Chuyện Lệ Hi Kiệt lại tới Tây Vực Lệ Thú sẽ không gạt người Dạ Ngưng Bảo, mà người Dạ Ngưng Bảo một khi biết được, Sở Văn Vũ tất nhiên cũng sẽ biết.

Rồi sau đó một phong thư đến tay Sở Văn Xuyên, dưới sự gật đầu của Lệ Thú, lá thư này còn nguyên vẹn đưa đến trong tay Lục Y Ninh, nội dung trên phong thư rất đơn giản — thời cơ đã đến.

Không để cho bọn họ thất vọng, sau khi lá thư này gửi ra không đến vài ngày Lục Y Ninh vậy mà tự mình đi tới Dạ Ngưng Bảo.

Thời gian ngắn vậy rõ ràng là không có khả năng từ Miêu Cương chạy tới Tây Vực, như vậy chỉ có một loại khả năng khác — ả ta đã đến Tây Vực từ lâu rồi!

Cô ả này vì quyền thế địa vị thật đúng là trăm phương ngàn kế!

Sở Văn Xuyên gợi lên khóe miệng nhìn Lục Y Ninh đang đi dạo trong hoa viên cùng Sở Văn Vũ, "Tiểu Dịch, gọi tỷ phu đệ đến đây!"

"Được!" Yến Thanh Dịch lắc mình một cái biến mất.

Không mất nhiều thời gian, Lệ Thú và Yến Thanh Dịch đã cùng nhau xuất hiện. Ba người bọn họ cách hai người kia khá xa, võ công của Sở Văn Xuyên và Lệ Thú cao hơn Sở Văn Vũ, còn Yến Thanh Dịch vì đánh lén nên cũng đã khổ luyện qua công phu ẩn nấp. Bởi vậy tuyệt đối không lo lắng bị bọn họ phát hiện.

"Tứ đệ." Sở Văn Xuyên dùng một cái dấu tay cho Lệ Thú vừa tới, để hắn nấp đi.

"Sao rồi?" Lệ Thú thấp giọng hỏi.

"Bọn họ đang lập kế hoạch..." Sở Văn Xuyên vắt tay lên cổ, còn làm mặt quỷ thè lưỡi.

Lúc này Lệ Thú đã hiểu ý của Sở Văn Xuyên, đã là kế hoạch nhằm vào hắn tất nhiên muốn cho hắn tới nghe.

"Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?" Sở Văn Vũ hỏi Lục Y Ninh.

"Chờ đợi." Lục Y Ninh tiện tay hái xuống một cành hoa, ngửi hương hoa.

"Chờ cái gì?" Sở Văn Vũ nhướng mi, hắn cũng không biết toàn bộ kế hoạch của Lục Y Ninh.

"Thời điểm Lệ Thú và giáo chủ Huyết Yêu tà giáo chiến đấu không có khả năng chỉ có mình hắn, nhất định sẽ mang theo những người khác." Lục Y Ninh gợi lên khóe miệng, lấy ra một phong thư từ trong tay áo, đưa cho Sở Văn Vũ: "Tất cả mọi thứ ta đều viết ở trong này rồi."

Sở Văn Vũ vừa muốn mở ra phong thư, Lục Y Ninh liền khoát tay ả lên tay Sở Văn Vũ, nở nụ cười quyến rũ: "Trở về lại xem sau, hử?"

Lệ Thú và Sở Văn Xuyên đồng thời nhíu mày, thế này thì sao bọn họ biết được kế hoạch cụ thể đây?

Mà Sở Văn Vũ lại bị nụ cười kia hấp dẫn, nghe lời nhét phong thư trở lại trong người, gật đầu, nói nói cười cười rời đi với Lục Y Ninh.

"Sao có thể như vậy?" Yến Thanh Dịch không thể tin nổi nhìn bóng lưng đi xa của hai người, bọn họ đi rồi, nhưng kế hoạch của bọn họ còn không có để lại mà!

Sở Văn Xuyên khẽ trầm ngâm, lập tức vỗ ngực: "Giao cho ta đi!"

"Hả?" Yến Thanh Dịch nhìn Sở Văn Xuyên hỏi kỳ quái: "Huynh có thể trộm phong thư này ra?"

"Không thể!" Sở Văn Xuyên quyết đoán lắc đầu.

"Vậy..."

Sở Văn Xuyên gợi lên khóe miệng: "Việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp!"

Đêm hôm đó, Nhạc Khê liền cầm theo một phong thư xuất hiện trước mặt mọi người: "Đây là ta sao chép ra."

"..."

Đúng là nhân sĩ chuyên nghiệp!

Ngay khi Lệ Thú và Yến Thanh Dịch xem lá thư, Nhạc Khê dán sát vào Sở Văn Xuyên.

"Tướng công ~"Thanh âm Nhạc Khê ngọt ngấy chết người, khiến Sở Văn Xuyên cứng người rùng mình một cái.

"Hả?" Kiên trì, Sở Văn Xuyên trả lời.

"Thiếp giúp chàng việc lớn như vậy, chàng có phải cho thiếp một chút thù lao hay không?" Nhạc Khê nhìn Sở Văn Xuyên say đắm.

"..."

Hu hu hu, vì sao giúp cho Lệ Thú mà hắn phải bán nhan sắc?

Sau khi Yến Thanh Dịch và Lệ Thú xem xong lá thư này, Yến Thanh Dịch vậy mà vỗ mạnh một chưởng nát cả cái bàn!

Lệ Thú cũng không bởi vậy mà trách cứ Yến Thanh Dịch, bởi vì sắc mặt của hắn còn khó coi hơi Yến Thanh Dịch, ánh mắt cắn người như một ác ma.

"Sao vậy?" Sở Văn Xuyên cầm lấy lá thư trên bàn. Khi hắn lấy được thư liền đưa tới cho Lệ Thú và Yến Thanh Dịch đọc trước, chính hắn cũng chưa xem.

Mà sau khi hắn xem xong bức thư sắc mặt cũng khó coi như vậy...

"Tứ đệ, đệ..."

"Đệ sẽ không bỏ qua cho ả đàn bà kia!" Lệ Thú nghiến răng nghiến lợi nói, tính cách của hắn rất ôn hòa, khiến hắn căm ghét một ngươi khó càng thêm khó. Nhưng là rồng có vảy ngược, hơn nữa còn là người?

Lá thư này dĩ nhiên là muốn lấy Tiểu Tiểu, Lệ Vân còn có Lưu Ly làm uy hiếp, khiến Lệ Thú bại dưới tay Lệ Hi Kiệt...

Lấy trạng thái bây giờ của Lệ Hi Kiệt chỉ cần Lệ Thú thua một cái thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.

"Tứ đệ, đệ quyết định làm sao bây giờ? Muốn nói cho phụ thân không?" Sở Văn Xuyên cảm thấy không thể tiếp tục dung túng Nhị ca nữa, bằng không hại chết cũng không chỉ một nhà Lệ Thú, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo đều sẽ bị hắn liên lụy.

"Không." Lệ Thú lắc đầu: "Người Dạ Ngưng Bảo nhiều lắm, tin tức rất dễ bị lộ, chuyện này..." Lệ Thú vặn mi: "Đệ đi nói cho Tiểu Tiểu."

Sở Văn Xuyên yên tâm gật đầu: "Cũng tốt, Tiểu Tiểu làm việc thông minh hơn đệ nhiều!"

Lệ Thú cũng đồng ý gật đầu, hắn quả thật không linh hoạt bằng Tiểu Tiểu.

"Bây giờ không thể bắt hai kẻ kia à?" Yến Thanh Dịch hỏi, Tiểu Tiểu cũng là tỷ tỷ gần gũi nhất của hắn!

"Đây chỉ là phong thư, đến lúc đó chỉ cần chối cãi, cho dù là phụ thân cũng không làm gì được Nhị ca." Sở Văn Xuyên giải thích.

Yến Thanh Dịch thở một hơi thật dài, chuyện vốn đã đủ phiền toái rồi, cuối cùng để cho Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ thò một chân vào liền càng phiền toái ...

Tình huống càng tệ hơn, Lục Y Tĩnh cũng là muội muội của Lục Y Ninh, đến lúc đó hắn phải đối mặt với Lục Y Tĩnh ra sao đây? Đây cũng là một vấn đề!

...

...

"Cái này còn không đơn giản?" Sau khi Lệ Thú nói với Tiểu Tiểu bọn họ gặp phải phiền toái vậy mà chiếm được một câu trả lời như vậy của Tiểu Tiểu.

"Đơn giản?" Sở Văn Xuyên không thể hiểu nổi nhìn Tiểu Tiểu, chuyện này bọn họ không nghĩ ra cách nào đến lượt nàng vậy mà biến thành đơn giản?

"Đúng vậy!" Tiểu Tiểu đương nhiên gật đầu: "Muội đi làm mồi nhử là được rồi!"

"Không được!" Lệ Thú không chút do dự gạt bỏ.

Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Cũng không phải thật sự để cho bọn họ bắt thiếp đi, mọi người ở xung quanh thiếp bảo vệ thiếp mà! Tiểu Dịch, ba người thêm Triển gia gia, Dược vương..." Tiểu Tiểu trầm tư một chút, "Còn có thể thêm vài người nữa bảo vệ thiếp, tiểu tử béo và Lưu Ly, đến lúc đó cho dù là đánh nhau, bảo vệ thậm chí làm nhân chứng đều không thành vấn đề rồi!" Tiểu Tiểu bỗng vỗ tay một cái: "Tiểu Vân Nhi còn có thể lấy một chút dược từ chỗ Dược vương, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ đụng tới bọn thiếp!"

"Được rồi! Liền quyết định như vậy!" Không đợi Lệ Thú đưa ra ý kiến phản đối Tiểu Tiểu cũng đã đánh nhịp quyết định, bên cạnh còn đi theo hai tiểu gia hỏa nóng lòng muốn thử.

Quả nhiên đủ đơn giản!

Lệ Thú bất đắc dĩ nhìn ba người đang hưng phấn, gật đầu với Sở Văn Xuyên: "Liền theo lời Tiểu Tiểu mà làm đi!" Lệ Thú nhìn Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch: "Tiểu Tiểu và hai tiểu gia hỏa kia phiền cho hai người rồi!"

"Đệ sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ và hai tiểu gia hỏa kia!" Yến Thanh Dịch trịnh trọng gật đầu.

"Phóng tay mà làm đi!" Sở Văn Xuyên vỗ vỗ vai Lệ Thú: "Lại nói, huyệt đạo của đệ đã gỡ bỏ toàn bộ chưa?"

"Ừm." Lệ Thú gật đầu: "Nửa tháng trước cũng đã gỡ bỏ. Có lẽ... đệ và cha có thể liều mạng." Nhưng càng có thể là cha lại tăng thêm một bậc... Những lời này Lệ Thú không nói, bởi vì Tiểu Tiểu ở bên cạnh hắn, hắn không thể khiến nàng lo lắng.

"Vậy là có thể đi tìm Tam thúc rồi!"

Ba ngày sau, Dạ Ngưng Bảo tìm được vị trí của Lệ Hi Kiệt — ngay ở chỗ cách Dạ Ngưng Bảo không đến trăm dặm!

Lần này, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo lại xuất động — nếu như Lệ Hi Kiệt không thể khôi phục thần trí, liền trực tiếp dùng võ lực bắt ông ta trở về!

Cho dù đem ông ta nhốt lại cũng còn tốt hơn để ông ta bị vây chết giữa núi rừng!

Chuyện lần này một chút cũng không kém hơn tình huống Thiếu Lâm gặp nguy lần đó, hai bên trận doanh, một bên là xưng bá Tây Vực Dạ Ngưng Bảo, mà một bên khác đã từng là Tây Vực vương, hiện tại quấy nhiễu toàn bộ võ lâm giáo chủ Huyết Yêu tà giáo!

Khi mọi người của Dạ Ngưng Bảo tới, Lệ Hi Kiệt đã yên ổn chờ bọn họ rồi, rõ ràng lần này là nhằm thẳng vào bọn họ!

Hai bên thế lực đang đối chọi.

Lần này, Lệ Hi Kiệt không có mang theo mặt nạ ông ta từng mang, mà là một vẻ mặt cười quỷ dị nằm nghiêng trên giường mềm, trên người lệ khí ngất trời. Thấy người Dạ Ngưng Bảo cách đó không xa, ông ta vậy mà còn cười vẫy tay với bọn họ: "U! Trận thế lớn như vậy! Tiểu tử kia đâu rồi?"

Người không biết khẳng định sẽ cho rằng Huyết Yêu giáo và Dạ Ngưng Bảo có quan hệ bao nhiêu là tốt đấy!

Mà tiểu tử trong miệng Lệ Hi Kiệt, chính là Lệ Thú.

Lệ Thú mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Lệ Hi Kiệt, Huyết Yêu kiếm trắng như tuyết đã ra khỏi vỏ.

"Cơn tức đừng lớn như vậy! Tiểu tử!" Lệ Hi Kiệt ngồi dậy từ tư thế nằm nghiêng trên giường mềm, một bàn tay xoa cằm: "Ta nhớ được ngươi là con trai của ta nhỉ? Đến đây, gọi một tiếng cha nghe một chút!"

"Thú ca..." Tiểu Tiểu tiến đến bên cạnh Lệ Thú, lo lắng nhìn Lệ Thú, tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng để Lệ Thú đối mặt với phụ thân của mình còn có chút khó khăn.

"Không có việc gì." Lệ Thú kiên định trả lời, trận đánh này hắn không thể thua nổi! Tuy rằng còn chưa phát hiện đến cùng la mạc trận kia khiến Lệ Hi Kiệt khôi phục dáng vẻ ban đầu như thế nào, nhưng hắn có thể thử một chút!

"Không gọi thì thôi!" Lệ Hi Kiệt không để ý nhếch miệng, "Ta giết ngươi thì không còn ai có thể đánh thắng được ta rồi?" Chỉ cần giết Lệ Thú, Lệ Hi Kiệt tuyệt đối chính là thiên hạ vô địch, như vậy võ lâm sẽ ở dưới tay Lệ Hi Kiệt khát máu trở thành gió tanh mưa máu.

Không để ý tới lý trí hi vọng lớn nhất của Lệ Hi Kiệt chính là có thể giết người không kiêng kị gì! Khi đó bang phái võ lâm tranh bá dĩ nhiên là càng loạn càng tốt!

"Ta bây giờ cũng không đánh thắng được ông!" Lệ Thú thành thật thừa nhận.

Lệ Hi Kiệt trợn trừng mắt: "Tiểu tử ngu ngốc, ta là nói tiềm chất, ngươi không hiểu cái từ tiềm chất này sao?" Nói xong, Lệ Hi Kiệt tiện tay cầm một thanh kiếm bên cạnh, từ trên giường mềm đứng lên, vác kiếm lười nhác tiến về phía trước vài bước, đến vị trí cách Lệ Thú không quá hai mươi mấy bước, lấy tốc độ của hai người chỉ cần trong nháy mắt là có thể va chạm, Lệ Hi Kiệt còn ách xì một cái, động tác lười nhác trông như đại thúc say rượu hàng năm. Nhưng sát khí trên người hắn lại càng ngày càng đậm.

"Nương ta đâu?" Lệ Thú không nhìn thấy bóng dáng của Nhiêu Hinh Ninh trong đám người.

"Thê tử ta?" Lệ Hi Kiệt nhíu mày: "Nàng đang nghỉ ngơi!"

Lệ Thú cho Tiểu Tiểu một ánh mắt, Tiểu Tiểu lập tức lui về phía sau, nàng cũng không muốn thêm phiền toái cho đại đầu gỗ.

Lui về trận doanh Dạ Ngưng Bảo Tiểu Tiểu nhìn chung quanh một vòng, tùy tiện túm lấy một người, ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ thì thầm vài câu, mà người kia trịnh trọng gật đầu, sau đó lập tức tìm vài người biến mất trong trận doanh Dạ Ngưng Bảo.

Nhiêu Ninh Hinh, mẫu thân của Lệ Thú, người Lệ Thú lo lắng nhất định phải mang nàng về!