Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 90: Trận chiến cuối cùng

Lệ Thú cầm lấy Huyết Yêu kiếm đang ở trong góc phòng, chợt rút ra, quan sát tỉ mỉ chi tiết hoa văn trên mặt, ở giữa đầu Huyết Yêu kiếm phát hiện hoa văn hoàn toàn giống như đồ án hắn tu bổ.

Lệ Thú chồng hai thanh Tà Ngọc kiếm lên hộp Huyết Yêu kiếm, không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên hình thành một trận pháp hoàn chỉnh. Nhưng chân mày của hắn nhăn vẫn không thả lỏng, trận pháp này vì sao có thể khắc chế tác dụng phụ của Yêu Tuyệt kiếm?

Nếu như chỉ cần một trận quyết như vậy, tổ tiên Lệ gia tạo ra Huyết Yêu kiếm và Tà Ngọc kiếm sao lại không ghi lại phương pháp khắc chế tác dụng phụ của Yêu Tuyệt kiếm?

Sao người Lệ gia có thể đời đời bị vây chết ở trong núi?

Thậm chí người chế tạo Huyết Yêu kiếm và Tà Ngọc kiếm đều là một người.

Cuối cùng, vẫn là…

Thiếu cái gì.

Lệ Thú thở dài, quả nhiên chuyện này không giải quyết dễ dàng như vậy.

Lệ Thú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lớn hai nhỏ đang chơi đùa trong đống cát, tâm tình của hắn lại tốt lên.

Sinh mệnh của hắn phải gánh nhiều thứ lắm, nếu như thua trận, sẽ thua hết tất cả.

Hắn không thua nổi, vì con trai, vì con gái, vì mẫu thân, cũng vì phụ thân.

Còn vì người không oán không hối theo hắn một đường …

Nàng.

Nhìn hai tiểu quỷ quệt một vết bùn lên mặt nàng, mà nàng không chút để ý cười ha ha, tựa như một đứa trẻ, Lệ Thú nở nụ cười ấm áp.

Con đường tương lai con rất dài, bọn họ sẽ cùng nhau đi tiếp.

“Thú ca!” Tiểu Tiểu vẫy tay với Lệ Thú đang ngồi trong cửa sổ: “Nghĩ ra được rồi à?”Lệ Thú cũng vẫy tay với Tiểu Tiểu, vẻ mặt tươi cười lại lắc đầu.

“Vậy nghỉ ngơi một chút đi!” Tiểu Tiểu hai ba bước đã chạy đến bên cạnh cửa sổ, ghé vào trên cửa sổ nhìn Lệ Thú trong phòng, chỉ lộ ra một cái đầu, mà bên cạnh hai tiểu quỷ cũng học theo dáng vẻ ghé vào trên cửa sổ.

Ba cái đầu, ba đôi mắt to đen lúng liếng, đồng loạt nhìn Lệ Thú. Lệ Thú bất giác mỉm cười.

“Nương, dẫn theo cha thì chơi không vui.” Lệ Vân vẫn nhìn Lệ Thú, nhưng lời nói lại khiến Lệ Thú có chút tức giận.”Cha toàn nói đạo lý lớn.”

“Nhưng là…” Lưu Ly lại nói chuyện thay Lệ Thú: “Phụ thân có thể bay bay, bay bay xa hơn ca ca, cao hơn ca ca!”

“Ca ca về sau cũng có thể bay bay rất xa, đến lúc đó ca ca mang Lưu Ly bay bay!” Lệ Vân cảm thấy lão cha cướp mất nổi bật của mình, lập tức cho muội muội thấy năng lực của mình.”Muội xem phụ thân lớn như vậy, mà ca ca còn nhỏ như vậy, bởi vậy, bây giờ phụ thân bay bay lợi hại hơn ca ca, về sau thì không nhất định rồi!” Ỷ nhỏ khoe nhỏ, cũng là thủ đoạn sống của Tiểu Lệ Vân.

“Vân Nhi.”

“Cha…” Nếu như nói Lệ Vân có thể tiếp nhận “giáo dục kiểu sự thật” của Lệ Thú, nhưng mỗi lần Lệ Thú vừa mở miệng, Lệ Vân sẽ chạy trốn, nhưng nếu như nói không sợ, bé lại luôn cố tình trêu chọc lão cha nhà mình.

“Không người nào đã hứa mà không làm, con nếu nói muốn dẫn Lưu Ly bay thì sẽ phải luyện khinh công cho tốt.” Lệ Thú chậm rãi nói, “Nhưng là… con gần đây có chút không chăm chỉ rồi.” Lệ Thú nhìn chằm chằm Lệ Vân: “Ta có phải có thể tăng thêm cường độ huấn luyện cho con phải không?”

“…”

Lệ Vân lập tức nhìn về phía Tiểu Tiểu dường như xin giúp đỡ, Tiểu Tiểu lập tức liên tục xua tay — đừng tìm ta, ta chỉ phụ trách xem trò vui thôi!

Nhưng trong lòng Tiểu Tiểu lại lén vui mừng: xứng đáng! Ai bảo con còn trêu chọc cha con?

“Phụ thân, người ta muốn bay bay!” Lưu Ly giơ hai tay nhảy lên, ý đồ dời đi lực chú ý của Lệ Thú để cứu vớt ca ca.

Lệ Vân lập tức lệ nóng doanh tròng, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào muội muội mà!

Lệ Thú nhảy ra từ cửa sổ, ôm lấy Lưu Ly, vừa định thi triển khinh công, lại phát hiện góc áo mình bị túm chặt.

“Tiểu Tiểu?”

“Người ta cũng muốn bay bay!”

“…”

Vì sao hắn lại cảm giác mình nuôi ba đứa trẻ đây?

Trên cổ đội một đứa, trong lòng ôm một đứa, trên lưng còn cõng một đứa, Lệ Thú chính là lấy loại hình tượng này xuất hiện trong tầm mắt của Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch …

“Tỷ… Tỷ phu…” Yến Thanh Dịch dứt khoát lộ ra tám cái răng.

“Đừng để cho ta nhìn thấy hàm răng trắng của đệ nữa! Tiểu Dịch.” Lệ Thú phát ra cảnh cáo trong lòng.

Yến Thanh Dịch lập tức thu lại tất cả nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tiểu và Lệ Thú, nhưng ý cười trong mắt lại càng ngày càng rõ ràng.

Mà Sở Văn Xuyên cũng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Tiểu, bởi vậy hắn làm ra vẻ nghiêm trang khụ khụ: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút.”

Nói xong, hắn xoay người thi triển khinh công rời đi, rồi biến mất chẳng được bao lâu, liền truyền đến tiếng cười điên cuồng của Sở Văn Xuyên: “Ha ha ha! Trời ạ! Tứ đệ, đệ nghĩ như thế nào vậy! Muốn rời nhà trốn đi sao?”

Lệ Thú mặt không biểu cảm nghe tiếng cười nhạo truyền đến từ nơi cách đó không xa.

“Đệ cũng…” Mặt Yến Thanh Dịch chịu đựng có chút vặn vẹo: “Rời đi một chút.”

Cùng một hướng, cùng tiếng cười điên cuồng như vậy…

“Thú ca, bọn họ cười nhạo chàng đó!” Tiểu Tiểu nhắc nhở.

Lệ Thú gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, hắn rất dễ dàng tưởng tượng đến mình có dáng vẻ gì — vẻ mặt nghiêm túc mang theo ba đứa trẻ to đầu…

Loại tình huống này ai cũng sẽ cười!

Tiểu Tiểu nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, lắc lắc trước mặt Lệ Thú: “Lên đi! Dùng ngôn ngữ của chàng chém eo chặt đầu bọn họ!”

Hắn có phải thật sự rất dài dòng hay không?

Lần đầu tiên, Lệ Thú hoài nghi như vậy.

Không bao lâu, Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch đã trở lại, lần này hai người không còn cười điên cuồng như vậy nữa, Yến Thanh Dịch tranh nói trước Sở Văn Xuyên: “Tỷ, tỷ phu, nói cho huynh một tin tức tốt nha!”

“Cái gì?” Lệ Thú nhíu mày.

Yến Thanh Dịch nhìn về phía Sở Văn Xuyên, tin tức tiếp theo để tự Sở Văn Xuyên tuyên bố thì tốt hơn.

“Ta muốn thành thân rồi!”

Lệ Thú và Tiểu Tiểu thoáng kinh ngạc một chút, chẳng qua thoải mái rất nhanh — chuyện của Sở Văn Xuyên và Nhạc Khê như nước chảy thành sông, thành thân nhanh như vậy đơn giản là vì vợ chồng Sở Lăng sốt ruột — Sở Văn Xuyên cùng tuổi với Lệ Thú, thậm chí còn lớn hơn Lệ Thú mấy tháng, mà Lệ Vân cũng biết đấm đá rồi, Sở Văn Xuyên lại đến thân cũng chưa thành…

Điều này sao có thể không khiến vợ chồng Sở Lăng sốt ruột?

Bởi vậy, làm cho khi Sở Văn Xuyên dẫn Nhạc Khê về, vợ chồng Sở Lăng liền bắt đầu thu xếp, nếu không phải bởi vì Dạ Ngưng Bảo cần xây dựng lại nói không chừng, hôm đó Lệ Thú trở lại Dạ Ngưng Bảo cũng đã thành thân rồi!

“Chúc mừng nhé! Tam ca!” Tiểu Tiểu lập tức chúc mừng Sở Văn Xuyên.

Vẻ mặt Sở Văn Xuyên tràn đầy vui mừng hớn hở ôm quyền nói lời cảm tạ Tiểu Tiểu.

“Ngày nào vậy?” Lệ Thú ngồi xổm người xuống để Lệ Vân xuống, lại đặt Tiểu Tiểu lên trên mặt đất, cuối cùng gỡ Lưu Ly từ trên cổ xuống.

“Ngày kia là ngày hoàng đạo, chính là ngày kia.” Sở Văn Xuyên gật đầu khẳng định.

“Tam bá, khi bá có tiểu bảo bảo để cho Vân Nhi trông đi!” Lệ Vân ôm đùi Sở Văn Xuyên, khuân mặt có biểu cảm đáng thương hề hề. Gần đây Lệ Vân mê tít trông đứa nhỏ, điều này làm cho bé có cảm giác siêu thành tựu!

“Tam bá, Tam bá! Lưu Ly cũng muốn tiểu bảo bảo! Muốn tiểu bảo bảo!” Lưu Ly ôm lấy một bên chân khác của Sở Văn Xuyên.

Sở Văn Xuyên nhìn hai đứa trẻ có xu thế tiến hóa thành hai ma đầu này, khóe miệng không khỏi run rẩy một chút: “Muốn tiểu bảo bảo, tự đi mà sinh!” Hắn hạ quyết tâm nếu đúng là có đứa nhỏ, trước khi nó hiểu chuyện, tuyệt đối không thể tiếp xúc cùng hai tiểu quỷ này!

“Sinh đứa nhỏ là chuyện của phụ nữ!” Lệ Vân vung rắm thối lên đầu: “Đàn ông chúng ta mới không làm việc đó!”

Đó không phải là vấn đề con có làm hay không, mà là vấn đề có thể hay không, có được hay không?

“Lưu Ly…” Lưu Ly chớp mắt, vẻ mặt lập tức suy sụp, vô cùng đáng thương cộng thêm nước mắt chực chảy: “Tam bá bắt nạt Lưu Ly!”

Là con bắt nạt ta có được hay không, tiểu tổ tông!

Sở Văn Xuyên đau đầu xoa xoa đầu, làm sao để đối phó hai tiểu quỷ này đây?

Biểu hiện của hai tiểu gia hỏa khiến hắn lại khẳng định ý tưởng tuyệt đối không thể để đứa bé nhà mình tiếp xúc với hai tiểu quỷ này.

Hắn không phải là Lệ Thú, không có biện pháp thi triển giáo dục thần công chấn trụ bọn chúng.

Nhạc Khê cũng không phải là Tiểu Tiểu, không có biện pháp dùng thủ đoạn kinh khủng hơn chỉnh lại.

Nói như vậy, hình như thật sự chỉ có Lệ Thú và Tiểu Tiểu có thể làm cha mẹ hai tiểu quỷ này… Cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể dạy được hai tiểu quỷ như vậy.

Tiểu Tiểu phụ trách dẫn dắt hai đứa trẻ nghịch ngợm, hình thành tính cách không sợ trời không sợ đất của bọn chúng, mà Lệ Thú phụ trách dẫn dắt hành vi của bọn nhỏ, làm cho bọn chúng không đến mức nhảy quá đà, giữ vững bản tính ngay thẳng.

Không biết hắn và Nhạc Khê có thể nuôi được đứa con như thế nào đây?

Hắn rất chờ mong!

Chỉ cần…

Sở Văn Xuyên cúi đầu nhìn xem hai tiểu quỷ vẫn đang ôm đùi hắn.

Không giống hai đứa chúng là được!

Sáng sớm ngày thứ ba, hôn lễ của Sở Văn Xuyên liền bắt đầu, không giống như hôn lễ của Lệ Thú và Tiểu Tiểu lặng yên không một tiếng động, hôn lễ của Sở Văn Xuyên rất náo nhiệt, mà Nhạc Khê đã mất đi tính cách ngang bướng thường ngày, nàng phủ thêm giá y xinh đẹp mà hào phóng, giống như một gốc cây tường vi đỏ rực như lửa.

Bởi vì Nhạc Khê không có nhà mẹ đẻ, bởi vậy, liền trực tiếp nhảy vọt qua năm bước đầu, đến thẳng bước thứ sáu nghênh thân.

Phần lớn cao thủ đông đảo ở Dạ Ngưng Bảo lên đường, giúp đỡ Sở Văn Xuyên đón dâu — đội hình này cam đoan không có người nào dám cướp cô dâu!

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là náo động phòng, một đám người lớn đang dưới sự điều khiển của Lệ Vân và Lưu Ly náo loạn lễ động phòng của Sở Văn Xuyên long trời lở đất!

Sở Văn Xuyên thiếu một chút thì lấy ra trường thương đuổi cái đám nhàn rỗi không có việc gì này ra ngoài!

Thành thân cũng không được yên, sao hắn lại đáng thương như vậy chứ!

Tuy Tiểu Tiểu cũng muốn giữ một cửa, nhưng bỗng nàng phát hiện có Lưu Ly và Lệ Vân là đủ rồi, bởi vậy nàng vinh quang lui ra ngoài kéo Lệ Thú hưởng thụ thế giới hai người!

“Tiểu Tiểu.”

Cho đến khi Tiểu Tiểu tìm được Lệ Thú, hắn đang bị Vân Hành kéo đi, thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Lệ Thú, Tiểu Tiểu cũng biết Vân Hành khẳng định không làm chuyện gì tốt!

“Sư phụ!” Vẻ mặt Tiểu Tiểu quỷ dị nụ cười vặn vẹo, Vân Hành trông thấy khẽ run rẩy, “Vừa rồi… Dịch Toa sư mẫu vậy mà đang tìm ngài đó! Bà ấy nói, nếu bà ấy phát hiện ngài…”

“Ngừng ngừng ngừng!” Vân Hành lập tức vung tay ra khỏi tay Lệ Thú: “Ta đã biết, ta đã biết, Tiểu Tiểu, con không cần phải nói tiếp nữa!” Nói xong, Vân Hành liền bỏ lại Lệ Thú chạy mất.

Tiểu Tiểu nhún vai một cái, vỗ vai Lệ Thú: “Thú ca, thu phục xong!”

“…”

Quả nhiên, kẻ ác tự có kẻ ác trị!

Nhưng là, gần như thời điểm Tiểu Tiểu vỗ vào vai Lệ Thú, Lệ Thú biến sắc, chợt xoay người, lập tức vươn tay, một phát bắt được một bóng đen xẹt qua, một mũi tên, cũng không nhanh, cũng không có độ mạnh yếu, hoàn toàn không giống như là nhằm vào bọn họ.

“Thú ca!” Tiểu Tiểu khẩn trương nhìn Lệ Thú.

Lệ Thú lắc đầu, “Không có việc gì.” Trên mũi tên kia có một mặt giấy, Lệ Thú chậm rãi mở ra, chữ viết bên trên có chút quen thuộc, giống như chữ viết trên tờ giấy ngăn cản hắn tiến vào Cẩm thành lúc trước, là mẫu thân hắn!

Mà mấy chữ viết trên giấy càng khiến Tiểu Tiểu và Lệ Thú giật mình — “Ông ấy ngay ở gần đây!”

Lệ Hi Kiệt đến Tây Vực rồi!