"Tạp dịch mới đến Tạp Vụ giám, Sái Tẩy các, Phương Nguyên, đây là lệnh bài của đệ!"
Sau khi vào đến Thanh Dương Tông, Phương Nguyên tách khỏi những người khác. Hắn được đưa đến trước một toà điện cổ kính trên ngọn núi thấp ở biên giới Thanh Dương Tông gặp một vị quản sự áo xanh cao gầy, dáng vẻ lấm lét. Quản sự này họ Tôn, là người phục vụ trong Thanh Dương Tông đã hơn mười năm, hiện đang quản lý mười mấy tên tạp dịch dưới quyền như Phương Nguyên.
Y đưa cho Phương Nguyên tất cả vật phẩm, trong đó có một lệnh bài đặc chế của của Thanh Dương Tông, một bộ bào phục màu xanh không biết được dệt thành từ chất liệu gì, là đồ tạp dịch mặc, còn có hai viên luyện khí đan có thể giúp cường thân kiện thể và một quyển Tâm pháp Luyện Khí bìa đã sờn cũ. Sau y dẫn Phương Nguyên đi thẳng qua núi rừng đền đài quanh đó, lải nhải quy củ với hắn.
"Dùng bữa ở đây, mỗi sáng trưa tối một bữa. Lĩnh tiền hàng tháng ở kia, cuối tháng nhớ tới lấy đúng giờ. Kia là nơi của đệ tử thanh tu, không được tùy tiện xông vào. Còn phía sau núi không phải là không được vào nhưng ở đó xuất hiện rất nhiều yêu thú hung mãnh nên đệ chớ dùng máu thịt mình đi nuôi bọn chúng, tốt nhất là đừng tùy tiện đi vào...”
Tôn quản sự đã nói là không dừng được. Lúc đầu, Phương Nguyên còn kiên nhẫn nghe, sau đó không chịu được mà thất thần. Chẳng qua là hắn đang ngập tràn hạnh phúc nhìn quyển Luyện Khí tâm pháp sơ đẳng của Thanh Dương Tông và hai viên luyện khí đan trong ngực áo. Tôn quản sự cũng không quan tâm Phương Nguyên có nghe hay không, y chỉ đi trước nói không ngừng nghỉ, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, dường như nói một mình cũng đã rất vui vẻ rồi.
"Sư huynh, chúng ta cũng có thể tu hành sao?"
Khi Tôn quản sự kể cho Phương Nguyên nghe chuyện con chó nhà tiểu nương tử bán đậu phụ ở trấn nhỏ dưới chân mười dặm nuôi vừa đẻ ra một ổ chó con, trong đó có một con nhìn rất giống mèo, Phương nguyên kìm lòng không được hỏi một câu.
"Tất nhiên rồi, Luyện Khí tâm pháp và luyện khí đan không phải đều cho đệ rồi sao?"
Vị Tôn quản sự kia cười ha hả nói: "Bình thường chúng ta đều ở trong núi sâu này, gió lạnh sương dày. Nếu trên người không có chút tu vi nào, cơ thể sẽ không chịu nổi. Tiên môn sẽ cho những đệ tử tạp dịch như chúng ta tu hành một ít pháp môn Luyện Khí. Nhưng có một vài đệ tử tạp dịch lười biếng không chịu tu luyện. Kết quả là những ngày mưa dầm, xương khớp đau đớn không chịu được, nên..."
"Vậy... Tạp dịch của tiên môn, cũng có thể trở thành đệ tử tiên môn?"
Phương Nguyên tự động giữ lại câu nói tiếp sau, lòng đầy mong chờ hỏi một vấn đề mấu chốt.
"Trở thành đệ tử tiên môn?"
Tôn quản sự kia ngẩn người, nhìn về phía Phương Nguyên vẻ mặt mừng rỡ, im lặng khác thường, một lúc lâu sau mới khe khẽ lắc đầu, cười nói: "Thanh Dương Tông chúng ta đúng là có quy tắc này. Nghe nói ba ngàn năm trước, Thanh Dương Tông có một vị tông chủ cũng xuất thân là tạp dịch. Từ đó về sau, quy tắc này vẫn được lưu truyền. Đệ tử tạp dịch nếu trước mười tám tuổi có thể tu luyện đến tầng thứ ba Luyện Khí trở lên, sau đó thông qua thử thách của các vị trưởng lão có thể chính thức bái nhập tiên môn tu hành...”
"Quả nhiên Kiều chấp sự không gạt ta...”
Trong lòng Phương Nguyên đã nắm chắc rồi, nét mặt cũng nhẹ nhõm hẳn.
Dường như Tôn quản sự còn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ kia của Phương Nguyên lại không nói nữa, tiếp tục dẫn đường đằng trước. Y lại tự mình lải nhải giới thiệu cho Phương Nguyên, từ luật lệ tiên môn đến phong tục tập quán, cả vị trưởng lão ai dễ ai khó, không sót một ai. Y dẫn hắn tới trước một gian phòng cũ nát xây dưới chân núi phía sau tòa đại diện, cười nói: "Sau này đệ ở đây, công việc chính là vẩy nước quét tước Trường Minh Điện trước núi. Bây giờ ở đó không có người ở, nhưng cũng không thể bỏ bê được, nếu không...”
"Sư đệ hiểu rồi!"
Phương Nguyên thành thật trả lời, hắn phát hiện chuyện đầu tiên phải học chính là cắt ngang lời Tôn quản sự này.
"Ai da, mặt trời sắp xuống núi rồi, Phương sư đệ mới vào tiên môn, chi bằng nhâm nhi với ta hai bầu rượu, nửa cân thịt heo. Thứ nhất, sư huynh tẩy trần cho ngươi. Thứ hai, vừa hay ta có thể tiếp tục giới thiệu cho đệ chút phong tục tập quán của tiên môn chúng ta…"
"Không cần sư huynh nhọc lòng. Hôm nay, ta còn phải dọn dẹp thư phòng, chờ mấy ngày nữa tiểu đệ mời lại sư huynh...”
"Haha, được, là sư đệ nói đó. Đến lúc đấy nhất định phải nâng chén không say không về...”
Phương Nguyên chỉ thuận miệng khách sáo thôi, Tôn quản sự này lại rất vui mừng, nói luyên thuyên mãi mới miễn cưỡng rời đi.
Phương Nguyên cảm ơn y, sau đó bước vào căn phòng nhỏ. Bên trong căn phòng cũ nát, bố trí cũng rất đơn giản. Chỉ có một giường, một bàn, một ghế, một tủ mà thôi. Trên bàn đặt một ngọn đèn dầu, mạng nhện giăng đầy, cũng không biết đã bao lâu chưa ai dùng qua. Phương Nguyên lấy đá đánh lửa mấy lần, cuối cùng cũng châm lên, nương theo ngọn đèn lờ mờ, quét dọn xong mới ngồi xuống.
Đoán chừng mình sẽ ở đây một thời gian, Phương Nguyên cũng không bận tâm. Xuất thân của hắn bần hàn, ở trong nhà thúc thúc thẩm thẩm ở thành Thái Nhạc cũng không bằng chỗ này. Ít nhất căn phòng này còn chắc chắn, sẽ không bị dột. Chỉ là trên núi ban đêm gió lớn, ngồi một lúc sẽ có cảm giác khắp người lạnh toát. Hắn vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ lại.
"Tôn quản sự nói không sai. Trên núi gió lạnh sương dày, người bình thường quả nhiên chịu không nổi!"
Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt hắn rơi trên quyển Luyện Khí tâm pháp đặt trên bàn, hơi sáng lên.
"Vậy thì bắt đầu tu hành, chống lại hàn khí đi."
Đối với việc tu luyện tâm pháp, quan trọng là lúc tĩnh tọa thổ nạp. Phương Nguyên cũng không xa lạ gì. Hắn đã hỏi Chu tiên sinh từ lâu, nhưng do trở ngại môn quy, Chu tiên sinh không thể truyền lại Luyện Khí tâm pháp cho hắn được. Bây giờ cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Luyện Khí pháp thần bí này!
Tuy vậy thì nguyên lý trong đó hắn cũng không xa lạ gì, trong bài giảng của Tiên Tử Đường cũng đã nhắc qua.
Cái gọi là tu hành, chính là thổ nạp thiên địa, cải thiện thể chất, rồi từng bước nắm giữ sức mạnh giữa thiên địa này.
Con đường tu hành tổng cộng chia làm sáu cảnh giới, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa.
Mà bước Luyện Khí đầu tiên này, chính là quá trình dẫn linh khí nhập thể, cải thiện thể chất bản thân. Muốn đạt được điều này, tất nhiên phải cảm nhận được linh khí ở khắp mọi nơi trong trời đất nhưng lại không thể nắm bắt được. Trên tâm pháp, có giới thiệu chi tiết, cũng đã viết rất rõ về đạo tức chi pháp, pháp môn vận chuyển linh khí chạy trong cơ thể, rất tường tận.
Phương Nguyên có trí nhớ rất tốt, chỉ nhìn mấy lần, có thể nhớ hết phần đầu tiên của đạo khí pháp, sau đó cẩn thận nhẩm lại trong đầu. Xác nhận đã nhớ đầy đủ, hắn ngồi lên giường, điều chỉnh hơi thở, thả lỏng tâm trí.
Làm không dễ chút nào, động một cái, tạp niệm bộc phát, thần trí như ngựa hoang, không thể khống chế được bản thân.
Nhưng Phương Nguyên rất có nghị lực, cũng rất kiên trì. Hắn biết rõ việc này không thể gấp gáp được. Một lần không thành liền thử lần thứ hai.
Sau ngày đầu tiên vào Thanh Dương Tông, hắn cứ thử đi thử lại không biết chán. Phương Nguyên không biết mình đã thất bại bao nhiêu lần, thậm chí còn không nhớ rõ mình có thành công hay không. Cho đến hôm sau tỉnh lại, nghe thấy tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, hắn mới nhận ra mình bất giác thiếp đi, trong lòng cười khổ. Tu hành quả nhiên không phải chuyện dễ dàng!
Học không được cảnh giới "Ngưng thần tĩnh khí, hư hoài nhược cốc" của Luyện Khí tâm pháp nên không thể thông qua Đạo Tức chi pháp cảm ứng được linh khí của trời đất, hắn cũng đành chịu, chỉ có thể tạm thời đứng dậy làm việc, chờ đến tối lại tiếp tục.
Cứ như thế, Phương Nguyên lặng lẽ bắt đầu cuộc sống trong tiên môn. Ban ngày, hắn quét dọn Thiên Cơ Điện. Nói là một điện, trên thực tế lại có tổng cộng bốn nhà ngang mười chín phòng. Ngoài ra còn có các loại tượng thần ở chính điện, Tàng Kinh Các thiên điện các kiểu. Mỗi ngày vẩy nước quét dọn, thậm chí còn tu sửa mái nhà các loại. Mỗi ngày làm xong việc đầu đau lưng mệt mỏi không dứt.
Nhưng thứ khiến hắn mong chờ gấp bội, là buổi tối tu hành.
Mặc dù Luyện Khí pháp này bắt đầu rất khó, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì.
Trước đó mấy ngày, hắn không thể khống chế tâm thần, cảm ứng được linh khí tồn tại, cũng không uống Luyện Khí đan của tiên môn để tăng cường thể chất. Vì hắn từng nghe Chu tiên sinh nói, một đạo tu hành, cảm ngộ trời đất, ngồi thiền Luyện Khí, mới là bản chất.
Đan dược dù có tốt thì cuối cùng cũng chỉ là phương pháp bổ trợ. Hắn không muốn bước chân vào con đường tu hành này mà mượn sức mạnh của đan dược.
Vì vậy hắn quyết định, nếu không tu luyện được đạo linh khí đầu tiên, tuyệt đối không dùng đan dược!
Bằng sự kiên trì, Phương Nguyên luyện tập liên tục bảy tám ngày, đều ngồi thiền thổ nạp. Cho dù lúc đầu vốn không thể đạt tới yêu cầu của Luyện Khí tâm pháp, nhưng hắn vẫn kiên trì. Cuối cùng vào đêm thứ chín, trong lúc vô tình, hắn bước vào một trạng thái huyền diệu đến cực điểm, bản thân dường như biến mất, dung nhập vào trời đất, tựa phù du trong đại dương mênh mông...
Đúng lúc này, theo thói quen, hắn dựa theo phương pháp trong Luyện Khí tâm pháp thổ nạp. Trong vô thức, vô trung sinh hữu, mơ hồ, giữa trời đất, dường như có một luồng sức mạnh không thể nắm bắt tiến vào cơ thể Phương Nguyên. Giữa núi gió sớm lạnh lẽo, hắn lại cảm thấy ấm áp, giống như có một con rắn nhỏ đang chạy trong cơ thể, dần dần khiến hắn quên đi gió rét xung quanh.
Đêm hôm ấy, Phương Nguyên ngồi suốt một đêm. Đến khi thần trí quay về, hắn mở mắt, thấy cả phòng ngập tràn ánh nắng.
"Ta... Ta tu luyện được đạo linh khí đầu tiên rồi?"
Đợi hắn ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Phương Nguyên thậm chí còn không dám tin.
"Ta thật sự bước chân vào con đường tu hành rồi?"
Hắn vội vã theo lời tâm pháp nhìn xem, cảm nhận được một sợi linh khí mờ nhạt khó có thể nhận ra trong cơ thể, hắn đột nhiên mỉm cười.
Một nụ cười mãn nguyện!