Hình Nương đích xác hiểu rất rõ đạo lý đối nhân xử thế, cũng rất biết xử sự, chỉ là thiếu nhẫn tâm cùng thủ đoạn, ngày thường làm mấy chuyện ngáng chân chút đỉnh còn được, lớn hơn nữa chỉ sợ cũng ứng phó không được, nếu không cũng sẽ không để kế thất kia khi dễ mấy chủ tớ các nàng đến tình trạng này.
Hôn sự bị định ra, Hình Nương cũng không biết phải làm sao. Đến mức lễ điện nhạn cũng đã xong, thời gian còn lại cũng chỉ có một hai tháng mà thôi, có thể có biện pháp gì để ngăn cơn sóng dữ nữa? Hơn nữa Nhiễm Văn không nói gì, cũng không biết nàng tính toán thế nào. Nhiễm Nhan tắm gội xong, sau khi từ phòng tắm bước ra, liền sai Vãn Lục đi nói cho Tang Thần, nếu là phôi gốm không dễ làm khô, có thể hoãn chút thời gian cũng được. Sau đó đi nhìn một chút đống đồ ăn để hôm qua, bởi vì ngay thời điểm gom lại cũng đã có mấy món mọc mốc xanh, thêm ngày nay mưa dầm, mốc đã lan tràn không ít, lại qua thêm một hai ngày nữa lượng mốc xanh mọc lên hẳn là đủ số. Nhiễm Nhan không rõ sao mình lại xui xẻo như vậy, tùy tiện chụp một cái đã trúng phải loại bênh khó chơi như bệnh giang mai. Mà đối mặt loại bệnh có tính lây nhiễm cao này, phàm là bác sĩ có chút hiểu biết đều sẽ không mặc kệ, huống chi nàng có chút nắm chắc là có thể trị được nó. Bệnh giang mai có chu kỳ phát bệnh khá dài, tình huống của Tử Tự bệnh đã qua giai đoạn 2, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng tạm thời cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng, chẳng qua thời gian nàng ta phát bệnh ít nhất cũng có ba tháng trở lên, nếu không tăng tốc trị liệu, đến thời kì cuối thì phiền toái lớn, nhất thời chết lại không chết được, sống còn phải chịu dày vò. Nhiễm Nhan nhíu mày thở dài, còn nữa, tỉ lệ người bị dị ứng Penicillin lên đến 10%, nói cách khác, trong một trăm người, ít nhất sẽ có khoảng mười người sinh ra phản ứng dị ứng với nó, xác suất này khá lớn, Nhiễm Nhan hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Yên Nương, Tử Tự cùng Hồng Hạnh không thuộc trong số 10% đó. Trung y...ở hiện đại trung y có thể trị bệnh giang mai, nhưng trước kia Nhiễm Nhan rất ít chú ý đến chứng bệnh này, chỉ nhớ mang máng một ít thảo dược, không phải là phương thuốc hoàn chỉnh, nàng giờ chỉ có thể căn cứ vào kiến thức y học của mình khai phương thuốc mới, trong uống ngoài thoa, chỉ mong là có tác dụng. "Nương tử!" Hình Nương thấy Nhiễm Nhan lại phát ngốc ở dưới hành lang, liền cầm một kiện áo lụa choàng thêm cho Nhiễm Nhan, quì ngồi bên cạnh nàng, "Nương tử đang phiền lòng chuyện hôn sự?" "Hôn sự?" Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, lúc này mới nhớ ra mình đã bị đính hôn, thoáng nhìn qua Hình Nương đang lo lắng sốt ruột, liền nói: "Đây cũng không phải đại sự gì, chuyện gì cũng phải nghĩ tới phương diện tích cực, Tần Tứ lang vẫn là nam tử trẻ tuổi chưa lập gia đình, gia cảnh rất tốt, còn hơn nhiều so với bị A gia đưa cho ai đã qua tuổi nửa trăm, có vợ có con mà làm thiếp" Cho dù Nhiễm Nhan không được sủng ái, dù sao cũng là đích nữ, cho người ta làm thiếp, là tự tát vô mặt mình một cái. Hình Nương biết Nhiễm Nhan nói chỉ là lời nói an ủi, cười khổ: "Lang quân nếu nhẫn tâm đến mức đó, chúng ta thà rằng đi cậy nhờ nhà mẹ đẻ phu nhân" "Xe đến trước núi ắt có đường đi, mấy chuyện này không cần lo lắng, ta sẽ xử lý thỏa đáng." Nhiễm Nhan trong lòng còn bổ sung một câu, nếu là bất đắc dĩ thế nào cũng phải gả qua, Tần Mộ Sinh đồng ý không chạm vào nàng thì thôi, nếu không đồng ý, đành phải dùng dược làm hắn tạm thời không thể giao hợp, sau đó lại chậm rãi tìm cách thoát thân. Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, lấy tính tình phong lưu của Tần Mộ Sinh, chỉ sợ khả năng sau là lớn hơn. "Nương tử thật sự trưởng thành." Hình Nương thở dài, rũ mắt nói: "Lão nô biết chính mình vô dụng, không giúp được nương tử." Nhiễm Nhan nghe ra Hình Nương lời có vẻ còn chưa nói xong, không xen mồm, chỉ lẳng lặng nghe. Hình Nương nói: "Khi còn ở Huỳnh Dương, thị tỳ bên người phu nhân đều là Lư phu nhân đưa xuống, bao gồm cả lão nô, trong bốn người, lão nô vô dụng nhất, nhát gan, không gánh được áp lực, nhưng khi phu nhân xuất giá, Lư phu nhân chỉ đem mình lão nô để lại cho phu nhân. Mọi khổ sở phu nhân phải chịu, lão nô đều nhìn thấy, nhưng ngoại trừ đối nàng trung tâm và che chở, những chuyện gì khác cũng không giúp được." Ở Đường triều, phụ nhân sau khi xuất giá sẽ không mang họ chồng, Huỳnh Dương Trịnh thị cùng Phạm Dương Lư thị thông hôn qua nhiều thế hệ, chủ mẫu họ Lư cũng không lạ. "Nhiều năm như vậy trôi qua, lão nô vẫn không tiến bộ, hiện tại đối nương tử, ngoại trừ trung tâm và che chở, cũng không thể giúp hơn được nữa." Hình Nương nói, giận bản thân đến rơi lệ đầy mặt. Nhiễm Nhan minh bạch, Hình Nương rõ ràng thấy rõ tình thế, cũng biết ai tốt ai xấu, nhưng nghĩ không ra biện pháp gì để ứng đối, loại cảm giác hữu tâm vô lực này thật sự nghẹn khuất, thật đúng là không bằng bôi đen hai mắt, cái gì cũng không biết mới nhẹ nhàng tự tại. "Chớ có tự trách. Ta nói rồi, sẽ bảo hộ các ngươi, hiện tại học y thuật, cố kiếm tiền, đều là nỗ lực làm chính mình mạnh mẽ lên. Tin ta!" sắc mặt Nhiễm Nhan tử khí thâm trầm, nhưng lại an tâm kiên định không cho người khác hoài nghi. "Lão nô tất nhiên là tin nương tử" Hình Nương lau khô nước mắt, bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội vàng móc từ trong tay áo ra một tấm thiệp cùng một phong thơ, nói: "Nương tử, đây là thiệp mời cùng thư từ trong thành đưa tới vào sáng nay, ngài xem xem." Nhiễm Nhan tiếp nhận đồ vật, trước lật thiệp mời ra nhìn, là Ân gia Tam nương Ân Miểu Miểu mời nàng tham gia tiệc trà, tin cũng là Ân Miểu Miểu viết. Nhớ lại một chút, Ân Miểu Miểu cùng nàng giao tình coi như không tồi, ít nhất là thường ngày nói chuyện cũng tốt, mà địa vị Ân gia ở Tô Châu thành chỉ đứng sau ba nhà Tề, Nhiễm, Nghiêm, gia giáo Ân gia nghiêm ngặt, giáo dưỡng ra nữ nhi đều là điển phạm của Tô Châu, khiêm cung hiếu thuận, dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lý, có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tên tuổi nổi danh trên toàn bộ đất Giang Nam. Tính cách Ân Miểu Miểu đương nhiên cũng rất tốt.*điển phạm – hình mẫu tiêu chuẩn
Nhiễm Nhan buông thiệp mời, mở lời nhắn ra, tùy ý nhìn hai cái, quả nhiên không hổ là lời nhắn do điển phạm viết ra, thật sự quá tiêu chuẩn, chữ cũng là chữ đẹp, lời cũng là lời hay, nhưng bởi vì quá tiêu chuẩn, ngược lại chẳng có chút tình cảm gì đáng nói. Nhiễm Nhan thầm nghĩ, có lẽ người ta cũng thật sự không đem nàng để ở trong lòng. "Ân Tam nương hẹn ta đi tham gia tiệc trà, ta nên đi không?" Nhiễm Nhan biết, mấy chuyện lễ nghi này nọ, hỏi Hình Nương là chuẩn nhất. Hình Nương nghĩ nghĩ nói: "Ngày ấy không phải Vãn Lục đã nói ở Nhã Lan xá gặp được rất nhiều quý nữ sao? lấy tài học Ân gia nương tử, Nhã Lan hội tất nhiên không thiếu nàng, nàng đương nhiên đã biết nương tử lành bệnh mới có thể phát thiệp mời, việc này thoái thác không được." "Vậy thì đi thôi." Nhiễm Nhan dù cho tính cách quạnh quẽ, nhưng ở hiện đại vẫn có khuê mật, tới Đại Đường tự nhiên nàng cũng hy vọng có thể tìm được một hai bằng hữu hợp nhau, tham gia tiệc trà là cơ hội tốt. "Nương tử phải cẩn thận Thập Bát nương." Hình Nương nhắc nhở. "Ân." Nhiễm Nhan nhàn nhạt đáp. Nhiễm Mỹ Ngọc không chỉ có chanh chua, tâm địa cũng ngoan độc, may mà chỉ có chút tiểu thông minh lại không có tâm kế quá sâu, nếu không thật đúng là đáng sợ. Mưa to dần dần ngớt xuống, thành mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, rốt cuộc khôi phục lại vẻ dịu dàng của Giang Nam, ngày mùa hè nóng bức cũng được tưới mát không ít. Trong màn đêm, dưới ánh đèn lồng lay động trên hành lang, có thể nhìn thấy cỏ cây trong viện được nước mưa gột rửa đến tỏa sáng. Nhiễm Nhan sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, ngồi ở dưới hành lang xem y thư. Quyển y thư này là Ngô Tu Hòa đưa cho nàng, chứa toàn là mạch tượng của các chứng bệnh. Trong giới y học hiện tại, phương thuốc đều là vật quí bí mật không truyền ra ngoài, y thư càng không cần phải nói, Nhiễm Nhan biết, Ngô Tu Hòa dạy dỗ nàng cũng coi như tận tâm tận lực. Nhiễm Nhan ngồi ở trên ghế cong*, mặt sau lót đệm mềm, trên người phủ tấm chăn mỏng, thập phần thoải mái. Ghế cong này giống như ghế bành đời sau, chỉ không có chân, trực tiếp đặt ở trên sàn nhà.*cái ghế hay giường gì đây ko biết dịch sao luôn?!
Bàn nhỏ bên người đặt một cây đèn nhỏ có chụp đèn bằng giấy Cao Ly dán thành bốn cạnh, khung được làm bằng gỗ mun mảnh mai, bốn phía có vẽ mai lan trúc cúc, còn đề mấy bài thơ nhỏ nhỏ, vừa sáng vừa tao nhã lịch sự.
Bên ngoài hành lang mưa nhẹ lất phất, đang xem sách đến thích ý, Vãn Lục lại dẫn hai người đi vào. Khi đến gần, Nhiễm Nhan mới thấy rõ, nguyên lai là Lưu thị cùng con trai của nàng Chu Tam lang. Ngày ấy bộ dạng Chu Tam lang bị nước nhấn chìm, Nhiễm Nhan lại vội vã cứu người, cũng chưa từng nhìn kỹ hắn, giờ xem ra, đứa nhỏ này lớn lên rất tuấn tiếu, một thân áo vải thô sẫm màu, khoảng mười hai mười ba tuổi, cằm nhọn, mặt trái xoan, một đôi mắt biết nói vừa to vừa linh động, nếu không phải luôn cau mày, thì cũng vô cùng đáng mến. "Nương tử, Lưu tẩu tử ban ngày đã tới mấy lần, ngài đều không có nhà." Vãn Lục vừa nói vừa thu dù, đem mẫu tử hai người dẫn lên hành lang. Đến khi cách Nhiễm Nhan ước chừng bảy tám thước, Lưu thị túm lấy Chu Tam lang, hai người đồng loạt quì xuống trước mặt Nhiễm Nhan. Lưu thị nằm trên mặt đất nói: "Nương tử là đại ân nhân của mẫu tử chúng ta, chúng ta chạy nạn đến tận đây, nghèo rớt mồng tơi, không có gì báo đáp, chỉ có người mà thôi, nương tử cứu tánh mạng Tam Lang, từ nay về sau, mẫu tử chúng ta mặc cho nương tử sai phái" Lưu thị nói, từ trong lòng móc ra hai tờ giấy, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Nhiễm Nhan, "Đây là khế bán mình của mẫu tử chúng ta, chúng ta không cần tiền, chỉ cầu nương tử nhận lấy." Nhiễm Nhan cẩn thận đánh giá Lưu thị, phụ nhân trước mắt tuy đã hơi già, nhưng tuổi nàng hẳn là không lớn, cùng lắm là 35 tuổi, cử chỉ trầm ổn, trên người mặc là áo vải bông thô, lại dấu không được khí chất khác biệt của nàng so với phụ nhân nông thôn khác. "Thỉnh đứng lên trước đi." Nhiễm Nhan tiến lên nâng nhẹ Lưu thị, trong lòng lại tính toán, nàng hiện tại rất thiếu nhân thủ, thêm người trung thành cũng tốt. Còn đứa nhỏ này, Nhiễm Nhan thấy hắn vẫn luôn nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, thẳng đến Nhiễm Nhan nói ngồi lên, hắn mới thoáng nâng thân mình, cặp môi xinh đẹp mím thành đường thẳng, hiển nhiên, hắn không cam lòng làm nô. Nhiễm Nhan trong chốc lát liền nghĩ tốt đối sách, mẫu tử hai người này, nàng đều cần, chẳng qua trước tiên phải hàng phục cái tiểu gia hỏa này mới được.