"Corn đang mệt rồi... Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút được không?..."

Na Young uể oải dựa người vào lưng Xử Nữ, tận dụng cơ hội lúc anh đang mải tập trung cưỡi ngựa tìm hướng đi, dẫn đường cho mọi người.

"Cậu có thể ngừng đặt tên cho lũ ngựa được rồi đấy"

Anh thở dài đầy ngao ngán, đảo mắt chán chường.

"Chúng là bạn mà. Sao lúc nào cậu cũng quá đáng hết vậy?"

Na Young phụng phịu nói, âm thầm lườm tên Xử Nữ lúc nào cũng cau có đáng ghét kia từ phía sau.

"Ủa, hôm qua chị còn thấy Na Young đi với Ma Kết mà, sao hôm nay lại nhảy sang ngựa Xử Nữ thế?"

Thiên Yết bật cười, trêu đùa khiến cô bé phải đỏ ửng mặt như trái cà chua chín.

"Tại em chả thể giữ được thăng bằng khi cưỡi Bean. Chị đừng hiểu lầm! Hơn nữa không phải Corn rất ngoan và hiền lành sao?"

Bean là tên con ngựa ban đầu cô cưỡi.

Mọi người ai cũng phải phì cười vì Na Young che giấu bí mật quá tệ, cô bé thật đáng yêu. Còn Xử Nữ lúc nào cũng một mình một kiểu, thái độ của anh lạnh lùng và phũ phàng tới mức đau lòng đối với những cô gái đem lòng yêu thầm mình.

Vẻ mặt anh thật nhàm chán và dường như chẳng có hứng thú với thứ gì hết, kể cả tình cảm của cô bé Na Young kia.

Tới khu bãi đáp của các chuyến xe chở đất bùn và phế thải xây dựng, mọi người dừng lại và lặng lẽ quan sát. Nơi đây hoang vắng đến lạ thường...

"Đây là khu đất dự án trống sao..."

Ma Kết xoa cằm ngẫm nghĩ như thám tử, có điều gì đó kỳ lạ lắm...

Bên cạnh là một vài chiếc xe tải xây dựng và xe cần cẩu. Có lẽ công nhân đã bỏ dở việc đang làm ở đây... Nhưng tại sao chứ...

"Đây giống như một vụ tai nạn hơn"

Xử Nữ suy luận, bằng chứng là những chiếc xe tải bị móp méo, hư hỏng. Khả năng cao là đã xảy ra vụ náo loạn khủng hoảng nào đó, anh có thể đoán ra bởi cảnh vật xung quanh thật hỗn loạn và bừa bộn.

"Này, có máu"

Da Hyun cúi xuống nhìn bãi đất bùn thăm dò. Vết máu đỏ sẫm cô vừa nhìn thấy rất nhỏ, không quá lớn hay đáng sợ. Nhưng có thể đó lại là một dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.

"Đây không phải lúc chơi trò thám tử đâu, chúng ta phải rời khỏi đây"

Woo Jin nói, nhanh chóng ra roi cho ngựa phi qua đống đất bùn. Mọi người cũng bỏ qua những suy luận của họ rồi làm theo tương tự, thật sự không còn nhiều thời gian.

Riêng chỉ có Xử Nữ đứng lại, cùng Na Young đang chờ anh.

Xử Nữ loay hoay cào bới nhẹ một phần đất bùn lên. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra một bãi máu đỏ lòm vẫn còn mới ở ngay bên dưới. Xử Nữ nhận ra điều gì đó, có chút sửng sốt ngẩng mặt lên nhìn mọi người đang đi vào bãi đất trống đó mà cảm thấy sợ hãi, toàn tứ chi như đóng băng lại.

Bộ não anh như thước phim tua lại về tối hôm đại dịch bắt đầu...

Mọi người đang làm việc bình thường, xác sống ập tới, xung quanh náo loạn, ai cũng hoảng sợ...

Rất nhiều người bị cắn. Bãi đất bùn, phế thải xây dựng cứ thế ào ào đổ xuống khiến khung cảnh trở nên hoảng loạn hơn trong tiếng hét của loài người...

Những cái xác...

"KHÔNG!!"

Xử Nữ kịp nhận ra, anh gào lên bất lực.

Nhưng đã quá muộn, lũ xác sống từ dưới đất đã phát hiện ra dấu hiệu của sự sống.

"HÍIIIIII"

Những con ngựa rít lên như điên loạn. Lũ xác sống thức tỉnh, vực dậy từ bãi đất bùn, nắm chặt lấy chân lũ ngựa mà rên rỉ, thèm khát.

"Có chuyện gì thế??"

Thiên Yết cố gắng kiểm soát ngựa của mình, cô nhìn xuống dưới mà hoảng hốt. Phần thân xác sống bị đất bùn đè lên nặng nề, cái đầu chúng ngoi lên và đôi tay bắt lấy những con ngựa. Đôi mắt chúng không có con ngươi, khuôn mặt thật kinh tởm và ghê rợn. Đám xác sống ngoe nguẩy dưới đống đất bùn như những con giun lúc nhúc vô cùng đáng sợ.

"Xử Nữ!!"

Na Young hét lên hoảng sợ, xác sống đã bắt được chân cô ấy.

Rất nhanh chóng, anh rút kiếm ra và chém đứt tay con xác sống, máu bắn lên chân Na Young.

"Ôi không! Bean!! Chị Ma Kết!"

Cô hét lên, nhìn ra phía trước.

Xác sống bật dậy khỏi lòng đất, ôm chân ngựa nhai ngấu nghiến. Con ngựa ngã gục xuống đất đầy đau đớn, điên cuồng mất kiểm soát mà hất văng Ma Kết ra.

Người Ma Kết bị đập mạnh xuống đất, toàn thân cô đau điếng, cằm và khuỷu tay rỉ máu. Cô nghiến răng giận dữ, con xác sống đáng chết đó!

Ngựa của Woo Jin và ông Park cũng bị xác sống thâu tóm. Chúng kéo mạnh chân ngựa tới mức lún sâu xuống đất, Woo Jin có quất roi nhiều và đau thế nào ngựa vẫn không thể di chuyển do bốn chân bị tắc.

Máu phun nhoe nhoét khắp nơi lên bãi đất bùn, toàn là máu ngựa.

"Đoàng đoàng"

Da Hyun bóp cò, tiêu diệt hai con đang thưởng thức chân ngựa của cô một cách ngon lành.

"Chúng nhanh quá!"

Thiên Yết cáu gắt nói, tay cầm súng bắn liên tiếp xuống dưới đất. Máu phun lên từ dưới đống đất bùn theo từng nơi đạn bắn, quả thật ở đây có rất nhiều xác người!

Có vài con đã thoát ra khỏi đống đất bùn, chúng đông khủng khiếp.

"Ở trên ngựa không an toàn, rời khỏi nó mau!"

Ma Kết nói.

Da Hyun nhảy xuống dưới từ lưng ngựa, đủ cao để khiến toàn thân thể cô nhức nhối và xương thì như sắp gãy.

"Urgh..."

Cô kêu lên, chợt nhận ra súng đã bị văng rất xa.

Chưa kịp để Da Hyun nghĩ cách đối phó, xác sống đã tóm lấy tay cô. Nó khò khè, hàm răng đen xì đầy máu há to nhăm nhe cánh tay cô. Nó giữ chặt tới mức cô không thể nhúc nhích được, Da Hyun gồng người, gân xanh nổi khắp trên cánh tay.

Vài con từ xa cũng đang bước tới chỗ cô, Da Hyun hoảng sợ giằng tay ra nhưng không được, càng cố thoát nó càng siết chặt hơn. Con xác sống chậm rãi ngồi dậy, tóm lấy cả hai cánh tay cô bóp chặt mà đưa miệng nó gần vai cô hơn. Da Hyun ngửi rất rõ cái mùi xác phân huỷ kinh tởm phát ra từ nó...

"Aaaaaaa!"

Cô hét lên, cố thoát ra. Cùng lúc đó đám xác sống khác cũng đang tới gần, chúng bâu vào chân cô. Da Hyun quá yếu, thậm chí cô chẳng thể thở được chứ đừng nói là chống cự. Cứ nghĩ hôm nay sẽ là ngày cuối được sống trên đời nhưng...

"Xoẹt xoẹt"

"Xử Nữ?"

Da Hyun ngạc nhiên. Lồng ngực cô như bị bóp nghẹt tới mức đau đớn, rỉ máu. Da Hyun chưa bao giờ cảm thấy gần bờ vực của cõi chết như thế này, cô thật sự rất sợ...

Sau những biến cố đã xảy ra thì đây là lần đầu tiên cô cảm thấy muốn được sống như vậy. Vẫn là Xử Nữ đã cứu cô, cậu ấy luôn có mặt vào những lúc cô gặp nguy hiểm.

Da Hyun bật khóc, những giọt nước mắt tí tách rơi, ướt đẫm cả một khuôn mặt xinh đẹp.

"Đứng dậy đi, mọi người cần được giúp đỡ!"

Anh chìa tay ra giúp cô đứng lên, cũng như để khuyến khích tinh thần cô.

Thiên Yết nhảy khỏi ngựa an toàn, cô nhanh chóng chạy tới chỗ Woo Jin và ông Park, vừa đi vừa bắn.

"Ba à, cố lên!"

Woo Jin gào lên, mồ hôi đầm đìa tuôn ra, bất lực giữa một bể xác sống đang cố với lấy hai người.

Chúng thọc tay vào bụng và mắt ngựa mạnh bạo tàn nhẫn, máu thi nhau ào ra, nội tạng cũng rơi hết xuống đất. Xác sống tranh nhau nhặt nội tạng lên ăn như lũ chết đói, cảnh tượng thật man rợ. Từng thớ thịt, ruột, gan, tim, phổi,... chúng lôi sạch ra toàn bộ. Con ngựa cũng vì thế mà ngã gục xuống chết, Woo Jin nhanh chóng kéo ông Park chạy ra khỏi đó. Nhưng không may, đám xác sống đã bắt được chân ông Park.

"Ba!!"

Anh gào lên, lấy súng bắn vào những con đang tấn công ba anh.

"ARRGHHHH"

Ông Park gào lên, máu ộc ra từ miệng. Lũ xác sống đang cắn nát bét phần dưới của ông. Chúng lật người ông lại, dùng phần móng tay sắc nhọn rạch bụng ông ra. Woo Jin nhìn rất rõ cảnh quả thận của ba mình đang bị con xác sống cầm trên tay ăn một cách ngon lành.

"KHÔNGGGGGG!!!! BAAAAA!"

Anh gào khóc thảm thương, chúng đông tới nỗi anh bắn mãi cũng không thể nào vơi hết được. Chưa kể bắn trong lúc hoảng loạn, nhiều con còn không trúng đầu.

"Woo Jin, em xin anh, đứng dậy đi!"

Thiên Yết vừa lúc chạy tới, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay to lớn săn chắc ấy, giúp anh đứng dậy chạy thoát.

Ma Kết nhổ bãi máu ở trong miệng ra, nhìn cảnh tượng thảm khốc xung quanh mà căm giận. Cô cắn chặt môi dưới tới nỗi bật máu, ông trời thật sự muốn trêu đùa với sinh mệnh của loài người sao?

Cung tên của cô đâu rồi? Ma Kết hoảng loạn nhìn xung quanh.

"À kia rồi! Chết tiệt"

Con ngựa đá văng cung tên của cô tít ở đằng xa. Ma Kết loay hoay một lúc rồi quyết định băng qua nơi đông đúc xác sống kia để lấy cung tên, thiếu nó cô không thể sống được.

Ma Kết chạy tới giật phăng biển "WARNING" gắn ở trên hàng rào và xông vào biển xác sống.

"Mày chết đi con khốn!"

Cô phang vào đầu con xác sống mặc chiếc váy học sinh, máu bắn tóe loe lên mặt và quần áo cô, nhưng cô không còn bận tâm, đơn giản sự thù hận đối với thế giới tàn nhẫn này đã chiếm lấy lí trí và tâm hồn Ma Kết. Xác sống bâu vào cô ngày càng đông hơn. Ma Kết hết lấy chân đạp rồi lại khua biển cảnh báo loạn cả lên. Cô vừa hét điên cuồng vừa phá bộ não của chúng.

Ma Kết thầm nghĩ: "Nếu cứ tiếp tục thế này đến mai cô cũng không lấy được cung tên".

Nhưng cô đã hết cách, chúng đông nghẹt thở. Có khi cô chết ở đây trước khi lấy được cung tên mất.

"Không được!"

Ma Kết trừng mắt, gào lên tiếp tục chiến đấu với xác sống. Khoảng cách quá gần khiến cô có thể ngửi rất rõ cái mùi hôi tanh kinh tởm chết người ấy. Cô phải nín thở lắm mới không nôn.

Ma Kết luồn lách rất điêu luyện mỗi khi xác sống suýt tóm được cô.

"Tao nhịn chúng mày hơi lâu!"

Cô gắt lên, đập biển cảnh báo bằng sắt vào đầu lũ xác sống tới mức méo mó, phá hoại.

"Mày còn dám vồ vào tao à!"

Cô cứ hăng hái chửi rủa để xả giận, thế nhưng cũng đâu có con xác sống nào hiểu được tiếng người.

Cùng lúc đó, Xử Nữ, Na Young và Da Hyun đi qua trên đường chạy thoát.

"Đây chẳng phải của Ma Kết sao?"

Da Hyun giật mình khi thấy chiếc cung tên nằm giữa bãi đất.

"Không lẽ cô ấy..."

Xử Nữ nghĩ tới trường hợp xấu nhất.

"Kia chẳng phải là chị ấy sao?"

Na Young chỉ tay về hướng xác sống đông dúc đang vồ vào Ma Kết. Họ có thể dễ dàng nhận ra bởi tiếng hét long trời lở đất đó. Cô ta không khác gì người phụ nữ tâm thần đang giết xác sống trong cơn điên.

Xử Nữ thở dài, anh chẳng thể nhìn người khác chết trước mặt mình trong khi bản thân lại đủ khả năng cứu giúp.

Xử Nữ lao tới, đạp lên người xác sống sau đó dẫm vào lưng nó để lấy đà bật lên cao chém đầu lũ xác sống còn lại đang bao vây cô.

Xác sống đã vơi bớt đi do mải ăn thịt bốn con ngựa và ông Park... Đây là một sự thật đau lòng và tàn nhẫn. Nhưng cũng vì thế mà họ đã nhanh chóng giải thoát và rời khỏi đó trong khi chúng không để ý.

"Cảm ơn"

Ma Kết vội vã chạy tới nhận lấy cung tên mà Na Young đã nhặt lên giùm cô. Cầm cung tên như cầm cả thế giới trong tay, cô rất hạnh phúc.

Woo Jin và Thiên Yết đang bị xác sống rượt đuổi, chỉ là một vài con nên cũng dễ dàng xử lý.

"Aaa"

Thiên Yết hét lên khi bị xác sống từ dưới đất thò tay lên tóm chân. Cô ngã đổ người về phía trước, và còn sốc hơn khi thấy đầu xác sống bị vùi dưới đất đang nhô lên trước mặt mình. Nó đang ưỡn người lên để cắn cô.

"Pằng"

Woo Jin bắn vỡ sọ con xác sống làm bạn gái anh hoảng sợ, cùng lúc dùng chân đạp nát cánh tay mềm nhũn đang giữ lấy chân Thiên Yết. Anh đã trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn, không còn là chàng trai yếu đuối đi tìm mẹ ở siêu thị như ngày nào. Nhìn Woo Jin giận dữ như vậy khiến Thiên Yết có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng đứng dậy chạy thoát cùng anh.

"Thiên Yết! Woo Jin!"

Ma Kết reo lên mừng rỡ, nhưng nụ cười ấy cũng sớm tắt khi không thấy sự có mặt của ông Park. Mọi người liền hiểu chuyện, không ai dám ho he hỏi câu gì.

"Chúng đang đuổi theo! Mau lên!"

Thiên Yết nói.

"Áaa!"

Trong khi đang chạy thoát khỏi xác sống, Da Hyun vô tình vấp ngã bởi thứ gì đó lồi lên trên mặt đất. Xử Nữ thấy lạ bèn đứng lại xem.

"Nhanh nào! Chúng ta không có thời gian đâu!"

Woo Jin sốt ruột bắn những con xác sống đang đuổi theo, và mọi người cũng vậy.

Xử Nữ lấy tay dọn sang hai bên toàn bộ đống đất ở nơi Da Hyun vừa vấp ngã. Đây giống như  cái nắp cống, nó được làm bằng gỗ để che chắn thứ gì đó dưới lòng đất... Thật không bình thường chút nào.

"Xử Nữ???? Cậu đang làm trò gì thế??"

Na Young sốt ruột giục anh, nhưng Xử Nữ vẫn mải mê với thứ anh vừa khám phá ra. Xác sống thì đang đuổi theo đông hơn, thoáng chốc đã tiến đến rất gần họ.

"Có đường đi!"

Xử Nữ thốt lên.

Khi anh lật miếng gỗ hình tròn đó ra, xuất hiện một chiếc cầu thang dài bên dưới không biết dẫn tới đâu. Xử Nữ nhìn thoáng qua thì hình như còn có mấy chiếc bóng đèn dây tóc được treo trên lối đi xuống cầu thang, nơi đây chắc chắn có người.

Anh vui mừng bước xuống, mọi người cũng hết cách mà theo anh, dù gì họ cũng đang gặp nguy hiểm, chạy mãi mà không có lối thoát sớm muộn gì cũng sẽ bị xác sống ở tứ phía thâu tóm.

"CẠCH"

Woo Jin là người xuống cuối, anh vội vã bịt miếng gỗ vào theo đúng khuôn ban đầu của nó.

Xử Nữ vui mừng vì tạm thời trốn thoát được lũ xác sống. Còn nơi đây an toàn hay không thì.... anh vẫn chưa biết.

Ai cũng cảm thấy lạ lẫm, tò mò, chậm rãi bước xuống từng bước. Cầu thang cũng không quá dài. Xung quanh yên ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng xác sống bên trên ồn ào, điên loạn.

Bước tới nấc thang cuối cùng, trực giác mách bảo anh nên quay về, nhưng đã quá muộn.

Một giọng nói đáng sợ cất lên trong không gian yên ắng, tĩnh mịch:

"Bỏ hết vũ khí xuống"