Lý Tuyền lắc đầu, xoay người quay vào trong phòng. Lý Trân sốt ruột, đuổi theo hỏi:
- Đại tỷ, bao nhiêu lâu tỷ không gặp tỷ phu rồi ạ?
Lý Tuyền ngồi xuống uống ngụm trà nói:
- A Trân, có một số việc đệ không hiểu đâu.
- Sao đệ không hiểu, tỷ nói cho đệ biết đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Trân mơ hồ cảm giác được, sự việc không đơn giản như đại tỷ đã nói.
Lý Tuyền ngồi một lúc lâu mới thở dài nói:
- Hắn đến Lạc Dương không lâu thì kết bạn với một đám sĩ tử Đôn Hoàng, cũng không đọc sách, nói đọc sách vô dụng, muốn tìm phương pháp. Sau đó tỷ nghe nói hắn thường xuyên ở thanh lâu rượu chè, tỷ rất tức giận, ầm ĩ với hắn, sau đó thì chuyển đến cửa hàng này.
Lý Trân không nói được gì, sau một lúc lâu nói:
- Nhưng. . . . trước đây tỷ phu không phải như vậy ạ!
- Cái này gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, ta với hắn thành thân mấy năm, không ngờ không biết hắn còn thích uống hoa tửu. A Trân à, tỷ thực sự hối hận đã đến Lạc Dương.
Lý Trân lại khuyên nàng:
- Nhưng đây cũng không phải biện pháp. Đại tỷ kệ huynh ấy, huynh ấy càng buông thả bản thân, cuối cùng trái tim không quay về. Tỷ à, tỷ vẫn nên quay về nhà nói chuyện với huynh ấy đi. Giận dỗi không phải là biện pháp đâu.
- Tỷ biết, nhưng buổi tối không ai trông cửa hàng, hai tiểu nhị thì sợ bị lưu manh đánh, không chịu ngủ lại cửa hàng, ta đành phải ở lại để trông.
Lý Trân lại hỏi:
- A tỷ, tại sao phải có vô lại quấy nhiễu quán rượu vậy, nguyên nhân vì sao?
Hắn biết rằng việc gì cũng có nguyên do, đám vô lại này sẽ không duyên không cớ đến quấy nhiễu quán rượu.
- Sao tỷ lại không biết chứ? Có người nhìn trúng quán rượu nhà này, muốn đuổi ta đi.
- Là ai?
- Là một địa đầu xà Lạc Dương, nghe nói rất có thế lực trong phố xá Lạc Dương, ở chợ nam mở một nhà cửa hàng trà, tên là Vọng Trà Xuân Trang, cách nơi này không xa. Ta từng đi tìm bọn họ, nhưng chưởng quầy bọn họ kiên quyết không thừa nhận có chuyện này.
Lý Trân biết rằng hôm nay hắn dạy dỗ bọn vô lại này, đối phương nhất định sẽ dùng đối phó lại.
Loại chuyện này không thể kéo, càng kéo phiền toái càng lớn, hắn nhất định phải mau chóng giải quyết việc này thay A tỷ, nếu không bọn họ khó lòng phòng bị.
Lý Trân nói:
- Đệ lập tức đến Vọng Trà Xuân Trang giải quyết. Chuyện này phải xử lý ngay.
Lý Tuyền lo lắng an toàn của hắn, vội vàng nói:
- Hay là A tỷ cùng đi với đệ.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Đệ đi thăm dò tình hình trước, tạm thời không cần A tỷ ra mặt!
... .
Lý Trân ra khỏi quán rượu đi thẳng về hướng nam. Hàng trà và hàng rượu cách hai con đường.
So với hàng rượu, hàng trà có quy mô nhỏ hơn, chỉ năm sáu cửa hàng, điều này cũng không hoàn toàn có liên quan đến Đại Đường uống trà thông dụng.
Lạc Dương bất kể giàu nghèo đều thích uống rượu nho, mà uống trà chỉ có những gia đình giàu có đặc quyền, một là trà hơi đắt, mặt khác rất nhiều người cũng không thói quen uống trà.
Lý Trân tìm hai vòng đều không phát hiện tấm biển Vọng Trà Xuân Trang. Hắn đang kỳ quái, chắc có lẽ A tỷ không lầm. Đúng lúc này hắn phát hiện giữa hàng trà có một cửa hàng không treo biển, có lẽ chính là nhà này.
Lý Trân bước nhanh lên trước, thấy một gã đàn ông đứng bên cửa hàng, đang ngẩng đầu nhìn gì đó. Lý Trân chắp tay cười nói:
- Hỏi thăm một chút, nơi này có phải là Vọng Trà Xuân Trang không?
- Đúng vậy!
Gã đàn ông quay đầu lại, cả hai đều ngây ngẩn cả người:
- Tại sao là ngươi?
Lý Trân thật không ngờ, gã đàn ông trước mắt không ngờ hắn lại biết, chính là thị vệ cung đình trước kia đi cùng với Cao Diên Phúc, hình như họ Trương, tên cụ thể thì không nhớ rõ lắm.
- Hóa ra là Lý lão đệ, đến Lạc Dương khi nào vậy?
Gã đàn ông mừng rỡ, vỗ vào vai Lý Trân thật mạnh:
- Ngươi không nhớ ta sao? Ta là Trương Hi, được ngươi cứu cùng với Cao Phủ quân đó.
Lý Trân nhớ ra đúng là tên Trương Hi, còn có một thị vệ bị thương tên là Tôn Lễ. Hắn vội vàng chắp tay nói:
- Hóa ra là Trương đại ca, đã lâu không gặp!
Trương Hi cười to:
- Hai ngày này tâm tình vốn không tốt lắm, tuy nhiên hiền đệ đã đến, tâm tình của ta lập tức tốt rồi. Nào, nào, chúng ta vào trong nói chuyện.
Gã mời Lý Trân vào trong trà trang. Lý Trân nhìn thấy trong quán có tấm biển Vọng Trà Xuân Trang thì hơi ngây người. Vọng Trà Xuân Trang này chính là sản nghiệp của Trương Hi?
- Trương đại ca, đây là cửa hàng của ngươi sao?
- Gần như thế! Một cửa hàng nhỏ thôi, miễn cướng sống tạm. Mời vào mời vào.
Trương Hi mời Lý Trân vào cửa hàng, ngồi ở hậu phòng, sai tiểu nhị pha Mông đỉnh mao tiêm.
Lý Trân cảm thấy khó xử rồi. Nếu Vọng Trà Xuân Trang là cửa hàng của Trương Hi, vậy đám vô lại hôm qua hắn đả thương, không phải là do Trương Hi phái tới hay sao?
Trương Hi nhìn ra Lý Trân đang suy nghĩ, cười nói:
- Hiền đệ muốn nói gì đúng không?
Lý Trân cười khổ một tiếng nói:
- Thực không dối gạt Trương đại ca, quán rượu Nhã Sĩ Cư là đại tỷ ta mở đấy.
- Cái gì!
Trương Hi nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc:
- Nhã Sĩ Cư là …cửa hàng của đại tỷ ngươi ư?
Lý Trân gật gật đầu, Trương Hi hung hăng cho mình hai phát tát:
- Ta đúng là tên khốn kiếp, làm chuyện lấy oán trả ơn!
Trương Hi ngồi xuống, vô cùng áy náy nói:
- Đầu tiên ta muốn xin lỗi hiền đệ, ta thật sự không biết quán rượu Nhã Sĩ Cư là của lệnh tỷ mở, nếu không có đánh chết ta cũng không làm loại chuyện đó. Ta sẽ giải thích cho hiền đệ, tổn thất của đại tỷ để ta bồi thường.
Lý Trân vội vàng xua tay:
- Không cần Trương đại ca bồi thường, chuyện đã qua thì thôi.
Trương Hi sốt ruột:
- Sao có thể, chim tước còn biết ngậm cây cỏ kết vành. Không được, ta phải đi nhận lỗi với lệnh tỷ.
- Người không biết không đáng trách. Trương đại ca không cần áy náy, nếu không trong lòng ta cũng không bứt rứt.
Trong lòng Trương Hi vừa mắc cỡ day dứt lại cảm động, thở dài, , lại chầm chậm ngồi xuống, giải thích tình hình cho Lý Trân.
- Chuyện này vốn không hề quan hệ gì với ta, là có người nhìn trúng cửa hàng đại tỷ ngươi, tìm ta hỗ trợ, không nghĩ rằng quán rượu đó là của đại tỷ ngươi. Hiền đệ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục đi quấy rối quán rượu nữa. Hôm nào ta sẽ đến chịu nhận lỗi với lệnh tỷ.
Lý Trân mỉm cười:
- Xem ra Trương đại ca rất có đường tử.
Trương Hi cười khổ nói:
- Đường tử gì, loại người như chúng ta không quan hệ với quyền thế, chỉ quen biết vài địa đầu xà phố phường thôi.
Lý Trân mang theo kiếm đến, vốn định dùng võ khuyên Vọng Trà Xuân Trang buông tay, không nghĩ lại là người quen biết. Nếu Trương Hi đã đáp ứng không quấy rối nữa, Lý Trân liền đứng dậy cười nói:
- Hôm qua ta mới đến Lạc Dương, có rất nhiều việc bận rộn, hôm nào ta sẽ đến bái phỏng huynh trưởng.
Trương Hi làm sao đồng ý để hắn về:
- Nếu hiền đệ đến Lạc Dương rồi, vi huynh đương nhiên nên đón gió tẩy trần cho hiền đệ, không làm chậm trễ việc lớn của hiền đệ đâu, chỉ uốn chén rượu thôi. Đừng nói là không rảnh đấy.
Lý Trân từ chối không xong, ngẫm lại uống một chén rượu cũng không sao, đành phải đáp ứng:
- Một khi đã như vậy, vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi!
... .
Trương Hi đón gió tẩy trần cho Lý Trân tại tửu quán Giang Tả lớn nhất chợ nam. Nói là uống chén rượu nhạt, rồi lại mời tới mười mấy bằng hữu tiếp khách, cũng bao cả một tầng lầu, khiến Lý Trân cười khổ không ngừng.
- Sớm biết Trương đại ca phô trương như thế, ta đã không đáp ứng rồi.
Trương Hi cười ha hả:
- Tốt xấu gì ta cũng là địa đầu xà Lạc Dương, không có bản lĩnh gì, chỉ có nhiều bằng hữu. Chớ xem thường những người này, bọn họ đều có uy tín danh dự ở vùng chợ nam. Nếu hiền đệ muốn kinh doanh phát triển nhanh chóng được ở chợ nam, thật sự cần bọn họ trợ giúp đấy.
Lý Trân hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Đây không phải là xã hội đen Đại Đường sao?”
- Tôn Lễ hiện tại như thế nào rồi?
Tôn Lễ là một gã thị vệ khác bị thương nặng, được Lý Trân cứu sống. Trương Hi cười nói:
- Hắn lăn lộn mạnh hơn ta. Hai ngày trước vừa mới thăng quan. Nói đến, có thể ở trong cung làm thị vệ nhân, đều có phương pháp, nếu người hiền đệ quen biết bị lao ngục tai ương, tìm hắn là đúng đấy.
- Hắn quản giam ngục?
- Hắn đã đảm nhiệm Đại Lý thừa, chưởng quản giám ngục, phụ thân có tình. . . . Hiền đệ hiểu chưa?
- Ta hiểu rồi!
Mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, trong hành lang vô cùng huyên náo, Trương Hi khoát tay áo:
- Các vị hãy nghe ta nói hai câu!
Trong hành lang lập tức an tĩnh lại, Trương Hi chỉ chỉ Lý Trân cười nói với mọi người:
- Vị huynh đệ này từng là ân nhân cứu mạng của Trương Hi ta, hôm qua mới từ Đôn Hoàng đến, về sau phát triển ở Lạc Dương. Mong các vị nể mặt mũi của ta chiếu cố nhiều hơn.
- Đại Lang khách khí, huynh đệ ngươi là huynh đệ của chúng ta, một câu thôi, có chuyện gì khó xử cứ việc nói.
- Hiện tại có một việc khó xử. quán rượu Nhã Sĩ Cư chợ nam chính là tỷ tỷ huynh đệ ta mở. Ta là tên khốn kiếp lại lấy oán trả ơn, sai người đi quấy rối quán rượu, hôm nay ta mới biết được.
Hài, thật quá xấu hổ, các vị giúp Trương Hi ta, về sau xin hãy chiếu cố Nhã Sĩ Cư kinh doanh, ta xin mời rượu mọi người!
Gã bưng bát rượu uống một hơi cạn sạch, tất cả mọi người cười ha hả:
- Việc nhỏ thôi, nhất định sẽ giúp.
Trong lòng Lý Trân cảm động, hoá ra Trương Hi đón gió cho mình là vì chiếu cố kinh doanh của đại tỷ.
Hắn cũng bưng bát rượu lên nói:
- Các vị đại ca, tiểu đệ Lý Trân mới tới Lạc Dương, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào thất lễ, mong mọi người thông cảm, chén rượu này ta kính mọi người trước.
Hắn cũng uống một hơi cạn sạch. Tất cả mọi người đều khen hắn. Lúc này, một cô gái mặc váy màu tím, tha thướt yêu kiều bưng chén rượu chậm rãi bước lên.
Đôi mắt nàng quyến rũ như thu ba, thánh thót nói Lý Trân:
- Vài đồ đệ của ta không biết làm việc, quấy rầy quán rượu lệnh tỷ, đáng bị đánh. Chén rượu này ta xin nhận phạt với Lý thiếu lang.
Lý Trân ngây ngẩn cả người, không ngờ đám vô lại kia lại là thủ hạ của cô gái này. Không hổ là thời đại Võ Tắc Thiên nha, phụ nữ không hề yếu kém.
Hắn thấy cô gái này chỉ hơn hai mươi tuổi, vội vàng nâng chén rượu lên cười nói:
- Xin hỏi vị này đại tỷ họ gì?
- Ta quên giới thiệu.
Trương Hi đứng dậy cười nói:
- Vị mỹ kiều nương này là đông chủ của Nam Viên Võ quán, tên hiệu là Tử Sắc Vi, ngươi gọi tên Thu Nương là được. Hẳn hiền đệ không nhận ra, cô áy là nữ kiếm thủ số một số hai Lạc Dương chúng ta đấy.
Thu Nương che miệng cười khẽ, liếc ánh mắt quyến rũ về phía gã:
- Đại Lang lại dát vàng trên mặt ta rồi, nào phải số một số hai gì? Chỉ là dạy vài đồ đệ, kiếm miếng cơm ăn thôi, tuy nhiên tiểu nữ tử có một đặc điểm, thích lấy kiếm giao hữu, không biết Lý thiếu lang bằng lòng hay không?