Sau một khoảng thời gian đắn đo, suy nghĩ, cuối cùng Xử Nữ cũng đã quyết định lên ý kiến về việc tới Ulsan.
"Sao cậu biết nơi đó an toàn?"
Ông Park ngạc nhiên, mọi người ai cũng bàng hoàng sửng sốt như không dám tin vào tai mình.
"Chuyện đó để sau đi"
Xử Nữ lảng tránh câu hỏi, biết rõ kiểu gì mọi người cũng sẽ tò mò điều đó.
"Nhưng tại sao họ lại không nói với ta? Hay ít nhất thì cũng nên làm gì để chúng ta biết là trên thế giới vẫn còn một nơi an toàn..."
Woo Jin cáu gắt nói. Họ thật sự đã bỏ mặc người dân một cách vô trách nhiệm như vậy ư? Tại sao không ai đứng ra để giải quyết tình trạng thảm khốc của thế giới hiện nay chứ?
"Giờ còn có thời gian để nghĩ cho người khác nữa sao?"
Ma Kết cười nhạt.
Trong cái tình cảnh sống dở chết dở này thì ai chả đặt bản thân lên ưu tiên hàng đầu. Mà kể cả có lòng tốt muốn bảo vệ người khác đi chăng nữa cũng gần như là không thể. Nhìn theo cách khách quan hơn thì chính phủ làm sao có thể dọn sạch đám xác sống kia đi được?
"Nhưng... từ đây tới Ulsan là một quãng đường rất xa... Và có thể sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm nữa"
Da Hyun khoanh tay, đăm chiêu nói.
"Em thấy ở trong rừng có rất nhiều chỗ ẩn nấp mà, chúng ta không thể ở đây được sao?"
Na Young lên ý kiến.
"Chúng ta không thể sống như người rừng suốt năm tháng như vậy được. Em nhìn xem, chúng ta đều mặc nguyên một bộ quần áo ướt nhẹp, hôi hám suốt ngày qua đấy?"
Thiên Yết nêu quan điểm.
Mùa đông sẽ khó đi săn hơn rất nhiều, việc duy trì sự sống ở trong rừng gần như là không thể, chưa kể tới những bất tiện và khó khăn khác. Cuộc sống tồi tệ và thiếu thốn hơn cả người nghèo khốn khổ vậy. Họ phải tự chăm lo và bảo vệ bản thân với hai bàn tay trắng. Người ai cũng gầy rộc đi trông thấy, và gương mặt thì trở nên thiếu sức sống hơn.
"Tuy trong rừng nhiều chỗ trốn nhưng vẫn rất nguy hiểm, chúng ta thậm chí còn chẳng có rào chắn."
Xử Nữ thở dài.
"Và xác sống sẽ ập tới bất cứ lúc nào, ta không thể ngồi đây chờ chết được, đây không phải là lúc để kéo dài sự sống"
Da Hyun tiếp lời.
Họ bàn luận một lúc và đưa ra lựa chọn cuối cùng là rời đi. Dịch bệnh ngày càng lây nhiễm nhanh và nhiều, sớm muộn gì thì thành phố Seoul cũng sẽ trở thành cõi chết. Ở đây không khác gì bị đày xuống địa ngục, cần phải rời đi nhanh nhất có thể.
"Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu đây?..."
Ông Park hỏi, giọng não nề như không muốn phải di chuyển nhiều, hay phải đương đầu với nguy hiểm. Ông đã có tuổi, và người già thì cần sự thanh thản bình yên.
"Cố lên nào ba, chúng ta sẽ làm được mà"
Woo Jin mỉm cười đặt tay lên vai ông Park an ủi, giúp xua tan bao lo lắng.
"Ngay chiều nay chúng ta sẽ rời đi"
Xử Nữ thẳng thừng đáp.
"Sao cơ? Sao sớm vậy??"
Na Young ngạc nhiên.
"Không còn nhiều thời gian"
Anh trả lời.
Mọi người không ý kiến nữa, nếu giờ phản đối cũng chỉ thêm minh chứng cho sự lười biếng nhút nhát mà thôi.
"Nhưng chúng ta không biết được trên đường đi chỗ nào đông xác sống chỗ nào không"
Woo Jin lo lắng nói.
Thứ quý báu duy nhất hiện giờ là vũ khí, ngoài ra thì phương tiện đi lại không, đồ ăn thức uống không. Họ sẽ sống sót thế nào?
"Phải chấp nhận thôi. Nhưng đừng lo, tôi, Ma Kết và Xử Nữ đã tìm được mấy con ngựa"
Da Hyun nói.
"Trong rừng có ngựa sao?"
Thiên Yết ngạc nhiên.
"Chị bị ngốc ư? Trong rừng làm sao có ngựa được. Đằng kia có một nông trại nuôi ngựa, chúng tôi tình cờ phát hiện ra"
Xử Nữ nhíu mày, nhiều lúc anh cảm thấy thật khó hiểu cô gái này. Đúng là chỉ có Woo Jin mới đủ can đảm để yêu chị ta.
.
.
.
"Wow... Đẹp quá..."
Na Young thốt lên vui mừng khi tới nơi.
Nông trại nằm ở ngoài mạn cánh rừng, nơi đây có vẻ đẹp thiên nhiên nên thơ. Giữa cánh đồng cỏ xanh óng ả là một căn nhà đơn sơ giản dị theo phong cách châu Âu hiện đại.
Thiên Yết cùng Woo Jin đi khám phá xung quanh, mỗi bước chân là một chân trời mới tuyệt đẹp mở ra. Khu đất rộng với những mảng vườn xanh ươm, lá cây rụng khắp mặt đất. Sự yên bình khiến tâm hồn ai cũng trở nên thư thái nhẹ nhõm.
Cô đứng gần, nhẹ tựa đầu vào vai anh, tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm hiếm khi này. Woo Jin choàng tay qua vai cô động viên, vỗ về. Cảnh vật yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng thở của đôi nam nữ...
Da Hyun cùng Na Young và ông Park bước vào trong căn nhà màu trắng nằm giữa nông trại. Da Hyun dẫn đầu, tay cầm con dao găm sắc nhọn.
Lạ thay căn nhà vắng vẻ và sạch sẽ tới mức bất ngờ, cô bước vào trong bếp và mở những cánh tủ gỗ, tò mò không biết nó chứa đựng những gì.
"Ở đây có chút xúc xích và cá ngừ hộp"
Na Young mừng rỡ nói.
"Gói rong biển ở đây nữa này"
Da Hyun nói.
Tuy nhiên cô chưa kịp mừng vội, mà còn lấy làm lạ. Vì sao trong căn nhà đầy đủ đồ ăn thức uống và tiện nghi như vậy lại không có người?...Chủ nhà đi có việc chăng?... Quần áo và đồ dùng cá nhân trong nhà không có, nhưng tại sao lại chỉ có mỗi đồ ăn chứ?
"Này Da Hyun, Na Young, ta nghĩ các cháu nên xem cái này"
Ông Park lôi từ trong tủ ra một mẩu giấy nhỏ. Trên đó ghi: "Hãy chỉ nên lấy những gì cần thiết"
Họ đều bất ngờ.
"Vẫn còn có người tốt như vậy sao?"
Da Hyun ngạc nhiên.
Vậy là chủ nhà đã để lại đồ ăn và ngựa cho những người may mắn sống sót, đề phòng nếu họ có vô tình đi qua đây.
"Tất nhiên là còn rồi. Hoàn cảnh không thể huỷ hoại nhân tính của chúng ta được"
Na Young ngây thơ nói, cô suy nghĩ rất lạc quan.
Na Young luôn tin vào những gì tốt đẹp và tuyệt vời nhất, giống như bạn thân mình là Sư Tử vậy.
"Em thèm ăn kim chi quá, đã lâu lắm rồi"
Cô lướt qua đống đồ ăn hộp trên kệ tủ mà cảm thấy buồn bã, thiếu thốn, nhớ nhung những bữa cơm gia đình. Không gì tuyệt vời bằng đồ ăn nhà làm
Cuộc sống cô đã bị đảo lộn theo chiều hướng tiêu cực, có gì ăn nấy, thật không quen chút nào.
"Thôi, hãy cầm theo những gì cần thiết và nhanh rời khỏi đây"
Da Hyun lấy vài hộp thức ăn bỏ vào chiếc ba lô cô kiếm được ở trong nhà.
Họ lấy vừa đủ, còn lại để dành cho những người may mắn sống sót khác. Nếu có cơ hội họ sẽ đi qua đây.
.
.
.
Xử Nữ mở chuồng ngựa ra, âm thầm lặng lẽ quan sát.
Những chiếc dây đang trói chúng lại, làm anh phải xoay sở nghĩ cách tháo nút thắt.
"Hiiiiihaaaa"
Con ngựa bạch bất ngờ rít lên khiến anh có chút thoáng giật mình.
Xử Nữ vội lùi lại, lúng túng không biết làm thế nào cho những con ngựa này nghe lời mình. Anh đã quá xem thường mọi chuyện, chưa bao giờ anh nghĩ chúng sẽ hung dữ và ghê gớm như thế này.
"Bình tĩnh nào cô gái, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô"
Ma Kết chậm rãi bước tới gần, cô ta đang nói chuyện với con ngựa sao? Xử Nữ nhăn mặt khó hiểu.
"Nào, cô sẽ cùng tôi tới Ulsan, thoát khỏi bệnh dịch kinh khủng này chứ?"
Cô nhẹ nhàng nói với chú ngựa, bước chân cũng ngày một gần nơi nó bị trói lại hơn. Cả năm con ngựa đều loạn lên một lúc rồi cũng thôi, hai chân phía trước chúng bật đứng thẳng dậy vì hoảng sợ với người lạ.
Cô đứng trước mặt con ngựa bạch vừa rít lên vì sợ Xử Nữ, nhẹ đưa tay lên vuốt ve bộ lông mềm mại, đẹp đẽ. Xử Nữ đứng cạnh cảm thấy thật kỳ lạ khi ngay phút trước con ngựa bạch còn rất hung dữ và đáng sợ, ngay phút sau đã thật hiền lành và không có dấu hiệu phản kháng gì nữa.
"Động vật cũng có cảm xúc giống con người, muốn làm bạn với chúng thì trước hết cậu phải tạo cho chúng cảm giác tin tưởng"
Ma Kết quay sang nói.
Ở trại trẻ mồ côi cô đã được dạy điều này. Những bài học từ thời thơ ấu sẽ không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của cô. Đó là thứ duy nhất tinh túy và có ý nghĩa trong ký ức không mấy đẹp đẽ của Ma Kết.
.
.
.
"Từng người một lên đi. Nhớ lời tôi dặn đó"
Ma Kết hướng dẫn mọi người cách đơn giản nhất để leo lên lưng ngựa. Phải thật chậm rãi và nhẹ nhàng.
Woo Jin và ông Park cưỡi ngựa ô, Da Hyun và Thiên Yết đi chung ngựa bạch, Xử Nữ đi một mình với chú mèo Salmon anh buộc đằng sau lưng. Ma Kết sau khi hướng dẫn Na Young lên lưng ngựa an toàn rồi cũng tự mình trèo lên. Leo trèo từ bé đã là sở thích của cô, nên những việc thế này cũng không gây mấy khó khăn.
"Con Bạch Mã này đẹp quá, không biết ai đã chăm chuốt cho nó"
Thiên Yết khen ngợi, vuốt ve bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó. Hai bên bờm thẳng tắp, êm mượt, chùm lông đuôi dài thướt tha, cái mũi ươn ướt liên tục động đậy.
"Híii"
Chú ngựa rít lên, lắc mạnh khiến họ giật nảy mình.
Môn thể thao cưỡi ngựa rất khó, cần thời gian rèn luyện dài lâu, nhưng trong trường hợp này thì đành phải bắt buộc thôi. Không muốn cũng phải muốn, vì họ đâu có lựa chọn.
May mắn thay chủ cũ của nông trại đã trang thiết bị cần thiết để cưỡi ngựa.
Woo Jin cảm thấy rất khó chịu khi chú ngựa anh đang cưỡi cứ hết lắc bên này lại lắc bên nọ, chẳng chịu đứng yên một chỗ. Cảm tưởng như con ngựa bướng bỉnh này sẽ hất văng anh ra khỏi lưng mất. Ông Park ngồi đằng sau cũng phải run rẩy bấu vào lưng anh, cưỡi ngựa không đơn giản một chút nào.
"Giữ thăng bằng đi mọi người, nhẹ nhàng thôi, đừng sợ"
Da Hyun lên tiếng trấn an mọi người, trong khi con ngựa cô đang cưỡi thì như muốn phi đi lắm rồi.
Trong số những người ở đây, chẳng ai có kinh nghiệm cưỡi ngựa hết, thật cực nhọc và khổ sở biết bao.
Xử Nữ nhăn mặt cáu kỉnh, anh nhìn con ngựa của mình mà cảm thấy nhàm chán. Nó gần như đứng im không động đậy, ngoại trừ cái đuôi đang ve vẩy. Ngựa của Ma Kết và Na Young cũng vậy, rất hiền lành và ngoan ngoãn, vì thế nên họ đã nhanh chóng giữ được thăng bằng.
"Tôi cắt đây"
Xử Nữ nói, rút kiếm ra để chém đứt sợi dây trói của ngựa.
Mọi người hồi hộp, lo lắng nhìn Xử Nữ chém đứt sợi dây thừng của anh trước.
Dây thừng đứt, ngựa di chuyển tự do, Xử Nữ đã nhanh chóng kiểm soát được bước đi của nó. Anh nhảy xuống và chém đứt hết những sợi dây thừng khác.
"Áaaa"
Da Hyun hét lên, con ngựa tăng động của cô như hoá điên, nó phi lên đằng trước với tốc độ ánh sáng. Thiên Yết ngồi đằng sau cũng hoảng hốt không kém, ôm chặt vào eo Da Hyun run sợ nhắm tịt mắt vào. Tốc độ của nó nhanh như chớp. Bốn chân cao to gõ móng sắt xuống mặt đất nghe "lộp cộp, lộp cộp", hai lỗ mũi phập phồng, ngực nở nang, nó cứ phi như chả còn biết trời đất là gì.
Và thế là Da Hyun và Thiên Yết đã bỏ xa mọi người trong một chớp mắt.
"Tuyệt lắm! Đi thôi!"
Ma Kết vui mừng nói.
Ngựa hoàn toàn có thể thay thế được phương tiện giao thông. Họ đồng loạt ra roi cho ngựa chạy để đuổi kịp tiến độ của Thiên Yết và Da Hyun.
Cuộc hành trình tới Ulsan, thật sự bắt đầu rồi.
Mọi người đã rời đi hết, chỉ có Xử Nữ vẫn chưa đi. Mắt anh chăm chú nhìn vào con ngựa còn lại ở trong chuồng. Đó là con duy nhất không được cắt dây, và là con duy nhất sẽ bị bỏ lại tại Seoul. Hai tai nó vểnh lên, đôi mắt mở to đen láy. Nó thở ra những hơi thở kiệt sức, yếu đuối, có lẽ đang mắc bệnh gì đó.
"Thông cảm nhé ngựa, bọn tao không thể đưa mày đi được... Mày hiểu mà, đúng không?"
Anh tự độc thoại, nhớ tới lời Ma Kết nói rằng động vật cũng có cảm xúc như con người mà có chút buồn bã tiếc nuối cho số phận của con ngựa này. Chắc nó cảm thấy tủi thân và đơn độc lắm, nhưng lại chẳng ai có thể giải cứu nó được.
"Hãy cầu nguyện những gì tốt đẹp nhất cho bạn mày nhé!"
Xử Nữ mỉm cười dịu dàng, xoa đầu con ngựa. Đuôi nó ve vẩy ríu rít như đang muốn đáp lại sự cảm thông của anh.
Xử Nữ cũng chỉ biết chào tạm biệt nó lần cuối rồi leo lên lưng ngựa của mình rời đi, tiếp tục cuộc hành trình.