Từ khi tiến vào vực sâu, vẻ nôn nóng bất an của Tiểu Hắc ngày càng mãnh liệt, không ngừng đi đi lại lại, thường phát ra âm thanh trầm thấp uy hiếp mạo hiểm giả xung quanh. Trương Đức Bưu vội vàng nhảy xuống, vuốt vuốt cái đầu to lớn của nó:

- Ông bạn già, rốt cuộc làm sao vậy?

- Gâu, gâu gâu gâu gâu, gâu…..

- Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa.

Trương Đức Bưu tối sầm mặt, Tiểu Hắc nói nửa ngày hắn nghe một câu cũng không hiểu, thủ sơn khuyển này vẫn như cũ chưa nói hết ý, há cái miệng ngoác ra, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.

- Thái ca, ngươi phiên dịch giúp ta một chút. xem tại TruyenFull.vn

- Tiểu Hắc nói… - Lục Dực Kim Quang tê nghi hoặc nói:

- Nó đối với nơi này cũng có một loại cảm giác quen thuộc, hình như cũng là từ nơi này đi ra.

Thái ca nhất thời hưng phấn lên, tiến tới bên tai thủ sơn khuyển, thì thầm nói:

- Ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã nói, trên người hai chúng ta có một loại khí tức giống nhau. Ngươi xem, quả nhiên đúng chứ? Chúng ta ở cùng một nhà, lớn lên anh tuấn như vậy, khẳng định là anh em ruột một mẹ sinh ra!

"……"

Thủ sơn khuyển chớp chớp đôi mắt to, tựa hồ có chút hoang mang.

Trương Đức Bưu cũng một hồi lâu không nói được gì, chúng nó một tên là cự khuyển, một tên là con cọp có cánh đại bàng, cũng không hiểu Thái ca từ chỗ nào nhìn ra được chúng nó là hai anh em ruột.

Đại bộ phận người thám hiểm cũng đã tiến vào, mọi người lục tục phân tán rời đi. Trương Đức Bưu tiến nhanh về phía trước, người chung quanh càng ngày càng ít. Đột nhiên, Tiểu Hắc cố gắng đánh hơi trong không khí, Trương Đức Bưu trong lòng tựa hồ cũng cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm, càng đi nhanh về phía trước, khí tức nguy hiểm càng nồng đậm.

- A Man, thì ra là ngươi, dọa chúng ta giật mình!

Trên con đường phía trước có vài người dừng lại, trong đó một người thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Trương Đức Bưu đến gần nhìn lại, thì ra là Jonhson cùng bốn người học viện Đông Thành, nghi hoặc nói:

- Tại sao các ngươi lại đứng ở chỗ này?

Jonhson xấu hổ nói:

- Ta thoáng cảm giác được, hình như có người đang theo dõi chúng ta, cho nên dừng lại.

Trương Đức Bưu không khỏi nhiều ít đánh giá hắn vài lần, hắn cùng Jonhson cũng không quá thân thuộc, không nghĩ tới một ma pháp sư thoạt nhìn có chút yếu ớt vậy mà cũng có độ nhạy cảm như thế.

Cô gái tên Hepburn không vui nói:

- Jonhson, đây là nguy hiểm theo lời ngươi đấy à? Một cái ma pháp học đồ mà thôi, cũng dám vào vực sâu, chẳng lẽ người Tinh viện các ngươi…

Lời của nàng chưa nói ra hết, sắc mặt Trương Đức Bưu kịch biến, đấu khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, trong nháy mắt đem Bôn Lôi quyết, Càn Khôn quyết, Liệt Hỏa quyết ba loại tâm pháp hợp cùng một chỗ, hóa thành một cỗ lực lượng mênh mông, bàn tay mang theo lôi âm ầm ầm, đột nhiên chụp xuống dưới đất!

- Bôn Lôi thủ!

Thủ chưởng hắn ấn trên mặt đất, nhất thời phát ra tiếng nổ nặng nề.

Đám người Hepburn lại càng hoảng sợ, hai cô gái vội vàng giơ ma pháp trượng lên, Mitch, Cole cũng rút kiếm chỉ vào Trương Đức Bưu, nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, chỉ cần hắn có hành động lạ, chắc chắn một kiếm sẽ đâm tới.

Thế nhưng đúng lúc này, dưới đất đột nhiên mọc ra vô số gốc "thổ thứ" bén nhọn, "phốc xuy" mấy tiếng, xuyên qua thân thể năm người như những miếng thịt dê, xiên thẳng lên trời!

Ma pháp công kích quần thể cấp mười, Địa Thứ!

Ngoại trừ bên cạnh Trương Đức Bưu trống rỗng, còn lại không ai chạy thoát, trên mặt đám người Mitch, tự hồ vẫn như cũ, lộ ra ánh mắt khó tin, đến chết cũng không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, một bóng người chạy như điên về phía xa, tiếng cười không ngừng:

- Man tử thật là lợi hại, thiếu chút nữa cắt đứt ma pháp của ta, làm hại lão tử bị bộ phận nhỏ ma pháp phản phệ. Chờ lão tử dưỡng thương tốt rồi sẽ trở lại giết ngươi!

Người nọ khẩu âm mang theo giọng điệu cổ quái, dường như chủ yếu nói chuyện bằng đầu lưỡi, hẳn không phải là người Bắc Chu cùng Nam Minh, mà là ma pháp sư đến từ thảo nguyên phía tây!

- Ngươi không còn cơ hội rồi!

Trương Đức Bưu rút lên một cây địa thứ, đang muốn ném mạnh ra xa, đột nhiên một xúc tua thật lớn lộ ra giữa dòng dung nham bên cạnh tên ma pháp sư thảo nguyên, dùng sức quấn lấy, kéo tên ma pháp sư nọ vào trong dòng sông dung nham.

Ma pháp sư thảo nguyên kêu một tiếng bi thảm, lập tức không còn tiếng động.

"Nơi này chính là tầng thứ nhất của vực sâu, vực sâu Trầm Luân vô cùng nguy hiểm…"

Trương Đức Bưu buông địa thứ, sắc mặt phức tạp năm người chế thảm, nhất là Jonhson, thầm nghĩ: "Nếu như mà nói Jonhson học trưởng không chết đi, lấy tư chất của hắn, tương lai chắc chắn trở thành một vị Ma đạo sư có thành tựu cao. Đáng tiếc, kinh nghiệm lịch lãm của hắn quá ít, nếu đổi lại là đám người Donaldson, sẽ không quá sơ ý như vậy…"

Thiếu niên rất nhanh phục hồi lại tâm tình, tiếp tục tiến về phía trước.

Tại loại địa phương nguy hiểm như vực sâu này, vẫn có một ít thực vật sinh tồn, chỉ là những thực vật này hết sức cổ quái, ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, có giá trị không thấp. Bất quá Trương Đức Bưu không có hứng thú với luyện kim thuật, không phân biệt biệt được thực vật tốt hay xấu, đành phải buông tha.

- Hình như phía trước có con mồi!

Thái ca đột nhiên hưng phấn hẳn lên, đập cánh xông lên phía trước, kêu gào:

- Để Thái ca làm thịt chúng nó!

Sau một hồi lâu, Lục Dực Kim Quang tê lại bay nhanh quay trở về, theo sau đuôi nó là mấy trăm con Vương cấp ma thú. Sáu hệ ma pháp địa, thủy, phong, hỏa, quang, ám không ngừng cuồn cuộn đánh về phía nó, quả thật kinh thiên động địa!

Trương Đức Bưu thấy thế, không nói hai lời vọt lên trên lưng Tiểu Hắc, xoay người bỏ chạy. Cũng may Tiểu Hắc cùng Lục Dực Kim Quang tê tốc độ cực nhanh, lúc này mới bỏ lại phía sau đám Vương cấp ma thú.

- Quá nguy hiểm, trong Lạc Nhật sâm lâm Vương cấp ma thú chỉ mang theo đồng loại ma thú cấp thấp, mà nơi này Vương cấp ma thú lại sống thành đàn!

Trong lòng Trương Đức Bưu vẫn còn sợ hãi nói.

Đối phó với một con Vương cấp ma thú Trương Đức Bưu hoàn toàn có vài phần nắm chắc, nhưng mấy trăm con cùng tiến đến, cho dù mạnh mẽ hung tàn như Thái ca, cũng không thể không chạy trối chết.

Trước hết tìm nhưng con đơn độc giết chết, thu hoạch vài cái ma hạch, kiếm một ít chi phí sinh hoạt!

Trương Đức Bưu càng chạy càng xa, rốt cuộc đi sâu vào trong vực sâu, nơi này chỉ thấy thưa thớt vài mạo hiểm giả, bất quá hắn vẫn còn gặp mấy cường giả, quanh thân tản ra đấu khí khủng bố hoặc là ma pháp ba động, thậm chí có người đấu khí mạnh mẽ giống như Bane Claren.

Những người này tốc độ cực nhanh, căn bản không dừng lại ở vực sâu Trầm Luân, Trương Đức Bưu chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh bọn họ thoáng qua một cái trên hoang nguyên, liền biến mất vô tung vô ảnh, chắc chắn càng vào sâu trong vực sâu đều là cao thủ có kinh nghiệm.

Dọc đường đi, Trương Đức Bưu gặp không ít ma thú vương cấp đơn độc, không cần hắn ra tay, những tên xui xẻo này đều bị lão gia Thái ca hung tàn tuyên cho án "tử", cuối cùng trong túi Trương Đức Bưu nhiều thêm mười mấy ma hạch, trong lòng âm thầm tính toán một chút.

"Giá cả ma hạch tại thị trường, đại khái khoảng chừng một trăm kim tệ, trong tay ta có mười ba viên, trong đó còn có một viên ma hạch ma thú mười hai cấp. Mỗi một cấp bậc ma hạch tăng lên, giá cả ước chừng tăng lên gấp mười lần. Ma hạch này mà bán đi, có lẽ sẽ thu được khoảng hơn hai ngàn kim tệ! Ông trời ơi, ta cho dù cướp bóc, cũng không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn kiếm được năm mươi vạn kim tệ, Bane Claren, ngươi quá độc ác!"

Ầm!

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt, một cây nấm màu hồng từ từ mọc lên, lập tức mấy chục đạo phong nhận dài hơn hai thước từ trong đám mây lửa bắn nhanh ra, rít gào trên không trung, toàn bộ hướng mặt đất cắt tới!

- Khả năng điều khiển ma pháp thật mạnh!

Ánh mắt Trương Đức Bưu sáng lên, khả năng điều khiển ma pháp được thể hiện trên tinh thần lực, người phóng ra hỏa vân cùng ma pháp phong nhận, thực lực tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn nhị cấp Ma đạo sư!

Trương Đức Bưu lặng lẽ đi qua, chỉ thấy trước đó không xa một mảnh hỗn độn, một đầu Thạch cự ma té trên mặt đất, đứng bên cạnh là một vị trung niên Ma đạo sư cùng một cung tiễn thủ vóc dáng cao gầy.

Năm quả cầu lửa di chuyển bên người vị trung niên Ma đạo sư, không ngừng xoay tròn quanh thân hắn, đang tối sầm mặt răn dạy đồng bạn của mình:

- Agan Brooky, lão tử bảo ngươi bắn đầu Thạch cự ma, tại sao ngươi lại bắn ngược lão tử? Nếu như không phải lão tử phản ứng nhanh, không bị Thạch cự ma đạp chết, cũng bị ngươi bắn chết!

Cung tiễn thủ kia sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên cái lỗ tai thon dài giật giật, xoàn xoạt kéo ngạnh cung, lạnh lẽo quát:

- Người nào ở bên đó? Đi ra!

Trung niên Ma đạo sư cũng nhìn thấy Trương Đức Bưu, bất đắc dĩ đâm đâm chọc chọc đồng bạn của mình:

- Agan Brooky, mũi tên của ngươi nhằm sai phương hướng rồi…

Trương Đức Bưu cũng vô cùng ngạc nhiên, vị cung tiễn thủ Agan Brooky vừa kéo ngạnh cung này, vừa nghiêm trang nói chuyện với một cây cột đá.

Trung niên Ma đạo sư thở dài, phất tay nói:

- Ma pháp học đồ kia, nếu như ngươi không có dụng ý xấu, cứ tới đây đi. Không nên lo lắng tên đồng bạn của ta, ngươi đứng ở trước mặt hắn cũng không thấy ngươi đâu, hắn là một cung tiễn thủ bị cận thị…