sandy vẫn chưa ổn lắm, phải thường xuyên làm phẫu thuật. Cathy cũng thường xuyên gây áp lực cho cậu ấy cho nên bọn anh không ly hôn. Đến khi cậu ấy khỏe lại, quyền nuôi Paul cũng thuộc về cậu ấy. Từ sau khi anh chia tay Steve cũng không có đối tượng ổn định, Sandy vì Paul nên cũng không tái hôn. Bọn anh ở với nhau có thể miễn không ít thuế, cho nên nhất thời không cần ly hôn gấp." Alan có chút xấu hổ.

Lý Duy nửa thật nửa giả nói: "Đáng khinh thường." Giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

"Bây giờ Sandy đã có đối tượng trong lòng, Paul cũng rất thích người phụ nữ đó. Cho nên tháng 6 bọn anh nộp đơn ly hôn. Thủ tục ly hôn ở Mĩ bình thường phải kéo dài 6 tháng. Sau khi anh gặp em, cộng thêm Sandy cũng muốn đẩy nhanh thủ tục, anh mới về Mĩ ký giấy phân chia tài sản, tìm luật sư đẩy nhanh thủ tục ly hôn, sau đó tháng 9 tòa án quyết định ly hôn." 

Alan thẳng thắng thừa nhận anh có quan hệ với Lý Duy khi chưa ly hôn. Lý Duy im lặng lần nữa. Cậu vẫn có chút để ý Alan đã giấu giếm cậu, nhưng chuyện này có thể tha thứ, Alan có tình có nghĩa, hợp tình hợp lý. Nói gì thì anh cũng đã ly hôn Sandy, so đo quá nhiều cũng không được gì. Nhưng cậu vẫn thắc mắc: "Tại sao anh không nói cho em biết anh đã kết hôn?"

Alan cười khổ: "Anh sợ nếu nói ra, em sẽ không muốn ở bên anh nữa. Cái hôm em uống say, nếu như anh không đuổi theo tìm em, chỉ sợ từ đó về sau em sẽ biến mất không gặp anh nữa. Lúc đó anh nghĩ chờ đến khi tình cảm chúng ta ổn định sẽ nói cho em. Nhưng thời gian càng dài lại càng không mở miệng được. Anh sợ sau khi em biết sẽ có thành kiến với anh. Anh rất ích kỷ, anh không muốn phá vỡ hình tượng của mình trong mắt em. Khi anh biết béo Linda đã nói gì với em, anh như điên lên. Nếu biết mọi chuyện như vậy, nhất định anh sẽ nói trước với em, tuyệt đối không để em bị xem thường như vậy."

Lần đầu tiên Alan thành thật nói cho cậu biết anh đối với tình cảm của hai người không hề tự tin như bề ngoài. Lý Duy nghe xong, trong lòng dịu đi, không tính toán Alan đã từng giấu giếm cậu nữa.

Alan thì thào: "Xin lỗi, anh yêu em." 

Lý Duy nhẹ nhàng trả lời: "Em cũng yêu anh."