Không bao lâu sau, đã đến lúc các thiên tài của thành Thái Nhạc phải trình diện tiên môn.

Hơn mười ngày qua, không chỉ Thanh Dương Tông mà còn tứ đại tiên môn của Việt Quốc cũng lục tục cử tiên sứ đến đăng bảng tuyển chọn các đệ tử thích hợp gia nhập môn phái.

Năm vừa rồi những thiên tài trên bảng đều bị nhiều tiên môn nhìn trúng. Chủ đề mà bách tính ở thành Thái Nhạc bàn luận hăng say nhất chính là tiết mục mấy người trong tiên môn tranh giành đệ tử của nhau nhưng năm nay lại không mấy ai quan tâm.

Mọi người đều mang ánh mắt phức tạp nhìn người có tình cảnh đặc biệt nhất.

Người từng đứng vị trí đầu bảng - Phương Nguyên, cũng phải đi theo pháp thuyền của tiên môn đến Thanh Dương Tông làm tạp dịch.

Từ trước tới nay tạp dịch của tiên môn đều rất khó được xem trọng. 

Dù bọn họ cũng sống trong núi sâu, không hưởng phồn hoa của hồng trần như các tiên nhân nhưng không thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng. Đời người ngắn ngủi vài chục năm lại phải mai một ở rừng sâu núi thẳm như thế. Dù nói sao thì cũng rất đáng tiếc mà!

Nhưng bất ngờ là Phương Nguyên lại đồng ý. 

Không ít người trong thành Thái Nhạc cảm thấy tiếc cho đứa trẻ này vì đã quá bướng bỉnh. Nếu cứ cố chấp như thế cả đời hắn sẽ bị hủy hoại.

Một chiếc thuyền tiên rất lớn bay trên không trung phía đông thành Thái Nhạc trông như một đám mây đen khổng lồ. Trên thân thuyền có từng mảng mây nhỏ kết thành một dải thang mây đổ xuống mặt đất. Mười hạng đầu của Tiên Bảng tiến lên, thoạt nhìn quả thực như một bước lên mây.

Người dân ở thành Thái Nhạc đứng phía dưới nhìn những thanh thiếu niên tựa như đang bước lên trời này với ánh mắt tràn đầy kính nể!

Phương Nguyên không để tâm  những tầm mắt hâm mộ của bách tính. Hắn nhanh chóng leo lên trên thuyền tiên rồi trầm mặc ngồi trong một góc phòng.

Hắn cũng biết lúc này mình gần như đã trở thành chuyện cười của thành Thái Nhạc, nhưng hắn không ngại.

Thật ra hắn cũng từng lo lắng lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì tin tưởng bản thân.

Hắn chắc chắn rằng mình yêu thích tu hành, vì vậy nhất định phải bước trên con đường này.

Nếu có thể dùng thân phận hạng nhất Tiên Bảng trực tiếp gia nhập tiên môn làm đệ tử chân truyền tất nhiên là  rất tốt nhưng bây giờ ngoài trừ làm tạp dịch thì không còn con đường nào có thể giúp hắn thực hiện mục đích của mình. Hắn cũng đành trở thành một tạp dịch của tiên môn.

Đệ tử chân truyền và tạp dịch chẳng có gì khác nhau, hắn cũng lười để ý những đồng cảm dối trá và chế giễu của người khác.

"A, Phương sư huynh?"

Các thiên tài thành Thái Nhạc leo lên thang mây, vừa vào trong khoang thuyền đã nhìn thấy Phương Nguyên.

Vẻ mặt ai nấy đều hơi xấu hổ, gật đầu với hắn.

Sau tiếng gọi này thì không ai nói thêm gì nữa, họ đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

Vẻ mặt Phương Nguyên như bình thường, có người chào hỏi, hắn liền đáp lễ, không có ai hỏi đến thì hắn yên lặng đọc sách.

Trong ngực hắn mang theo rất nhiều sách, đó là những quyển Chu tiên sinh tặng trước khi đi. Dược lý, bói toán, khí vật hắn có đủ cả. Đây đều là những thứ hắn phải học trước khi bước vào con đường tu hành. Đạo Nguyên Chân Giải là giả nên hắn phải học lại từ đầu!

Những thiên tài trên thuyền đều là đồng môn bái nhập Thanh Dương Tông, họ tràn đầy mơ mộng về việc tu hành trong tương lai. Bọn họ liên tục bàn luận về năm tháng tu luyện sau này. Nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, tâm tình vui sướng cũng bị ảnh hưởng. Vị này từng là người có thành tích tốt nhất trong số họ, cuối cùng lại chỉ có thể vào tiên môn làm một tên tạp dịch. Điều này giống như đâm một nhát vào lòng họ vậy.

"Ha ha, Phương sư đệ, hình như ngươi không nên ngồi chỗ này thì phải!"

Bầu không khí áp lực này cuối cùng bị một người đi đến trước mặt Phương Nguyên nhẹ giọng cười nói phá vỡ.

Người nọ tên Chu Thanh Việt, là thiếu gia của Chu gia, một tiểu thế gia trong thành Thái Nhạc, cũng là người nổi danh trên Tiên Bảng. Chỉ có điều gã kém hơn Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao, Kỳ Khiếu Phong, gã xếp chót bảng sáu mươi, suýt chút nữa lọt ra ngoài.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn gã một cái, cau mày, "Có ý gì?"

Chu Thanh Việt nọ nhìn xung quanh một chút, cười nói, "Bọn ta đây đến Thanh Dương Tông bái sư tu hành còn Phương sư đệ đi làm công. Con đường chúng ta không giống nhau, tựa hồ cũng không nên ngồi cùng một chỗ làm gì. Nếu không lúc chúng ta nói về chuyện tu hành có thể sẽ nói đến một ít bí mật mà không phải người có thân phận như ngươi nên nghe, vì nếu nghe sẽ dẫn đến đại họa cho ngươi. Như vậy chẳng phải đã hại Phương sư đệ rồi sao?"

Chỉ là đệ tử ngoại môn chưa vào cửa tiên môn, có bí mật gì mà người bên ngoài không nghe được?

Chúng đệ tử vừa nghe liền biết Chu Thanh Việt chỉ tùy tiện lấy cớ muốn đuổi Phương Nguyên ra khỏi khoang thuyền mà thôi.

Ánh mắt mọi người hướng về phía này, đại đa số đều tán thành.

Dù sao việc Phương Nguyên ngồi trong khoang thuyền cũng khiến bọn họ rất khó chịu, cũng không thể nói chuyện tự nhiên được.

"Chu sư đệ, ngươi hơi quá rồi đấy!"

Có người hơi không đành lòng, một nữ tử váy xanh cau mày mở miệng, hình như nàng nhịn không được nữa.

"Đúng vậy, mọi người đều là đồng hương, đến tiên môn cũng nên chiếu cố lẫn nhau, hà tất phải khiến người ta khó xử như vậy?"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều phụ họa lời nữ tử váy xanh khuyên Chu Thanh Việt.

"Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà..."

Chu Thanh Việt xấu hổ cười, chuẩn bị thối lui.

Không phải gã bị mấy người này thuyết phục, mà gã nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, trong lòng có chút sợ hãi.

Đây là ảnh hưởng của uy nghiêm xây dựng trong mười năm đó.

Trước đây Phương Nguyên vẫn luôn đi xa phía trước bọn họ. Hắn là một sự tồn tại không ai dám khinh thường. Tuy rằng bây giờ cảnh ngộ không như xưa nhưng lúc nhìn vào mắt Phương Nguyên, tên thiếu gia nhà giàu luôn xem trọng thực lực như gã lại cảm thấy không còn chút sức lực nào...

"Còn ta thấy Chu sư đệ nói không sai!"

Nhưng vào lúc này đột nhiên một người hờ hững mở miệng. Người trong khoang thuyền nhất thời xôn xao.

Kẻ mới cất tiếng là vị thiếu niên thân hình cao lớn, mặc một bộ y phục màu tím vừa quý giá vừa đẹp đẽ. Y lạnh lùng liếc Phương Nguyên, ánh mắt rất khinh thường. Y nhận lấy tầm mắt của mọi người, mặt không thay đổi nói, "Lúc ta lên thuyền thấy một khoang nhỏ bên trái, hình như là khoang đó là khoang dành cho nô bộc. Phương Nguyên sư đệ liệu có đi nhầm khoang không, đệ vốn dĩ không nên ở đây nhỉ!"

Mọi người trong khoang thuyền thấy thế, nhất thời ngực hơi trầm xuống. Thiếu gia mặc đồ tím ấy chính là công tử nhà Kỳ tướng quân, thành thủ thành Thái Nhạc, Kỳ Khiếu Phong. Y đứng trong nhóm đầu Tiên Bảng, bất kể là thân phận hay tiền đồ đều cao hơn người khác không ít.

Nếu y đã mở miệng, những người khác cũng không lên tiếng khuyên nữa. Chu Thanh Việt càng đắc ý vài phần.

Tuy ngay từ đầu không ai nghĩ đến Kỳ Khiếu Phong sẽ nói lời này nhưng khi y nói ra mọi người cũng không quá bất ngờ. Ai cũng biết Kỳ Khiếu Phong có tâm tư với đệ nhất mỹ nhân thành Thái Nhạc Lữ Tâm Dao. Chỉ có điều từ trước tới nay hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đây còn chưa tính, quan trọng là Lữ Tâm Dao thiếu chút nữa gả cho Phương Nguyên, chuyện này có hơi xấu hổ rồi, trong lòng Kỳ Khiếu Phong có vướng mắc thì cũng không phải là chuyện khó hiểu.

Nhìn mọi người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình, thương hại hoặc trào phúng, Phương Nguyên không nói thêm gì. Hắn liếc mắt nhìn Chu Thanh Việt rồi lại nhìn Kỳ Khiếu Phong, sau đó nhẹ nhàng khép lại quyển sách trên tay rồi đứng dậy ra cửa khoang, nhấc chân rời đi.

Nhất thời, bầu không khí trong khoang thuyền có chút xấu hổ. Một hồi lâu sau, Chu Thanh Việt cười nói, "Bây giờ đã có thể thoải mái nói chuyện rồi!"

"Ha ha, trước đây Phương Nguyên vênh váo cỡ nào, hôm nay ngược lại có chút đáng thương..."

Bầu không khí trong thuyền dần chuyển biến tốt đẹp, có người muốn lấy lòng Kỳ Khiếu Phong nên cố ý cười mở miệng.

"Không cần để ý hắn, chư vị sư đệ sư muội, sau khi vào tiên môn, mọi người nên chiếu cố lẫn nhau nhé..."

Kỳ Khiếu Phong cũng cười nhạt một tiếng, chủ động mở miệng.

Nhất thời trong khoang thuyền vô số người lên tiếng đáp lời rằng sau khi vào Thanh Dương tông thì tôn Kỳ Khiếu Phong lên làm người đứng đầu chúng đệ tử ở thành Thái Nhạc.

Còn Phương Nguyên vừa rời khỏi khoang thuyền cũng bất đắc dĩ cười khổ.

"Tuy rằng trong lòng ta từng mắng các người ngu xuẩn nhưng trên mặt có từng vênh váo bao giờ?”

Nghe tiếng cười bên trong khoang thuyền, hắn bất đắc dĩ cảm thán một câu.

Mặc dù nói thế, hắn cũng hiểu rõ trọng điểm không phải là hắn có vênh váo hay không, chỉ tại hắn gặp xui xẻo, vận xui mà thôi!

Ngàn sai vạn sai, sai nhất là không còn đứng đầu bảng nữa. Đó là sai lầm lớn nhất!

Tựa vào dây thuyền, hắn dần dần nhập thần.

Pháp thuyền đang bay giữa không trung. Khi nhìn xuyên qua cấm chế bao vây xung quanh thuyền, Phương Nguyên có thể thấy những đám mây trôi vô tận, sâu rộng như biển cả. Dần dần cõi lòng tức giận của hắn cũng trở nên khoáng đạt, chỉ là một chuyện cười mà thôi. Chút khó chịu trong ngực cũng tiêu tan thành mây khói. Hắn khí khái nói, "Sau này có cơ hội phải cho các người biết cái gì gọi là vênh váo thật sự!"

Người khác đều cho rằng chuyến này hắn đi là đến làm tạp dịch trong tiên môn.

Nhưng trong lòng Phương Nguyên vô cùng kiên định, mình đến để tu hành, đây chỉ là bước đầu tiên trong con đường tu luyện của mình!

Pháp thuyền nhẹ nhàng bay từ thành Thái Nhạc đến Thanh Dương Tông, nếu là phàm nhân cưỡi khoái mã thì cũng phải mất hơn nửa tháng nhưng dùng pháp bảo tiên gia thì chỉ cần một canh giờ là đã thấy được một mảnh tiên sơn ở phía trước. Vì vậy Phương Nguyên đứng bên ngoài khoang thuyền là người đầu tiên nhìn thấy tiên sơn của Thanh Dương Tông. Sự mỹ lệ tận cùng ấy khiến hắn cũng ngây người trong chốc lát.

Quả nhiên là cảnh tượng tiên gia mà người phàm không thể tưởng tượng nổi. Một tòa tiên sơn nguy nga sừng sững giữa mây mù, từ xa nhìn lại trông giống như đang trôi nổi giữa những tầng mây, nghênh đón ánh chiều tà chiếu xuống. Những đám mây đều bị nhuộm thành tím còn trên những đám mây tím ấy, ta có thể thấy rất nhiều tiên điện. Tất cả đều đang lơ lửng giữa không trung. Cảnh tượng như trên Thiên Đình. 

Lúc này đây lần đầu tiên hiện ra trước mắt Phương Nguyên chính là tứ kỳ thập nhị cảnh của Thanh Dương Tông, một trong ngũ đại tiên môn ở Việt Quốc.

Thậm chí Phương Nguyên cảm thấy có chút hoa mắt. Hắn ngơ ngác nhìn từng mảnh tiên sơn, từng tòa cung điện, trong nội tâm dường như có một luồng nhiệt huyết mơ hồ sôi sục. Hắn không kiềm chế được mà hét lên, "Thanh Dương Tông, ta đến rồi đây!"