Chương 10

Prantcey sáng sớm nào cũng ra ngoài là để giải quyết công việc, nó đang thâu tóm và mua lại vài công ty với chút ít mánh khoé thương trường.

Nó còn nhớ trước đây mẹ Lucianna từng đầu tư vốn vào vài công ty, nên trong mấy tháng này từ khi khoẻ hơn, nó đã đi thâu tóm hết các công ty, kẻ nào không quy phục liền bị rút vốn đầu tư, đó chỉ mới là vài công ty ở Trung Quốc, nó chưa muốn động tay đến số công ty còn lại trong cả Trung Quốc lẫn thế giới.

Là người thừa kế chính cống của gia tộc Griffin, nó ngày hôm nay lên chuyến bay đến France để thực hiện bước đầu lễ người thừa kế, và đến năm hai mươi tuổi sẽ chính thức trở thành người thừa kế gia tộc.

Với chút quyền lực tự tạo trong vài tháng này và quyền lực dựa vào gia tộc Griffin, có ai lại phản kháng, chống đối?

Chỉ cần một công ty nữa thôi là tối nay Prantcey sẽ bay đến France.

- Diệp Ôn, đi thôi.

- Vâng.

Prantcey mang theo một toàn vệ sĩ cùng với luật sư đến thâu tóm một công ty chi nhánh ở ngay thành phố bên cạnh, đoạn đường này cũng rất quen thuộc với nó, đương nhiên là thế, bởi, từng có khoảng thời gian dài nó ở đây mà.

- Đại tiểu thư, mời. - Diệp Ôn bước xuống xe, mở cửa sau và hành lễ đưa tay mời.

- Đi.

Hiên ngang bước vào công ty như chốn không người làm kinh động đến không ít người, những vệ sĩ nữ đi trước và một bên, những vệ sĩ nam đi sau và bên cạnh tạo thành bốn bức tường bảo vệ Prantcey.

Một nước thẳng tới thang máy dành cho cổ đông của công ty, tất nhiên không thuận lợi như vậy, đi nửa đường lại bị lễ tân và bảo vệ chặn lại gây khó dễ liền được các vệ sĩ nghênh tiếp.

Rất nhanh có người đến giải vây.

- Xin chào tôi là Hoan Thiên Sơn Trúc, trưởng bộ phận lễ tân, xin hỏi vị đây đến làm gì ạ.

“ Hoan Thiên Sơn Trúc? ”

Hai vệ sĩ đằng trước bước một bước che đi tầm nhìn của người nữ kia, đoạn Prantcey đưa tay cầm lấy tài liệu từ Diệp Ôn nói.

- Chúng tôi đến từ GF đến bàn hợp đồng chuyển nhượng công ty, phiền cô Hoan Thiên đây báo với cấp trên của cô.

“ Đúng là công ty gần đây đưa ra chính sách thâu tóm thị trường thời trang, không lẽ họ là... ”

- Mời mọi người đến sofa ngồi chờ. - Hoan Thiên Sơn Trúc hành lễ.

Prantcey đến sofa ngồi xuống, vệ sĩ và Diệp Ôn đứng sau lưng nó, trong thời gian chờ Prantcey và luật sư bàn bạc về các điều khoản chính sách và lợi nhuận, mà cũng không cần đợi quá lâu, rất nhanh trưởng phòng Hoan Thiên kia đã trở lại và truyền lời rằng phó tổng mời họ lên phòng làm việc.

Đoàn người theo trưởng phòng Hoan Thiên vào thang máy và tiến đến phòng phó tổng giám đốc, khoảng năm phút sau liền tới trước cửa phòng người nọ, sau ba tiếng gõ thì từ bên trong một giọng nam trầm ấm cất lên.

- Vào đi.

- Phó tổng, họ đến rồi. - Trưởng phòng Hoan Thiên đẩy cửa bước vào rồi đứng sang một bên nói.

- Được, cô ra ngoài đi. - Vị phó tổng nọ phất tay.

- Tôi xin phép.

Sau khi trưởng phòng Hoan Thiên ra ngoài, người nọ mới đứng dậy đưa tay mời ngồi, người nọ là một nam nhân anh tuấn, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt xếch nhưng sâu, đôi mày không rậm không mảnh, sống mũi cao chỉ là hơi lõm xuống chút ít, miệng rộng.

Chung quy là một người đàn ông hội tụ đủ mọi yếu tố cần thiết.

Prantcey bấy giờ mới bước ra khỏi đám vệ sĩ, ngồi xuống salon đơn và tháo kính râm xuống, Diệp Ôn đặt tập tài liệu xuống bàn và luật sư bắt đầu đưa ra các tài liệu khác.

Không thấy động tĩnh gì từ người nọ, Prantcey ngước mắt nhìn, có chút không ý thức được người nọ nhìn mình chằm chằm như vậy là ý tứ gì, Prantcey mở miệng trước.

- Ngài phó tổng, tôi đến để bàn chuyện, nếu ngài không muốn ngồi vậy tôi cũng không nên khách sáo.

Nói là vậy nhưng nó vẫn không nhanh không chậm đứng lên, hàm ý trong lời nói người nọ cũng ít nhiều hiểu được, người nọ chấn tĩnh lại cũng không nhanh không chậm bước đến salon ngồi xuống, vừa hợp câu.

- Sao có thể, sao tôi lại để chủ tịch tập đoàn GL đứng chứ, ai lại dám đắc tội với vị quý nhân tôn kính đây chứ.

- Tôi nghe lễ tân nói rằng các vị đến để bàn hợp đồng chuyển nhượng, vậy lý do gì mà quý công ty muốn sát nhập với công ty chúng tôi?

- Có lẽ ngài nhầm rồi thưa ngài phó tổng, chúng tôi là muốn công ty các ngài chuyển nhượng toàn bộ cho chúng tôi. - Diệp Ôn giải thích.

???

... Người nọ yên lặng một lúc lâu.

- Luật sư. - Nó - Prantcey bắt chéo chân, ngồi ngã lưng ra sau.

Luật sư hiểu ý liền cầm lấy một tờ tài liệu, chỉnh lại kính, thuyết.

- Tập đoàn Vĩ Bạch chi nhánh số năm, thuộc quyền sở hữu của ông Vĩ Bạch Minh Thành, có hơn sáu mươi phần trăm cổ phần thuộc về bà Lucianna Griffin, sau này được chuyển thành của cô Prantcey Griffin, công ty hiện tại được điều hành tạm thời bởi bà Mai Huyền Y, Vĩ Bạch tam phu nhân.

Luật sư nói xong liền yên lặng đặt tờ giấy xuống bàn, Prantcey ngồi ngay ngắn, hai khuỷu tay đặt lên đùi, nói.

- Ngài hiểu rồi chứ, thưa phó tổng.

Căn phòng dần chìm trong sự tĩnh mịch, cảm giác trầm mặc tràn ngập trong phòng, đánh tan khoảng không chật ních sự khó chịu này là người nọ.

- Được, điều này tôi sẽ nói lại với chú ba.

- Vậy không phiền ngài phó tổng nữa.

Prantcey đứng dậy khách khí nói.

- Nếu ngay cả việc nhỏ đó ngài cũng không làm được thì tôi chỉ đành nhờ luật sư... hoặc tự tôi cướp lại thôi, ngài nói xem đúng không ngài phó tổng, à không, nên gọi là đại thiếu gia Vĩ Bạch Ninh Viễn mới đúng.

Đám người ra tới cửa lại bị gọi giật lại, thanh âm có chút lo lắng, có chút mong chờ, nhưng vẫn không loại bỏ ngữ khí trầm ấm ấy.

- Tối ngày kia là sinh nhật của con bé, em sẽ đến chứ Tuyết Tinh, con nhỏ đã rất nhớ em.

Dừng một chút, Prantcey cũng đã lâu chưa gặp con bé, đứa nhỏ đó không biết đã lớn bao nhiêu, cao bao nhiêu, đáng yêu bao nhiêu, dù sao lúc nhỏ cũng chỉ có đứa bé đó tốt với nó.

- Được thôi, dù sao Prantcey tôi cũng chẳng phải con yếu đuối Vĩ Bạch Tuyết Tinh.