Chương 15
Trong một tiếng đồng hồ ở dinh thự của công chúa Prantcey cùng Diệp Ôn hướng dẫn và thuyết trình cho Scristan Rollistan.
Diệp Ôn vẽ một biểu đồ về kinh tế thị trường chứng khoáng của mấy năm trước, Prantcey thuyết trình rồi dạy cho công chúa cách tìm hiểu và quan sát biểu đồ kinh tế châu âu.
Vị công chúa này cũng không phải suốt ngày chỉ biết vui chơi lêu lổng, rất nhanh đã hiểu được bài tập này cũng rất nhanh nhận ra nó thực sự không có trong giáo trình.
- Được rồi tôi phải đi rồi. - Nó - Prantcey đứng dậy cầm lấy chiếc mangto từ Diệp Ôn mà khoác vào.
- Nhanh như vậy đã một giờ. - Scristan tỏ vẻ tiếc nuối.
Chỉ có thể tạm biệt lại không biết khi nào mới có thể gặp lại đối phương, trước đây cũng chỉ gặp vài ba lần mỗi lần cũng không quá nhiều lúc đối mặt.
- Thực sự không thể nán lại chút?
Prantcey không đáp chỉ khẽ lắc đầu quay lưng rời đi, chuyến bay cũng chỉ là một ngày còn có thể chậm trễ hơn?
Bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm đến thời gian nhưng đôi mắt lại phản chủ mà liên tục liếc nhìn đồng hồ.
Vào giờ này không chắc có đến trễ hay không, bởi chỉ mười mấy tiếng nữa thôi là có thể về tới, đi phi cơ nhanh hơn tận nửa ngày.
---***---
Vĩ Bạch gia hôm nay vẫn như mọi năm, bữa tiệc sinh nhật nhàm chán.
Ba của nó đang rất háo hức chuẩn bị sinh nhật cho con gái dù thừa biết nó chẳng để tâm đâu.
Nhưng vì để ba vui nó chỉ đành chấp nhận lần sinh nhật cuối cùng này, không biết món quà lớn mà ba nói là gì, dù gì nó cũng sẽ phớt lờ thôi vậy thì cứ nghe lời làm một đứa con ngoan.
Còn vài giờ nữa là đến sinh nhật nó, người hầu trong nhà đều là bận rộn tân trang tiền viện.
Thực phải nói Vĩ Bạch gia trang xưa nay không đổi nét, vẫn là một cỗ gia trang khoác trên mình vẻ cổ xưa trang nhã nghiêm trang.
Cả một thời oanh liệt tồn tại gần trăm năm hệt như lão gia gia của nó năm đó.
Năm đó Vĩ Bạch gia trang là một tay lão gia chủ Vĩ Bách Tùng và mấy người bạn góp tiền góp tài mà gây dựng lên, bây giờ cũng chỉ là lão già Vĩ Bách Tùng cùng gia trang này tồn tại, mấy ông bạn già đều đã nằm xuống từ lâu.
Cái nhà này từ khi lão Vĩ phát bệnh đều là một tay Lão Phu Nhân Bạch Tu Lệ gánh vác, nay bà ta cũng già yếu đã ra di chúc sớm để lại tài sản Vĩ Bạch gia cho mấy đứa cháu.
Con trai lớn cùng vợ đã biệt tăm từ lâu, con gái thì đã theo chồng chỉ còn có con trai út là Vĩ Bạch Minh Thành, bà đành tạm thời giao quyền hành cho đứa con này, chỉ mong sao niềm hy vọng của Vĩ Bạch gia mau trở về.
Lão Phu Nhân Bạch Tu Lệ cầm trong tay tập hồ sơ đã cũ cuối cùng nở nụ cười mãn nguyện, hai giọt lệ lặng lẽ rơi trong đêm.
- Cuối cùng mọi thứ cũng sắp kết thúc.
- Cuối cùng mọi thứ cũng trở về nguyên trạng.
- Ông à, ông có thể thực sự thanh thản rồi.
- Tôi và ông không phải chờ đợi nữa rồi.
Đứa cháu nhỏ nhất Vĩ Bạch gia ban đêm không ngủ, không biết vì không muốn ngày mai đến nhanh hay vì ngủ không được mà lang thang từ hậu viện ra khoảng sân trống.
Khoảng sân vườn rộng chừng mấy trăm mét và khu rừng trồng rất nhiều cây cổ thụ và cây lớn ngăn cách chính viện với tổng thể, ở bên kia khu vườn chính là biệt phủ nơi ngày trước mẹ nó ở, ấy vậy mà giờ đã bị kẻ đáng ghét đó chiếm dụng.
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, gần nửa đêm.
Nó ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất nơi giữa sân, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời tối đen, đêm nay lại là một đêm không trăng không sao.
Hít một ngụm khí lạnh vào phổi nó không vội vàng thở ra mà từ từ cảm nhận sự lạnh buốt nhói lòng, vẫn là sức chịu đựng của trẻ con có hạn, đứa nhỏ này nhanh chóng thiếp đi.
Nó muốn mơ, tiếp tục mơ thấy, mơ về mẹ nó, mẹ của nó.
Chợt tỉnh giấc, trong tiếng gió có tiếng bước chân, nó nhẹ nhoẻn miệng cười, mẹ nó lại đến thăm nó rồi a.
Mỗi khi ngủ là y như rằng nó sẽ gặp mẹ trong mơ, những lần đó nó đều là chạy tới ôm lấy mẹ, nhưng chưa lần nào ôm được cả, mẹ đều biến mất khi nó đến gần.
Nhưng nó lớn rồi, nó suy nghĩ rồi chỉ cần nó không thấy mẹ không vội chạy tới ôm mẹ thì mẹ sẽ không biến mất.
Phải.
Chỉ cần như thế nó có thể ở với mẹ lâu một chút, nói chuyện với mẹ lâu một chút.
- Mẹ a.
Yên lặng.
- Là mẹ phải không, con biết là mẹ, mẹ lại tới rồi a.
Cũng chỉ là tiếng gió rít đáp lại lời đứa nhỏ.
- Mẹ lại đây được không? Con không thể đến đó, nếu không mẹ lại biến mất mất. - Nó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình cười mỉm nói.
... Chẳng phải đã nói đợi vô ích?
Mẹ trả lời nó? Mọi lần mẹ đâu có nói câu nào.
- Lại đây.
Hơ? Mẹ bảo nó lại gần? Nhưng... nó sợ mẹ lại đi mất lắm.
- Không a, mẹ sẽ lại bỏ con đi mất.
... Mau lại đây.
- Không a.
- Mau. - Mẹ nó gằn lên một tiếng làm nó đứng bật dậy.
Tuy đã đứng dậy nhưng đứa nhỏ này chỉ đứng yên không nhúc nhích, bắt đầu mếu máo.
- Không a, con không lại đâu, mẹ đi mất mất, con không đi a.
... Mẹ của nó nhíu mày, ánh mắt chứa sự bi phẫn, là những kẻ đó dám làm con ta thành như thế?
- Con không muốn mẹ lại đi a.
Khóc rồi, suốt bao năm qua sau khi mẹ rời đi đây là lần đầu nó khóc.
- Vĩ Bạch Thiên Hương, im miệng và quay lại đây.