Từ sáng sớm, Lý Trân và Tửu Chí đi tới chợ Nam Lạc Dương.

Chợ Nam Lạc Dương trước mắt là thị trường lớn nhất Đại Đường, còn lớn gấp đôi so với chợ tây Trường An, chiếm diện tích của hai phường,

Vừa mới tiến chợ nam, ồn ào náo động náo nhiệt đập vào mặt, trong chợ khắp nơi là từng chiếc xe la xe ngựa chở đầy hàng hóa. Nhiều đội lạc đà từ phương Tây tới chạy thong thả trong dòng người.

Khắp nơi là khẩu âm thiên nam địa bắc, hòa lẫn ồn ào. Không ngừng có khách vì tranh cướp hàng hóa mà bùng nổ trận võ mồm.

Lý Trân ở Đôn Hoàng từng có hẹn với đại tỷ Lý Tuyền rồi, theo địa chỉ của tỷ tỷ để trong một cửa hàng đồng hương tại Lạc Dương.

Người đồng hương này họ Trần, đã từng là hàng xóm của Lý Trân, mở một quán rượu ở trong chợ nam, giữ độc quyền về rượu nho Cao Xương. Lý Trân nhớ tên tiệm, là Nhã Tửu Cư.

- Hàng rượu ở đâu!

Tửu Chí thị lực tốt, liếc một cái là thấy đường phố bán rượu. Đây cũng là đặc điểm của thị trường Đại Đường, tất cả cửa hàng đồng thương phẩm thì tâp trung với nhau, tên gọi là hàng, hàng rượu, hàng châu báu, hàng gạo, hàng la ngựa vân vân.

Lý Trân cũng nhìn thấy, phía trước hơn mười bước có một tấm biển lớn sừng sững, trên đó viết hai chữ Hàng rượu. Đi thẳng hàng rượu này sẽ dễ dàng tìm được quán rượu cụ thể.

Hàng rượu là một đường phố dài trên bốn trăm bước, hai bên phân bố hơn ba mươi quán rượu lớn nhỏ. Gần bảy mươi phần trăm rượu nho của Lạc Dương đều được nơi này cung ứng. Còn chưa đến đầu phố, mùi rượu thơm nồng đậm đã tràn ngập mà đến.

Đúng lúc này, Lý Trân nghe thấy một thanh âm quen thuộc:

- Đám vô lại này, ta liều mạng với các ngươi.

Lý Trân chấn động, đây rõ ràng là giọng nói của đại tỷ Lý Tuyền hắn. Hắn và Tửu Chí nhìn nhau, cùng nhau chạy tới.

Chạy tới phố hàng rượu, thấy trước cửa hàng thứ hai bên phải đang tụ tập nhiều người, vây lấy cửa hàng.

Lại nghe một giọng nói hung ác:

- Bà cô này quá hung hãn. Các huynh đệ, đập phá cửa hàng này đi.

- Dừng tay, không được đập cửa hàng của tôi.

Lý Tuyền khóc nức kêu lên.

Lý Trân tức thì thấy lửa nóng xông lên đỉnh đầu, hắn đẩy đám đông đang xem náo nhiệt ra, lao vào. Hai mươi mấy gã đàn ông đang cầm gậy gộc giơ lên đập vào cửa hàng rượu, rượu vãi đầy đất.

Một cô gái bên cạnh bị hai gã đàn ông to lớn khống chế. Nàng tóc tai bù xù, dậm chân gào khóc.

Hai mắt Lý Trân đỏ ngầu. Cô gái kia chính là đại tỷ Lý Tuyền của hắn. Hắn hét lớn một tiếng, quơ lấy một cây côn đánh ra. Hai tiếng “bốp bốp” vang lên, gã đàn ông đang giữ Lý Tuyền ôm đầu ngã xuống đất, lăn lộn kêu thảm.

Biến cố xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Lý Tuyền quay người lại, nhìn thấy đệ đệ của mình, nàng lại trào nước mắt, khóc lóc nhào tới:

- A Trân, cuối cùng đệ đã tới rồi.

Lý Trân thấp giọng an ủi a tỷ vài câu, kéo nàng sang một bên. Giờ không phải là lúc tình cảm. Một đám vô lại đã vây lại, hung tợn hằm hằm nhìn Lý Trân.

Lúc này, Tửu Chí rút hai phi đao từ hông ra, kẹp vào hai ngón tay, híp mắt đánh giá đám vô lại này.

- Tên nhà quê ở đâu ra, chán sống rồi sao?

Một gã thủ lĩnh vô lại quát Lý Trân.

Lửa giận trong lòng Lý Trân thiêu đốt, đám khốn khiếp này cũng dám ức hiếp a tỷ của mình. Nếu hôm nay mình không dạy cho chúng bài học, hắn sẽ không mang họ Lý nữa.

- Các huynh đệ lên, đánh giết bọn chúng!

Thủ lĩnh vô lại ra lệnh một tiếng, hai mươi gã vô lại quơ gậy xông lên. Đám đông đang vây xem náo nhiệt sợ hãi lui về sau, hoảng sợ kêu lên.

Tửu Chí vẩy hai phi đao khỏi tay, cắm vào giữa đùi hai gã vô lại. Hai gã kêu thảm, ôm chân ngã xuống. Tửu Chí cũng quơ lấy một cây côn gỗ, đánh loạn lên.

Lý Trân lại lạnh lùng nhìn đám vô lại xông lên. Hắn hét lớn một tiếng, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, gậy gỗ trong tay như mưa rơi đánh tới, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai mươi mấy tên vô lại bị đánh khóc cha gọi mẹ, quay cuồng ngã xuống đất.

Lý Trân sau mười ngày được Bùi Mân truyền thụ kiếm thuật tinh hoa, võ nghệ của hắn cũng đề cao lên, đám vô lại này sao có thể là đối thủ của hắn. Lý Trân chỉ tấn công hai đợt, lập tức mười mấy người bị đánh ngã trên đất.

Tên thủ lĩnh vô lại kia thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy. Một phi đao bay vèo tới cắm vào đùi gã. Tên thủ lĩnh vô lại ngã quỵ xuống đất.

Tửu Chí như một trận gió xông lên, quơ gậy đánh xuống, liên tục đánh xuống mấy gậy.

Tửu Chí đánh rất hứng khởi, vẫn còn vung gậy muốn đánh tiếp. Lý Trân sợ gã đánh chết người, vội vàng ngăn lại:

- Như vậy là được rồi, không cần đánh tiếp nữa.

Tửu Chí hừ một tiếng, thu phi đao của mình về. Hôm nay gã đánh ngã năm sáu tên, khá đã nghiền.

Trước quán rượu đều là đám vô lại bị thương nằm la liệt, đau đớn rên rỉ. Lý Trân mắng:

- Cút hết cho ta. Lần sau kẻ nào dám đến nữa, đừng mong có mạng trở về.

Đám vô lại chậm rãi đứng lên, dắt díu nhau khập khiễng bước đi. Lúc này, chung quanh vang lên tiếng hoan hô. Lý Tuyền kích động, đám vô lại này rốt cuộc đã bị em mình đánh cho chạy rồi.

...

Lý Tuyền an bài hai gã tiểu nhị thu dọn cửa hàng bị nện hỏng. Nàng đưa Lý Trân và Tửu Chí vào trong phòng, để hai người ngồi nghỉ ngơi, sau đó đi pha trà nóng cho họ.

Lý Trân đang cầm chén trà uống trà, kỳ quái hỏi:

- A tỷ, sao cửa hàng của tỷ lại là cửa hàng rượu. Nhã Sĩ Cư này không phải là cửa hàng của đồng hương sao?

- Đồng hương chó má!

Lý Tuyền căm hận nghiến răng nghiến lợi:

- Đó là một tên lừa gạt, khiến ta bị gạt thê thảm.

- A tỷ, đừng kích động, nói từ từ!

Lý Tuyền thở dài:

- Thật ra cũng tại tỷ, ham lợi. Hơn một tháng trước chúng ta đến Lạc Dương, thuê nhà, ta cảm thấy không thể miệng ăn núi lở, muốn tìm việc để làm, vừa lúc Tần Nam tìm ta, hắn vốn là chủ nhân của quán rượu này, là đồng hương của chúng ta.

- Đệ biết rồi, a tỷ nói tiếp đi.

- Hắn tìm được ta, nói hắn tính về Đôn Hoàng, nể tình đồng hương, muốn nhường quán rượu này cho ta với giá rẻ, còn có khế ước thuê hai năm và một vài hàng hóa vẫn còn, cùng với một vài khách quen cố định.

Chuyển nhượng giá cả chỉ cần một ngàn quan, giá tiền này thật sự rất rẻ, vẫn chưa tới một nửa giá chuyển nhượng bình thường. Ta thấy chợ này rất tốt, liền nóng lòng đồng ý, đổi tên là Nhã Sĩ Cư…

Nói đến đây, ánh mắt Lý Tuyền lộ vẻ hối hận, lau nước mắt nói :

- Kết quả ta tiếp nhận cửa hàng rồi mới biết căn bản chẳng có khách quen nào hết. Nhưng khách cũ đều bị cửa hàng khác cướp đi rồi. Ta bị hắn lừa, nhưng dù vậy, ác mộng mới chỉ là bắt đầu.

- Ta nghĩ không có khách cũ cố định, vậy kinh doanh rải rác cũng có thể. Kết quả quán rượu vừa khai trương, một đám vô lại luôn luôn đến quấy rầy.

Đòi tiền rượu không được thì ngồi ở cửa quán, làm khách đến mua rượu đều bị hoảng sợ mà bỏ đi. Ta cầu xin họ, cho họ tiền, nhưng đều không được.Mới một tháng ngắn ngủi, ta đã lỗ gần hai trăm quan tiền.

- Sao a tỷ không đi tìm vị đồng hương kia?

- Sao không tìm chứ, nhưng hắn đã chạy từ lâu rồi, căn bản tìm không thấy. Hài, giờ kinh doanh sắp thất bại, tiền nhập hàng trong tay ta đã hết, tích lũy bao năm đổ hết vào quán rượu này rồi, ta thật là ngu ngốc. Không ngờ tin tên đồng hương kia.

Lý Trân lấy ra mấy túi tiền, đổ ra một đống tiền vàng. Đây là toàn bộ số tiền còn lại của hắn, tổng cộng hơn năm trăm miếng tiền vàng Túc Đặc.

Hắn giao toàn bộ cho Lý Tuyền:

- Ở đây có chừng 600 quan tiền, bao gồm ba trăm quan tiền lần trước A tỷ cho đệ, giờ giao cho a tỷ hết.

Lý Tuyền lại không kìm nổi khóc lên. Hơn một tháng qua nàng bị giày vò đến tâm lực tiều tụy, đệ đệ đến làm cho nàng lập tức lại thấy được hy vọng.

Lý Trân vội vàng an ủi đại tỷ:

- A tỷ, đừng khóc nữa. Nếu vì không đủ tiền, ta cảm thấy vấn đề không lớn, ta còn có một khoản tiền, A tỷ có thể cầm quay vòng.

Tửu Chí cũng nói:

- Tuyền đại tỷ yên tâm đi! Trên người của ta cũng có không ít tiền, có thể đại tỷ.

Lý Tuyền vội vàng lau đi nước mắt, cười nói:

- Khiến các đệ chê cười, các đệ ăn cơm chưa, ta bảo tiểu nhị đi mua chút đồ ăn cho hai đệ.

Lý Tuyền đứng dậy đi ra ngoài, nàng đưa cho tiểu nhị chút tiền, bảo tiểu nhị đi mua mấy chiếc bánh nướng, cộng thêm chút thức ăn chín.

Vừa lúc có người đến mua rượu, Lý Tuyền lại bận rộn một hồi. Lúc này mới quay lại phòng, nàng lau tay vào tạp dề, cười nói:

- Hai đệ thật là sao may mắn, ba ngày không kinh doanh được, đệ vừa đến đã có người tới mua rượu rồi.

Lúc này, một gã tiểu nhị chạy tới nói:

- Đông chủ, Mạnh đại nương đến rồi!

Sắc mặt của Lý Tuyền lập tức chìm xuống, bất mãn than thở một tiếng:

- Bà ta tới rất đúng lúc nha!

- A tỷ, là Mạnh đại thẩm ạ?

Lý Trân cười hỏi.

- Ngoại trừ bà ta thì còn ai nữa. Không cần phải nói, lại đến đòi tiền rồi.

Lý Tuyền không vui nói với tiểu nhị:

- A Tài, ngươi tiếp đón bà ấy, rót trà cho bà, ta đến ngay.

Lý Tuyền thở dài, bước nhanh vào trong nhà lấy tiền.

Lý Trân nghĩ nên ra chào hỏi với a thẩm, liền ra ngoài đại sảnh quán rượu, từ xa đã nghe Mạnh thẩm oán giận.

- Nhìn Đông gia các ngươi, trong nhà còn có thê tử, cả ngày không về, bỏ mặc nhà cửa, tối cũng không ở cửa hàng. Trượng phu của nó là gì vậy? Ta có một đứa con trai, Tào gia chúng ta sắp tuyệt tự rồi, nó không sốt ruột, nhưng ta rất sốt ruột.

- Mạnh đại nương, đông chủ trong khoảng thời gian này quả thật bề bộn nhiều việc, không thể trách đông chủ được.

- Nó bận cái rắm. Kiếm tiền sao? Vốn ban đầu đã ném hết vào cửa hàng rồi. Ta khuyên nó mua nhà trước, nó chế giễu ta, không nghe lời của ta, muốn mua cửa hàng, giờ kinh doanh không được, chỉ là một phá gia chi tử!

Hai tiểu nhị không dám lên tiếng nữa, Lý Trân mày thẳng mặt nhăn, lão thái bà này mồm miệng vẫn xấu như thế, không hề thay đổi. Đến Lạc Dương còn như vậy, cũng không quan tâm người ngoài, ăn nói lung tung.

Lý Trân đi ra, thấy Mạnh thị ngồi ở trước cửa tiệm phơi nắng, liền cười nói:

- Mạnh thẩm, đã lâu không gặp!

Mạnh thị nhìn thấy hắn, hoảng sợ:

- Sao ngươi cũng tới?

Lý Trân cười cười, sắc mặt Mạnh thị lại âm trầm như nước. Tên tiểu tử thối này xuất hiện ở dây, không cần phải nói, khẳng định muốn tiền nhà bà. Ở Đôn Hoàng bà đã chịu đủ rồi, hiện tại không ngờ lại cùng đến Lạc Dương, đúng là âm hồn không tiêu tan!

Bà càng nghĩ càng giận, quay đầu lờ đi Lý Trân, lúc này, Lý Tuyền bước nhanh đi ra, trong tay cầm cái gói to, đưa cho Mạnh thị:

- Đây là hai quan tiền, thẩm cầm đi.

Mạnh thị cầm tiền, hung hãn lườm Lý Trân. Đang định đi, Lý Tuyền hỏi:

- Mẹ à, Phật Nô hiện tại như thế nào?

- Nó tốt lắm, có lão thái bà ta chăm sóc, không chết được.

Mạnh thị xoay người căm giận mà đi, mặt Lý Tuyền lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt môi. Lý Trân thở dài trong lòng một tiếng, nói với đại tỷ:

- A tỷ quay về xem tỷ phu đi! Đệ giúp tỷ trông coi cửa hàng cho.