Nhiễm Nhan ngồi trở lại trên ghế cong, duỗi tay cầm lên hai tấm khế bán mình kia nhìn kỹ, dư quang vẫn luôn chú ý đến biểu tình Lưu thị cùng Chu Tam lang.
Chu Tam lang thấy Nhiễm Nhan thật sự muốn nhận lấy khế bán mình, đôi mắt hơi đỏ lên, khớp hàm cắn đến chặt, quật cường mà ngăn nước mắt không cho chúng rơi xuống, trong khi Lưu thị chỉ là đoan đoan chính chính quỳ ngồi, tâm bình khí hòa, trên mặt nhìn không ra chút nào manh mối. Đối với đôi mẫu tử xuất thân có vẻ không tầm thường này, nếu thật muốn nắm trụ nhân tâm, Nhiễm Nhan đương nhiên là không thể thật sự đối đãi bọn họ như nô bộc. "Khế bán mình này..." Nhiễm Nhan nhìn hồi lâu, mới trầm ngâm bật một tiếng, rút ra một tờ trong đó, còn lại đưa đến trước mặt Lưu thị, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đè lên trang giấy ố vàng, thanh nhã nói không nên lời, nhưng lại gắt gao chế trụ tâm hai người đối diện. Nhiễm Nhan lại không vội giải thích, ánh mắt bình đạm lạnh lùng dừng trên người Chu Tam lang, "Có đi học chưa?" Chu Tam lang sửng sốt một chút, giương mắt nhìn Nhiễm Nhan, trên dung nhan mỹ lệ của nữ tử trước mắt chỉ mang biểu tình người sống chớ gần, nửa điểm ôn nhu cũng không có, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết, trong đầu ẩn ẩn hiện lên hình ảnh ngày ấy, nàng nói với hắn: Nếu mệt, thì ngủ chút nữa đi. "Tam Lang không hiểu lễ nghĩa, còn thỉnh nương tử thứ lỗi." Lưu thị thấy nhi tử không đáp lời, mở miệng giảng hòa, quay đầu nhỏ giọng trách mắng: "Tam Lang, còn không mau trả lời nương tử" Chu Tam lang rũ mắt, âm thanh trong trẻo đáp: "Trước kia trong nhà có đọc qua Sử Ký, Xuân Thu Tả thị truyện, Hiếu Kinh, Luận Ngữ, Chu Lễ, Tự Lâm" Thì ra là một bác học. Nhiễm Nhan không biết hắn nói đọc qua, chỉ là đọc sơ qua, hay là tinh thông, bất quá hài tử mười hai mười ba tuổi mặc dù là đọc sơ qua, cũng đã rất không dễ dàng, mấy ngày trước khi nàng ghé qua trường tư thục, có thiếu niên vẫn còn đọc Thiên Tự Văn kìa! "Ngươi thật sự cam tâm làm nô bộc cho ta?" Nhiễm Nhan trong lòng biết rõ đáp án, vẫn cố ý hỏi. Chu Tam lang không biết phải trả lời như thế nào, trước khi hắn tới, trong lòng tuyệt đối không muốn, sau khi có thể gặp được Nhiễm Nhan, không biết vì sao, lại có điểm dao động. Nhiễm Nhan không đợi Chu Tam lang trả lời, đem tờ giấy trước mặt đẩy đến trước mặt hắn, "Ta chỉ cứu một cái mệnh, sẽ không chiếm tiện nghi của các ngươi, chỉ để lại một người là được. Vì ta là nữ tử, Lưu phu nhân lưu lại hầu hạ cũng tiện, tử nợ mẫu trả, nghĩ đến cũng không quá?" Lưu thị lập túc minh bạch Nhiễm Nhan ý tứ, lại hành đại lễ thêm lần nữa, "Nương tử đại ân đại đức, nô suốt đời khó quên" Người làm nô bộc, không được tham gia khoa cử, Nhiễm Nhan nếu thật sự thu hắn làm nô bộc, tương đương với cắt đứt tiền đồ của hắn. "Nô" trong miệng Lưu thị là tự xưng khiêm tốn của phụ nhân Đường triều, cũng không phải là "nô tỳ" ý tứ. Lưu thị biết rõ như thế, vẫn đem nhi tử lại đây, đủ có thể thấy rất khí tiết. "6 năm." Nhiễm Nhan nhìn Chu Tam lang, môi đỏ khẽ mở, phun ra hai chữ. Chu Tam lang mặt mày rối rắm, vẻ mặt không hiểu. Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Ta cho ngươi thời gian 6 năm, ngươi có thể lựa chọn khoa cử, kinh thương, vô luận nghề nghiệp gì, nếu có thể tạo được tên tuổi, ta liền trả lại khế bán mình của mẫu thân ngươi, nếu không được, vậy mẫu thân ngươi cả đời chỉ có thể là nô tỳ của Nhiễm Thập Thất Nương ta, ngươi không có ý kiến đi?" Mười hai mười ba tuổi ở hiện đại vẫn là hài tử ngây thơ, nhưng ở cổ đại lại không tính là còn nhỏ, đã sớm có thể tham gia khoa cử. Đôi môi mím chặt của Chu Tam lang dần dần thả lỏng, trịnh trọng nói: "Được" "Ngươi đi về trước đi, ta có một số việc muốn nói với mẫu thân ngươi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói. Nàng đối với tiền đồ của Chu Tam lang không quá để ý, làm như vậy cũng bất quá thuận tay mà làm, nếu là tương lai hắn thật có thành tựu, nói không chừng còn có chỗ hữu dụng, dù sao cũng không có tổn thất gì. Cho dù Chu Tam lang về sau không có bất luận thành tựu gì, Nhiễm Nhan cũng không định vĩnh viễn để cho Lưu thị hầu hạ, chỉ là nàng hiện tại đang thiếu nhân thủ, mà Lưu thị thoạt nhìn lại là lựa chọn không tồi. Lưu thị nhìn theo Chu Tam lang rời đi, lại lần nữa trịnh trọng hành đại lễ với Nhiễm Nhan, "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nô ngày sau chắc chắn tận tâm tận lực hầu hạ nương tử" Lưu thị phủ phục trên mặt đất, thật lâu không nghe được hồi âm, chỉ cảm thấy trước mặt sáng lên, nàng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn. Đập vào mắt đó là Nhiễm Nhan đã đem tấm khế bán mình vặn lại rồi vói vào cây đèn nhỏ hình vuông đặt bên cạnh, khi lấy ra, ngọn lửa đã đốt lên tấm khế. Lưu thị ngạc nhiên nhìn, ánh lửa chiếu rọi đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng như đầm lầy của Nhiễm Nhan, thẳng đến khi toàn bộ hóa thành tro tàn, bị gió cuốn vào trong màn mưa, mới nghe thấy thanh âm thanh lãnh của nàng, "Ta sẽ không cầu báo ân, chỉ là trước mắt tình cảnh của ta không tốt, yêu cầu có người thích hợp ở bên cạnh để giúp đỡ, tấm khế bán mình này đã trở thành phế thải, Nhiễm Thập Thất tại đây thỉnh Lưu phu nhân giúp ta." Vừa nói, Nhiễm Nhan bản thân cũng quì ngồi lên, trang trọng mà hành đại lễ với Lưu thị. Lưu thị cả kinh, vội vàng đứng dậy nâng Nhiễm Nhan lên, "Nương tử chiết sát nô, nương tử là ân nhân của mẫu tử chúng ta, nếu có khó xử yêu cầu hỗ trợ, nô đương nhiên không thể chối từ" Lưu thị thầm nghĩ, xem ra trên phố đồn đãi thật không đáng tin, vốn nghe nói Nhiễm Thập Thất Nương là nữ tử nhu nhược nhát gan, tâm địa cũng rất tốt, nhưng hôm nay vừa gặp, bộ dáng lạnh lùng cùng thủ đoạn này, tìm đâu ra nửa phần khiếp nhược. Nhiễm Nhan không biết, thủ đoạn thu mua nhân tâm này của mình đã làm Lưu thị ở trong lòng xem trọng nàng thêm vài phần. Nhiễm Nhan ngoài chuyện liên quan đến công việc thì khá ít nói, trong chốc lát cũng không có chuyện gì để nói với Lưu thị, liền để nàng về trước, hôm sau lại đây bắt đầu làm việc. Từ đầu đến cuối, Vãn Lục cùng Hình Nương vẫn luôn im lặng hầu hạ bên cạnh, đến khi Lưu thị đi rồi, Vãn Lục có chút khó hiểu nói: "Nương tử, ngươi nếu muốn dùng nàng, vì sao lại đốt đi khế bán mình của nàng" Hình Nương tiếp lời nói: "Lưu thị này vừa thấy liền biết không phải là phụ nhân tầm thường, nàng cử chỉ khéo léo, cách nói năng bất phàm, chỉ bằng việc nàng cam nguyện làm nô để báo ân cứu mạng cho thấy nàng coi trọng tín nghĩa, loại người này, nếu không thể thu nàng tâm, chẳng phải rất đáng tiếc" "A..." Vãn Lục bừng tỉnh, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Nhiễm Nhan nói: "Nương tử thật là lợi hại" Nhiễm Nhan cười nhạt, Lưu thị khôn khéo, tất nhiên có thể nhìn ra thâm ý trong đó, nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng đã cứu Chu Tam lang, nhưng không yêu cầu hồi báo kết xù, tin tưởng Lưu thị hiểu rõ trong lòng. Hình Nương tuy rằng biết rõ đạo lý này, nhưng chuyện này nếu để nàng tới làm, sẽ không biết nên từ đâu xuống tay. Hành động hiện giờ của Nhiễm Nhan, cũng làm lòng nàng như được trấn an, cũng không có bao nhiêu ngờ vực, Nhiễm Nhan vốn thông minh, chỉ là tính tình yếu đuối thôi. "Đừng ở chỗ này cọ xát nữa, nương tử ngày mai phải đi tham gia tiệc trà, mau đi đem đồ mới chuẩn bị cho xong" Hình Nương cười mắng Vãn Lục. Vãn Lục nhảy dựng lên: "Thật hả? Có người mời nương tử? Thật tốt quá, ta có một kiện áo váy mới làm một nửa, trước sáng mai nhất định làm xong" Hình Nương biết Vãn Lục đang làm một kiện váy lụa tím, bằng nguyên liệu tốt nhất trong số vải mua lần trước, dù vậy cũng bất quá là hàng trung đẳng mà thôi, tiệc trà ngày mai phu nhân quý nữ tụ tập, ai mà không tận lực điểm trang? "Trong tiệc trà ngày mai tất nhiên là muôn hoa đua thắm khoe hồng, xiêm y nương tử sợ là có chút nghèo nàn" Hình Nương mở miệng nhắc nhở, chuyện tới hiện giờ, cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể trước tiên để Nhiễm Nhan chuẩn bị tâm lý. "Quần áo sạch sẽ khéo léo là được, không cần quá hoa lệ." Nhiễm Nhan một bên lật xem y thư, một bên nói không chút để ý. Hình Nương trong lòng thở dài một hơi, thấy Nhiễm Nhan trong chốc lát cũng không có ý muốn nghỉ ngơi, liền đi tìm Vãn Lục, thương lượng đem kiểu dáng váy sửa cho mới mẻ độc đáo một chút, thủ công có thể tinh tế hơn thì cố mà tinh tế hơn, nếu nguyên liệu không tốt, đành phải đền bù chỗ khác thôi. Bởi vì ngày mai phải dậy sớm, Nhiễm Nhan đọc sách một chút liền đi ngủ, để mặc Hình Nương cùng Vãn Lục ngồi xổm một bên lẩm nhẩm lầm nhầm. Một đêm nhẹ nhàng, nhất thích hợp ngủ. Hôm sau, mới đầu giờ mẹo, Nhiễm Nhan liền bị Hình Nương từ trên giường đào lên, sau khi rửa mặt chải đầu xong, dùng cơm sáng, liền ngồi trước kính trang điểm để mặc cho Hình Nương đùa nghịch. Nhiễm Nhan gần như ngủ gật mất một lúc, khi mở mắt trở lại, vẫn là đang ngồi, Hình Nương ở trên mặt nàng ấn tới ấn đi, còn chưa trang điểm xong sao? "Nương tử có cảm nhận được tinh thần tốt hơn không?" Hình Nương cười hỏi. Thoáng nhớ lại một chút, mới biết được đây là mát xa trước khi trang điểm gì đó, để lên tinh thần, khí sắc mới nhìn sẽ tốt hơn. Lúc này, Vãn Lục ôm kiện quần áo tiến vào, hầu hạ Nhiễm Nhan thay ra, rồi sau đó Hình Nương mới dựa theo quần áo, chải cho nàng một búi tóc thấp, dấu đi phần lạnh lẽo giữa đôi mày Nhiễm Nhan, lại tăng thêm vài phần vũ mị của nữ nhi. Hết thảy trang điểm xong, khi Nhiễm Nhan đứng dậy soi gương, cảm thấy như bị dọa. Trong gương chiếu ra một bộ váy lụa tay áo rộng màu tím, thân váy từng nếp gấp như sương như khói nhẹ rơi trên đất, cổ áo tay áo đều được viền bằng kim sắc sa tanh có thêu hoa, đem khí chất mơ mộng kia chặn bớt vài phần, hoa mỹ mà không mất trang trọng. Trang phục Hoa Hạ, quả nhiên đẹp không sao tả xiết. Nhiễm Nhan bị kinh sợ cũng không bởi vì mình trở nên xinh đẹp, mà là một thân trang điểm này, lại đem vẻ lạnh lẽo đông cứng của nàng biến thành nhu hòa, cho nên nàng vừa thấy lại không có nhận ra mình. "Nương tử lớn lên đẹp, xuyên cái gì cũng đẹp." Bị dung mạo Nhiễm Nhan hớp hồn, Vãn Lục sau một lúc lâu mới nhảy ra một câu. Hình Nương đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, "Nương tử giống phu nhân, da thịt như ngọc, trời sinh trắng nõn, thật ra không cần bắt chước người khác xoa phấn." Nàng vừa nói, vừa mang phấn má tới, dùng tay nhẹ nhàng thoa một ít lên hai bên má Nhiễm Nhan, bớt đi vài phần nặng nề tăng thêm vài phần minh diễm. "Còn thiếu vài thứ." Hình Nương nhìn lên nhìn xuống, từ trong hộp trang điểm lấy ra vài món trang sức, khoa tay múa chân với Nhiễm Nhan một lúc. Cuối cùng chọn ra một cái vòng tay phỉ thúy, một cây trâm hoa lan phỉ thúy. Đây đều là Trịnh phu nhân di vật, đồ vật dư lại tuy là không nhiều lắm, nhưng kiện nào kiện đó đều là trân phẩm. "Nương tử chỉ trang điểm đơn giản như vậy đã ra thập phần tư sắc, nếu lên trang phục lộng lẫy, dung nhan sợ là khuynh quốc khuynh thành." Hình Nương vừa giúp nàng cắm cây trâm, vừa nhìn vào gương mà đánh giá. Đánh giá chưa kịp nói hết, hình ảnh trong gương đã chấn bay hết nửa thần hồn của nàng, Hình Nương quay ngoắt lại, nhìn nam tử mặc hoa phục không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào, ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn: "Ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào nhà dân!"Nhiễm Nhan cũng pháthiện có người tới cùng lúc với Hình Nương, bất quá nàng chưa từng kinh hoảng,quay đầu, nhíu mày nhìn vẻ mặt si mê kia của Tần Tứ lang, nhàn nhạt nói: "Nơinày là khuê phòng của ta, thỉnh ngươi tự trọng."
Tần Mộ Sinh hồi hồn, vẫn thu không được vẻ kinh diễm trong ánh mắt, nhìn NhiễmNhan nói: "Thập Thất Nương, chúng ta đã đính hôn, hẳn là không cần kiêng kị nhiềuvậy đi"Đại Đường dân phong cởi mở, hẹn hò trước khi kết hôn cũng không phải cái gì ghêgớm, huống chi còn có vị hôn phu đến khuê phòng tham quan một vòng kìa! Nhưng TầnMộ Sinh đây là không mời mà đến, đúng là chọc điên người khác