Chương 19
- Ông Minh Thành, chủ nhân căn dặn chuẩn bị cho ông một căn chưng cư giá thuê không cao, một công việc lương ổn định, nửa năm tiền nhà đã được thanh toán còn lại đành phải tự ông lo liệu.
Lilita một người hầu chưa từng đặt chân ra khỏi dinh thự nay lại được Prantcey giao phó đi lo liệu chuyện của Vĩ Bạch Minh Thành.
- Ừ.
Trước khi rời đi Lilita còn ghé lại nói thầm với Vĩ Bạch Minh Thành.
- Cô ấy luôn hy vọng ông đừng để người đàn bà lòng dạ kia điều khiển, chờ đến khi Vĩ Khanh mười tám tuổi, chủ nhân sẽ giúp ông thoát khỏi Mai Huyền Y.
- Gửi lời của tôi đến con bé.
Trở về dinh thự Lilita chuyển lời tới Prantcey, nó chỉ nhếch mép cười lạnh.
- Bọn họ nên cầu mong đứa con của họ không tự tay dẫn xác đến vực sâu.
Bây giờ vẫn còn sớm chỉ mới hai mốt giờ, Prantcey dự định sẽ quay lại bữa tiệc sinh nhật, bởi nơi đó vẫn có một cuộc hội ngộ chưa diễn ra.
Cùng với Olyviam trở lại đại viện, lần này gặp lại Vĩ Bạch Ninh Viễn không phải là thân phận giữa hai người lãnh đạo tập đoàn mà là hai người lãnh đạo Vĩ Bạch gia.
Năm xưa chính Prantcey bức hai người bác rời khỏi Vĩ Bạch gia để hai người không bị truy sát, không ngờ qua bao nhiêu năm lão đại gia không những không chết mà còn trở thành người hầu Hàn gia.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, không giết được bọn họ thì chỉ có thể đưa trở về, huống hồ sớm muộn gì đứa con mà Prantcey ngầm nuôi dưỡng cũng ý thức được mọi chuyện.
- Mẹ...
Vĩ Bạch Thiên Hương dù biết chuyện rồi nhưng vẫn không muốn từ bỏ người mẹ này, thế nhưng Prantcey tiến tới chỗ ba đứa trẻ lại chỉ nhìn cặp song sinh.
- Hai đứa họ gì?
- Lục Tử Anh a.
- Em là Lục Trấn Vũ.
- Ta hỏi họ của các em là gì, mẹ của các em là ai? - Nó - Prantcey liếc mắt xuống nhìn hai đứa trẻ.
- Bọn em họ Lục, mẹ là... Lục Thiên Tuyết.
- Đi với ta, ta cho hai em xem ai mới là mẹ của hai đứa. - Nó - Prantcey nhướng mày khó chịu, nắm lấy tay Tử Anh và Trấn Vũ kéo đi không thương tiếc.
- A đau...
- Mẹ... thả hai cậu ấy ra đi. - Vĩ Bạch Thiên Hương chạy theo cầu xin.
Prantcey kéo hai đứa trẻ đến phòng tranh, nơi này đã lâu như vậy không có ai ra vào dọn dẹp, bụi bặm bám dày đặc mọi nơi.
Prantcey bật mở đèn, từng bước đi đều khiển bụi bay.
Đối diện cửa phòng trên tường treo một khung tranh lớn hệt như ở dinh thự của Prantcey, dứt khoát kéo tung tấm rèm che, bụi lâu ngày trên mảnh rèm theo lực kéo bay càng thêm lợi hại.
- Nhìn cho kỹ đi, mẹ của hai đứa, người phụ nữ vĩ đại của thế kỷ trước, Anguis.
Đằng sau tấm rèm che là bức tranh vẽ người phụ nữ xinh đẹp, thực sự quen mắt, bức tranh này cùng với người phụ nữ trong bức tranh ở hành lang rõ là cùng một khuôn mặt, nhưng tóc và mắt lại khác, người ở bức tranh ngoài hành lang là màu tóc đen mắt đen, khuôn mặt không điểm trừ.
Còn người ở bức tranh này chỉ duy một thứ huỷ hoại, trên gương mặt xinh đẹp ấy còn có một vết sẹo dài nơi mắt trái dọc từ trán xuống quá xương gò má.
Đôi mắt hai màu một trắng một đỏ, mái tóc dài quá đầu gối màu bạch kim tuyệt đẹp, nước da trắng nhạt thân thể mảnh khảnh.
Tử Anh và Trấn Vũ đồng thời quỳ thụp xuống, Trấn Vũ nước mắt đã lăn dài từ lúc nào, Tử Anh lại tháo kính chậm rãi tháo kính áp tròng.
Vĩ Bạch Thiên Hương hoảng hồn nhìn Tử Anh, tháo xuống một bên kính áp tròng Tử Anh để lộ con mắt màu xám nhạt.
Con mắt xám nhạt vô hồn tượng trưng cho một con mắt vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng nữa.
Tử Anh trước đây đã sớm hiến cho em trai con mắt của mình để tránh Trấn Vũ bị như mình.
Chỉ cần tháo bên kính áp tròng còn lại ra thì Tử Anh chính là một người mù, cô chỉ có thể nhìn thấy dựa vào những cặp kính áp tròng mẹ cô đưa.
Nhưng điều đó cũng không khiến Tử Anh tốt hơn.
- Tử Anh...
- Chị...
- Người phụ nữ vĩ đại? Ha, đối với tôi bà ta cũng chỉ là một người mẹ không làm tròn bổn phận. - Tử Anh nở ra một điệu cười khinh.
- Chị à, đừng nói...
- Bà ta chưa từng nuôi dưỡng bọn tôi, chưa từng xem chúng tôi là con, bà ta chỉ xem mấy thứ mà bà ta tạo ra là quan trọng, người mẹ như vậy... tôi khinh. - Tử Anh lộ nụ cười nửa miệng, đầy oán trách nói.
Rất nhanh một thanh âm chói tai vang lên, Prantcey dường như muốn tiến đến giáng cho đứa trẻ kia một cái tát nhưng đã có người nhanh tay hơn.
Trấn Vũ ở bên cạnh giáng lên mặt chị gái mình một bạt tay, tay chỉ thẳng vào Tử Anh quát.
- Chị thôi đi, em cấm chị, em cấm chị nói mẹ như thế, nếu không có mẹ sẽ không có chúng ta.
- Nếu vậy thì thà rằng bà ta đừng sinh chị ra.
Lại là một cái bạt tay in hằn lên bờ má Tử Anh, mẹ nuôi của hai đứa Lục Thiên Tuyết từ khi nào đã có mặt nơi cửa phòng.
Nhưng người tát Tử Anh là người cùng đến với Lục Thiên Tuyết, cô ta tóm lấy cổ Tử Anh, nhấc cô bé lên không trung, sự phẫn nộ phát ra từ từng tia máu nơi đáy mắt.
- Mày nói đúng, đáng lý ra nó không nên cùng với thằng khốn kia sinh ra mày, nó đáng lẽ cũng không nên dùng chính mình làm ra những cặp kính đó để rồi đổi lại là tính mạng không giữ được.
- Này Gems thả con bé xuống đi. - Lục Thiên đi đến cạnh đặt tay lên vai Gemstone.
Gemstone thả tay khiến Tử Anh ngã xuống sàn, Lục Thiên Tuyết từ trên nhìn xuống Tử Anh, cô bé cảm giác ánh nhìn này hệt như khi này Prantcey đã nhìn cô.
Lục Thiên Tuyết lạnh giọng nói.
- Con gái, khi về nhà ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện.
Hoá ra chính là Olyviam đã gọi hai người tới, Trấn Vũ nghe được nguyên do mẹ mất thì ngất lịm đi, Olyviam đưa cậu bé về Tam viện chăm sóc.
Prantcey cùng với hai người chị lâu này không gặp đã có cuộc nói chuyện, chủ đề cũng chỉ xoay quanh người phụ nữ tên Anguis.
Tử Anh lại chạy đi mất, Vĩ Bạch Thiên Hương không hiểu chuyện gì cũng chạy theo bạn mình.
Hai cô bé đi đâu suốt đêm không ai biết, người tìm kiếm cũng không được cử đi, Prantcey chỉ sắp đặt người ở một địa điểm mà nhất định Tử Anh sẽ đến, chỉ âm thầm bảo vệ hai đứa nhỏ.