~ Nè, quán kia.

An Nhạc Nhạc chợt dừng lại, kéo cậu chạy vào một quán ăn nhỏ. Cô vào chọn chỗ rồi đẩy Hàn Kỳ ngồi xuống.

~ Hôm nay em đãi.

~ Không sao, để anh trả.

Hàn Kỳ nhìn ngó xung quanh, đây đúng chất là một quán ăn bình dân. Tuy nhỏ, vắng khách nhưng lại rất sạch sẽ, mang đến cảm giác đầm ấm. Cậu thật ra rất muốn mời cô vào chỗ khác, nhưng lại thấy cô vui vẻ như vậy thì lại im lặng.

~ Em thích chỗ này hả?

~ Ừm, chỗ này, hồi nhỏ mẹ hay dẫn em đến. Nơi này là nơi duy nhất còn sót kỉ niệm của em về mẹ.

~ Vậy à?

~ Anh đừng lo, tuy chỗ này nhìn vậy thôi, nhưng đồ ăn rất sạch sẽ, lại ngon nữa, anh ăn món gì?

~ Em chọn giúp anh đi, dù sao đây cũng là lần đầu anh đến đây, sao biết nhiều món bằng em được chứ.

~ Ừm.

An Nhạc Nhạc thích thú, chạy vào phòng bếp, nói chuyện với một bác gái trung niên, có vẻ là người quen.

~ Hàn Kỳ, anh ăn được cay không?

~ Được.

~ Vậy mình ăn lẩu Tứ Xuyên nha.

~ Ừ, theo ý em cả.

Bác gái đang nói chuyện với cô, thì ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi vẻ ngoài của Hàn Kỳ.

~ Chao ôi, chàng trai nào đây?

~ Cháu chào bác, cháu là Hàn Kỳ.

Cậu lễ phép chào bác gái đó, còn cười rất tươi. Bác gái đó cũng gật đầu chào lại.

~ Chào cháu, cháu có phải là...bạn trai của Nhạc nhi không?

~ A..không...không phải đâu bác, anh ấy là bạn, bạn thôi ạ.

Cô xấu hổ, lúng túng khua tay múa chân, hành động hết sức đáng yêu. Cậu đứng bên cạnh chỉ biết phì cười.

~ Cháu là anh trai cô nhóc này đấy ạ.

Hàn Kỳ khoác tay qua vai cô, tỏ vẻ thân thiết, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, miệng luôn cười.

~ Anh trai kết nghĩa.

~ Ra là vậy.

An Nhạc Nhạc cũng cười theo, lâu lắm cô mới tìm lại được cảm giác vui vẻ bên gia đình như thế này. Chỉ mới vài ngày thôi, mà cô đã thực sự coi Hàn Kỳ như gia đình của mình rồi.

~ A, bác nhanh vào làm đồ ăn đi, cháu đói lắm rồi, hihi.

~ Cái con nhóc này.

~ Bác mau đi đi ạ.

Chỉ khoảng một lúc sau, đồ ăn đã được dọn lên, cô nhanh chóng đưa bát đũa cho Hàn Kỳ.

~ Cảm ơn.

~ Ừm, mình ăn đi anh.

An Nhạc Nhạc mỗi lúc ăn đều hà hơi, luôn miệng kêu cay. Hàn Kỳ ngồi bên cạnh thì luôn tay luôn chân rót nước cho cô.

Thật hết biết.

Hàn Kỳ lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô, tay kia lấy giấy ăn chùi nhẹ bên miệng.

~ Không ăn được cay mà cứ cố.

~ Ai..ai bảo em không ăn được cay. Chỉ là..hôm nay bác ấy nấu cay quá thôi.

An Nhạc Nhạc không biết do ăn cay hay xấu hổ mà mặt đã đỏ bừng như trái cà chua. Cậu chỉ biết phì cười.

...

Sau khi ăn xong, Hàn Kỳ lấy xe chở cô về. Trên đường, lại nhận được điện thoại. Cậu nhanh chóng bắt máy.

~ Dạ thiếu, tôi nghe.

An Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh giật mình, cứ mỗi lần nghe ai đó nhắc đến người này là cô lại cảm giác khó chịu. Hình như là rất ghét cái tên Dạ Cảnh Lam này.

~ A, tôi đang đi cùng cô ấy.

~ Được, bây giờ tôi đưa cô ấy đến ngay.

Hàn Kỳ cúp điện thoại, thở dài. Cậu quay sang nhìn An Nhạc Nhạc, nói.

~ Nhạc Nhạc, Dạ thiếu nói em đến chỗ ngài ấy.

~ Bây giờ ạ?

~ Ừ, ngay bây giờ.

~ Vậy bao giờ thì em được về?

~ Không, ngài ấy bảo em chuyển đến đấy ở luôn.

~ Dạ..anh nói gì?

An Nhạc Nhạc ngạc nhiên, có vẻ khuôn mặt vẫn chưa tin vào lời nói kia mấy. Cô hỏi lại.

~ Đến nhà, nhà anh ta ở hả?

~ Hai tháng thôi, theo hợp đồng.

~ A, vậy là theo hợp đồng, em chút nữa là quên rồi.

~ Vậy đi nhé.

Hàn Kỳ cầm tay lại, xoay xe lại. Cậu đạp mạnh chân ga, phóng đi. An Nhạc Nhạc thì vẫn ngồi suy nghĩ mông lung.

Mình còn chưa báo cho Bái Yên, cậu ấy sẽ nổi giận mất.

Lại còn phải sống với tên kia nữa, thật khó chịu.