~ Thấy em một mình tủi thân quá, anh đi cùng cho bớt chán.

Hàn Kỳ nháy mắt một cái, ra bộ tinh nghịch. An Nhạc Nhạc nhìn thấy hành động hết sức đáng yêu đó, không khỏi nhịn cười.

~ Vậy đi thôi.

Cô tươi cười, dù sao vừa mới vào trường, có bạn có bè cũng vui, sẽ không có cảm giác xa lạ. Hàn Kỳ nhận thấy cô không có gì bất mãn, mở cửa xe cho cô rồi phóng đi.

...

Loáng cái, hai người đã đến trước cổng đại học Điện Ảnh Bắc Kinh, đến báo danh buổi đầu tiên.

~ Anh đi nộp hồ sơ, em vào lớp trước đi.

~ Ừm, lát gặp.

Buổi học đầu tiên của cô diễn ra rất bình thường, cho đến khi nhận được tin nhắn từ Hàn Kỳ.

" Nhạc Nhạc, em đang ở đâu? "

" Em đang ở trước khu B, anh gọi gì? "

" Tuyệt, anh cũng ở khu B, em mau đến cứu anh. "

" Cứu? "

" Anh bị kẹt trong toilet nữ, một tiếng rồi, không chịu nổi nữa, em mau đến đây. "

Phụt...haha...haha...

An Nhạc Nhạc đọc dòng tin nhắn này, không nhịn được cười thật lớn, thu hút ánh nhìn của bao người. Mãi cô mới nhận ra những ánh nhìn đó, ngại ngùng chạy mất. Ra một chỗ vắng người, cô mới dừng lại để hồi âm lại cho Hàn Kỳ.

" Sao anh vào được, biến thái? "

" Không có, anh đang xem điện thoại, không biết từ lúc nào đã bước vào rồi. "

" Có thù lao không? "

" Em thấy anh như vậy còn đòi thù lao? "

" Vậy thôi, em bắt xe về trước nha. "

" Ấy, khoan...em muốn gì? "

" Hmm...để sau, bây giờ em giúp anh ra trước. "

" Được, anh ở phòng trong cùng, nhanh nhé. "

An Nhạc Nhạc tắt điện thoại, chạy vào trong toilet nữ khu B. Vừa mở cửa bước vào, cô choáng ngợp trước khung cảnh sang trọng trước mắt. Chỉ là nhà vệ sinh thôi mà? Có cần hào nhoáng đến mức này không?

Điều tồi tệ hơn là hiện giờ trong toilet có rất nhiều người. Cô toát mồ hôi hột, nghĩ đến việc Hàn Kỳ đứng trong đây một tiếng thì cười thầm.

Đáng đời.

Cô bước nhanh vào, hít hơi lấy hết cỡ hét to.

~ Có chuột, có chuột kìa!!

Những người đang trang điểm nghe thấy giật mình cũng hét toáng lên.

~ Chuột, đâu, nó đâu?

Từng người chen lấn nhau, ai cũng muốn ra khỏi toilet thật nhanh. Chỉ một phút sau, trong toilet không còn một bóng người. Lúc đó, Hàn Kỳ mới mở cửa bước ra, nhìn quần áo cậu xộc xệch cũng đủ biết cậu thê thảm thế nào.

~ Sao nào? Thấy em giỏi không?

~ Quá đỉnh!

~ Giờ thì chạy nhanh, họ quay lại bây giờ.

An Nhạc Nhạc tóm lấy tay Hàn Kỳ, tẩu thoát thành công ra ngoài.

~ Haizz..mệt quá, anh đói quá, mình đi ăn đi.

~ Ừm, đi thôi.