Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 32: Tiểu Quỷ Khó Chơi Mạnh Miệng Làm Thơ

Khuôn in mẫu hoa bốn màu được xếp thẳng hàng hình chữ nhất đặt ở những chiếc án lớn nhất trong tiệm, bảo tương hoa lộng lẫy kiêu sa, liên hoa thanh nhã giản đơn, hoa cúc nhiều cánh phức tạp tinh tế và hoa lan dễ nhìn nhưng khác biệt.

Bản vẽ tuy không quá đẹp đẽ tươi mới nhưng màu nhuộm dù là đối lập như màu đỏ thẫm với xanh ngọc hay hòa hợp như màu ngó sen và màu vàng nhạt, hoặc màu vàng bạc lấp lánh tinh tế đều khiến người ra nhìn không rời mắt.

Tỳ nữ mặc áo vàng kia vốn đang rất ngạo mạn, nhưng khi bốn bản vẽ này được mang ra, hai mắt bất giác dán chặt vào chúng, mãi đến khi chưởng quầy cười nói: "Tiệm chúng tôi không dám phụ ủy thác, hôm qua mới nhuộm xong tấm cuối cùng này, chẳng hay quý phủ cảm thấy thế nào?" Lúc này cô ta mới giật mình, ho khan một tiếng, biểu cảm khôi phục sự kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp: "Cũng miễn cưỡng tính là dùng được!"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm.

Tỳ nữ áo vàng quét mắt sang, không biết từ lúc nào trong tiệm đã có rất nhiều người, nhìn bốn chiếc khuôn in chỉ chỉ trỏ trỏ, có người hơi lớn tiếng nghe ra là đang bàn tán rằng: "Cái này mà còn bảo là miễn cưỡng dùng được, chả biết bình thường là dùng cái gì nữa..." Cô ta hơi bối rối, liếc Sử Chưởng quầy một cái: "Mấy người tạp nham này ở đây khi nào vậy?"

Sử Chưởng quầy cười nói: "Mở cửa đón khách, đương nhiên người đến đều là khách." Mới nhìn thấy tỳ nữ này, ông ta đã cố ý bày mấy chiếc án lớn ngay chỗ bắt sáng nhất gần cửa lớn của tiệm, rồi còn bày cả bốn cái khuôn in ra, mục đích để thu hút thật nhiều người đến, chẳng ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.

Tỳ nữ áo vàng vốn muốn muốn soi mói thêm vài câu, lại bị cả đám người vây quanh bàn tán nên không tiện nói thêm, chau mày phất tay áo, hai nô bộc sau lưng vội vàng tiến lên, cẩn thận nhận lấy mấy chiếc khuôn in, ôm ra xe ngựa.

Lập tức có người hỏi: "Ông chủ, bốn chiếc khuôn in đó còn hàng không? Ta muốn đặt một bức bảo tương hoa."

Tỳ nữ áo vàng nghe thế liền tức giận, lạnh nhạt nhìn người vừa lên tiếng một cái, rồi quay đầu nhìn chưởng quầy bảo: "Bốn chiếc khuôn in đó phu nhân nhà ta có chỗ cần dùng gấp, không được phép bán cho bất kỳ ai khác nữa!"

Sử chưởng quầy mỉm cười gật đầu: "Xin tuân lệnh, có điều bốn khuôn in thế này thì không thể chỉ tính theo giá hàng thượng phẩm, mà phải là tuyệt phẩm, phải hai quan tiền một bức.

" Vừa nói, vừa chỉ vào bảng giá mới nhất đang treo trên tường cho tỳ nữ kia thấy.

Việc này ông ta đã tính từ trước, vừa hay có tấm bình phong săn bắn lần trước làm tiền lệ, trực tiếp thêm vào một dòng "tuyệt phẩm" lên bảng giá của tiệm.

Nếu không, theo quy tắc buôn bán ở cả hai chợ Đông Tây, nếu như không thu tiền theo bảng giá được niêm yết rõ ràng, khách hàng tố lên quan, tiệm khuôn tin Như Ý sẽ bị phạt.

Tỳ nữ áo vàng ngẩn người, liếc Sử chưởng quầy một cái, lạnh lùng cười nói: "Ngươi lo phu nhân nhà ta trả không nổi hay sao?"

Sử chưởng quầy lắc đầu nói: "Không dám, quý phủ lần trước còn thưởng thêm cho tiệm năm tiền, còn vừa đúng hai mươi tư quan, chỉ là nói trước để cô nương có tính toán mà thôi."

Tỳ nữ áo vàng chau mày, cảm thấy nếu cứ dây dưa với lão người Hồ trên miệng toàn là tiền này thì bản thân cũng sẽ bị nhiễm mùi tiền mất.

Nàng ta mất kiên nhẫn nói: "Họa sư của ngươi đâu? Phu nhân nhà ta còn có lời muốn dặn dò!"

Lưu Ly vốn trốn sau màn lắng nghe không gây ra tiếng động, vừa nghe thấy tỳ nữ kia nhắc đến mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng lùi về sau quay về nhã phòng, vừa mới ngồi xuống, Sử chưởng quầy đã dẫn theo tỳ nữ đó tiến vào.

Lưu Ly đứng lên mỉm cười hành lễ, tỳ nữ đó tựa như không thấy cứ ngồi xuống, cười lạnh nói: "Nay họa sư cũng trở nên tôn quý quá nhỉ? Đến mặt cũng chẳng chịu ló ra?"

Lưu Ly biết nàng ta cảm thấy bị tiếp đón chậm trễ, chỉ đành cười nói: "Tỷ tỷ đây có điều chưa biết, từ khi được phu nhân dặn dò không được vẽ mẫu cho người khác, Lưu Ly luôn ghi nhớ trong lòng, vì có mấy vị khách quen cứ chỉ định tôi vẽ tranh, không thể chối từ mãi, vậy nên mấy hôm nay ngay cả cửa tiệm cũng chưa từng đến, có điều mấy hôm nay nghĩ khi phu nhân đến lấy khuôn in cũng sẽ căn dặn vài câu nên mới đến, lại không thể để người khác nhìn thấy, chỉ đành ngồi phía sau chờ tỷ tỷ.

Có chỗ nào bất kính, xin tỷ tỷ lượng thứ."

Sự tức giận trên mặt tỳ nữ áo vàng dần dần mất đi, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: "Sao lại không thể từ chối? Lẽ nào vẽ mẫu cho phu nhân nhà ta làm cho cô mất mặt lắm hay sao?"

Lưu Ly mỉm cười nói: "Nào có, được cống hiến sức lực cho phu nhân là vinh hạnh của Lưu Ly, chỉ là Lưu Ly chẳng qua là một họa sư nho nhỏ, người muốn Lưu Ly vẽ mẫu lại là mấy vị quan quyến, Lưu Ly tài thô học thiển, cũng không biết có thể nói ra lời dặn của phu nhân hay không, nên chỉ đành dùng đến cách thức ngu ngốc này.

Nếu tỷ tỷ cảm thấy không ngại, từ sau Lưu Ly cứ nói thẳng là được."

Tỳ nữ áo vàng không để ý đáp: "Cứ nói thẳng, có gì phải ngại?" Ánh mắt cô ta nhìn Lưu Ly không có chút hốt hoảng hay tức giận nào, hoàn toàn không hề che giấu sự khinh miệt như muốn nói, quả nhiên không có kiến thức, chẳng lẽ cho rằng phu nhân nhà ta mua của ngươi có mấy bản vẽ mà cũng sợ người ta biết!

Lưu Ly gật đầu cười, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao phu nhân nhà ngươi và cô con gái hoàng hậu của bà ta lại chết rồi, đúng là ngốc muốn chết! Sủng phi của Hoàng Đế vừa mới mặc bộ y phục mới, các người đã lập tức đi làm cái tương tự, còn không cho tiệm người ta bán cho người khác, việc làm này bộ vẻ vang lắm hay gì? Đã ăn cướp giữa ban ngày mà còn sợ người ta không biết...!Mà thôi, mấy người đã không sợ thì ta sợ cái gì?

Tỳ nữ áo vàng lạnh nhạt nói: "Khuôn in hoa bốn màu của cô cũng coi được, phu nhân nhà ta lại mến tài, trước cũng từng nói nếu cô chịu đến nhà họ Vương, vừa vào cửa đã là quản gia, đây là thể diện phải tu mấy kiếp mới có.

Nghĩ rằng chắc cô chưa biết, quản gia của họ Vương nhà ta ăn mặc đều chẳng kém phu nhân nhà quan là mấy! Nếu cô có lòng, ta có thể giúp cô đi cầu xin phu nhân một phen." Nói rồi nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, bộ dạng như kiểu sao cô còn chưa chịu tới cầu xin ta đi.

Lưu Ly thầm thở dài một câu, đứng dậy trịnh trọng hành lễ: "Lưu Ly đa tạ phu nhân thương yêu, đa tạ tỷ tỷ có lòng, chỉ là cha tôi xem trọng thanh danh, Lưu Ly vì kế sinh nhai mà phải lộ diện bán buôn đã là bất hiếu, không dám lại vì phú quý mà trở thành môn khách, tỷ tỷ hiểu cho, phu nhân nếu có căn dặn gì, Lưu Ly sẽ toàn tâm toàn ý, tuyệt không dám chậm trễ."

Tỳ nữ áo vàng nhìn Lưu Ly, một lúc lâu sau mới cười lạnh gật đầu: "Cô cũng có chí khí lắm, tốt! Phu nhân có dặn, cần một khúc hồng la nhiều hoa năm màu và một khúc bích lăng trúc Trường An, làm thành váy dài tám tà, tháng sau ta sẽ tới lấy." Nói rồi cười lạnh vài tiếng, nghênh ngang rời khỏi.

Lưu Ly đứng thẳng người, cảm thấy trong lòng rối bời, những rèn luyện trong mấy năm nay đã giúp nàng học được cách cúi đầu nhẫn nhịn, thế nhưng cứ năm bữa nửa tháng bị người ta nhìn bằng ánh mắt "có phúc mà không biết hưởng này", nàng cũng đành làm một người đất biết tức giận vậy.

Nàng rầu rĩ trở về phòng vẽ, ủ rũ mở bức "Xuân giang hoa nguyệt dạ" ra, thở dài một hơi, gì mà "Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên vọng tương tự" (Người sinh mãi, kiếp nào cho biết, Nhìn trăng sông năm hệt không sai.

Tản Đà dịch.), thế nhưng ai biết được rằng những người ngắm trăng ngắm sông ấy, trong mỗi kiếp nhân sinh sẽ sai khác thế nào? Còn có cái vị đã hứa sẽ viết thơ giúp nàng, chẳng biết vì sao mà đến nay vẫn chưa thấy ló mặt ra...!

May mà ngày hôm sau, khi nàng vừa mới đến tiệm Khuôn in Như Ý, Sử Chưởng quầy thấy nàng liền cười chỉ ra phía sau: "Cô Cả hôm nay đến hơi muộn, vị Bùi Cửu lang kia đã đến đợi được thời gian một chén trà rồi." Lưu Ly mừng rỡ, nhanh chóng tiến vào hậu viện.

Vừa vén mành lên thì thấy ngay một thân ảnh cao gầy đang đứng quay lưng, làn gió nhẹ thổi lay khăn đội đầu và tà áo màu xanh nhạt của hắn, lại càng khiến cho bóng dánh ấy trở nên trầm tĩnh.

Hình như nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Ly, người kia vội vàng quay người lại, chính là Bùi Hành Kiệm, vừa thấy Lưu Ly liền chắp tay hành lễ: "Thứ lỗi, vì mấy ngày trước Lâm Ấp quốc ở phía nam tiến cống voi, mấy hôm nay Bùi tôi không rảnh rỗi nên hôm nay mới đến được, khiến Cô Cả đợi lâu."

Thuộc quốc tiến cống voi à? Đây là một việc phải được chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được.

Lưu Ly cười hành lễ lại: "Nào dám, Bùi công tử công vụ bận rộn, là ta phải xin lỗi mới đúng."

Bùi Hành Kiệm ý cười càng sâu: "Cô Cả thật khách sáo quá."

Lưu Ly chỉ cười không nói, thầm nghĩ: giả trân, cái này là ta học của anh đấy nhá! Nhưng hình như Bùi Hành Kiệm nghe được mấy câu này vậy, cứ mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nàng không dám oán thầm nữa.

Hai người tiến vào phòng vẽ, Lưu Ly bày bức họa "Xuân giang hoa nguyệt dạ" lên án.

Bùi Hành Kiệm cúi đầu nhìn chằm chằm, rất lâu không nói, lát sau mới cúi đầu hỏi: "Tranh này tên gì?" Nghe thấy Lưu Ly nói ra mấy chữ "Xuân giang hoa nguyệt dạ", liền ngẩng đầu nhìn nàng một cách kỳ lạ, quả quyết lắc đầu: "Thể từ của Trần Hậu Chủ sao có thể xứng với bức họa này?"

"Xuân giang hoa nguyệt dạ" còn có liên quan đến Trần Hậu Chủ à? Lưu Ly hơi mù mờ, nghĩ lại Bùi Hành Kiệm học vấn cao, chắc là sẽ không nói sai đâu.

Nàng chỉ đành thở dài, đưa cho Bùi Hành Kiệm bài thơ đã được nàng chép xong: "Bức tranh này không liên quan gì đến Trần Hậu Chủ, chỉ là bởi vì bài thơ này tên là "Xuân giang hoa nguyệt dạ"

"Xuân giang triều thủy liên hải bình,

Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,

Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.

...!

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,

Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.

Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?

Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,

Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.

Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân,

Chích kiến trường giang tống lưu thủy."

(Dịch thơ:

Sông xuân sáng nước liền ngang bể,

Vầng trăng trong mặt bể lên cao.

Ánh trăng theo sóng đẹp sao!

Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng?

...!

Trời in nước một ly không bụi.

Mảnh trăng trong ròi rọi giữa trời.

Thấy trăng thoạt mới là ai?

Trăng sông thoạt mới soi người năm nao?

Người sinh mãi, kiếp nào cho biết,

Nhìn trăng sông năm hệt không sai.

Trăng sông chẳng biết soi ai,

Dưới trăng chỉ thấy sông dài nước trôi.

Tản Đà dịch - nguồn Wikipedia)

Tổng cộng mười hai câu, là những câu thơ Lưu Ly tự tin là mình viết đúng, may mà nàng từng đọc, cũng không cảm thấy linh ta linh tinh.

Bùi Hành Kiệm hình như không cảm thấy có gì sai, cúi đầu đọc, đọc xong thì đọc lại một lần nữa, sau đó mới buông cuộn giấy xuống, kinh ngạc nhìn Lưu Ly: "Thơ này, là cô sáng tác?"

Lưu Ly vội lắc đầu, nàng vẫn biết mình biết ta, chỉ dựa vào một chút chữ nghĩa trong bụng nàng lúc này mà bảo nàng mạo nhận là tài nữ, còn không bằng kêu nàng giả thần giả thánh, thế nên mấy lời nói dối này nàng đã nghĩ ra từ sớm: "Đương nhiên không phải, đây là mấy năm trước Lưu Ly nghe khúc bên bờ sông, cái tên "Xuân giang hoa nguyệt dạ" này là người hát nhắc đến, người đó cũng không biết là ai viết.

Bài hát rất dài, Lưu Ly chỉ nhớ được vài câu, có điều mỗi lần nhớ đến mấy câu thơ này, trong đầu đều sẽ xuất hiện bức tranh này, lần này trực tiếp vẽ ra luôn."

Bùi Hành Kiệm nhìn nàng không nói, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc nhọn trong vắt, Lưu Ly cũng không cảm thấy chột dạ, ngước mắt nhìn lại hắn, cười nói: "Bùi công tử lẽ nào cho rằng ta có thể viết được thơ này?"

Bùi Hành Kiệm thu lại ánh mắt, nhướng mày cười: "Thơ đương nhiên là hay, chỉ là nếu không có thơ này, bức tranh cũng đã vô cùng tuyệt diệu rồi, có thể đề mặc cho tranh này là vinh hạnh của Bùi tôi.".