Lý Trọng Nhuận mặt hơi đỏ, đi theo phía sau mẫu thân cúi đầu không nói. Thân phận của mẫu thân từng là hoàng hậu, không ngờ xưng hô với Tạ Ảnh là hiền muội, điều này đã không chỉ là một loại lễ hiền hạ sĩ, nó bộc lộ nội tâm mẫu thân lo âu sợ hãi, cùng với khát vọng đạt được sự ủng hộ của Thượng Quan Uyển Nhi.

Tạ Ảnh rất rõ ràng thân phận và sứ mệnh của mình, bà ta khẽ khom người cười nói:

- Đa tạ Vương phi còn nhớ rõ Tạ Ảnh, lần này đến, tôi phụng mệnh Thượng Quan Xá nhân có tình báo quan trọng nói cho Vương phi.

Vi Liên gật gật đầu, nàng liếc nhìn Tô Việt phía sau Tạ Ảnh, bỗng nhiên nhận ra thị vệ dáng người khôi ngô là cái nữ nhân, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Vị này chính là..

- Cô ta là nữ thị vệ bên người Thượng Quan Xá nhân. Thượng Quan Xá nhân lo lắng có người sẽ bất lợi với Vương gia và Vương phi, nên sai Tô cô nương đến đến bảo vệ Vương gia và Vương phi.

Tạ Ảnh nháy mắt ra hiệu cho Tô Việt. Tô Việt liền vội vàng tiến lên khom người thi lễ:

- Tham kiến Vương phi!

- Đa tạ ý tốt của Thượng Quan Xá nhân, cũng vất vả Tô cô nương rồi.

Vi Liên ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng trong lòng thật sự bất an, rốt cuộc là ai gây bất lợi cho mình và trượng phu? Nàng rốt cuộc không khắc chế được lo âu trong lòng, vội hỏi Tạ Ảnh:

- Hiền muội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tạ Ảnh hơi than thở nhẹ một tiếng nói:

- Sự việc rất phức tạp, cực kỳ phức tạp, nhưng tôi có thể dùng lời nói ngắn gọn nhất nói rõ vấn đề, mời Vương phi ngồi xuống đàm phán.

Vi Liên gật gật đầu ngồi xuống. Lý Trọng Nhuận thì đứng sau lưng nàng. Tạ Ảnh ngồi xuống chậm rãi nói:

- Lần này Phòng Châu gặp chuyện không may đều không phải ngẫu nhiên, có người đã bắt đầu bố cục từ lâu rồi, nói cho cùng vẫn là tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Vi Liên lập tức nghĩ tới Giang Ân. Xem ra tin Giang Ân lúc này chạy trốn đều không phải là ngẫu nhiên, trong nội tâm nàng âm thầm hối hận, vì sao không kịp bắt giữ gã?

Vi Liên trầm ngâm chốc lát nói:

- Hiền muội nói tranh giành ngôi vị Hoàng đế, là chỉ tranh đấu giữa Lý – Võ đúng không?

- Theo tình huống trước mắt là như thế này. Võ Thừa Tự bị lưu đày, Võ Tam Tư một nhà độc đại, mắt thấy vị trí Đông cung Thái Tử còn trống, y sao có thể không nghĩ biện pháp? Trước mắt uy hiếp lớn nhất đối với y vẫn là Lý thị, nhất là Lư Lăng Vương là tự chính thống như vậy. Trong năm nay, Thánh Thượng dần dần nới lỏng sách lược đối với Lý thị, Võ Tam Tư vì có thể làm chủ Đông cung, đối với uy hiếp của Lý thị làm sao có thể thờ ơ, cho nên xuống tay với Lư Lăng Vương cũng hợp tình hợp lý rồi.

Vi Liên đứng lên, khoanh tay đi vài bước lại quay đầu lại hỏi:

- Chẳng lẽ Lai Tuấn Thần đã là người của Võ Tam Tư rồi?

Tạ Ảnh mím môi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc:

- Lai Tuấn Thần luôn luôn âm tàn độc ác, sẽ không dễ dàng dựa vào bất luận nhất hệ gì. Tuy nhiên theo tình báo mà chúng ta lấy được , y rất có thể đã đạt thành giao dịch nào đó với Võ Tam Tư rồi, lần này y lai giả bất thiện.

- Tại sao hắn đến?

Vi Liên ngừng một chút:

- Ý ta là, y đến Phòng Châu rốt cuộc muốn tra cái gì?

- Ta nghe Xá nhân nói, có người tố cáo Thánh Thượng, nói Lư Lăng Vương từ trong nạn dân chiêu mộ tráng đinh, xây dựng quân đội riêng. Lai Tuấn Thần cùng với Đại Lý Tự đều là đến để tra chuyện này.

Sắc mặt Vi Liên trở nên trắng bệch, sau một lúc lâu không nói nên lời. Tạ Ảnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra trong lòng Vi vương phi e ngại, trong nội tâm bà ta thầm giật mình, chẳng lẽ việc này cũng không phải không căn cứ, thực sự là thật sao?

Lý Trọng Nhuận cũng lo lắng, tuy rằng y cũng cảm kích, nhưng y từ Vi Bá nhiều ít nghe được một chút tin tức, dường như Vi gia từ năm trước trong nạn dân chiêu mộ không ít người. Y không kìm nổi hỏi:

- Lần này các ngươi mang đến bao nhiêu người?

Tạ Ảnh thản nhiên cười nói:

- Người ta mang đến không nhiều lắm, chủ yếu chịu trách nhiệm âm thầm truyền tình báo, nhưng Thượng Quan Xá nhân đã có sách lược ứng đối, Lý phó thống lĩnh Nội Vệ cũng suất lĩnh hơn mười người chạy tới Phòng Châu, hắn là lực lượng chính đến giúp đỡ các ngươi.

Vi Liên giống như ở trong tuyệt vọng lại nhìn một đường hy vọng, nàng vội vàng quay đầu lại hỏi con cả:

- Lý Thống lĩnh mà con nói chính là Lý Trân kia à?

Lý Trọng Nhuận gật gật đầu:

- Chính là hắn ạ.

- Giờ hắn đang ở đâu?

Vi Liên lại hỏi Tạ Ảnh.

- Hắn xuất phát trước ta một bước, nhưng bọn hắn đi đông tuyến, hiện tại hẳn đã ở Phòng Châu, hoặc là ở huyện Vĩnh Thanh, hoặc là huyện Phòng Lăng, cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.

Lúc này, Lý Trọng Nhuận lại bổ sung:

- Hồi bẩm mẫu thân, hôm nay Dương Thứ sử nói cho con, Huyện lệnh Vĩnh Thanh phát hiện còn có một nhóm người khác ở cùng quan viên Đại Lý Tự. Trang phục của bọn họ không giống như là người của Đại Lý Tự, nhiều khả năng chính là Nội Vệ.

Vi Liên trầm mặc một lát, nàng đã ý thức được, lần này nguy cơ dựa vào lực lượng của Vi thị là không thể nào thành công ứng đối, nhất định phải để trưởng tử thậm chí trượng phu cũng tham dự vào, Thượng Quan Uyển Nhi mới toàn lực ủng hộ bọn họ. Nghĩ vậy, nàng liền nói với trưởng tử:

- Như vậy đi, liền từ ngươi phụ trách cùng Nội Vệ và Đại Lý Tự quan viên liên hệ, có chuyện gì có thể kịp thời hướng ta bẩm báo.

Trong lòng Lý Trọng Nhuận mừng rỡ,

• Con tuân lệnh

Vi Liên lại lấy ra một kim bài đưa cho Lý Trọng Nhuận:

- Dựa vào kim bài này có thể điều động hoàng cung thị vệ, đồng thời cũng có thể để Vi Bá và Vi Tụng hiệp trợ con. Con có việc gì không rõ, cứ việc đi hỏi bọn hắn. Ta sẽ nói bọn hắn, yêu cầu bọn hắn toàn lực phối hợp con.

- Xin mẫu thân yên tâm, con sẽ toàn lực ứng phó.

Lý Trọng Nhuận vui vẻ nhận lấy kim bài của mẫu thân.

Tạ Ảnh âm thầm gật đầu, Vi vương phi quả nhiên là người thông minh, hiểu được ý tứ của Thượng Quan Xá nhân, đúng lúc đem quyền lực cho con trai. Bà ta nói với Vi Liên:

- Ta sẽ ở lại hiệp trợ trưởng công tử, mặt khác. Vương phi có gì chỉ bảo, có thể Tô bảo cô nương đến nói cho ta biết.

Tô Việt tiến lên thi lễ với Vi vương phi. Vi Liên gật gật đầu:

- Một khi đã như vậy, Tô cô nương có thể theo ta trở về.

Nàng xoay người đi ra ngoài, Tô Việt cũng bước nhanh theo sau nàng rời khỏi nội đường, trở về hoàng cung. Tận đến khi Vi Liên đi xa, lúc này Tạ Ảnh mới nhướn mày, hỏi Lý Trọng Nhuận:

- Trưởng công tử hãy nói thật cho ta biết, các ngươi rốt cuộc có ở chiêu mộ thanh niên cường tráng trong nạn dân, âm thầm huấn luyện hay không?

Lý Trọng Nhuận khe khẽ thở dài:

- Ta nghe nói năm trước quả thật có người từ trong nạn dân chiêu mộ thanh niên cường tráng, về phần có phải mẫu thân của ta làm hay không, ta cũng không rõ lắm. Chuyện này nhất định phải hỏi Vi Bá, trước kia y không chịu nói cho ta biết, lần này có kim bài của mẫu thân, có lẽ y sẽ tiết lộ một chút tin tức. Ngày mai ta phải đi tìm y hỏi tình hình.

Tạ Ảnh gật gật đầu,

- Một khi đã như vậy, chúng ta phân công nhau hành động. Ta đi tìm Lý Trân, cùng nhau thương lượng sách lược ứng đối.

Lý Trân suất lĩnh mười mấy tên thủ hạ Nội Vệ buổi trưa hôm sau đã tới trấn Bạch Thủy huyện Phòng Lăng. Trấn Bạch Thủy cách mặt nam huyện thành khoảng mười lăm dặm, là một thị trấn có hơn ba trăm gia đình. Trấn nhỏ vừa lúc nằm ở đường giao thông quan trọng, buôn bán phát đạt, trên đường phố có tất cả hơn mười cửa hàng lớn nhỏ.

Lần này Lý Trân cũng không ở nhà trọ, thủ hạ Nội Vệ lúc trước hắn phái tới đã thuê một tòa nhà lớn ở trong trấn nhỏ, có thể chứa trăm người, Lý Trân suất lĩnh thủ hạ tiến vào trong đại trạch này.

Lý Trân và thủ hạ vừa mới đến, Giáo Úy Lã Tấn liền vội vàng tới tham kiến. Một tháng trước Lã Tấn được Lý Trân phái tới Phòng Châu, cũng là ý tứ của Thượng Quan Uyển Nhi, trước tiên phái người đến Phòng Châu thu thập tình báo. Khi đó Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã từ Thượng Thanh lầu nhận được tình báo bí mật, Võ Tam Tư có thể sẽ hạ thủ đối với Phòng Châu.

Trong phòng, ngoại trừ Lý Trân và Giáo Úy Triệu Thu Nương ra, Địch Yến mặc nam trang cũng ngồi ở bên cạnh Lý Trân. Lã Tấn nhấp một hớp trà nóng, nói với Lý Trân:

- Tiền Thiên thống lĩnh yêu cầu ty chức điều tra Hưng Đường Hội, kỳ thật ty chức cũng có chút manh mối.

- Có đầu mối gì, ngươi nói xem

Lý Trân đối với việc Phòng Châu xuất hiện Hưng Đường Hội cảm thấy hứng thú, ngược lại cũng không hoàn toàn bởi vì Hưng Đường Hội phục kích một đám quan viên Đại Lý Tự, quan trọng hơn là bản thân hắn cảm thấy hứng thú đối với tổ chức bí mật này.

- Nghe nói mùa hè năm ngoái, Hưng Đường Hội xuất hiện một lần tại Phòng Châu, lúc ấy huyện Phòng Lăng đã xảy ra vụ án lớn rất ly kỳ.

Trong lòng Lý Trân vừa động, miệng hỏi:

- Chính là vụ án hủy nhan đoạn?

- Đúng là vụ án này, thống lĩnh cũng biết?

- Ta chỉ là có nghe thấy, ngươi nói tiếp đi.

- Lúc ấy ở trong một tòa nhà dân phát hiện hai mươi thi hài nam tử trẻ tuổi, trở thành đại án chấn động Phòng Lăng. Thứ sử Phòng Châu Dương Thừa Tĩnh ước chừng đã điều tra một tháng, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, nghe nói đã báo lên triều đình.

- Vụ án này và Hưng Đường Hội có quan hệ gì?

Bên cạnh Triệu Thu Nương hỏi.

Lã Tấn khẽ khom người nói:

- Ta vốn đối với vụ án này không có hứng thú, nhưng trong lúc vô ý nghe nói nhà dân nơi mà phát hiện thi thể trở thành cấm địa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, ta mới thấy hứng thú. Sau đó ta lại mua được một gã ngỗ tác khám nghiệm tử thi, y nói cho ta biết, hai mươi cỗ thi thể này đều thân không mảnh vải, không có bất kỳ vật phẩm, nhưng trong miệng bọn họ tìm được một khối đồng bài, mặt trên khắc ba chữ 'Hưng Đường Hội” , ta mới ý thức được vụ ánnày không bình thường.

Trong lòng Lý Trân âm thầm kỳ quái, nếu quả thật phát hiện đồng bài 'Hưng Đường Hội, một khi báo lên triều đình, đã sớm nên toàn lực đốc thúc rồi. Nhưng dường như vụ án này cũng không được coi trọng. Tôn Lễ bọn họ tiến đến Phòng Châu, cũng chỉ dựa vào vụ án này để lấy cớ. Lý Trân mơ hồ đoán được, khả năng vụ án này bị người ta cố ý đè lại, cho nên mới không khiến cho triều đình coi trọng.

Lại nghĩ đến trong rừng trúc nhặt được đồng bài 'Hưng Đường Hội, chẳng lẽ Tôn Lễ bọn họ bị phục kích. Nhưng thật ra có liên quan đến vụ án này không? Đối phương thực cho là bọn họ là tới điều tra vụ án này.

Lý Trân lập tức cảm thấy hứng thú đối với vụ án này, lại hỏi:

- Gã ngỗ tác kia bây giờ đang ở đâu?

- Hồi bẩm thống lĩnh, ty chức đã bảo vệ y, thống lĩnh muốn gặp y sao?

Lý Trân gật gật đầu:

- Ngươi không ngại dẫn y tới gặp ta, tốt nhất ta sẽ đi ngay bây giờ.

Lã Tấn lập tức cáo từ chạy về thị trấn. Lúc này Địch Yến hỏi:

- Vì sao huynh không giao vụ án này cho Tôn Lễ đi làm? Lại phải tự mình điều tra?

Lý Trân cười cười nói:

- Ta cảm thấy sau lưng vụ án này khả năng cất gấu bí mật gì đó. Hơn nữa ta hoài nghi chính là quan phủ địa phương đè lại chân tướng, không hề đem tin tức mấu chốt báo cáo quan trên, tỷ như về Hưng Đường Hội chẳng hạn, cho nên Tôn Lễ đến tra vụ án này, cũng chỉ là bên ngoài, quan phủ sẽ không nói cho y biết chân tướng. Không bằng ta âm thầm trước tiên điều tra một chút, nói không chừng có thể phát hiện rất nhiều điều thú vị.

- Thống lĩnh cảm thấy sẽ là chân tướng gì?

Triệu Thu Nương tiếp lời cười hỏi.

- Ta cũng nói không rõ ràng được, tuy nhiên... Ta có một loại trực giác, Thánh Thượng mệnh lệnh Lai Tuấn Thần đi tra gì đó, chỉ sợ sẽ là Hưng Đường Hội.

- Nhưng Lai Tuấn Thần rõ ràng là xuất phát trước, y lại đi Ba Thục đạo, tới Phòng Lăng trễ hơn so với chúng ta. Nghe nói y bây giờ còn ở tại Thượng Dung, đây là vì sao?

Lý Trân khoanh tay đi tới lui vài bước, hắn nhìn chăm chú vào nóc nhà nói:

- Ta cho rằng... Đây là kế “man thiên quá hải” của Lai Tuấn Thần, y cho người ta đánh cờ hiệu y dừng lại ở Thượng Dung, nhưng ta hoài nghi y kỳ thật đã đến Phòng Lăng, núp trong bóng tối giống như chúng ta.