Bạn đang đọc truyện
Đại Đường Minh Nguyệt của tác giả
Lam Vân Thư.
Đại Đường.
Thời đại phồn hoa nhất, người người đều hào hoa phong nhã, thái bình yên vui, ca múa rộn ràng.
Thời đại này đồng thời cũng khắc nghiệt nhất, tranh quyền đoạt lợi, cốt nhục tương tàn, nhân mạng cỏ rác.
Khố Địch Lưu Ly chẳng may xuyên tới thời đại này, nàng chỉ mong có thể không bị sâu răng, và quan trọng nhất chính là, chết già tại nhà.
Không mang hùng tâm tráng chí phải sống nổi bật để không uổng kiếp này, càng không nghĩ quá mức gò bó bản thân, sống khốn khổ, không dám biểu hiện..
Nàng chỉ mong có thể như một người bình thường, tận tình tận hưởng muôn vàn cảnh đẹp, ngắm nhìn Trường An phồn hoa, cảm thán ánh trăng xinh đẹp của Đại Đường.
Múa bút thành văn ở thành Tây, ngâm thơ đối câu ở hội hoa xuân Khúc Thủy, nghe tiểu khúc ở Bình Khang Phường, chui vào Từ Ân Tự xem biểu diễn.
Thế nhưng vui vẻ không được bao lâu, màn kịch lớn Võ Chu đấu với Đường triều cuối cùng cũng lặng lẽ mở màn, nàng đầm đìa nước mắt phát hiện ra rằng, thì ra, nàng không phải là một khán giả ngồi xem, mà nàng là, diễn viên.