Chương 14

Nói là thử thách người thừa kế được thực hiện trong mấy ngày, nhưng mãi đến ngày cuối cùng vẫn chẳng ai nói đến ba từ người thừa kế hay kế hoạch gì.

Mấy ngày này trôi qua rất bình yên, nhưng ẩn trong đó là nổi kỳ lạ đến khó tả.

Chủ Tước đáng lý rất bận rộn mà lại nhàn hạ ngày nào cũng ngồi đọc báo uống trà mấy tiếng đồng hồ, Louis Andrea cũng chỉ quản thúc chuyện nhà cửa, không lấy một người gọi là bận việc công thương chính trị.

Prantcey mấy ngày này chỉ có thể lấy sổ sách mang theo mà lấy làm tập trung, suốt ngày chỉ ngủ ăn làm sổ sách tắm lại ăn làm việc rồi ngủ.

Đến lúc dọn dẹp hành lý lại phát hiện có một thứ không phải của mình được đặt trong phòng từ lúc nào, là một chiếc hộp nhạc cũ đặt ở đầu giường.

Nheo mắt khó chịu nhìn chiếc hộp, nó muốn ngay lập tức đập vỡ hộp nhạc kia, nhưng rồi rụt tay lại xem như chưa từng thấy thứ như vậy, tiếp tục xếp hành lý.

Lúc ra ngoài ăn trưa lại nhận thấy điểm khác thường, hôm nay vị trí bữa ăn của Prantcey vẫn như cũ nhưng bên cạnh đó là những chiếc dĩa lẽ ra nên có đầu bàn bên kia, nay lại đặt ở bên này.

Nếu không phải Diệp Ôn đứng đây từ trước có lẽ nó đã nghĩ rằng bản thân nhớ nhầm chỗ ngồi.

Prantcey ngồi xuống liền sau đó những thành viên trong gia đình lục đục đi vào và ngồi vào chỗ, giai nhân cũng bắt đầu mang bữa trưa lên.

Không khí lúc đầu cũng giống như bình thường nhưng đến lúc món chính được dọn lên mọi người bắt đầu nói chuyện.

- À này.

Một giọng nói cất lên, Prantcey không quan tâm vẫn chú ý vào bữa ăn cuối ở nơi này.

- Xin hỏi vị khách này là...?

Tất cả những người ở đây đều có đủ khả năng đi điều tra danh tính bất kỳ ai, ngoại trừ vài nhân vật lớn, vậy mà đến cả một kẻ không ra lệnh bảo mật danh tính là nó mà vẫn không ai tra ra, hoặc nói theo hướng khác là không ai điều tra.

Lại có một kẻ không thức thời buông lời mỉa mai.

- Vị đây chắc không phải chỉ đến ở nhờ ăn trực chứ.

- Thưa ngài, tiểu thư nhà tôi... - Diệp Ôn bên cạnh điềm tĩnh nói, trong lời nói lại nghe ra chút kích động.

- Hellfly.

Prantcey dùng khăn chấm miệng rồi đứng dậy nói.

Bây giờ nó đã chẳng nể nang gì bọn họ nữa, trực tiếp bỏ qua món tráng miệng cùng Diệp Ôn rời khỏi.

- Tiểu thư Hellfly là quý nữ của Vương Tước Lucianna.

- Cái...?

- Prantcey Hellfly Griffin là tên cô ấy, cũng chính là thiếu chủ bí mật của gia tộc. - Louis Andrea nhìn theo người con gái kia ly khai nói.

Rời khỏi đây sớm cũng tốt dù sao cũng chẳng có gì để làm, chuyến bay trở về Trung Quốc hẵng còn sớm, Prantcey lúc này chẳng hiểu sao cao hứng mang theo Diệp Ôn vượt cả mười mấy dặm đường đến Saint Emilion.

Là chính Diệp Ôn cũng bất ngờ không biết là tình cờ hay cố ý mà Prantcey đưa hắn tới đây, cũng chỉ là một lời muốn đến xem thử vườn nho ở Saint Emilion trước khi trở về thực không ngờ nó lại để ý đến ý muốn của hắn.

Vừa bước xuống xe Diệp Ôn đã lộ ra nụ cười hiếm có, hắn thực sự thấy vui a, chưa từng có ai quan tâm thực hiện nổi lòng của hắn ngoại trừ mẹ, mà giờ người thứ hai lại là chủ nhân đáng sợ của hắn, thực hay a.

- Tiểu thư...

- Chơi vui đi, tôi ở ngay sau, dù sao cũng còn sớm. - Nó - Prantcey đút hai tay vào túi áo khoác hất mặt nói.

Diệp Ôn là lần đầu đến đây liền như một đứa trẻ mà vui vẻ chạy lung tung, dù gì hắn cũng mới hai mươi mấy tuổi mà.

Vậy mà lại gặp được con trai chủ vườn, cậu trai này xem chừng nhiệt tình hoạt bát, vui vẻ dẫn Diệp Ôn đi tham quan vườn nho.

Prantcey chỉ lặng lẽ ở phía sau quan sát không hề muốn phá hỏng sự bình yên này của Diệp Ôn, Diệp Ôn hắn đã bao lâu không thoải mái cười như thế nó cũng chẳng nhớ được, hay nói cách khác nên hỏi là hắn đã bao giờ thực sự cười chưa?

Kể từ khi nó nhận biết thế giới thì Diệp Ôn đã ở bên cạnh, giúp nó học là Diệp Ôn, chăm sóc nó lúc ốm bệnh cũng là hắn thế nhưng chính nó và Diệp Ôn chưa từng cầu nhau điều gì.

Chơi đến quên cả thời gian, lúc nhận ra thì cũng đã là chạng vạng rồi, biết mình đã lỡ thời gian của Prantcey Diệp Ôn có chút khó xử, dự định dùng vận tốc nhanh nhất tới sân bay nhưng Prantcey đột nhiên nói muốn ngắm hoàng hôn và đường phố, nói hắn lái chậm thôi không phải vội.

Rõ ràng là rất khó chịu nhưng nó lấy cớ gì trách phạt Diệp Ôn? Đưa hắn đến Saint Emilion là nó, nói hắn chơi thoải mái cũng chính nó.

Lên máy bay lúc này đã là mười chín giờ, trễ chuyến bay những bốn tiếng đồng hồ nhưng nó không nói gì cứ im lặng vàng làm cho Diệp Ôn áy náy.

- Lỡ cũng đã lỡ, không phải lo đằng nào chẳng lên máy bay rồi. - Nó - Prantcey ngồi nhắm mắt thư giãn nói với kẻ đang thấp thỏm bên cạnh.

Chuyến bay dài này lại không phải chuyến trở về Trung Quốc mà là đến London, England.

Cũng bởi trước khi rời khỏi Saint Emilion Prantcey nhận được một điện tín phải đến England giúp đỡ Công Chúa điện hạ.

Giờ thì hay rồi tận nửa đêm mới tới làm cho toán người ở sân bay chờ đợi mòn mỏi, công chúa Scristan thậm chí đã ngủ được mấy giấc ngắn.

Đúng nửa đêm hai người Prantcey Diệp Ôn mới đáp chuyến bay cuối cùng trong ngày.

Nói giúp đỡ cũng chỉ là nói quá cũng, thực chất là chỉ là làm giúp bài tập về nhà.

- Biểu đồ kinh tế thị trường? - Nó - Prantcey nhướng mày.

- Đúng vậy, ngươi giúp ta đi, ta thực sự không biết mấy cái này. - Scristan chắp hai tay nài nỉ.

- Làm quái gì có bài tập như vậy trong giáo trình học. - Nó - Prantcey giọng chất vấn.

- Thật mà.

Hầy.

- Một tiếng, cô chỉ có một tiếng sau đó thì cho tôi mượn phi cơ.

Scristan Rollistan gật gù quả đầu nhung huyền.