Trong cung điện Lư Lăng Vương, Lý Hiển bình thường trong phòng đọc tụng kinh văn, đây là thói quen nhiều năm qua của y. Mỗi lúc trời tối đều phải niệm tụng kinh văn cầu phúc cho mẫu thân, từ kinh Kim Cương đến kinh Đại Vân, y trên cơ bản đều nhớ kỹ trong lòng. Hơn nữa trong năm nay, trói buộc của mẫu thân đối với y đã hơi lỏng, y cảm giác sâu sắc nguyên nhân do mình tụng kinh văn, khiến trong lòng của y càng thêm thành kính.

Lý Hiển năm nay vừa đúng bốn mươi tuổi, nhưng trường kỳ sống lưu đày khiến cho y hơi có vẻ già nua, tóc mai hai bên đã hiện hoa râm, trên mặt thịt cũng bắt đầu lỏng, rủ xuống ở hai má, thân thể rõ ràng mập lên, thể lực cũng không bằng từ trước, tuy nhiên ánh mắt của y vẫn vô cùng trong sáng, cũng không vì bị phế trừ đế vị mà đầy oán hận.

Lý Hiển từ nhỏ đã sống trong sợ hãi dưới dâm uy của mẫu thân. Y tận mắt nhìn thấy huynh trưởng của mình vì phản kháng mà bị mẫu thân xử tử, dần dần tạo thành tính cách yếu đuối của y, nhỏ theo mẹ, lớn theo vợ, già thì theo con. Trên thực tế y rất sợ con gái Lý Khỏa Nhi. Mỗi lần con gái nổi giận, y đều cẩn thận thuận theo nàng, cũng dần dẫn dưỡng thành tính cách ngang ngược kiêu ngạo của con gái.

Đêm nay Lý Hiển vừa mới tụng kinh xong, đang ở trong phòng thu lại phật khí. Lúc này, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, thê tử Vi thị chậm rãi đi đến.

- Thiếp thân không quấy rầy phu quân chứ?

Vi Liên dịu dàng hỏi.

Dù về mặt sinh lý Vi Liên cực kỳ chán ghét trượng phu vô năng, không cho y thấy thân thể của mình, tuy nhiên về mặt lễ tiết nàng vẫn rất tôn trọng trượng phu, người ở bên ngoài thấy bọn họ phu xướng phụ tùy, tương kính như tân, vô cùng hòa thuận, nhưng bên trong thật sự như nào, chỉ có lòng dạ hai vợ chồng biết rõ.

Lý Hiển luôn mang lòng áy náy đối với thê tử. Phụ thân của thê tử vì sự lỗ mãng của y mà chết, gia tộc cũng bởi vì y mà chịu đả kích lớn, mặt khác, vợ y vốn là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lại đi theo y bị giáng chức tới Liễu Quân Châu và Phòng Châu. Một lần giáng chức này chính là mười một năm, khiến trong lòng của y đối với thê tử tràn đầy áy náy.

Lý Hiển cười nói:

- Ta đã tụng kinh xong, Vương phi tìm ta có chuyện gì vậy?

Trong mắt Vi Liên hiện lên một tia lo lắng, nàng ngồi đối diện trượng phu, hạ thấp giọng hỏi:

- Ông hãy nói thật cho tôi biết, Hưng Đường Hội rốt cuộc có đến Phòng Châu hay không?

Lý Hiển ngẩn ra:

- Hiền thê có ý gì?

Vi Liên đương nhiên biết từ trước tới giờ trượng phu chẳng quan tâm việc bên ngoài, bình thường đều là mình và đứa con cả Lý Trọng Nhuận phụ trách tiếp xúc với bên ngoài. Nàng không nên tới hỏi trượng phu, nhưng hôm nay nàng nhận được tin tức làm nàng chấn động vô cùng, có người tại huyện Vĩnh Thanh phục kích quan viên Đại Lý Tự.

Không chỉ có việc phục kích, hơn nữa quan viên Đại Lý Tự bỗng nhiên xuất hiện tại Phòng Châu, cũng làm cho nàng vô cùng giật mình,. Nếu chỉ có một sự kiện này cũng thế mà thôi, nhưng nàng lại nhận được tin tức, Ngự Sử Trung Thừa Lai Tuấn Thần xuất hiện tại Thượng Dung. Các tin tức liên tiếp này thực khiến Vi Liên hoảng sợ bất an, nhi tử lại mang đến tin tức Giang Ân đào vong. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, có người muốn xuống tay với bọn họ .

Vi Liên rốt cuộc ngồi không yên, chỉ có thể tìm trượng phu thảo luận đối sách. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt nói với trượng phu:

- Chúng ta nhận được tin tức, Lai Tuấn Thần xuất hiện tại Thượng Dung, quan viên Đại Lý Tự xuất hiện ở Vĩnh Thanh, còn có người lấy danh nghĩa của Hưng Đường Hội phục kích quan viên Đại Lý Tự, nghe nói giết chết hai người, chẳng lẽ ông không ý thức được vấn đề nghiêm trọng sao?

Lý Hiển tính cách yếu đuối, nhưng y cũng không ngu xuẩn, theo lời thê tử y biết rõ có nguy hiểm, trong lòng của y cả kinh:

- Hưng Đường Hội đến Phòng Châu sao?

- Tôi đang hỏi ông, bọn họ có liên hệ với ngươi hoặc là Đại Lang hay không?

Lý Hiển sợ hãi vội vàng lắc đầu:

- Không có.

Vi Liên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt lại sắc bén địa nhìn chăm chú vào trượng phu hỏi:

– Ông còn có chuyện gì gạt tôi không, ngươi phải nói thật.

- Không có.

Lý Hiển cũng có chút luống cuống, lại vội vàng hỏi:

- Là có người ở trước mặt mẫu thân tố cáo ta sao?

- Việc này chúng ta cũng không biết, những người này tới rất đột nhiên, hơn nữa Lai Tuấn Thần tự mình đến Phòng Châu, ắt có đại án sắp xảy ra.

Trong nội tâm Vi Liên sợ lòng lang dạ sói của Lai Tuấn Thần. Nàng đương nhiên biết Lai Tuấn Thần là lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến), nếu như là kiểm tra quan viên Phòng Châu, nhiều nhất phái một giám sát Ngự Sử đến là được, mà Lai Tuấn Thần tự mình đến, chỉ có thể chứng minh, y đến là vì mình và trượng phu của mình.

- Phu quân có viết một phong thư cho Thượng Quan Uyển Nhi hay không?

Trầm tư một lát, Vi Liên cẩn thận đưa ra đề nghị. Bọn họ nhất định phải có người viện trợ mới được. Nàng biết rằng Thượng Quan Uyển Nhi đối với trượng phu của mình không tệ, chỉ cần trượng phu mở miệng, Thượng Quan Uyển Nhi nhất định sẽ giúp bọn họ.

Lý Hiển không nói gì, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Chúng ta không hề làm việc gì khác người, cứ để cho Lai Tuấn Thần điều tra. Ta cảm thấy không cần viết thư cho Thượng Quan Uyển Nhi, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên.

- Đây là lời nói khốn khiếp gì.

Vi Liên hung tợn mắng trượng phu một câu, lòng như lửa đốt nói:

- Lai Tuấn Thần là ai? Mấy năm nay y bịa đặt, vu cáo hãm hại trọng thần còn làm không ít sao? Nếu đến y điều tra chúng ta, cho dù chúng ta không làm chuyện gì, y cũng sẽ tự tạo chuyện để vu cáo hãm hại chúng ta. Hơn nữa Giang Ân trộm đi của ông nhiều thư như vậy, nếu y nói những thư tín kia là chứng cứ phạm tội ông cấu kết hoàng tộc, ông làm sao đây? Còn nữa hai năm trước chúng ta chiêu mộ những võ sĩ kia, nếu bị bọn họ điều tra ra, tội mưu đồ tạo phản định chắc rồi, tôi và ông đều chết không có đất chôn thây.

Trên thực tế, chiêu mộ võ sĩ không hề liên quan đến Lý Hiển, là Vi thị lệnh hai cháu trai của nàng là Vi Bá và Vi Tụng âm thầm gây nên. Nàng đem kéo Lý Hiển vào, chính là muốn bức Lý Hiển viết thư cầu cứu Thượng Quan Uyển Nhi. Lý Hiển bất đắc dĩ, chỉ phải thở dài đáp ứng:

- Được rồi, ta sẽ viết một phong thư.

Vi Liên ra khỏi chỗ trượng phu, thị nữ bẩm báo nàng:

- Hai vị Vi công tử đều tới rồi, ở bên điện chờ Vương phi.

Vi Liên gật gật đầu, bước nhanh đi tới sườn điện. Hai cháu trai Vi Bá và Vi Tụng đợi đã lâu. Mấy năm nay tuy rằng Vi Liên cùng trượng phu bị nhốt ở Phòng Châu, nhưng nàng không hề giống trượng phu cả ngày bái Phật tụng kinh như vậy mà tích cực vì trượng phu chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.

Ngoại trừ để con cả đi liên hệ hoàng tộc ra, nàng chủ yếu là dựa vào người nhà mẹ đẻ. Gia tộc Vi thị ở Trường An tích tụ tài lực cho nàng, chiêu mộ võ sĩ. Hai cháu trai Vi Bá và Vi Tụng ở Phòng Châu nghe lệnh trực tiếp từ nàng.

Vi Bá và Vi Tụng đang ở trong điện nghị luận, thấy cô cô đã đến, hai người vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Cháu họ tham kiến cô mẫu.

Vi Liên ngồi xuống, một thị nữ dâng trà, nàng cầm lên uống một ngụm, lại hỏi:

- Ta cho các ngươi tin, các ngươi đều nhìn đi.

Vi Bá tiến lên một bước nói:

- Về vụ án quan viên Đại Lý Tự bị hành thích, quả thật rất kỳ quái. Theo chúng ta biết, lúc ấy huyện Vĩnh Thanh cũng không người nào khả nghi, chúng ta hoài nghi là Tương Châu có người đến xuống tay, sau đó lập tức rút về Tương Châu. Dù sao trấn Quy Sơn cách Tương Châu rất gần.

- Bảo hai người các ngươi hoàn thành một việc mà đều khó làm như vậy. Năm trước Hưng Đường Hội xuất hiện ở Phòng Châu là chuyện gì xảy ra, các ngươi tra được chưa? Còn nữa tại sao Lai Tuấn Thần tới Phòng Châu, y đến để điều tra cái gì, các ngươi hiểu được không?

Hai huynh đệ lặng lẽ liếc nhau, đều cúi đầu. Vi Liên thở dài, lại nói:

- Được rồi các ngươi đã không ra tra được gì, vậy khẩn trương rời khỏi Phòng Châu, dẫn tất cả mọi người đi.

- Chờ một chút

Vi Liên vẫn cảm thấy không ổn, nếu hai người này đi rồi, nàng sẽ không người có thể dùng, để hai huynh đệ bọn họ ở lại Phòng Châu, cũng là một lực lượng để nàng đối phó Lai Tuấn Thần.

Không đợi hai người đáp lại, nàng lại thay đổi chủ ý:

- Các ngươi tạm thời vẫn chưa phải đi, cứ ở Phòng Lăng, nghe mệnh lệnh của ta bất cứ lúc nào. Mặt khác, các ngươi hãy nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, Đại Lý Tự và Lai Tuấn Thần đến Phòng Châu rốt cuộc để làm gì?

Đúng lúc này, trưởng tử Lý Trọng Nhuận vội vàng đi đến, nói nhỏ bên tai mẫu thân vài câu. Vi Liên lập tức ngạc nhiên vui mừng

- Người ở đâu?

- Người đang trong phủ hài nhi.

Vi Liên trầm tư chốc lát nói:

- Ta lập tức cùng đi với con.

Lý Trọng Nhuận đã từng là Hoàng Thái Tử sớm bị cách chức làm thứ dân, tuy rằng y trường kỳ đi theo cha mẹ, nhưng năm kia sau khi y cưới vợ thành gia liền chuyển ra Lư Lăng Vương cung, xây dựng một phủ trạch ở phụ cận bắc môn huyện thành. Tuy đã độc lập khai phủ, nhưng hàng ngày y vẫn vào hoàng cung vấn an cha mẹ.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, trên đường cái vắng ngắt, rất ít thấy người đi đường, một chiếc xe ngựa được hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa hộ vệ trực tiếp chạy vào phủ trạch của Lý Trọng Nhuận, vượt qua bức tường, dừng lại ở trong sân. Lý Trọng Nhuận tiến lên mở cửa xe, hai thị nữ đỡ Vương phi Vi Liên từ trong xe ngựa đi ra.

Phòng Châu dù sao không phải Lạc Dương, mười mấy năm lưu đày, Vi Liên vẫn tương đối tự do, có thể tùy ý ra vào hoàng cung. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này thần hồn nát thần tính, Vi Liên cũng tương đối cẩn thận, nàng cũng không muốn bị kẻ có tâm bắt được nhược điểm.

Thê tử Sài thị của Lý Trọng Nhuận ra đón, cùng Vi Liên đi vào trong nhà. Gia tộc Sài thị ở Phòng Châu là đệ nhất danh môn vọng tộc, gia tư rất nhiều, tài năng, tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp. Vi Liên vì nhìn trúng điểm này, mới quyết định làm đám hỏi với Sài thị, để trưởng tử nhận được sự hộ của gia tộc Sài thị.

Trong hậu đường, hai nữ tử đang kiên nhẫn chờ ở công đường, nữ tử cầm đầu là một đạo sĩ ba mươi mấy tuổi, mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ, tay cầm một cây phất trần, đúng là thủ lĩnh Thượng Thanh lâu Tạ Ảnh. Bà ta đến Phòng Châu, là phụng lệnh của Thượng Quan Uyển Nhi đưa một phong mật thư cho Vi Liên.

Tạ Ảnh ngồi ở công đường thong thả uống trà chờ, sau lưng bà là một gã nữ tử trẻ tuổi thân hình cao lớn. Nàng tên là Tô Việt, nguyên là tam đồ đệ của Công Tôn đại nương. So với tất cả đồ đệ của Công Tôn đại nương, võ nghệ của nàng cao cường nhất, hơn nữa kiếm pháp quỷ thần khó lường.

Tô Việt cũng là nòng cốt quan trọng của Thượng Thanh lầu, sau khi Thượng Quan Uyển Nhi gặp chuyện ở Thiểm huyện, Tạ Ảnh liền an bài Tô Việt làm cận vệ cho Thượng Quan Uyển Nhi.

Tô Việt tuy là nữ nhi, nhưng hình thức lại có phần giống như nam nhân, tứ chi cường tráng hữu lực, khuôn mặt rộng lớn, một đôi lông mi vừa thô lại đậm, bên hông đeo một thanh trường kiếm. Nàng đang mặc nam trang, thoạt nhìn tựa như một thị vệ uy phong lẫm liệt.

Lúc này, dưới nhà truyền đến những tiếng bước chân, mấy nữ tử vây quanh Vương phi Vi Liên bước nhanh đi nội đường., Lý Trọng Nhuận thì ở sau cùng. Thượng Quan Uyển Nhi an bài Tạ Ảnh tới gặp Lý Trọng Nhuận, mà không phải trực tiếp đi tìm Vi Liên, phương diện này cũng có chút tinh tế. Thượng Quan Uyển Nhi hy vọng Lý Trọng Nhuận có thể phát huy tác dụng, mà không phải hoàn toàn do Vi thị làm chủ.

Chẳng qua Lý Trọng Nhuận biết rằng sự tình trọng đại, y không thể vượt qua mẫu thân tự tiện hành động, vẫn quyết định bẩm báo mẫu thân, do mẫu thân quyết định. Vi thị đương nhiên biết rõ, nàng biết rằng Thượng Quan Uyển Nhi đang nhắc nhở nàng, không cần từ bỏ Lý thị, nếu không nàng không nhận được ủng hộ.

Chính là bởi vì hiểu được điểm này, Vi Liên không dẫn hai cháu họ đến, cũng không để Thượng Quan Uyển Nhi phái người tới vương cung, mà là nàng hạ mình đến quý phủ của con. Như vậy, Lý Trọng Nhuận tự nhiên cũng có quyền quyết định.

Tạ Ảnh biết Vi thị, bà ta vội vàng đứng dậy tiến lên thi lễ:

- Tạ Ảnh tham kiến Vi vương phi.

- Hóa ra là Tạ cô.

Vi Liên cũng biết Tạ Ảnh, biết quan hệ người này và Thượng Quan Uyển Nhi không tầm thường, liền bước tới cầm tay Tạ Ảnh cười nói:

- Hiền muội, chúng ta đã tám năm không gặp rồi.